Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14


Anh đi đến một góc khuất, nơi ít người qua lại, yên tĩnh. Anh gọi lại cuộc gọi vừa nhỡ, ánh mắt dưới lớp kính không một gợn sóng.

Tin nhắn đã gửi từ nửa tiếng trước, nhưng bây giờ điện thoại mới thông báo cho cô.

Tấm màn là vải lanh trắng, trên đó có hình vẽ nguệch ngoạc. Khoảnh khắc màn cửa vén lên, anh nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc bên trong. Vẻ đẹp rạng ngời, sáng trong, sạch sẽ và thấu suốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Câu Nguyệt cũng ngạc nhiên: “Tôi đi ăn cùng bố mẹ, cô đến lúc nào vậy?”

Bao nhiêu ân tình, cô cũng không biết đã nợ anh bao nhiêu bữa cơm.

Đợi sau khi họ rời đi, Cố Minh mới lái xe đến.

Thôi An Tĩnh quay lại, không ngờ là Tạ Câu Nguyệt: “Trùng hợp vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Các phòng bao ở nhà hàng này không thiết kế khép kín như những nhà hàng khác, mỗi phòng đều dùng tường cảnh kiểu Trung Hoa để ngăn cách, nên qua những khoảng trống, vẫn có thể nhìn thấy người bên trong. Tạ Hành Ngôn ngang qua từng cửa phòng, điện thoại trong tay không ngừng rung, nhưng bước chân của anh lại chậm rãi, dường như cố tình giảm tốc độ.

Thôi An Tĩnh tìm một quán bán món Hồ Nam trông khá ổn, rồi chỉ đường cho anh ta. Từ lần cãi vã nhỏ trước Tết đến giờ, họ chưa gặp nhau. Cố Minh liếc nhìn cô vài lần, phát hiện cô gầy đi nhiều: “Trong cốp xe tôi có hai hộp cao A Giao(*), lát nữa em mang về đi.”

Thôi An Tĩnh: “Vừa mới đến.”

Lại là kiểu lời lẽ châm chọc này, Thôi An Tĩnh hít sâu, vờ như không nghe thấy.

“Chỉ cần đến cho có mặt thôi.” Cố Minh không muốn cãi nhau với cô trên xe, bực bội nói: “Tôi thay em đồng ý rồi, để tôi xin lỗi là được chứ gì.”

Nói là cân nhắc, thực ra là muốn xác nhận lại lịch trình với Tạ Câu Nguyệt, cô cần tìm thời gian để đi xem nhà.

Cố Minh nhìn theo bóng lưng cô khuất sau góc tường rồi gọi phục vụ: “Cho tôi thêm ba ly nước ép.”

Tạ Hành Ngôn không tỏ vẻ gì: “Hiện tại bên cạnh cũng không có ai phù hợp, con không muốn lãng phí thời gian cho mấy việc này.”

“Phải, dù sao ông ấy cũng là đạo diễn, làm mất mặt người ta như vậy, em đi xin lỗi đi, sau này trong giới giải trí còn phải giao thiệp nhiều.”

Ngay khi mới trở về Nghi Đồng, cô đã đặt một phòng tại một nhà hàng, nhưng vì nhà hàng quá đông khách nên cô chỉ đặt được bàn vào thứ Sáu tuần này, còn ba ngày nữa.

“Em tìm đi, rồi dẫn đường cho tôi.”

[Tạ Hành Ngôn: Có phải em đã quên gì không?]

Ông đã nói gì đâu? Bố Tạ vô cớ bị vạ lây: “...”

Tạ Hành Ngôn bước ra khỏi phòng, đi thẳng về phía bên phải. Phòng bao của họ nằm ở góc trái nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đến nhà hàng, Thôi An Tĩnh xuống xe rồi vào trong trước.

Đầu dây bên kia là học trò của anh, đang hỏi về một số thắc mắc. Cuộc gọi kéo dài khoảng mười phút, khi bên kia cúp máy, Tạ Hành Ngôn cầm điện thoại, quay lại phòng bao.

Cô gọi lại thì phát hiện đó là từ bên môi giới mà cô đã liên hệ tháng trước. Bên đó nói rằng gần đây có một khu nhà mới mở bán, nằm ở vị trí rất đẹp, hỏi cô khi nào có thời gian đến khu Hương Lâm xem.

“Không được, không thể thế được.” Thôi Lâm Như tức đỏ mặt, nhìn sang Tạ Trác Xương: “Anh nhìn xem, anh dạy con thế đấy, nó nói chuyện với mẹ nó như vậy đấy!”

Sau bữa ăn, Cố Minh không biết lấy đâu ra một hộp quà, nói là quà mừng cô đóng máy phim. Thôi An Tĩnh nhìn miệng anh ta đỏ lên vì cay, chỉ đành nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Cháu chào dì.” Thôi An Tĩnh có chút bối rối, cúi nhẹ đầu: “Cảm ơn dì đã tặng cháu món khô bò lần trước, rất ngon ạ. Cháu vẫn luôn muốn tìm dịp để cảm ơn dì.”

Thôi An Tĩnh thật sự cũng có chuyện muốn nói với anh ta, nên cô lên xe.

Với lại ông cũng bận rộn lắm đó, ông là chủ tịch của một tập đoàn lớn cơ mà.

Thôi An Tĩnh cảm thấy khó hiểu: “Từ đầu đến cuối tôi chưa hề đồng ý, sao lại bắt tôi đi xin lỗi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thôi An Tĩnh, em chỉ dám tỏ thái độ với tôi, liệu em có dám như vậy với người khác không?”

Trùng hợp, cô lại tình cờ gặp gia đình Tạ Câu Nguyệt đang chuẩn bị về.

Tạ Trác Xương hỏi: “Sao không gọi người ta sang đây ăn cùng?”

Tạ Câu Nguyệt mở cửa ghế phụ lái, ngồi lên rồi hạ cửa sổ xuống: “Vậy bọn tôi đi trước nhé.”

Tạ Hành Ngôn uống một ngụm canh, giọng điệu bình bình: “Mẹ, con tạm thời chưa có ý định gì về chuyện hôn nhân.”

Thôi An Tĩnh ngồi bên giường, nhìn dòng tin nhắn này, bất giác bật cười.

“Vương Tiêu Giang?”

Tạ Hành Ngôn vẫn giữ nguyên thái độ: “Vậy mẹ cứ coi như con là người không phù hợp với cô ấy đi.”

Một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn lướt qua anh, khi nghe thấy tiếng màn cửa bị vén lên, anh vô thức quay lại nhìn.

Tạ Câu Nguyệt bật cười khúc khích, lên tiếng giải thích: “Tối nay cô ấy phải ăn tối với sếp của chúng con, nên không thể qua đây. Nếu bố mẹ muốn ăn cùng cô ấy, con có thể sắp xếp trước.”

Khi về đến nhà, Thôi An Tĩnh đặt điện thoại xuống sạc, sau khi tắm xong bước ra, cô phát hiện có cuộc gọi nhỡ.


Khi trở lại phòng bao, món ăn đã được bày đầy đủ. Tạ Hành Ngôn vẫn giữ vẻ bình thản khi bước vào, vừa ngồi xuống thì Thôi Lâm Như nói: “Tối qua con gái của dì Lâm vừa từ nước ngoài trở về, con xem khi nào có thời gian thì hẹn gặp đi ăn một bữa.”

“Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Gọi nhiều thế em ăn có hết không, lãng phí.”

“Tôi đi vệ sinh.”

Không lâu sau, Cố Minh cũng bước vào. Anh ta ăn mặc theo phong cách công sở, gương mặt anh tuấn lập tức thu hút ánh nhìn. Sau khi ngồi xuống, Thôi An Tĩnh mới bắt đầu gọi món, toàn là món cay. Cố Minh cúi đầu nhìn, với một người lớn lên ở Hồng Kông, nửa đời đầu chưa từng ăn cay, anh ta cười nhạt: “Cố tình đấy à.”

Nghe vậy, mí mắt của Tạ Hành Ngôn khẽ động.

Thôi An Tĩnh thật sự không muốn đi ăn mấy món kiểu Hồng Kông với anh ta, nên không khách khí đáp: “Tôi muốn ăn món Hồ Nam.”

Tạ Câu Nguyệt ngồi giữa hai người, không biết phải làm sao, cuối cùng lên tiếng: “Mẹ, bây giờ là thời đại yêu đương tự do, nếu anh đã không thích, mẹ cũng đừng ép anh.”

Ánh mắt lướt qua, Tạ Hành Ngôn nắm chặt vô lăng, đường nét cằm rõ ràng. Thôi An Tĩnh không để lộ cảm xúc, lặng lẽ chuyển tầm nhìn sang Tạ Câu Nguyệt: “Tạm biệt.”

Vừa dứt lời, Tạ Hành Ngôn đột ngột đứng dậy: “Con ra ngoài chút.”

“…”

Trở về phòng bao, Thôi Lâm Như vẫn không khép được nụ cười: “Mẹ càng nhìn thì càng thấy thích cô bé này.”

Xe chưa đến, Thôi Lâm Như kéo cô lại nói chuyện một lúc lâu, mãi đến khi Tạ Hành Ngôn lái xe đến, bà mới luyến tiếc buông tay: “An Tĩnh, lúc nào có thời gian, đến nhà dì ăn cơm với Câu Nguyệt nhé.”

Chương 14

Thôi Lâm Như tức giận, mặt đổi sắc, vẫn cố giữ vẻ thanh lịch để không đập bàn: “Không có ai phù hợp? Con gái của dì Lâm có gì không tốt? Học vấn cao, lại học cùng chuyên ngành với con, nói chuyện cũng không hề có khoảng cách, con nói xem có gì không phù hợp chứ!”

Tạ Câu Nguyệt liếc nhìn anh.

“Thế con nói xem, anh con thích kiểu người như thế nào?” Thôi Lâm Như nhìn con gái.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi xác định được thời gian, Thôi An Tĩnh gọi lại cho bên môi giới.

“Vậy dì sẽ chờ đấy. Thế bọn dì đi trước nhé.”

Một lát sau: “Anh có thể tự gọi mấy món không cay.”

[Thôi An Tĩnh: Nhớ rồi.]

Sau khi thanh toán, Cố Minh đi đến bãi xe để lấy xe, còn Thôi An Tĩnh đứng đợi ở cửa.

Rửa tay xong, Thôi An Tĩnh lau khô tay, vứt giấy đi, khi định ra ngoài thì có người nhẹ nhàng vỗ vai cô từ phía sau.

Điện thoại được đặt sang một bên, rung nhẹ hai cái. Cô vừa thêm Wechat của môi giới, ban đầu tưởng là tin nhắn từ họ, nhưng hóa ra là tin nhắn từ Tạ Hành Ngôn.

Sau cuộc họp, Thôi An Tĩnh bị Cố Minh chặn lại giữa đường: “Có chuyện cần nói với em.”

Lại là một buổi xem mắt.

Sau những ngày đầu xuân lạnh lẽo, thành phố tĩnh mịch lại bừng lên sức sống mới. Một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở bung những cánh hoa tươi mới từ góc tường gạch. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngon là được rồi, lần sau dì sẽ bảo Nguyệt Nguyệt mang thêm cho cháu.” Tuy mới gặp lần đầu nhưng Thôi Lâm Như đã cảm thấy càng nhìn càng thích cô gái này, cười không ngớt: “Cháu cũng đến đây ăn phải không? Hay là vào phòng bao của dì, chúng ta cùng ăn nhé?”

Chiếc xe đỗ ngay trước mặt cô, cô nhận ra đó là xe của Tạ Hành Ngôn.

Thôi An Tĩnh không trả lời ngay mà nói sẽ cân nhắc thêm.

Ai lại bắt nạt người khác như anh ta chứ.

Thôi Lâm Như cũng không vui, khẽ nhếch môi: “Lúc nào cũng như bận rộn lắm, ăn bữa cơm mà cũng không yên.”

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Vâng, tạm biệt dì.”

Trở về Nghi Đồng, Thôi An Tĩnh tham gia một cuộc họp nhỏ ở công ty, nội dung cuộc họp rất đơn giản, chỉ thảo luận về việc định hình nhân vật cho cô.

Tạ Câu Nguyệt ngồi xuống, liếc nhìn Tạ Hành Ngôn trước khi trả lời: “Mẹ đang nói nghệ sĩ mà em dẫn dắt đó, vừa rồi tình cờ gặp cô ấy ở nhà vệ sinh. Cô ấy cũng đến đây ăn cơm.”

Bố Tạ đang nói chuyện với Tạ Hành Ngôn, nghe bà nói vậy thì ngẩng đầu lên hỏi: “Cô bé nào vậy?”

Thôi An Tĩnh mỉm cười: “Tạm biệt dì ạ.”

Đã bốn, năm tháng không gặp, dường như cô gầy đi nhiều.

Tạ Câu Nguyệt hỏi: “Đi cùng Cố Minh à?”

Thôi An Tĩnh chưa kịp trả lời thì Tạ Câu Nguyệt đã nói: “Mẹ à, người ta đến đây để bàn công việc mà.”

Cố Minh đưa quà cho cô, lại cầm ly nước ép uống một ngụm, đây đã là ly thứ ba, trong khi ly của Thôi An Tĩnh gần như chưa được động vào: “Lần sau không được chọn món Hồ Nam nữa, cay quá.”

“... Cái này.” Tạ Câu Nguyệt suy nghĩ một lúc, từ nhỏ đến lớn dường như chưa bao giờ thấy anh trai có cô gái nào bên cạnh, cuối cùng đành nói: “Rồi sẽ có thôi.”

“Em muốn ăn món gì?” Cố Minh hỏi.

Thôi Lâm Như đặt đũa xuống: “Con đã ba mươi rồi, tạm thời chưa có ý định là thế nào? Đợi đến khi người phù hợp đều đã kết hôn hết thì con mới có ý định à?”

Thôi Lâm Như không kiên nhẫn đáp: “Người ta là ngôi sao lớn, lịch trình đã được sắp xếp kín rồi, đâu có nhiều thời gian như thế, ông tưởng ai cũng rảnh như ông chắc.”

Đầu năm nay, Thôi An Tĩnh đặc biệt bận rộn tham gia các hoạt động quảng bá, ký hợp đồng với hai thương hiệu nhỏ. Cô không thể xin nghỉ trong đoàn phim, chỉ có thể quay xong vài cảnh, rồi lại vội vã trở về sau khi kết thúc buổi tối. May mắn là, đến giữa tháng Năm, bộ phim cuối cùng cũng đóng máy.

Lần gần nhất họ liên lạc là một tháng trước. Khi đó, trong phim có một phân cảnh nam nữ chính sửa chữa một ngôi chùa, liên quan đến một chút kiến thức về kiến trúc cổ. Có vài chi tiết cô phải nhờ anh giúp đỡ.

Câu này đã giúp cô thoát khỏi sự ngượng ngùng.

Lần đó, anh kiên nhẫn giải đáp cho cô đến tận một giờ sáng.

Tạ Trác Xương chỉ biết lườm con trai một cái: “Tạ Hành Ngôn, con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế!”

Thôi An Tĩnh mím môi, không nói gì.

(*) Là một loại sản phẩm dược liệu truyền thống của Trung Quốc. A Giao (阿胶) là gelatin được chế biến từ da lừa, có tính chất bổ huyết và thường được sử dụng trong y học cổ truyền để tăng cường sức khỏe, đặc biệt là giúp bổ sung máu, cải thiện tuần hoàn máu và nâng cao sức đề kháng.

Cố Minh đạp ga, xe lao nhanh như tên bắn. Anh ta luôn lái xe rất nhanh, yêu thích cảm giác k1ch thích tim đập mạnh này, vì vậy, trừ khi bắt buộc, Thôi An Tĩnh rất hiếm khi ngồi trên xe anh ta.

Nhớ chứ, sao có thể quên được.

Anh đã gặp qua người đàn ông đó.

Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Không sao đâu ạ, lần này hơi không tiện thôi, lần sau cháu mời dì ăn cơm.”

Thôi An Tĩnh đeo khẩu trang nên Thôi Lâm Như không thể nhìn rõ cả gương mặt cô, chỉ thấy làn da trắng mịn và đôi mắt long lanh. Chỉ cần như thế cũng đủ để đoán rằng phía sau khẩu trang là một gương mặt xinh đẹp. Bà cười tươi rói: “Cháu chính là An Tĩnh mà Nguyệt Nguyệt thường nhắc tới đúng không? Chào cháu, dì là mẹ của Nguyệt Nguyệt.”

Thôi An Tĩnh không nhịn được cười.

Thôi Lâm Như không vui, khẽ chọc vào trán con gái, sau đó quay sang nhìn Thôi An Tĩnh: “Xin lỗi cháu An Tĩnh, dì đường đột quá.”

Cô nhìn qua thì thấy một người phụ nữ mặc váy liền màu tím bước tới, dáng vẻ xinh đẹp, phong thái uyển chuyển. Tạ Câu Nguyệt khoác tay người phụ nữ đó, gọi một tiếng “mẹ”, sau đó giới thiệu hai người với nhau.

Thôi An Tĩnh định từ chối, nhưng Cố Minh tiếp tục nói: “Hai hôm nữa cùng tôi dự tiệc sinh nhật của vợ đạo diễn Vương.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14