Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương
Tĩnh Mộc Noãn Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Chương 63
Dưới lớp khăn che mặt, khóe môi Tô Diệu Y khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
Chỉ có Doãn trang chủ là biến sắc, khác với những người khác lùi lại, bà ta lập tức lao đến bên lan can, trợn mắt nhìn chằm chằm xuống hồ sen, không dám tin vào những gì mình thấy.
“Quả nhiên, bọn họ chỉ thấy lợi mà sáng mắt…”
"Tô nương tử!"
“Nói thế nào thì ta với Tô Diệu Y cũng trông giống người một nhà hơn! Ngươi đeo bộ mặt giả già như vậy, đáng ra ngươi mới nên làm quản gia!”
Những người còn lại tràn đầy mong đợi, lần lượt ném đồng tiền về phía trung tâm hồ sen. Giữa đám đông, Tô Diệu Y bỗng nhiên vung tay, quăng đồng tiền Dung Giới vừa đưa cho mình thẳng xuống làn nước vàng óng…
Người từ cửa hông vẫn tiếp tục lục tục đi vào, sau đó, cửa chính cũng bắt đầu mở để vài phụ nhân ăn mặc bình thường được phép vào trong.
Doãn trang chủ: “……”
Nói xong, còn chưa kịp để Doãn trang chủ lên tiếng từ chối, nàng đã xoay người lên xe ngựa, không hề ngoảnh lại.
Đám v.ú già đồng loạt đáp lời, sau đó tản ra, lui về phía cổng trang.
“Giờ đã đến, đóng đại môn lại. Báo với bên ngoài rằng hôm nay không tiếp khách lạ, phải chờ đến rằm tháng sau.”
“Doãn trang chủ.”
Người hầu đưa bọn họ đến cổng Từ Ấu Trang, sắc mặt có phần khó xử. Sau đó, gã quay lưng rời đi, không dám nhiều lời thêm một câu.
Tối qua còn là cảnh bắt gian c.h.é.m g.i.ế.c kinh thiên động địa, sáng nay đã hóa thành cảnh phu thê tình thâm. Nhìn cảnh tượng này, bà ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, khó mà tin nổi. Đúng là "điên ông gặp điên bà", một người bệnh tâm một người hồ đồ, càng nhìn càng thấy kỳ quái…
Tô Diệu Y cười khẽ, ánh mắt chuyển sang Dung Giới:
Đêm trước ngày thưởng sen, Giá Phong huyện đã đón không ít xe ngựa sang trọng chưa từng thấy. Các khách đ**m lớn nhỏ trong huyện đều kín chỗ, bảng hiệu “hết phòng” treo khắp nơi.
Dung Giới cũng mỉm cười gật đầu:
Chương 63: Chương 63
Bỗng dưng, mây đen kéo đến, che khuất mặt trời.
"Ra đây!"
Lăng Trường Phong sững sờ, vẻ mặt cứng đờ, trợn mắt đầy kinh ngạc.
Chúc Tương chưa kịp lên tiếng, Tô An An đã nhanh miệng đáp thay:
Dưới lớp khăn che mặt, Tô Diệu Y khẽ cong môi, tựa hồ như đang cười, nhưng đôi mắt đào hoa lộ ra bên ngoài lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Doãn trang chủ vô thức liếc nhìn Dung Giới, trong lòng cảm thấy khó hiểu - hắn vậy mà vẫn còn cười được ư? Nữ nhân bên cạnh hắn đã cùng gian phu trốn đi lâu như vậy, đứa bé trong bụng có khi chẳng phải họ Đàm, thế mà hắn vẫn có thể điềm nhiên chấp nhận?
“Đàm phu nhân thật biết đùa. Phu nhân xem hồ hoa sen của chúng ta như hồ cầu nguyện rồi. Nhưng dù sao cũng là chuyện đáng mừng, chúc mừng phu nhân. Nếu đã có tin vui, chắc cũng không cần nhận nuôi hài tử ở đây nữa… Ta sẽ tự mình đưa nhị vị rời đi.”
“G·i·ế·t người! Từ Ấu Trang g.i.ế.c người!”
Để tránh bại lộ thân phận, Dung Giới và Lăng Trường Phong đều cải trang, thay đổi diện mạo. Còn Tô Diệu Y cũng cố tình chọn một bộ y phục đơn giản, trang nhã, che mặt bằng một tấm khăn lụa, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh "Phó phu nhân" ngang ngược trước đó.
“Đàm phu nhân… Nghe nói phu nhân đã khám ra hỉ mạch?”
Bà ta dừng một chút rồi tiếp lời:
“……?”
Hôm qua còn nói bản thân khó mà mang thai, vì vậy mới đến Từ Ấu Trang nhận nuôi hài tử. Vậy mà chỉ sau một đêm, lại khám ra hỉ mạch?!
“Bẩm trang chủ… Sáng sớm nay, người của Đàm thị đã mời mấy đại phu đến chẩn mạch, náo loạn từ lúc đó đến giờ.”
Tô Diệu Y mỉm cười rạng rỡ, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ:
Dân chúng trong vùng cũng mở rộng tầm mắt, tụ tập ở đầu đường đếm xe ngựa, bàn tán về thân phận của những vị khách quý. Có tin đồn rằng ngay cả phu nhân Tuần phủ Giang Ninh cũng đã đến Giá Phong huyện. Ban đầu, dân trong huyện không mấy hứng thú với sen ở Từ Ấu Trang, nhưng thấy nhiều người đổ về như vậy, họ cũng muốn đến xem náo nhiệt.
Tô Diệu Y, Dung Giới và Lăng Trường Phong cũng ngồi xe ngựa đến nơi.
Tô Diệu Y liếc nhìn đồng tiền trong tay hắn, lại quay sang nhìn Dung Giới. Hắn khẽ gật đầu. Nàng thu lại ánh mắt, khó lường mà đón lấy đồng tiền ấy.
Không thể không thừa nhận, Chúc Tương là kẻ biết chừng mực. Những gì nên nói, ông đều sẵn sàng chia sẻ. Những gì không nên hỏi, ông tuyệt đối không nhắc tới, khiến Tô Diệu Y chẳng thể tìm ra chút sơ hở nào. Đây cũng là một trong những lý do nàng dám mạo hiểm trọng dụng người này.
Nhưng Doãn trang chủ chẳng mảy may bận tâm đến lời xì xào của họ, bà ta tiếp tục cười nói:
Lăng Trường Phong bèn quay sang Tô Diệu Y, gấp gáp hỏi:
“Vị phu nhân kia… khám ra hỉ mạch?”
Nói rồi, bà ta khách sáo nhận lấy ngân phiếu, lễ độ đưa Dung Giới cùng đoàn người ra tận cửa.
Tô Diệu Y cụp mắt, đưa bó cỏ khô đến bên miệng ngựa, nhìn nó thong thả nhai từng chút một, chậm rãi đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lăng Trường Phong hơi nghiêng người, ghé sát Tô Diệu Y hạ giọng nói.
"Ai?"
“Nơi này không thể dừng xe ngựa, làm phiền đi theo ta qua bên này.”
“Khuyển tử.”
Tô Diệu Y đưa tay gõ nhẹ lên trán cô, giọng hờ hững:
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi."
Nhìn sắc mặt của Khuyết Vân, Tô Diệu Y lập tức đoán được có chuyện quan trọng. Nàng liền giao Tô An An lại cho Chúc Tương, rồi nhanh chóng bước lên lầu, Lăng Trường Phong cũng theo sát ngay sau.
“Phải rồi, phải rồi! Cừu gia có Từ Ấu Trang khắp thiên hạ, bao nhiêu năm nay đã cưu mang biết bao đứa trẻ bị bỏ rơi, chắc chắn tích được không ít phúc báo. Đến đây một chuyến, ít nhiều cũng có thể hưởng chút phúc khí!”
Trước khi lên xe ngựa, Tô Diệu Y bất giác ngoái đầu nhìn lại bảng hiệu Từ Ấu Trang, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
Lời vừa thốt ra, đám đông vây quanh hồ sen liền xôn xao, ai nấy gật gù tán thành, bắt đầu bàn luận rôm rả.
Chuyện về hồ sen ở Từ Ấu Trang mỗi lúc một thần kỳ hơn. Người ta đồn rằng chỉ cần cầu con vào hôm trước, ngày hôm sau liền có tin vui. Lời đồn thổi càng lúc càng ly kỳ, đến mức có kẻ bịa đặt rằng Bồ Tát từng để lại một giọt nước thánh ở đây, khiến hoa sen trong hồ bốn mùa đều nở rộ.
“Xương trắng… rất nhiều xương trắng!”
Tầng ánh vàng lấp lánh trên mặt nước dần dần tan biến, thay vào đó là một lớp bóng tối âm u. Nước trong veo ban đầu bỗng bị bao phủ bởi sắc đen trầm đục, ngày một dày đặc, ngày một u ám.
Lúc này, trong lòng Tô Diệu Y chỉ nghĩ đến hồ sen trong Từ Ấu Trang, nên vừa vén rèm xe nhìn đám đông phía trước, vừa lơ đãng lên tiếng xoa dịu:
“Cừu đại thiện nhân còn được người đời gọi là Bồ Tát sống, đến địa bàn của ngài ấy cúi chào cũng chẳng khác nào đi lễ chùa dâng hương!”
“Dựa vào đâu mà hai người các ngươi là lão gia với phu nhân, còn ta thì làm quản gia?”
“Doãn trang chủ, một nơi phong thủy tốt như vậy, sao có thể chỉ một mình ta hưởng lợi được? Có phúc cùng hưởng, ta nhất định sẽ giúp Từ Ấu Trang của ngươi kéo thêm một đợt khách thật lớn…”
“Thì ra là thiếu gia!”
Trong lúc Doãn trang chủ còn đang chửi thầm trong lòng, Dung Giới đã sai người mang một xấp ngân phiếu đưa tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt bà ta:
Để tránh lặp lại chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên đến Giá Phong huyện, hai ngày nay Chúc Tương luôn bám sát Tô An An không rời nửa bước. Cô đi đâu, ông theo đó - kể cả đến chuồng ngựa.
Hai người bước vào phòng Dung Giới, hắn quay lại nhìn họ, giọng điềm nhiên:
"Một kẻ ngay cả những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa còn có thể vắt kiệt đến giọt m.á.u cuối cùng, huống hồ là đám hào môn phú hộ đang khát khao có con. Ngoài số tiền cúng ra, nếu có kẻ nào thực sự vô tình sinh được con sau khi cầu nguyện, thì bạc tạ ơn, danh tiếng, mối quan hệ... tất cả đều rơi vào tay bà ta. Còn nếu không thành, có khi lại đắc tội với bậc quyền quý... Đặt ngươi vào vị trí đó, ngươi có làm ăn vụ này không?"
"Chúc tiên sinh, sao ngươi lại ở đây?"
“Sắp quá giờ Thìn rồi…”
Chỉ dựa vào chuyện đi xe hay đi bộ mà chia rạch ròi giàu nghèo. Kẻ có tiền có quyền thì đi cửa hông, được tiếp đón chu đáo. Còn dân thường ư? Cứ để họ chen chúc vào cửa chính cho có lệ là được.
Doãn trang chủ quay lại, tươi cười nói với mọi người:
Nhưng lúc này, nơi đó đã trống không.
“Đã bảo các ngươi đi sớm một chút mà không nghe. Giờ xem đi, bên ngoài Từ Ấu Trang đông người thế này, chúng ta còn vào nổi không?”
Lăng Trường Phong cũng lập tức xoay người, ánh mắt sắc bén quét về phía góc khuất:
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng bà cảm thấy ánh mắt của vị phu nhân này nhìn mình có gì đó khác hẳn hôm qua. Chỉ là khác ở điểm nào thì bà ta lại không thể nói rõ.
Dung Giới mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
Vừa trông thấy Chúc Tương, tim Tô Diệu Y khẽ trùng xuống. Sắc mặt nàng thoáng lạnh, vẻ đề phòng lướt qua đáy mắt trước khi được che giấu đi.
Nhận ra điều gì đó, bà ta lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Diệu Y và hai người kia - chỗ họ vừa đứng.
Trên cầu, Doãn trang chủ vẫn không rời mắt khỏi mặt nước hồ. Trong đôi mắt bà ta, phản chiếu toàn bộ hình ảnh m.á.u loãng và xương trắng, khóe mắt gần như rách toạc vì phẫn nộ. Chỉ trong chốc lát, bà ta chợt hoàn hồn, gào lên một tiếng đầy giận dữ:
Trong chốc lát, bất kể là dân nghèo hay phú hộ, chỉ cần là người mong cầu con cái đều ùn ùn kéo tới ngoài Từ Ấu Trang. Người thì muốn ném đồng xu xuống hồ để cầu nguyện, kẻ lại muốn xin một bầu nước từ hồ sen mang về.
Bà ta còn chưa kịp định thần thì từ bờ bên kia, một tiếng kêu thất thanh vang lên, thậm chí còn hoảng loạn hơn cả tiếng trước:
Tô Diệu Y đứng dưới mái hiên, hai bên là Lăng Trường Phong và Dung Giới, một trái một phải, trông chẳng khác nào hai vị hộ pháp.
"Cũng đúng. Nhưng từ ánh mắt bà ta khi nhìn ngân phiếu, ta dám chắc kẻ đó sẽ bất chấp tất cả để mở cửa Từ Ấu Trang, miễn sao kiếm được một khoản lớn."
Dung Giới thong thả giúp Tô Diệu Y chỉnh lại chiếc khăn che mặt phía sau tai, mắt không buồn liếc:
"Từ Ấu Trang che giấu bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, Doãn trang chủ thực sự dám mở rộng cửa, để thiên hạ kéo đến xem hồ sen sao?"
"Trong mắt bà ta, toàn bộ Từ Ấu Trang chẳng qua chỉ là một việc làm ăn. Hiện tại ta lại dâng cho một 'cây hái ra tiền', ngươi nghĩ bà ta có thể bỏ qua cơ hội phát tài bất chính này sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ta vội vàng chạy tới, vừa đến nơi đã thấy một nam một nữ đứng bên hành lang cạnh hồ sen. Nữ tử tựa như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân, cả hai trông như một đôi phu thê ân ái, gắn bó keo sơn. Nào còn chút dấu vết của cặp oan gia không đội trời chung đêm qua?
Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía đó. Chỉ thấy Doãn trang chủ đích thân đi ra từ chính đường, bên cạnh là một vị phu nhân đội mũ có rèm, cả hai cùng đứng trên hành lang ven hồ.
Dung Giới chẳng buồn đáp.
“Ta biết chư vị đến đây vì hồ sen này. Thật lòng mà nói, lời đồn về ‘Quan Âm ban nước’ ta cũng mới nghe lần đầu, quả thực có chút kỳ diệu…”
Doãn trang chủ nhìn theo cỗ xe ngựa của Đàm gia khuất dần nơi chân trời, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt. Mặt trời lên cao, nhưng vì sao bà ta lại cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng?
“Những chuyện thế này, thà rằng tin là có còn hơn không…”
“……”
"Nhanh thôi, chờ thêm vài ngày nữa là có thể đi rồi."
“Phu nhân trông thật trẻ trung. Đứng cạnh thiếu gia, hoàn toàn không giống mẫu tử chút nào…”
Chúc Tương đứng lặng bên cạnh, từ đầu đến cuối không nói một lời.
“Đây chẳng phải là muốn phủi sạch quan hệ trước, phòng khi có kẻ nhận ra trò lừa gạt rồi tìm đến tính sổ sao?”
***
Trên hành lang cầu, Doãn trang chủ ra vẻ đạo mạo, chậm rãi cất giọng:
Không biết bao nhiêu đồng tiền rơi xuống nước, âm thanh vang vọng.
Tô An An lập tức r*n r*:
Mọi người lần lượt lấy ra đồng tiền, thành kính cúi đầu bái lạy trước tảng đá mô phỏng ấy. Dung Giới cũng đưa một đồng tiền đến trước mặt Tô Diệu Y.
Y xị mặt, bất mãn: “Ta chỗ nào giống quản gia?”
Người đầu tiên đã ném đồng tiền thành công vào khe lõm trên tảng đá giả.
Mặt trời còn chưa lên hẳn, chỉ mới hé rạng ở phía chân trời, trải một lớp ánh vàng rực rỡ. Ráng sớm đổ bóng xuống mặt hồ sen, phủ lên những cánh hoa, phiến lá và làn nước lấp lánh ánh kim.
“Lão gia, phu nhân.”
“Tất nhiên, nàng nói sao thì là vậy.”
****
Tô Diệu Y lặng lẽ tính toán trong lòng.
"Cô cô, chúng ta còn phải ở lại Giá Phong huyện bao lâu nữa? Ở đây chán lắm, không được tùy tiện ra ngoài, đồ ăn cũng chẳng ngon…"
Dung Giới thản nhiên liếc y một cái, khóe môi hơi nhếch như muốn bật cười, nhưng cuối cùng chỉ buông ra bốn chữ:
“Một nhà cả, chúng ta ba người đều là người một nhà. Ngươi không muốn làm quản gia, vậy thì làm con riêng của chúng ta cũng được.”
Lăng Trường Phong: “……”
Những tiếng hét thất thanh, tiếng bước chân dồn dập, tiếng va chạm hỗn loạn vang lên khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, bờ hồ trở thành một mớ hỗn độn. Có người sợ đến mức cứng đờ, run rẩy tại chỗ; có kẻ hoảng loạn bỏ chạy, xô đẩy, kéo nhau trốn ra khỏi Từ Ấu Trang.
Gia nhân lập tức tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được quét qua ba người vài lần, cuối cùng dừng trên người Tô Diệu Y đang che mặt bằng khăn lụa. Gã chần chừ một chút rồi dè dặt nói:
Ngày rằm mỗi tháng… Hôm nay đã là ngày mười ba, vậy có nghĩa là chỉ còn hai ngày nữa, Từ Ấu Trang sẽ mở cửa đón khách.
Lời vừa dứt, đám đông lập tức háo hức vây quanh mép hồ sen.
“Đinh.”
Lăng Trường Phong vừa định phát cáu thì đã bị Tô Diệu Y cắt ngang:
“Trang chủ làm gì mà vội vã đuổi khách thế? Ta có thai, đây là chuyện vui lớn. Phải để toàn bộ Từ Ấu Trang cùng chung vui mới phải. Phu quân, chàng nói có đúng không?”
"Công tử đang tìm ngươi!"
Việc họ đột ngột quyết định ở lại Giá Phong huyện mấy ngày, ngay cả Tô An An cũng lấy làm khó hiểu, nhưng riêng Chúc Tương lại chẳng hề thắc mắc hay tò mò, chưa từng hỏi lấy một câu.
"Đàm gia" nói được làm được. Chỉ trong một ngày, tin tức về hồ sen ở Từ Ấu Trang có thể cầu con đã lan truyền khắp Giá Phong huyện. Đến ngày hôm sau, không chỉ các làng xóm lân cận mà thậm chí cả Giang Ninh phủ cũng dậy sóng.
“Ngươi nói xem, có phải ta nói đúng không?”
“Nếu chư vị muốn thành tâm cầu nguyện, chỉ cần một đồng tiền là đủ, không cần quá đắt giá, quan trọng là ở tấm lòng.”
Vừa thấy ngân phiếu, ánh mắt Doãn trang chủ lập tức sáng lên như sói đói thấy thịt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bà ta đã kìm nén cảm xúc, nụ cười lại trở nên đoan trang.
Người bước ra trước tiên là Tô An An, theo sát phía sau cô là Chúc Tương.
Giữa một rừng phụ nhân, sự xuất hiện của Lăng Trường Phong và Dung Giới trở nên đặc biệt nổi bật. Không ít ánh mắt kín đáo lướt qua đánh giá, thậm chí có vài người hiểu chuyện còn chủ động bước đến bắt chuyện với Tô Diệu Y.
“Vậy thì thay mặt bọn nhỏ trong thôn, ta xin đa tạ nhị vị.”
“Hôm qua, ta đã ném một đồng xu xuống đó để cầu nguyện! Thế mà chỉ qua một đêm đã linh nghiệm rồi!”
Quả nhiên, họ Doãn này cũng thật khéo thu xếp…
Đang nói, khóe mắt nàng chợt thoáng thấy một vạt áo nơi góc khuất. Lời còn chưa dứt, nàng liền ngồi bật dậy, quát khẽ:
“Máu… m.á.u sao?”
Tại hậu viện một quán trọ, Lăng Trường Phong đi qua đi lại phía sau Tô Diệu Y, vẻ mặt bồn chồn, sốt ruột:
Tô Diệu Y ngước nhìn lên. Mặt trời vừa mọc, xuyên qua những tầng mây, xua đi cái lạnh ban mai. Nàng khẽ động môi, gần như thì thầm một câu:
Một cơn gió thoảng qua, mặt hồ gợn sóng lấp lánh, ánh vàng phản chiếu nhàn nhạt, hương sen ngọt thanh theo gió lan tỏa.
Tô Diệu Y lườm cô một cái, rồi như vô tình liếc mắt nhìn sang Chúc Tương.
Lời còn chưa dứt, một gia nhân phụ trách giữ trật tự bên ngoài Từ Ấu Trang đã bước nhanh tới trước, nói:
“A!”
Tô Diệu Y hơi nheo mắt.
“Ngươi nói cái gì?”
“Doãn trang chủ, đây là một chút lòng thành của ta và nội nhân, vừa xem như tạ lễ, cũng là việc thiện.”
Lăng Trường Phong hừ lạnh:
“Trang chủ, ngươi xem, ngọn núi kia chẳng phải rất giống tượng Tống Tử Quan Âm hay sao?”
Bà ta đổi giọng, vẻ mặt trầm tư:
“Đúng vậy, Doãn trang chủ! Quả nhiên Từ Ấu Trang của ngươi là chốn phong thủy bảo địa! Trước đây, các đại phu đều bảo ta không thể có con, một vị đại sư nói rằng duyên phận giữa ta và hài tử chỉ có thể nối lại ở nơi này. Quả nhiên linh nghiệm!”
Lăng Trường Phong nhăn mặt, bực bội nói:
Doãn trang chủ nhìn theo, chỉ thấy một tảng đá tròn trịa, góc cạnh không rõ ràng. Bà ta thoáng ngớ ra:
Tô Diệu Y, Dung Giới và Lăng Trường Phong trao đổi ánh mắt, rồi cũng hòa vào dòng người, tiến đến bên hồ, dựa vào tay vịn mà quan sát tảng đá giả sừng sững giữa ao, được hoa sen bao bọc. Nhưng hòn đá kia không còn là tảng đá mà Tô Diệu Y từng chỉ hươu bảo ngựa hôm trước, mà đã bị thay thế bằng một khối khác có hình dáng giống Quan Âm Tống Tử.
Tô Diệu Y là người đầu tiên trông thấy bà ta, tâm trạng rõ ràng rất tốt, vui vẻ cất tiếng gọi:
Một phụ nhân hoảng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh kêu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thi thể! Dưới hồ sen này toàn là thi thể!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng chỉ về phía tảng núi giả giữa hồ sen:
"Cô cô, Chúc tiên sinh đi theo ta tới. Ta tìm các ngươi khắp nơi…"
Trên danh nghĩa, hôm nay họ đến đây để thưởng sen, nhưng ai cũng hiểu, mục đích thật sự chính là vì con nối dõi. Bởi thế, hầu hết những người có mặt đều là phụ nữ, rất hiếm nam nhân.
Doãn trang chủ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi bước lại gần.
“Từ Ấu Trang đã đưa tin, từ nay về sau, cứ ngày rằm mỗi tháng, trang môn sẽ mở rộng, cho phép mọi người vào trong ngắm hoa sen.”
“Dù sao thì, hoa sen nơi này quả thật nở rất đẹp.”
Giọng Khuyết Vân đột ngột vang lên từ phía xa, mang theo chút kích động không thể che giấu:
Lăng Trường Phong ngẩn người, sau đó cười lạnh:
“Đúng là không giống thật. Nếu ta là lão gia, tuyệt đối sẽ không dùng loại người như ngươi làm quản gia.”
“Cũng không tệ.”
Tô An An chạy lon ton đến bên Tô Diệu Y, níu tay áo nàng, nhõng nhẽo:
Người đánh xe Khuyết Vân quay đầu nhìn Dung Giới và Tô Diệu Y, thấy cả hai gật đầu liền đổi hướng, đi theo gia nhân dẫn đường đến một gò đất bên hông Từ Ấu Trang. Ở đó đã có không ít xe ngựa đỗ sẵn, mà ở sâu bên trong hàng xe ấy, lại có một cánh cửa nhỏ không biết đã mở ra từ khi nào, dẫn thẳng vào hồ sen trong trang.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều có chung một ảo giác - như thể có điều gì đó quái dị sắp xảy ra…
“Bõm, bõm, bõm.”
Thấy Dung Giới và Tô Diệu Y bước xuống xe, gia nhân dẫn đường cung kính cúi người chào. Nhưng vừa trông thấy Lăng Trường Phong theo sát phía sau, gã lập tức khựng lại, rõ ràng không đoán nổi quan hệ giữa ba người trong xe.
“……”
“Cũng không biết nguyên do từ đâu. Có lẽ là vì Từ Ấu Trang đã nhận nuôi biết bao cô nhi, làm nhiều việc thiện, tích công đức sâu dày. Cũng nhờ vậy mà hồ sen này được linh khí hun đúc, mang đến phúc lành từ trời cao?”
Tô Diệu Y khẽ cười nhạt.
Nụ cười trên mặt Doãn trang chủ có phần gượng gạo:
Vừa dứt lời, phía bên hồ sen bỗng vang lên một trận huyên náo.
Lời cô vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao. Mọi người hốt hoảng lùi xa khỏi lan can, trái tim đập dồn dập, ánh mắt kinh hoàng nhìn về mặt nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa cơn náo loạn đó, chỉ có ba người - Tô Diệu Y, Dung Giới và Lăng Trường Phong - vẫn đứng im lặng bên lan can, không hề d.a.o động.
“Mau tới đây!”
“……”
Bước đến trước mặt Tô Diệu Y và Dung Giới, bà ta định mở miệng gọi một tiếng “Phó phu nhân”, nhưng lời đến bên môi lại chợt nhận ra điều gì đó, vội vã đổi cách xưng hô:
Bên hồ sen đã tụ tập không ít phu nhân khoác lụa là, vàng bạc lấp lánh. Nhưng cũng giống như Tô Diệu Y, đa phần họ đều che mặt - người thì mang khăn che, kẻ lại đội mũ có rèm. Ai nấy đều kín kẽ, không để lộ diện mạo thực sự.
“Ai? Ai đang giở trò quỷ? Là ai muốn hại ta?”
Doãn trang chủ vừa mới rửa mặt chải đầu xong thì đã nghe hạ nhân đến báo tin từ tiền viện. Bà ta kinh ngạc quay đầu lại, giọng đầy nghi hoặc:
Lăng Trường Phong trừng mắt nhìn hai người đứng cạnh nhau, từ trang phục đến phong thái đều rất xứng đôi, bèn lớn tiếng cãi:
“Từ Ấu Trang chúng ta chỉ là một nơi nhỏ bé, sức chứa có hạn, hôm nay những ai được vào đây đều là có duyên.”
"Không đời nào. Ta là con người, không phải s·ú·c sinh."
Doãn trang chủ sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Vài vị phu nhân đứng gần đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, đồng tử co rút lại, sắc mặt tái nhợt, sau đó lập tức ngất lịm.
“Gia môn bất hạnh.”
Doãn trang chủ hắng giọng, vỗ tay ra hiệu, rồi quay sang nhóm v.ú già xung quanh, phân phó:
"Chỉ cần bà ta mở cửa, ta sẽ có cơ hội xé toạc lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Cừu gia, để thiên hạ thấy rõ bộ mặt thật của Cừu Thứ…"
Nàng dừng một chút, rồi gằn giọng:
Một tiếng thét kinh hãi đột ngột xé tan bầu không khí tĩnh lặng bên hồ sen, kéo tất cả mọi người thoát khỏi cơn mộng tưởng, để rồi nhận ra cảnh tượng trước mắt là sự thật - mặt nước hồ sen, trong khoảnh khắc, đã nhuộm một màu đỏ tươi rợn người.
Thế nên, sáng sớm hôm sau, gần như toàn bộ dân huyện đều đổ về cổng Từ Ấu Trang.
"Lại phải đợi? Chúng ta rốt cuộc đang chờ cái gì vậy?"
Nhưng hôm nay, nàng vào vai một kẻ trầm tĩnh, ít lời. Trong lòng còn bận nghĩ chuyện khác, nên chỉ đáp vài câu lấy lệ rồi khéo léo rút lui, khiến những người có ý định kết giao cũng không dám tiến tới nữa.
“Ta là mẹ kế của hắn.”
Tô Diệu Y nhướng mày, cười nhạt:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.