Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 430: Khoảnh khắc diệu kỳ (1)
[Xin chào tất cả quý vị. Vâng, lại là tôi, Jessie Luna đây. Hôm nay tôi rất vinh dự khi là người dẫn chương trình và giám khảo của cuộc thi bình chọn ra người đẹp nhất trong vũ hội Theon.]
Tên của nữ sinh đang cầm trên tay tạo tác khuếch đại âm thanh là Jessie Luna. Với tính cách sôi nổi và tài hùng biện nổi bật, cô ấy là khách mời thường xuyên của các sự kiện kiểu này.
[Tôi rất mong chờ được xem những quý cô bên trong hội trường ngày hôm nay sẽ thể hiện sự quyến rũ của họ như thế nào. Ngài nghĩ sao, giáo sư Carter Lore?]
[... ... Tôi chỉ nghĩ thật khó hiểu tại sao tôi lại được mời làm giám khảo....]
Người đáp lại là một người đàn ông có làn da nhợt nhạt với đôi mắt khá hốc hác. Carter Lore, vị giáo sư chuyên phụ trách huấn luyện chiến đấu thực tế cho các học sinh năm thứ tư. Ở một khía cạnh nào đó, ông ấy hoàn toàn trái ngược với Jessie Luna, người luôn tỏa ra năng lượng tích cực bên cạnh.
Tiếng nói yếu ớt của vị giáo sư khiến cả hội trường bật cười.
[Không đời nào! Chúng ta đã hợp tác rất tốt trong sự kiện lần trước mà.]
Jessie Luna đang đề cập đến sự kiện đấu tay đôi diễn ra trong lễ hội phép thuật đầu học kỳ. Lúc đó cả hai bọn họ đều phụ trách bình luận trực tiếp.
Carter Lore rũ vai khi nghe được những lời này.
[Tôi chỉ chịu trách nhiệm huấn luyện và giải thích các trận đấu phép thuật. Sự kiện lần này thì có liên quan gì?]
[Giáo sư đang nói gì vậy? Đây là nơi sắp diễn ra trận chiến khốc liệt nhất của Theon đấy.]
Jessie Luna tinh nghịch nháy mắt.
Cuối cùng, giáo sư Carter Lore không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giơ tay đầu hàng. Ông ấy không thể nào theo kịp mồm mép của nữ sinh bên cạnh.
[Trời ơi! Đúng lúc quá! Người vừa bước lên chính là Dorthea Levon của năm thứ tư. Cô ấy là người chiến thắng trong cuộc thi bình chọn năm nhất.]
Nữ sinh bước lên sân khấu dưới ánh đèn là một người có vẻ ngoài nghiêm nghị mặc một chiếc váy đỏ tươi.
[Một tuyển thủ mạnh mẽ đã giành vương miện vào năm thứ nhất, nhưng sau đó lại bị đối thủ cạnh tranh mất ngôi vị. Cô ấy sẽ sớm bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp của mình, nhưng có vẻ như quý cô Dorthea Levon vẫn không thể buông bỏ những tiếc nuối và muốn bước vào trận chiến cuối cùng.]
"Xin chào mọi người!"
Dorthea gửi lời chào khác giả, ánh mắt liếc về phía Jessie.
Jessie lém lỉnh nháy mắt lại với đối phương. Bọn họ là bạn học thân thiết nên không có vấn đề gì khi cô ấy buông lời trêu chọc một cách công khai như vừa rồi.
Có tiếng cười vang lên bên dưới khán giả. Nhờ vậy mà bầu không khí căng thẳng đã được xoa dịu phần nào.
Dorthea bước lên sân khấu và trình bày một ca khúc nhẹ nhàng. Tiếng hát du dương hòa quyện với âm nhạc trong hội trường khiêu vũ tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Cuối cùng, Dorthea cúi chào và rời khỏi sân khấu trong những tràng pháo tay cổ vũ nhiệt liệt. Hội đồng giám khảo đã đồng loạt cho điểm sau khi thảo luận.
Rudger quan sát cảnh tượng phía dưới một cách thích thú. Hắn đã nghe nói về sự kiện này, nhưng khi thực sự chứng kiến nó lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Nghe nói giải thưởng cho người chiến thắng là quyền lựa chọn bạn nhảy. Ngoài ra còn có một khoản tiền thưởng và vé cho hai người ở nhà hàng nổi tiếng nhất tại Leathervelk.
Trong lúc Rudger đang suy nghĩ, có người chợt tiến lại gần hắn.
Rudger cảm nhận được sự hiện diện từ phía sau, hắn từ từ quay đầu lại. Hắn nhớ là đã tạo một thần chú ngăn cách vô hình xung quanh đây.
"Chào anh, giáo sư Rudger."
"Chào cô Selina."
Selina đêm nay diện một chiếc váy màu hồng phớt, trông cô ấy rực rỡ như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ.
"Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi chỉ đi loanh quanh một lát thôi."
Rudger chỉ xuống dưới hội trường, Selina nhìn theo, không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán.
Khi Selina đứng cạnh, Rudger có thể ngửi được một mùi nước hoa thoang thoảng. Hắn liếc nhìn người bên cạnh, không keo kiệt lời khen của mình.
"Chiếc váy rất hợp với cô đấy."
"Cảm ơn anh."
Selina cười rạng rỡ như thể đã chờ đợi những lời này từ lâu. Sau đó, cô ấy mới luống cuống lên tiếng.
"Anh hôm nay trông cũng tuyệt lắm."
Rudger gật đầu trước lời khen của đối phương.
"Cô quá khen rồi."
Selina thở dài với chính mình. Không hiểu sao cứ đến lúc phải tiếp tục cuộc trò chuyện, cô ấy lại không thể nghĩ ra được chủ đề nào để nói. Chỉ đứng cạnh Rudger thôi đã khiến đầu óc cô ấy trở nên rối bời, không nghĩ được gì cả.
"Cô may bộ trang phục này ở đâu thế?"
Giữa lúc Selina đang bối rối tìm chủ đề nói chuyện, câu hỏi của Rudger trùng hợp vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa cả hai.
Selina vui mừng, nhanh chóng đáp lại.
"Là Merylda đã chọn giúp tôi. Cô ấy rất có mắt thẩm mỹ."
"Hẳn là vậy rồi. Tôi không thấy giáo sư Merylda. Hai người đi riêng sao?"
"A không. Chúng tôi đã đến cùng nhau."
Selina cười ngượng nghịu khi nghĩ đến Merylda. Thấy vậy, Rudger tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra.
Đúng lúc này, ánh mắt Selina hướng về sân khấu cuộc thi. Tầm nhìn của Rudger theo lẽ tự nhiên cũng hướng theo và hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới.
[Chúa ơi! Thật ngạc nhiên. Cuộc thi hôm nay của chúng ta còn có sự góp mặt của một giáo sư. Đó là cô Merylda, giáo sư phụ trách môn lời nguyền.]
"... ... ."
"... ... Cô ấy nói muốn tham gia cuộc thi lần này."
"... ... Tôi tưởng chỉ có học sinh mới tham dự chứ?"
"Thực tế thì không có luật nào cấm giáo sư tham gia cả.....Chỉ là không có ai đăng ký thôi."
Mặc dù phần cuối lời nói của Selina nhỏ dần nhưng Rudger vẫn có thể dễ dàng nhận ra những cảm xúc phức tạp đang cuộn xoáy sau lời nói của cô ấy.
"... ... Tôi hiểu."
Rudger nhìn Merylda với ánh mắt đáng thương.
Tất nhiên, luật của của cuộc thi là ai cũng có thể tham gia nên Merylda cuối cùng đã đạt được số điểm khá cao. Tiếp theo sau, một số người đã lên sân khấu để thể hiện tài năng của mình.
Khi bầu không khí ngày càng náo nhiệt hơn, Rudger hơi kinh ngạc khi nhìn thấy một người mới trên sân khấu.
[Trời ơi! Cô ấy cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Thiên tài của Theon, Flora Lumos. Tôi đang tự hỏi tại sao năm ngoái quý cô Lumos lại không tham gia buổi vũ hội. Đúng là đáng tiếc!]
Khi Flora Lumos bước lên sân khấu, các học sinh biết cô bé đều nhìn Flora một cách khó hiểu. Suy cho cùng, hầu như ai có chút hiểu biết về tính cách của Flora đều sẽ thấy cô ấy không hề có hứng thú với những sự kiện kiểu như vậy.
Cho dù người bạn thân nhất của Flora là Cheryl có cố gắng thuyết phục đến mức nào, Flora vẫn không bao giờ xuất hiện trong những sự kiện như thế này. Chỉ là không biết có chuyện gì mà lần này Flora không chỉ chịu tham gia vũ hội mà còn bằng lòng lên bục biểu diễn.
Cộp. Cộp.
Tất cả những nghi vấn của mọi người khi nhìn thấy bóng dáng bước lên sân khấu liền biến mất. Flora thong thả bước từng bước chậm rãi lên bục biểu diễn. Từng chuyển động, từng cái nhấc tay của cô ấy đều toát lên một phong thái cao quý lạ thường.
Những viên đá quý điểm xuyết trên bộ váy của Flora tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới chùm đèn ấm áp. Sự hiện diện của Flora khiến cho bầu không khí bên trong hội trường náo nhiệt ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Mọi người có chút mơ màng khi chiêm ngưỡng người con gái phía trước, cô ấy khiến họ có cảm giác như thể đang nhìn ngắm cả bầu trời đêm dưới dải ngân hà vậy.
Trái ngược với cảm giác lạnh lùng, xa cách thường ngày, Flora Lumos lúc này khiến người xung quanh cảm nhận được một cảm giác yên bình khó tả. Ai nấy đều không muốn gây ra bất cứ tiếng động nhỏ nào để tránh phá hỏng bầu không khí hiện tại.
[Một thí sinh có khí chất tuyệt vời.]
Ngay cả giáo sư Carter Lore, người lúc nào cũng mang vẻ mặt buồn chán, lúc này cũng hướng mắt về phía Flora với biểu cảm ấn tượng sâu sắc.
[Vậy thì, Flora Lumos, bạn dự định sẽ thể hiện gì cho chúng tôi xem hôm nay?]
"Tôi không có tài năng trong việc ca hát hay nhảy múa. Vì vậy, tôi sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng một thứ mà tôi mới nghiên cứu gần đây."
Flora nói xong liền nhắm mắt lại và giải phóng phép thuật của mình.
Đing đang!
Bỗng dưng, một tiếng chuông trong trẻo vang khắp hội trường.
"Chuyện gì vậy?"
"Tiếng chuông ở đâu thế?"
"Không. Âm thanh này vang hơn ... ... ."
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức hướng về Flora, nguồn gốc của âm thanh. Rudger cũng quan sát Flora một cách thích thú. Mọi người nín thở nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu.
Cuối cùng, Flora chậm rãi mở mắt ra.
Năng lượng ma thuật bắt đầu tạo ra những tia sáng chói lòa xung quanh Flora hình thành nên một bức tranh đầy màu sắc. Những đốm sáng chập chờn như đom đóm trong đêm dần dần phủ lên đôi vai của Flora và chảy dọc theo thân váy tựa như những dải lụa màu hoàng kim lộng lẫy. Không mất bao lâu để ma pháp chân chính hoàn thiện, một bóng dáng hình người ngưng thực sau Flora khiến khán giả phía dưới đồng loạt phát ra tiếng kêu cảm thán.
Rudger không khỏi bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng phía dưới.
Thứ hiện ra phía sau Flora trong ánh sáng hoàng kim là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp giống như một thiên thần từ trên trời rơi xuống.
Khuôn mặt của thiên thần chứa đầy vẻ hiền từ, phúc hậu đang nhắm mắt mỉm cười ôm lấy Flora từ phía sau. Hình ảnh trên sân khấu lúc này cực kỳ kích thích thị giác, trông hai người không khác gì một tác phẩm điêu khắc mỹ lệ. Trong khoảnh khắc này, mọi người đều có ảo giác điều thần kỳ bọn họ đang được chiêm ngưỡng chính là món quà của Chúa.
'Mình không ngờ con bé có thể phục chế lại thứ đó hoàn mỹ đến vậy.'
Phép thuật của Flora thi triển có chút khác với tượng phật mà Rudger sử dụng để đánh bại Basara nhưng cốt lõi cơ bản thì không thay đổi. Flora đã diễn giải lại phép thuật của Rudger mà cô bé đã từng thấy trước đây theo cách riêng của mình.
Thiên thần trong ánh sáng hoàng kim rực rỡ chợt nâng người lên và dang rộng hai tay. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên, diện mạo của thiên thần hóa thành vô số đốm sáng nhỏ rải rác khắp hội trường.
Khán giả ồ lên kinh ngạc. Ai nấy theo bản năng đều phản ứng đưa tay ra hứng lấy những chấm sáng lơ lửng trên không trung.
Ánh sáng chạm vào đầu ngón tay thật mềm mại và ấm áp. Chúng nhanh chóng hòa vào ánh sáng của những chùm đèn rồi biến mất một cách rực rỡ.
Hội trường khiêu vũ dần dà trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Bất chợt, một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
Trên lan can sân thượng tầng hai nhìn ra sảnh chính của hội trường khiêu vũ, Rudger đang đứng đó mỉm cười vỗ tay, hắn không che giấu được vẻ tự hào của mình dành cho Flora Lumos.
"Đó là một phép thuật hoàn hảo."
Giống như một phản ứng dây chuyền, tất cả mọi người bên trong hội trường cũng đồng loạt vỗ tay trước màn trình diễn tuyệt vời của Flora.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Flora nhẹ nhàng cúi chào và bước xuống sân khấu.
Jessie Luna mãi một lúc sau mới tỉnh táo lại, cô muộn màng sắp xếp lời nói của bản thân.
[Vâng, thưa quý vị. Không hổ danh là thiên tài của thiên tài. Quý cô Lumos đã cho chúng ta chiêm ngưỡng một phép thuật khó quên.]
[Đó quả là một cách vận dụng ma lực tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy phép thuật tương tự như vậy trước đây. Có lẽ đó là một phép thuật mà học trò Lumos đã tự mình khám phá ra. Thật phi thường!]
Giáo sư Carter Lore ở bên cạnh cũng gật gù, không tiếc lời khen ngợi màn trình diễn vừa rồi.
Không cần phải nói cũng biết rằng nhận xét của ban giám khảo đều nhất trí. Có thể nói, chiến thắng của Flora lúc này đã gần như được xác nhận.
Flora đã có một màn trình diễn áp đảo đến nỗi làm lu mờ toàn bộ thí sinh khác. Không ít người vốn định đi lên biểu diễn, sau khi chiêm ngưỡng một màn vừa rồi đều đổi ý không tham dự nữa. Ngay cả ban giám khảo cũng không thể ngờ được tình huống này sẽ xảy ra.
Có vẻ như cuộc thi sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến.
[Xin hỏi có ai muốn lên biểu diễn nữa không?]
Giọng nói của Jessie Luna vang vọng bên trong hội trường, tuy nhiên, vẫn không có ai định tiến lên.
Flora lúc này đã có chút dần mất đi hứng thú. Đối với cô ấy, lời công nhận ban nãy của Rudger đã là quá đủ. Cô ấy cảm thấy không cần để ý đến kết quả chung cuộc nữa.
Flora lúc này thậm chí còn phân vân đến việc có nên mời Rudger khiêu vũ nữa hay không. Dù sao thì trong ấn tượng của cô ấy, giáo sư dường như không thích hoạt động đó cho lắm.
Trong lúc Flora đang suy nghĩ thì mặt trời đã lặn dần. Ánh hoàng hôn đỏ tươi lọt vào hội trường khiêu vũ qua những ô cửa kính lớn.
"Ôi trời ơi!"
Một tiếng hét xen lẫn sự hoảng loạn đột nhiên phát ra. Đó là âm thanh từ miệng Erendir. Freuden đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. Tuy miệng không thốt ra một lời nào, nhưng đôi mắt mở to của cậu ta cũng đủ thể hiện cảm xúc kinh ngạc hiện tại.
Không cần phải nói, nguyên nhân là do Rene.
Hwareuk.
Âm thanh của ngọn lửa rực cháy vang lên.
Sau đó, mọi người nhận ra rằng họ đang bị ảo giác. Bởi vì khung cảnh đang diễn ra trước mắt quá bất ngờ và xa lạ.
Chiếc váy trắng tinh mà Rene mặc đi dự vũ hội đang bốc cháy. Chiếc váy tắm trong ánh hoàng hôn không chỉ bị nhuộm màu mà còn rải rác những tia lửa đỏ tươi lan tỏa khắp mọi hướng.
"Hả?"
Người bối rối nhất lúc này chính là Rene, bộ trang phục trên người cô bé đang đổi màu.
Trong khi đó, ngọn lửa xung quanh chiếc váy ngày càng mạnh hơn và cuối cùng hình dạng của nó thay đổi. Bộ váy giống như đám mây trắng tinh khiết bồng bềnh trên bầu trời chẳng mấy chốc đã biến thành bộ váy đỏ nồng nàn như ngọn lửa đang cháy.
Mọi người nhất thời đều bị cảnh tượng mạnh mẽ đó thu hút sự chú ý.