Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Cõi lòng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Cõi lòng


Nơi này được xem như căn cứ bí mật thời thơ ấu của họ.

Chu Tấn nhìn chằm chằm cô bạn, không lệch một ly, nói: “Răng sẽ bị vàng.”

Thậm chí có những lúc đang làm bài tập, Chu Tấn cũng bất chợt thấy sợ hãi, cô sợ mình đã nỗ lực lâu như vậy song lại chưa chắc đã đạt được kết quả mong muốn. Những lúc bị áp lực nhất, cô còn nhìn chằm chằm vào cửa sổ, tưởng tượng nếu nhảy xuống thì sẽ thế nào. May là cuối cùng, cô vẫn từ bỏ suy nghĩ ấy vì sợ đau.

Cậu không đắm chìm không lối thoát, tâm trí rối bời giống Dung Thư. Dù vẫn muốn đối tốt với Chu Tấn, song đó cũng chỉ là vì cảm giác áy náy chi phối mà thôi. Hơn nữa càng hiểu về cô thì cậu càng khâm phục, càng gần gũi với cô thì cậu càng xót xa. Tất cả mọi cảm xúc đều có dấu vết của nó.

Lục Tĩnh Văn nhìn cô, như thể đang hỏi, tại sao cô lại nói điều này với cậu?

Cô cũng sẽ ghen tị đấy.

Chu Tấn không để ý đến cậu, chỉ vẫy tay với Dung Thư.

Người cao là Lục Tĩnh Văn, không quan trọng. Người thấp là Chu Tấn.

Lông mày Dung Thư nhướn lên rất cao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người là bạn cùng lớp từ mẫu giáo, ban đầu không thân, vì ở cùng một khu dân cư nên được bố mẹ giới thiệu cho nhau. Sau đó hai người lại là bạn cùng lớp thời tiểu học, cùng trường trung học cơ sở, vô tình trở thành bạn thuở ấu thơ cùng nhau lớn lên, cũng coi như là duyên phận.

Dung Thư đành phải ra khỏi nhà xe rồi đứng ở cổng chờ, cũng không biết Lục Tĩnh Văn đã về nhà chưa nữa. Cô đến đây chỉ là quyết định nhất thời, chưa liên lạc với cậu.

Nhưng trước khi một người đủ trưởng thành và mạnh mẽ, thì bản năng vẫn luôn muốn hòa nhập với số đông. Cô không muốn thích con gái, ít nhất không muốn thích một cô gái rõ ràng, không thể vãn hồi tới như vậy.

Lục Tĩnh Văn ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Hơn mười năm rồi nhỉ.”

Mọi người đều đang tìm cách giải tỏa cảm xúc, để tạm thời tê liệt bản thân giữa khối lượng bài vở chất chồng, giống như cách Trần Thự Thiên từng làm vậy.

Song Trần Thự Thiên đã sớm nhận ra vấn đề của mình, vì không thể cân bằng giữa tình yêu và việc học nên cậu ta chọn chia tay. Mà cũng nhờ vụ chia tay này mà Trần Thự Thiên bị tát một cái như phim, trở thành nhân vật chính trong những lời đồn nổi tiếng khắp trường.

Dung Thư hỏi: “Cậu có biết tớ khác với mọi người không?”

Mới khai giảng hơn hai tháng nhưng Chu Tấn đã nghe vô số tin đồn, chuyện nào cũng toàn là những điều mà hồi lớp 10 không ai dám làm. Tuy nhiên để nói liệu sự buông thả và phản nghịch này có liên quan đến áp lực hay không, thì đúng là rất khó.

Dung Thư cắt tóc rất ngắn, chỉ dài hơn tóc húi cua của đàn ông một xíu, nhìn kỹ còn thấy vài lọn tóc được nhuộm xanh xám. Kiểu tóc ấy phối với gương mặt của cô bạn tạo nên vẻ đẹp phi giới tính.

Còn bây giờ thì…

Lúc này, Chu Tấn mới rời đi.

…Khoảnh khắc Dung Thư kéo Chu Tấn nhảy múa, cuối cùng còn ôm lấy Chu Tấn.

Dung Thư cũng đã nhìn thấy cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Tấn không cho hai người họ cơ hội mở miệng, cô khá “tinh ý” tiến lên lấy xe, sau đó dùng một câu “Tớ đi trước đây” để tạm biệt, chẳng cho ai cơ hội níu kéo nào.

Dung Thư hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

Nhưng cô không ngờ, trong giờ học mà trong nhà vệ sinh toà nhà giảng dạy vẫn có người thứ hai.

Lục Tĩnh Văn nhìn Chu Tấn đạp xe đi xa, lúc này cậu mới quay đầu hỏi Dung Thư: “Có chuyện gì à?”

Chương 34: Cõi lòng

Dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt chạm nhau, Chu Tấn lại không thể bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi dứt khoát đi về phía Dung Thư.

Những người còn lại vẫn đang chật vật trong dòng nước ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi ngẩng lên nhìn thấy Dung Thư, trên mặt Chu Tấn vẫn mang ý cười, nhưng sau lúc nhìn rõ, nụ cười đó lập tức đông cứng. Dù Chu Tấn đã giũ bỏ vẻ lạnh lẽo ấy rất nhanh, rồi lại lần nữa nở nụ cười chân thành không hề giả tạo với cô, song Dung Thư cũng biết: Nó không giống nhau. Nụ cười dành cho Lục Tĩnh Văn, và nụ cười dành cho cô, không giống nhau.

Cậu đã nhìn thấy tình cảm không thể kìm nén của Dung Thư.

Kỳ nghỉ hè, Chu Tấn có gặp Dung Thư. Khi đó, cô bạn vẫn còn để tóc dài đen nhánh, hoàn toàn khác hẳn với bây giờ.

Đúng lúc Dung Thư định lấy điện thoại ra gọi thì cô thấy từ xa có hai bóng người một cao một thấp đang đi về phía nhà xe.

Cuối cùng cô cũng đủ dũng khí để thừa nhận với chính mình, cô thích Chu Tấn.

Dạy dỗ Dung Thư à? Lấy tư cách gì chứ?

Lục Tĩnh Văn đi đằng trước, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng thực chất không biết đang thả hồn đi đâu, hoặc cũng có thể là ngay phía sau.

Là hy vọng bạn thân ủng hộ, hay cố tình chê đối thủ tình địch? Hoặc có lẽ là cả hai.

Dung Thư sững sờ.

Thực ra cô đã có đáp án.

Chu Tấn đi sau Lục Tĩnh Văn, mắt dán chặt vào cái bóng dưới đất, từng bước giẫm lên vai cậu, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ tung tăng. Chu Tấn còn khẽ vung tay theo hướng ngược lại với Lục Tĩnh Văn. Cứ thế, giây phút nào đó, tay áo họ sẽ lướt nhẹ qua nhau.

Dung Thư đáp: “Ừm, muốn nói chuyện với cậu.”

Phải, cậu biết.

Cô vừa mới nhận ra tình cảm của mình, sao có thể quá khắt khe với bản thân thế được.

Thành tích giữa kỳ của Chu Tấn vẫn dậm chân tại chỗ, xếp thứ bảy, không tệ, nhưng không xứng với nỗ lực và kỳ vọng của cô. Như này thì cũng có thể giải thích là đối thủ cạnh tranh cố gắng hơn, và cuộc thi toán cuối cùng đã chia bớt đi phần nào sự tập trung của cô. Việc cân bằng mọi thứ vốn dĩ luôn là chuyện nói dễ hơn làm.

Thấy Chu Tấn lại như trước đây, Dung Thư thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Tớ biết rồi.”

Dung Thư truy hỏi: “Dù sao cũng phải có một bước ngoặt chứ?”

Dung Thư đưa mu bàn tay che mắt, sau đó mỉm cười, không cam lòng nói: “Quả nhiên là thế.”

Bản năng tự bảo vệ của cô bắt đầu điên cuồng kêu cứu, khiến cô vô thức giữ khoảng cách với Chu Tấn. Nhưng mỗi lần tình cờ gặp mặt đều là lúc cô khó lòng chống cự, khả năng tự kiềm chế của cô sụp đổ. Nó buộc cô phải bộc lộ chân tình, từng bước một tiến tới khám phá bản thân không thể vãn hồi.

Trong nhà vệ sinh nữ có một cửa sổ khá cao, lắp kính mờ, lúc này nó bị mở ra một khoảng lớn để thông gió.

Dung Thư không nhớ rõ xe đạp của Lục Tĩnh Văn lắm, trong trí nhớ hình như là màu đen, nhưng nghĩ lại thì có thể là màu trắng. Cô đi lòng vòng mấy lần cũng không tìm được chiếc nào giống nhất, mà ngược lại còn thu hút ánh mắt nghi ngờ của ông lão trông coi nhà xe: “Em gái, mất xe à?”

Lục Tĩnh Văn nói: “Không nói rõ được, mơ hồ có cảm giác thôi, nhưng cũng không thể khẳng định. Vì không quan trọng, nên chưa từng đào sâu.”

Cậu còn chưa thích, nhưng đã vô thức độc chiếm.

Mãi đến khi Dung Thư cúi đầu lại gần, khoảng cách càng lúc càng gần, gần đến mức Chu Tấn có thể thấy những vết lấm chấm và đường vân da trên mặt đối phương thì Dung Thư mỉm cười, phả một làn khói về phía cô.

Chu Tấn nhìn cô bạn, không còn cảm giác khó chịu tựa như bị coi thành con mồi nữa. Vì thế, cô lại coi Dung Thư là Dung Thư của năm phút trước, xen vào chuyện của người khác mà nói: “Hút thuốc không tốt đâu.”

Cho đến khi Dung Thư nói: “Tớ thích Chu Tấn.”

Lục Tĩnh Văn cuối cùng cũng thốt ra hai chữ: “Chu Tấn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Việc thích ai đó khác với số đông chẳng sao cả.” Lục Tĩnh Văn nói: “Nhưng đừng cố dụ dỗ Chu Tấn, điều đó chỉ khiến cả hai tổn thương thôi. Thời gian và sức lực của cậu ấy quý giá hơn chúng ta nhiều, cần phải trân trọng, không thể lãng phí.”

Dung Thư chưa từng thấy một Chu Tấn như vậy.

Thế nên, Dung Thư nói: “Hóa ra là vậy à.”

Bản thân Dung Thư cũng không biết.

Ánh mắt Dung Thư chuyển từ nghi hoặc đến chấn động, cô lập tức ngồi bật dậy: “Cậu biết hết rồi đúng không? Cậu không chỉ biết tớ thích cậu ấy, mà còn biết cậu ấy thích cậu!”

Như thể có một con dao nhỏ khuấy loạn trong não, không hẳn khiến Dung Thư tỉnh táo, nhưng ít nhất đủ đau. Dung Thư dập điếu thuốc trong tay, ngừng một lát, rồi nói: “Xin lỗi.”

Dù trước đây vô tình thoáng thấy hết lần này đến lần khác, cô đã sớm có linh cảm chẳng lành, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn như thể bị một hồi trống lớn đánh thẳng vào đầu, khiến người ta choáng váng.

Lục Tĩnh Văn “ừm” một tiếng, xem như trả lời.

Họ không về nhà, mà đến công viên thiếu nhi gần đó, sau đấy nửa nằm nửa ngồi trên bãi cỏ chuyên dùng để dựng lều.

Trước đây, Lục Tĩnh Văn không mấy để tâm đến chuyện “thích” ai đó. Dung Thư thích con trai cũng được, mà thích con gái cũng thế, đó là chuyện của riêng cô. Nếu cô cảm thấy hoang mang, cần sự ủng hộ, vậy cậu có thể làm bạn đồng hành. Nhưng cô chưa từng thể hiện ra nhu cầu đó, mà luôn giữ nó như một bí mật, lặng lẽ giấu trong lòng.

Chu Tấn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, sau gáy nổi hết da gà. Cô cực kỳ ghét cảm giác ấy, nhưng lại hoài nghi vì sao mình lại thấy khó chịu vào lúc này, ở nơi đây.

Đến hôm nay, cô đã không thể quay đầu, và cô cũng chẳng thể giả vờ rằng mình chỉ là chưa gặp được “người con trai mà mình thích” nữa. Vì cả đời này, cô sẽ không gặp được.

Chu Tấn dừng bước, Lục Tĩnh Văn – như cái xác không hồn – cũng lập tức nhận ra, cậu quay đầu nhìn Chu Tấn.

Bởi vì Chu Tấn thích cậu, nên tình cảm của Dung Thư đã định là vô vọng, chỉ chuốc lấy đau lòng, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho cả hai.

Dung Thư tựa người vào tường, một chân bước lên chắn trước mặt cô, nhàn nhã quan sát.

Dung Thư nói: “Đương nhiên rồi, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường mà. Có lẽ cậu đã sớm nhận ra tớ thích con gái, nhưng tớ vẫn luôn nghĩ rằng chỉ là do tớ chưa gặp được người con trai mà tớ thích thôi. Có lẽ bây giờ tớ vẫn còn hơi cố chấp, không muốn thừa nhận.”

Từ khoảnh khắc Chu Tấn giằng co với người khác rồi thốt ra câu đe doạ đầu tiên, trái tim cô đã rung động. Vừa điên cuồng, vừa lý trí đến đáng sợ, khiến người ta không thể cưỡng lại mà đắm chìm.

Thậm chí Chu Tấn còn bỏ cả khoảng thời gian hoạt động tự do hiếm hoi trong tiết thể d·ụ·c để một mình chạy về lớp làm bài tập. Khi đầu óc mụ mị, cô lại vào nhà vệ sinh rửa mặt, định để tỉnh táo chút xíu rồi mới tiếp tục cố gắng.

Bỏ mặc cô bạn hả? Cứ thế mà rời đi ư?

Dung Thư đột nhiên hỏi: “Vậy còn cậu? Cậu có thích cậu ấy không?”

Lục Tĩnh Văn lúc này mới quay đầu nhìn thấy Dung Thư.

Dung Thư nhìn bóng lưng cô khuất dần, sau đó cô bạn đi vào một gian phòng, suy nghĩ một lúc rồi xả điếu thuốc xuống cống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lớp 11 là năm mà lòng người hoang mang nhất, không còn mơ hồ như lớp 10, cũng chưa đến mức uể oải như lớp 12. Áp lực như một dòng sông chảy xiết, lúc cuồn cuộn cuốn trôi, lúc lại chảy êm đềm dịu dàng.

*

Nhưng Lục Tĩnh Văn nói: “Không.”

Lục Tĩnh Văn hỏi ngược lại: “Chuyện này rất quan trọng à?”

Dung Thư nhìn cậu, trong lòng nghĩ, thật sao?

Ban đầu chỉ là suy đoán mang theo sự ác ý nên cậu mới cố tình lạnh nhạt, làm cô đau lòng; sau đó là vì cảm giác tội lỗi trong lòng mà không nỡ nghĩ nhiều, do đó cậu vạch rõ ranh giới, không cho phép đùa cợt.

Đây đúng là lý do thuyết phục đầy sức nặng. Khi Dung Thư mở miệng nói tiếp, cô bạn còn hơi không dám để lộ hàm răng, ảo não nói: “Tớ chỉ hút cho vui thôi. Tớ không hút nữa.”

Họ không nhìn thấy cô.

Cậu đã được yêu, và rồi cũng sẽ có được tình yêu. Vậy thì có một số lời, cô không nói ra cũng được nhỉ? Cùng lắm là gây chút rắc rối cho cậu thôi.

Làn khói mờ ảo che đi biểu cảm của con người, khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt Dung Thư. Chu Tấn chưa bao giờ cảm thấy Dung Thư xa lạ đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi đến khi khói tan hết, Dung Thư vẫn nhìn Chu Tấn, tò mò chờ phản ứng của cô. Chu Tấn nhíu mày nghiêng mặt đi, để Dung Thư biết là cô ghét. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dung Thư tò mò: “Từ khi nào?”

Lục Tĩnh Văn nghiêm túc lắng nghe tất cả, giống như trước kia, cậu vẫn làm một người lặng lẽ lắng nghe.

Dung Thư đang đứng hút thuốc dưới cửa sổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Cõi lòng