Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 220: Kết quả nghiên cứu (2)
"Này, cậu nghe tin gì chưa?"
"Vụ nghiên cứu hả?"
"Ừ. Mọi người đều bảo nó đã thành công rồi."
Tin đồn về nghiên cứu của Rudger thành công đã nhanh chóng lan truyền khắp Theon.
Các học sinh nghe tin này đương nhiên phản ứng rất nhiệt tình.
Những học sinh không nộp đơn tham gia lúc trước vô cùng hối hận. Và thế là họ chuyển sự chú ý sang những người đã tham gia nghiên cứu. Nhưng lại có một vấn đề mới, bọn họ nên hỏi thăm tin tức từ ai?
Có những người bọn họ còn không thể tiếp cận được chứ đừng nói đến việc mở lời hỏi thăm.
Flora Lumos, con gái của Công tước Lumos.
Tam công chúa Erendir von Exilion.
Con trai trưởng của gia tộc Ulburg, Freuden Ulburg.
Ba nhân vật này quả thực không thể tiếp cận hay đắc tội được.
Do đó, mục tiêu chính được thu hẹp lại trong phạm vi học sinh năm nhất.
Julia Plumheart, thủ khoa năm nhất nhưng tính cách rất quái đản, không tiếp xúc hay trò chuyện với bất kỳ ai, người này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc.
Kết quả là mục tiêu dễ nói chuyện nhất lúc này chỉ còn lại Aidan và Rene.
***
Khi Rene đang trên đường đến lớp học, một số học sinh bất ngờ xuất hiện và gọi tên cô. Bọn họ tự giới thiệu là bạn cùng lớp của Rene.
Khoảnh khắc Rene nhìn thấy những biểu cảm thân thiện đó, trực giác khiến cô cảm thấy không thoải mái. Rene biết rất rõ bọn họ muốn gì từ mình.
"Nếu cậu có thời gian, có lẽ chúng ta có thể đi học cùng nhau ... ."
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể cho các bạn biết về kết quả nghiên cứu của giáo sư Rudger được."
Rene thẳng thừng từ chối. Tuy cô không hiểu quá nhiều về nghiên cứu nhưng kể cả có biết thì Rene cũng không có ý định tiết lộ.
Rene chỉ để lại những lời đó rồi nhanh chóng bỏ đi.
Ngay khi Rene chuẩn bị rời đi, ai đó đã chặn đường cô.
"Ngươi có phải là học sinh năm nhất tên Rene phải không?"
Nhìn vào bảng tên trên đồng phục, người này là học sinh năm ba. Nhìn vào phong thái của những người này thì có vẻ bọn họ là quý tộc.
"Chúng ta có chuyện muốn hỏi. Mau đi theo chúng ta."
Đó không phải là một lời mời tế nhị mà là một mệnh lệnh buộc phải tuân theo.
"Xin lỗi. Nhưng tôi không muốn đi."
Rene lùi lại một bước, nhưng đối phương có vẻ không muốn buông tha.
"Ngươi vừa nói gì? Ngươi nghĩ mình có quyền từ chối?"
Khi Rene định tranh luận thì người kia đột nhiên bước tới gần định dùng b·ạo l·ực.
Chính lúc này, có một giọng nói đột nhiên xen vào.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
"Ai đó?"
Bực mình vì bị cắt ngang đột ngột, tên quý tộc năm ba trừng mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói. Ngay sau đó, biểu cảm của hắn ta như c·hết lặng khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.
"Ru-Rudger Chelici... ... ."
"Một học sinh được phép gọi thẳng tên giáo sư như vậy sao? Lễ phép của trò đâu?"
Các học sinh quý tộc sững người, bọn chúng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp phải giáo sư Rudger ở một nơi như thế này.
Rudger nhìn Rene đang sợ hãi và những học sinh năm ba bên cạnh bằng ánh mắt sắc như dao. Hắn không khó đoán ra tình huống vừa rồi là gì.
"Ta không nghĩ các trò là học sinh năm ba rồi lại vẫn có thể làm ra một việc như vậy. Bắt nạt tập thể hả?"
"Thầy đang nói về chuyện gì vậy? Chúng tôi chưa bao giờ làm điều đó."
"Chưa từng?"
"Đúng. Chúng tôi chỉ vừa có một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng với học muội đây thôi."
Những người còn lại tự nhiên gật đầu phụ hoạ.
"Đúng thế. Giáo sư đang hiểu nhầm thôi."
"Đó chỉ là một trò đùa, một trò đùa."
Rudger nheo mắt. Một lượng lớn năng lượng ma thuật chảy ra từ cơ thể hắn và ngay lập tức lan rộng ra xung quanh.
"?!!!"
Áp lực của lượng ma pháp khổng lồ khiến da mặt của các quý tộc năm ba cảm nhận được điều này trở nên trắng bệch như xác c·hết. Bọn chúng thậm chí còn không thể phản ứng được trước áp lực ngày càng lớn.
"Các trò nghĩ lời bào chữa đấy có tác dụng với ta?"
"G-giáo sư... ... ."
"E-em.....chỉ...chỉ là......"
Tâm trí của các học sinh quý tộc trở nên trống rỗng khi nhìn thấy nguồn năng lượng hung dữ chảy ra từ cơ thể Rudger. Bọn chúng không thể nghĩ ra một lý do nào để bào chữa, thậm chí bọn chúng còn không đủ can đảm nói ra bất cứ câu nào. Chúng không biết làm gì ngoài việc run rẩy như những con chuột trước kẻ săn mồi.
"Giáo sư, như vậy là đủ rồi ạ."
Rene lên tiếng can ngăn Rudger.
"Đó chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ thôi."
Khi Rene vừa dứt lời, áp lực đè nặng lên các học sinh quý tộc ngay lập tức biến mất.
Lờ đi những học sinh đang gần như không thể thở được, Rudger nhìn về phía Rene hỏi.
"Trò chắc chứ?"
"Vâng. Mọi người cũng nghĩ vậy phải không?"
Nghe vậy, các học sinh năm ba vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
"Được rồi. Nếu trò đã nói vậy thì ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa."
"Cảm ơn giáo sư."
"Việc tham gia nghiên cứu có thể hoàn toàn là ý muốn của riêng trò, nhưng ta không thể phủ nhận trách nhiệm của ta về việc trò có thể gặp rắc rối vì nó."
"Chúng ta sắp trễ giờ học rồi. Mau đi thôi."
"Dạ? Còn bọn họ thì sao?"
"Bọn họ sẽ tự phục hồi sau vài tiếng. Không cần quan tâm."
Rene nghe xong cũng không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn đi theo Rudger đến lớp học.
* * *
Ở một bên khác, Aidan cũng trở thành mục tiêu của các học sinh trong lớp.
"Hello, Aidan. Cậu đã ăn chưa? Có muốn ăn cùng không?"
"Aidan! Có muốn đi chung không?"
Aidan. Aidan. Aidan!
Tên Aidan được gọi từ mọi hướng. Lần đầu tiên Aidan cảm thấy choáng váng khi được gọi tên nhiều lần như vậy. Lúc đầu, cậu vui mừng vì đơn thuần nghĩ mình sẽ có thêm bạn mới, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng thay đổi.
"Hình như mọi người đều muốn hỏi về quá trình nghiên cứu."
"Đó không phải là điều hiển nhiên à?"
"Mình cứ nghĩ là có thể sẽ có thêm bạn mới. Có hơi thất vọng một chút."
"Cậu nghĩ được như thế thì đúng là tài thật!"
Leo lắc đầu ngao ngán.
"Aidan. Cứ lờ đi. Bọn họ nói chuyện với cậu không phải vì thích cậu đâu, đều có mục đích cả đấy."
"Cậu nên làm như vậy từ đầu. Không cần nể mặt ai cả."
"Không cần phải cảm thấy áy náy."
Aidan vô cùng xúc động vì mọi người đều thông cảm và bảo vệ cậu.
"Cảm ơn mọi người!"
"Không cần cảm ơn!"
Tracy trả lời thẳng thừng.
Giờ giảng đang đến gần nên tình hình hiện tại đang tạm lắng. Nhưng sau khi tan học thì sao? Bọn họ đang lo lắng về việc sẽ có bao nhiêu người đến làm phiền Aidan.
Tracy dùng ngón tay xoắn đuôi bím tóc của mình, lơ đãng hỏi.
"Vì thế... ... Aidan. Tin đồn đó là thật?"
"Hả?"
"Cậu đã tham gia vào nghiên cứu của giáo sư Rudger mà không cho chúng tôi biết?"
"A? Mình xin lỗi về điều đó. Nhưng mình thực sự muốn thử."
"Bỏ đi. Dù sao thì nếu cậu muốn thì tụi tôi cũng không cản được."
"Ahaha."
"Điều quan trọng là những tin đồn đang lan truyền hiện nay có phải là sự thật hay không."
"Ờ... ... các cậu hẳn đã thấy phản ứng của những người khác rồi."
"Vậy là nó đã thành công?"
"Đúng thế. Nhưng mình không thể nói với các cậu nhiều hơn... ... ."
"Ờ, tôi biết rồi."
Hả?
Aidan nghĩ rằng mình sẽ bị hỏi thêm gì đó, lúc này lại bị bất ngờ.
Nhìn thấy biểu cảm ngớ ngẩn của đối phương, Tracy lắc đầu.
"Cậu nghĩ chúng tôi sẽ hỏi cậu giống như những người khác?"
"Ồ, không, thực ra là... ... Ặc. Mình xin lỗi."
"Cậu nghĩ tụi tôi là loại người như thế hả?"
"Mình rất xin lỗi."
"Bỏ đi. Cũng không thể trông chờ vào một tên ngốc như cậu sẽ suy nghĩ thấu đáo ở phương diện này."
"Thực ra mình đã ký một thỏa thuận bảo mật với giáo sư nên........"
"Đó là lý do tại sao tụi tôi không hỏi vì không muốn làm phiền cậu. Dù sao thì nếu nghiên cứu thành công thì nó sớm muộn gì cũng sẽ được công bố thôi. Nhao nhao như mấy tên ngốc kia thực sự khiến người ta phản cảm."
Thấy Tracy và những người khác tỏ vẻ không mấy quan tâm, Aidan nhận ra rằng bạn bè xung quanh đều rất quan tâm đến mình. Cậu rất xúc động.
Ở một bên, Leo đang trầm tư suy nghĩ. Đối với một gián điệp được cài vào như Leo, sự xuất hiện của vị giáo sư tên Rudger Chelici kia thực sự là một biến số khó lường. Những sự kiện bất ngờ gần đây đều dồn dập xảy ra khiến cậu có cảm giác bất an.
Rudger Chelici.
Có lẽ cậu cần phải xác nhận lại thân phận của người này.
Đúng lúc này, đám học sinh ngồi bên cửa sổ ở hành lang chợt thì thầm.
"Giáo sư đang đến!"