Gian Tế
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Chiếc bánh táo Thiện Nhi làm có in hai chữ “Đoàn Viên”, ta vừa nhìn thấy liền cay cay sống mũi.
Chương 7: Chương 7
Thiện Nhi an ủi ta, bảo ta đã làm rất tốt rồi.
"Đau một chút, như bị muỗi đốt thôi." Hắn đùa, tay tháo khăn mặt của ta, tiện thể lau nước mũi và nước mắt cho ta.
Nước mắt vừa ngừng lại liền tuôn ra lần nữa, ta kéo đai áo hắn mà khóc òa lên.
"Chẳng học lời hay, toàn học những câu hồ đồ…"
Có mấy ai tuổi mới đôi mươi mà đã gánh vác được cả một phủ Hầu lớn thế này?
“Nhưng không có Hầu gia trong phủ, thì phủ này còn gọi gì là Hầu phủ nữa chứ?”
"Thiếp… thiếp khóc sưng cả mắt, xấu lắm…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta lau nước mắt, cùng hắn ngồi sát vai bên nhau.
Ta vừa khóc vừa mếu:
Vầng trăng Trung Thu vừa tròn vừa sáng, ánh trăng trong vắt rải khắp gian phòng.
"Mười ngón liền tim mà."
Ta ôm bát cháo, hơi nóng ấm trong lòng bàn tay, nhưng vẫn không sánh được hơi ấm nơi lòng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thiện Nhi, muội nói xem, liệu… chàng có thật sự không quay về nữa không...?”
Ta sợ chỉ là trong mộng.
"Hầu gia! Thiếp… thiếp lại mơ thấy chàng sao? Không được đi! Trước khi Tường Nhi tỉnh lại, chàng không được đi đâu hết!"
Hắn vô cùng bất lực, cúi người xuống, chỉ khẽ hôn vào mi tâm ta.
Ta kéo tay hắn, ép hắn ngồi bên cạnh mình.
Thấy hắn châm nến, ta vội lấy tay che mặt, chỉ dám lén nhìn hắn qua kẽ ngón tay.
Lúc này ta mới bật khóc nức nở trong lòng hắn, khiến cả phủ sáng đèn, cứ ngỡ có kẻ trộm đột nhập.
Thiện Nhi vội vàng dỗ dành ta bằng đủ lời hay ý đẹp, ta khóc mệt, cuối cùng thiếp đi trong lòng nàng.
Ta nhào vào lòng Thiện Nhi òa khóc: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta dụi vào vai hắn, như một con mèo nhỏ vừa khóc mệt, nghe hắn nói:
"Tiêu Viêm! Thiếp đánh là đánh vào vai, có đụng vào xương sườn đâu!"
Thiện Nhi nhìn ra ta đã quá lao tâm lao lực, còn hầm một bát cháo nóng cho ta.
"Lúc đi thì lén lút, đến một phong thư cũng không để lại cho thiếp, về cũng lén như ăn trộm, còn gạt thiếp như trẻ con!"
Ta cẩn thận tránh vết thương của hắn, từ dưới áo lót ôm lấy tấm lưng rộng lớn ấy.
Thiện Nhi vội vã chạy vào, vừa trông thấy liền kêu khẽ một tiếng, lập tức hiểu chuyện, khép cửa rồi lui ra, thông báo cho mọi người giải tán.
Trong đêm sâu, thật sâu, ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc—hương cỏ dại dìu dịu mà trong veo.
Vạt áo bị mở ra, lồng n.g.ự.c rắn chắc lộ ra những bắp cơ nổi gân, một vòng băng gạc quấn quanh ngực, nơi sườn trái vẫn còn một vệt m.á.u đỏ dài bằng nửa đốt tay.
Tiêu Viêm bật cười ngả nghiêng, dường như động đến vết thương, hắn vô thức ôm lấy bên sườn trái.
"Hầu gia bị thương sao?"
Hắn kéo ta vào lòng, đem hết thảy đau đớn và nguy hiểm cất nhẹ đi như không.
Hắn gầy đi một chút, da dẻ cũng sạm đen hơn chút ít. Hắn bị ta chọc cười:
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, khiến ta giật mình tỉnh giấc…
Ta vừa khóc xong lại nổi giận, vừa tức vừa ấm ức.
"Ta chỉ muốn về cùng nàng đón Trung Thu."
Biết chuyến đi này của hắn là chuyện cơ mật, ta không dám hỏi nhiều, chỉ dám khẽ hỏi hắn có đau không.
Ta thầm sợ hãi, phát thưởng bạc không ít, chỉ mong đến khi Hầu gia trở về, nhà vẫn là nhà, phủ vẫn còn như xưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hương thơm ấy như mang theo cả mùi thuốc bắc, tựa như có một chiếc lò sưởi lớn đang sưởi ấm quanh ta.
Hắn không muốn để ta thấy, nhưng ta cuối cùng cũng học được cách kiên quyết—
Tiêu Viêm ôm ta rất chặt, bàn tay dịu dàng v**t v* mái tóc dài rối bời sau lưng ta, như đang dỗ một con mèo nhỏ.
“Phu nhân, hộp bánh này Thiện Nhi có thêm vài vị thuốc bổ, người hiếm hoi mới chịu ngồi xuống một chút, xem như nể mặt mà ăn vài miếng đi ạ.”
08
"Muỗi đốt mà cũng phải băng bó à!"
Chớp mắt đã đến rằm tháng Tám, vầng trăng tròn hiện lên từ sau rặng núi, nhuộm một vòng ánh sáng vàng nhạt.
“Tường Nhi, mau buông ra, kéo rách bây giờ…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Viêm sợ ta va đầu vào tủ thấp, một tay đỡ sau gáy ta, tay còn lại giữ lấy cổ tay ta, nhưng cũng không nỡ dùng sức.
“Tường Nhi làm gì thế kia?"
Ta nhanh tay mò lấy đai áo lót trong của hắn, hai tay nắm chặt không buông.
"Bổn hầu không đi đâu cả, kể cả khi Tường Nhi tỉnh rồi, cũng không đi."
Rất lâu sau, khi đã khóc mệt, ta mới ngồi lại lên giường.
Khoảnh khắc ta nhìn rõ đôi mắt phượng ấy, nước mắt ta vỡ òa như vỡ đê, ta bật khỏi chăn lao thẳng về phía hắn.
“Thiện Nhi, ta thật sự rất sợ...”
"Nếu Hầu gia chê tay Tường Nhi chỉ biết kéo rách y phục, vậy cứ sai người chặt nó đi là được rồi!"
Hắn bị ta nhào tới suýt ngã, vỗ nhẹ sau đầu ta, nở nụ cười bất đắc dĩ mà ôn nhu:
Ta kéo khăn gối, tiện tay buộc thành mặt nạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.