Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Hỏng, thành lão bà nô !
"Lão công, ngươi nhìn cái váy này như thế nào?"
"Vẫn được."
"Đây là ta tận mắt nhìn trực tiếp lúc mua, mới hơn 200."
"Lão công, còn có cái này, cái này áo khoác đâu. Đây là ta mua lúc ở Thượng Hải, nghe nói còn là mẫu của Milan Fashion Week năm ngoái đó, kết quả mua về ~ Một lần cũng chưa mặc qua."
"..."
Tô Vũ vừa chép hai chương Ngôi Nhà Ma, lại viết một chương Quỷ Thổi Đèn.
Bên cạnh, Điềm Điềm đã cảm thấy không có ai nói chuyện cùng.
Thỉnh thoảng đút cho hắn một miếng hoa quả.
Hoặc là khoe với hắn mấy bộ quần áo mới mua.
Tô Vũ còn có thể nói gì nữa đây?
Lão bà của mình, đương nhiên phải cưng chiều!
Khen ngợi là được rồi!
Dù sao tốc độ gõ chữ của hắn cũng đủ nhanh, trên cơ bản vẫn có thể làm được nhất tâm nhị dụng.
"Cái này hoodie như thế nào? Hình như còn là kiểu tình nhân, lão công, hai ta mỗi người một cái nhé?" Cảnh Điềm tròn mắt nhìn hắn, tìm kiếm sự tán thành.
"Không cần." Tô Vũ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mang tính sát thương của nàng, quả quyết từ chối.
"Vì cái gì chứ?" Cảnh Điềm bĩu môi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn mặc đồ đôi với ta sao?"
Tô Vũ liếc nàng một cái: "Mua về ngươi có chắc là sẽ mặc không?"
Cảnh Điềm:...
Đáng giận, cư nhiên bị thối lão công đoán trúng!
Hắn làm sao biết mình muốn mặc đồ của hắn chứ?
"Mặc kệ, ta muốn mua!"
Tô Vũ cưng chiều nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.
Công việc trên tay vẫn tiếp tục.
Thấy lão công không để ý đến mình, Cảnh Điềm nhìn xuống mâm đựng trái cây bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.
Nàng cầm một quả nho, kẹp giữa ngón chân, lặng lẽ đưa tới bên miệng Tô Vũ.
Nín cười, giọng nũng nịu: "Lão công, há miệng nào, a ~~"
Tô Vũ lặng lẽ há miệng.
Quả nho thuận lợi rơi vào trong miệng, đồng thời theo vào luôn... cả chân của Cảnh Điềm.
"Haha, thối lão công, ngon không?" Cảnh Điềm quơ quơ bàn chân nhỏ, cười đắc ý.
Tô Vũ im lặng nhìn nàng một cái.
Sau đó, hắn đưa tay kéo chân nàng lại, cúi xuống hôn một cái.
"Ngon hay không, ta không rõ sao? Ngây thơ."
Thấy lão công của mình chẳng những không ghét bỏ mà còn phối hợp như vậy, Cảnh Điềm cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra bất mãn.
Hờn dỗi nói: "Ngươi mới là ngây thơ đó, thối đệ đệ, ngươi còn nhỏ hơn ta."
Tô Vũ hỏi lại: "Nhỏ cái gì hơn ngươi?"
Cảnh Điềm sững sờ: "Năm tuổi, ngươi nhỏ hơn ta."
Tô Vũ "ồ" một tiếng: "Thế thì sao?"
Cảnh Điềm hất cằm: "Còn có chiều cao nữa, sao nào? Phục chưa?"
Nhưng Tô Vũ lại cười đầy ẩn ý: "Có vẻ như, ngươi chỉ hơn ta hai thứ này thôi nhỉ, Tiểu Điềm Điềm."
"Ta nhổ vào! Gọi ta là Đại Điềm Điềm!"
Cười cười nói nói, cuối cùng Tô Vũ cũng hoàn thành công việc trong ngày.
Sau khi xác nhận đã lưu lại, hắn gập máy tính xuống.
Việc đầu tiên làm là hướng về phía Cảnh Điềm đang lười biếng nằm trên ghế sofa, vỗ nhẹ một cái lên mông nàng.
"Ba!"
"Ai u."
Tuy không đau, nhưng Cảnh Điềm vẫn phối hợp "Ai u" một tiếng.
Sau đó, nàng mới buông điện thoại xuống, trợn mắt nhìn Tô Vũ.
"Thối lão công, tại sao đánh ta?"
Tô Vũ hừ một tiếng, lại vỗ thêm cái nữa: "Đây chính là cái gọi là phục vụ ta của ngươi sao? Lúc thì hỏi ta quần áo có đẹp không, lúc thì đút hoa quả, đáng giận nhất là còn đưa chân vào miệng ta! Ngươi có muốn ăn đòn không?"
"Ai nha, lão công, nhân gia chỉ là muốn dính lấy ngươi thôi mà." Cảnh Điềm cười hì hì, nhào vào lòng hắn.
Thấy Tô Vũ không làm việc nữa, nàng lập tức dạng chân ngồi vào lòng hắn, gương mặt xinh đẹp dán vào mặt hắn.
Tô Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hoàn toàn không có ý định đẩy ra.
Lúc này, hắn cười lạnh: "Vậy lúc ngươi làm việc, ngươi cũng như vậy sao?"
"Không có nha! Lúc ta làm việc rất nghiêm túc!" Cảnh Điềm vội vàng phản bác.
"A, vậy à?" Tô Vũ nhướng mày: "Nếu vậy, lần sau lúc ngươi quay phim, ta cũng đến xem. Đến lúc đó ta cũng bắt chước ngươi, lúc thì bắt ngươi xem quần áo, lúc lại đút hoa quả, thấy sao?"
Cảnh Điềm nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên: "Được đó được đó! Lão công nói thật không?"
Tô Vũ: ......
Cái lão bà ngốc này, sao lại không nghe ra giọng điệu của hắn chứ.
Nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu của Đại Điềm Điềm, Tô Vũ cũng không nỡ nói gì thêm.
Nàng chỉ là muốn dính lấy mình thôi.
Nàng có lỗi gì đâu?
Hỏng rồi, hắn thật sự thành lão bà nô mất rồi.
Phế rồi.
Tô Vũ không nói nữa, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Cảnh Điềm mặc dù không biết lão công đang nghĩ gì, nhưng có cảm giác hắn càng ngày càng yêu mình.
Vui vẻ!
Sau khi ôm nhau một lúc.
Tô Vũ khẽ nhúc nhích eo.
Cảnh Điềm cũng nhận ra gì đó, đưa tay sờ vào ngực hắn.
"Lão công đừng động, để ta giúp ngươi điều chỉnh một chút."
Nhưng theo thao tác của nàng, biểu cảm của Tô Vũ dần trở nên kỳ quái.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng trước mặt, giọng nói mềm mại, hắn hơi kinh ngạc: "Ngươi giúp ta điều chỉnh như thế này sao?"
Cảnh Điềm cắn môi, vặn vẹo tiểu mông, mạnh miệng nói: "Giúp ngươi điều chỉnh mà! Ngươi nói xem, thu không thu được, hợp lý không?"
Tô Vũ: "... Hợp lý."
Cảnh Điềm: "Vậy thì đúng rồi."
Hơn một tiếng sau.
Trong phòng thay đồ.
"Lão công, bộ đồ này có đẹp không? Mặc vậy có nóng không?"
Tô Vũ ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn nàng.
"Chúng ta lái xe đi, nhưng sẽ vào rạp chiếu phim, chắc là sẽ nóng."
"Vậy ta đổi váy nha."
"Được, nhưng đừng chọn váy quá ngắn."
"Biết rồi, cứng nhắc quá!"
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Tô Vũ bật cười.
Nàng lấy đâu ra lắm sức lực thế không biết.
Vừa rồi còn mệt đến rã rời, kết quả sau khi tắm rửa xong, lại hào hứng đòi đi xem phim.
Thể lực khôi phục ngay lập tức.
Đúng là một Đại Điềm Điềm đáng yêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.