Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
Nhãn Kính Thối Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Tỉnh ngộ
Dung Thư đáp: “Không có gì, tớ chỉ đưa cậu ấy một cốc nước thôi. Đánh cùng tớ vài ván nhé?”
Lục Tĩnh Văn quay sang nói với Chu Tấn: “Tớ đi lấy băng trò chơi cho cậu ấy, cậu ngồi đợi một lát nhá.”
Lúc cô đứng thẳng dậy, mới nhận ra bên cạnh Lục Tĩnh Văn còn có Chu Tấn. Biểu cảm trên mặt Dung Thư thoáng chững lại giây lát, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Trên màn hình lớn, Lục Tĩnh Văn quật Dung Thư qua vai, làm tụt một đoạn máu đáng kể. Lục Tĩnh Văn đáp: “Vì tớ muốn bù đắp cho định kiến trước đây của mình.”
Lục Tĩnh Văn sẽ là một người bạn rất tốt.
Lục Tĩnh Văn từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt Chu Tấn chậm rãi dừng trên đôi môi đang đọc của Lục Tĩnh Văn. Miệng cậu xấu thật đấy, nhưng chỉ nhìn thôi thì lại không đến nỗi đáng ghét như thế.
Chu Tấn biết cậu đang nói tới chuyện gì. Thật ra đến hôm nay, món nợ rối ren đó trong lòng cô đã sớm được xóa bỏ, nhưng nếu cậu cần…
Thật ra, như vậy cũng tốt.
Người nghèo đeo túi hàng hiệu trị giá mười nghìn tệ, hy vọng bản thân trông không quá nghèo khó khốn đốn, nhưng họ lại thấp thỏm vì bên trong rỗng tuếch chẳng có gì; người giàu đội chiếc mũ cỏ chỉ năm tệ, đơn giản vì họ cần nó, họ tự tin bước đi giữa đám đông mà không sợ bị khinh thường, bởi vì họ không cần phải chứng minh điều gì cả.
Ban đầu cô đến tìm Lục Tĩnh Văn để chơi game, nhưng cậu nói không rảnh, nên cô mới định mượn băng trò chơi về tự chơi một mình. Nhưng rõ ràng, bây giờ cậu lại có thời gian rồi.
Dù cách một lớp vải dày, song Chu Tấn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực cậu, cũng như tần suất cộng hưởng phập phồng khi nói.
Lục Tĩnh Văn đưa túi đồ cho Dung Thư.
Dung Thư lơ đãng hỏi: “Hai cậu bây giờ thân thiết đến vậy sao?”
Lục Tĩnh Văn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Có lẽ vì tiếng Anh chủ yếu phát âm từ phía sau khoang miệng và khoang ngực, còn tiếng Trung lại thiên về phát âm ở phần trước của khoang miệng. Cậu vẫn chưa quen cách phát âm này, nên nghe sẽ có xíu khác biệt.”
Chu Tấn hỏi: “Vậy tại sao phát âm của tớ nghe vẫn khác cậu thế?”
Chu Tấn đứng dậy, nói với hai người: “Tớ còn có việc, đi trước đây.”
Dung Thư “hứ” một tiếng, thúc giục cậu: “Thôi, mau đưa đồ cho tớ đi.”
Chu Tấn gật đầu, ngồi xuống góc ghế sofa.
Chu Tấn mỉm cười: “Để lần sau đi.”
Khi nói lời này cậu quá tự nhiên, đến mức Chu Tấn cảm thấy hễ mình có xíu chần chừ nào cũng sẽ trở nên bỉ ổi.
Chu Tấn gật đầu. Như vậy cũng tốt, nếu có Lâm Vọng Tinh ở đây, cô sẽ thấy hơi ngại mở miệng. Dù sao, thỉnh thoảng khi nghe nhóc tự học từ vựng, cô cũng cảm nhận được rõ ràng rằng phát âm của nhóc chuẩn hơn mình nhiều. Trước mặt học sinh, cô vẫn còn cần giữ chút thể diện.
Lời của tác giả:
Chu Tấn chấp nhận ý tốt của cậu.
Lục Tĩnh Văn nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không rời đi một giây, nói: “Là cậu tự dừng lại không chơi nữa, vậy thì đừng trách người khác nỗ lực giành chiến thắng.”
Chu Tấn đờ người chẳng khác gì cô bạn.
Chu Tấn không cố ý, chỉ vô thức liếc về phía âm thanh phát ra, cô thoáng thấy hai chữ “Dung Thư”. Nó khiến cô lập tức bừng tỉnh, vội vàng rút tay khỏi lồng ngực cậu.
Mỗi khi cô bắt đầu hơi đắm chìm, lại có điều gì đó bất ngờ kéo cô tỉnh táo, nhắc nhở cô đừng quên quyết định mình đã đưa ra.
Nhưng động tác của cô lại là đưa tay ra nhận lấy ly nước.
Có lẽ cả đời này cô cũng không thể xuất chúng khác biệt, không thể không làm khổ mình vì sự chênh lệch giàu nghèo. Vậy thì cô chỉ còn cách cố gắng làm cho mình giàu hơn hiện tại. Dù cuối cùng không thể đến đích, thì trên con đường theo đuổi ấy, ít nhất cũng sẽ cảm thấy viên mãn hơn một chút nhỉ?
1
Lục Tĩnh Văn đọc một câu thơ mà giáo viên tiếng Anh từng chia sẻ trên lớp: “You smiled and talked to me of nothing and I felt that for this I had been waiting long.”
Nghe thấy âm thanh này, Dung Thư quay lại nhìn màn hình, tức giận hét lên: “Cậu chơi xỏ đấy à!”
Lục Tĩnh Văn: “Ừm.”
Cô cố gắng che giấu cái khốn cùng của mình, nên mới như con thiêu thân lao vào ánh sáng, khát khao những thứ xa hoa lộng lẫy. Nhưng đó chỉ là cách chữa cháy tạm thời, chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc mà thôi.
Cô cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng, như thể chỉ đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Lục Tĩnh Văn nghe điện thoại, cậu dùng mấy từ đơn giản “Có”, “Không rảnh”, “Được”, “Ừm” để kết thúc cuộc trò chuyện, rồi nói với Chu Tấn: “Dung Thư muốn mượn đồ, tớ đi mở cửa cho cậu ấy.”
Điện thoại của Lục Tĩnh Văn reo lên.
Lục Tĩnh Văn vốn định bảo cô ngồi đây, nhưng quay đầu lại, cậu thấy dáng người cô nhỏ nhắn ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế rộng lớn của mình, trông vừa không thoải mái vừa cô đơn, nên nói: “Hai người không phải học cùng lớp sao? Hay là cùng xuống gặp một chút đi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tĩnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, đột nhiên cậu hơi sững lại vì phần xương cổ tay gồ lên kia. Sau đó, cậu lấy lại bình tĩnh, đặt bàn tay cô lên chính giữa ngực mình.
Vừa mở cửa, Lục Tĩnh Văn đã nghe thấy Dung Thư phàn nàn là chuông cửa nhà cậu chẳng khác gì đồ trang trí, mười lần đến thì tám lần cậu không nghe thấy. Dung Thư tự nhiên mở tủ giày, thuần thục lấy ra một đôi dép mình có thể đi ở trong đó ra.
Căn nhà này từng khiến cô có cảm giác xa cách, nhưng sau nhiều lần đến, dường như cô cũng dần dần trở nên quen thuộc, trở thành một vị khách hay lui tới, thỉnh thoảng còn có thể thoải mái ngồi ở góc yêu thích nhất.
Lục Tĩnh Văn nhìn cô đi lên lầu, xuống lầu, ra cửa, đóng cửa lại – cả quá trình trôi chảy như mây bay nước chảy, một hơi hết sạch, đến mức cậu chẳng có cơ hội để chen vào.
Dung Thư bước tới bật màn hình TV, lắp băng vào thiết bị, mở chế độ đấu đôi, chọn một nhân vật quen thuộc để đấu với Lục Tĩnh Văn. Hiệu ứng âm thanh chiến đấu vang lên không ngừng.
Cậu đọc lại bằng tiếng Trung: “Em nhẹ nhàng mỉm cười mà chẳng nói với tôi điều chi, nhưng tôi cảm thấy, vì khoảnh khắc này, tôi đã đợi chờ rất lâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Tấn khó mà không động lòng. Sau một lúc suy nghĩ, cô hỏi: “Học phí tính thế nào?”
Hệ thống thông báo chiến thắng.
Lục Tĩnh Văn nói: “Bài học còn chưa kết thúc mà.”
Lục Tĩnh Văn dạy cô khi phát âm phải chú ý đến hình dạng môi và vị trí lưỡi. Cá biệt có khẩu hình phát âm trông hơi ngốc, nên Chu Tấn khó tránh khỏi cảm giác không được tự nhiên. Nhưng kiểu dạy một kèm một này vô cùng trân quý, không được phép phân tâm. Rất nhanh sau, Chu Tấn gạt bỏ thể diện, nghiêm túc làm theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tĩnh Văn khẽ gật đầu, tay không dừng lại, một chuỗi combo đòn liên hoàn giáng xuống khiến đối thủ không phản ứng được, đánh sạch thanh máu.
Lục Tĩnh Văn đứng giữa hai người, thuận miệng đáp: “Chu Tấn đang làm gia sư cho Vọng Tinh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Tấn không nói gì nữa.
Nhân vật trong game của Dung Thư vung một cú đấm mạnh vào mặt nhân vật của Lục Tĩnh Văn: “Cậu nói thêm hai chữ thì c·h·ế·t à? Rốt cuộc thì tại sao hai người lại trở nên thân nhau thế?”
Cô đưa tay ra, không biết nên đặt ở đâu trên ngực cậu.
Trên tay Dung Thư có đeo một chiếc vòng tay, những hạt nhỏ màu đỏ tôn lên làn da trắng nõn, trông vô cùng đẹp mắt.
***
Tri kỷ từ bé à.
Tiếng Anh là một môn cần tích lũy, cần phải ghi nhớ từ vựng, cảm giác ngôn ngữ cần được rèn luyện qua nhiều lần đọc hiểu. Điều duy nhất có thể xem là nền tảng, giúp người ta học từ đầu là cách phát âm, từ loại và cấu trúc câu – những thứ mà dù đã cố gắng bổ sung, song cô vẫn còn yếu.
Chu Tấn lắc đầu, nói: “Tớ không muốn nợ cậu ân huệ.”
Lục Tĩnh Văn do dự, cuối cùng vẫn nói: “Là tớ nợ cậu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Tĩnh Văn đáp: “Nhà cậu ấy cũng ở khu này, bọn tớ quen nhau từ nhỏ.”
Dù bị Lâm Vọng Tinh nhìn thấy thì hơi mất mặt, nhưng với khả năng tự kiềm chế hiện tại của mình, tốt nhất cô không nên ở riêng với Lục Tĩnh Văn nữa. Nếu không, cô sẽ lại sinh ra những ảo tưởng không nên có.
“Vậy là vì áy náy hả?” Dung Thư dừng động tác, nhìn Lục Tĩnh Văn.
Chu Tấn không biết nên đi cùng cậu hay ngồi đây đợi cậu quay lại, hình như thế nào cũng kỳ lạ, thế nào cũng giống kẻ ngốc.
“Vậy sau lần này, xem như xóa sạch.”
Đến khi họ đứng gần nhau, Chu Tấn mới nhận ra ngay cả cách ăn mặc của hai người họ cũng giống nhau. Dung Thư cao ráo, chân dài, cũng mặc một chiếc áo thun rộng rãi kết hợp cùng quần dài. Cô bạn và Lục Tĩnh Văn một người đứng, một người ngồi, trông chẳng khác gì đã hẹn trước. Còn cô, đứng ở đây, lại như nhân vật thừa thãi nhất trong khung cảnh này.
Đôi mắt Lục Tĩnh Văn khẽ cong, hiếm khi trông không lạnh lùng như vậy. Cậu khen cô học rất tốt.
Nhìn dáng vẻ cô lúc này, khóe miệng Lục Tĩnh Văn hơi thoáng cong lên nhưng không rõ lắm, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Ừm, tớ không trách cậu. Tớ chỉ thấy phương pháp của cậu rất tốt, cũng muốn giúp Lâm Vọng Tinh học lại từ đầu. Không biết cậu có muốn cùng nghe không?”
Dung Thư vào bếp rót hai cốc nước, sau đó ngồi xuống cạnh Chu Tấn. Cô bạn để một cốc cho mình, cốc còn lại đưa cho Chu Tấn.
Ánh mắt Dung Thư nhanh chóng rời khỏi Chu Tấn, chuyển sang Lục Tĩnh Văn: “Sao cậu không nói với tớ?”
Chương 30: Tỉnh ngộ
“K… O…”
Chu Tấn ngẩn người đi theo cậu xuống lầu. Nhớ lại lần trước hai người họ cũng cùng nhau về nhà, cô hỏi: “Sao Dung Thư lại đến mượn đồ của cậu? Nhà hai người gần nhau lắm à?”
“Người ta đi rồi, cậu còn nhìn gì nữa?” Dung Thư mỉm cười, buông một câu châm chọc.
Chu Tấn và Dung Thư cứ thế ngồi đợi Lục Tĩnh Văn quay lại. Suốt khoảng thời gian đó, hai người không ai mở lời, song bầu không khí tĩnh lặng ấy không hề khó xử, chỉ hơi kỳ lạ.
Áy náy sao? Chắc là vậy.
“Bởi vì tiếng Anh của tớ không giỏi lắm, tớ không muốn mất công em ấy.” Chu Tấn vừa giải thích vừa cảnh giác: “Lúc đầu cậu cũng không nói là muốn tôi kèm tiếng Anh, chỉ bảo là trong nửa tiết sau hướng dẫn em ấy làm bài tập các môn khác. Ngoại trừ tiếng Anh, mấy môn chính còn lại tớ đều đã dạy rất nghiêm túc.”
Còn Dung Thư thì như chủ nhân thứ năm của nơi này.
Khi đi dạo phố Chu Tấn từng nhìn thấy chiếc vòng này, chỉ mười mấy tệ, vì thế đeo lên tay cũng chẳng thấy nó đẹp gì cả. Nhưng khi nó nằm trên tay Dung Thư, dường như lập tức trở thành món trang sức đẹp đẽ trị giá hàng trăm tệ.
“Phát âm bằng khoang ngực?” Chu Tấn đặt tay lên ngực mình, liên tục chuyển đổi giữa tiếng Trung và tiếng Anh, cố gắng cảm nhận sự khác biệt, nhưng rõ ràng vẫn chưa nắm bắt được.
Lục Tĩnh Văn đáp: “Thả một con cừu cũng là thả, thả hai con cũng là thả. Không có cậu thì tớ vẫn phải dạy Lâm Vọng Tinh, nên không lấy tiền.”
Chu Tấn nhanh chóng lên lầu thu dọn đồ đạc, trước khi đi cô vẫn không quên chào hai người họ.
Những âm dễ nhầm lẫn bị Lục Tĩnh Văn bắt bẻ từng chút một. Không luyện được đúng chuẩn chút thì cậu tuyệt đối không bỏ qua. Đây là lần đầu tiên Chu Tấn phát âm rõ ràng những âm mà trước nay cô luôn ngại mở miệng, cô vừa mong chờ vừa thấp thỏm, lặp đi lặp lại trên môi lưỡi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tĩnh Văn nói: “Tớ nghe Vọng Tinh nói rồi, cậu không hướng dẫn nó học tiếng Anh.”
Cô đã có nước rồi, Chu Tấn định nói vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bầy Chim Lạc” – Rabindranath Tagore
Lục Tĩnh Văn nói: “Được. Nhưng hôm nay không thêm giờ học đột xuất cho Vọng Tinh nữa, nếu không nó lại ầm ĩ lên mất. Tớ sẽ dạy cậu cách phát âm trước.”
Lục Tĩnh Văn khó hiểu: “Tại sao tớ phải nói với cậu?”
Lục Tĩnh Văn nói: “Nếu cậu không ngại, có thể cảm nhận thử cảm giác cộng hưởng trong khoang ngực khi tớ phát âm.”
Cuối cùng, Chu Tấn đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng trong cuộc giằng co giữa khao khát và đấu tranh của mình.
Tiếng Trung cũng có thể tạo ra sự cộng hưởng trong khoang ngực, nhưng tần số và biên độ dao động lại khác biệt rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.