Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 552: Chạm mặt (2)
Tại sao giáo sư Rudger lại ở đó?
Các học sinh đều có chung một suy nghĩ này.
Sheridan không rảnh để bận tâm đến ánh nhìn của người khác. Cô hạ chiếc cáng xuống, duỗi người vài lần cho đỡ mỏi rồi ngồi phịch xuống đất.
"Mệt c·hết tôi rồi!"
Ngoại hình bên ngoài dễ thương khiến Sheridan trong mắt mọi người trông chẳng có chút nguy hiểm nào. Tuy nhiên, chẳng ai ở đây sẽ mất cảnh giác như vậy. Các học sinh đều tinh ý phát hiện cô gái trước mặt là một người lùn. Nếu vậy thì khả năng tuổi tác của cô ta còn lớn hơn bọn họ.
Còn một vấn đề khác nữa chính là tại sao người lùn kia lại mang theo giáo sư đang trong trạng thái không rõ sống c·hết?
Tình huống vô lý đến mức các học sinh thậm chí còn quên mất rằng mình đang bị mắc kẹt trong một mê cung không thể thoát ra được.
Flora Lumos là người đầu tiên tỉnh táo lại.
"Cô là ai? Người kia bị làm sao vậy? Sao lại b·ất t·ỉnh?"
Flora Lumos cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất có thể tránh Sheridan làm điều gì nguy hiểm.
Sheridan là người đã trải qua nhiều chuyện, cô ấy tinh ý phát hiện ra ý đồ của Flora Lumos.
"Tôi không biết. Khi tôi tỉnh lại thì người này đã ngất xỉu ở đây rồi. Có vẻ như anh ta vẫn còn sống nên tôi đã mang anh ta theo."
Sheridan để tránh rắc rối nên lập tức phủi sạch quan hệ giữa mình và Rudger. Cô ấy cũng không muốn phải giải thích dài dòng thêm.
"Mọi người có biết anh ta là ai không?"
"........."
"........."
Đám người Flora Lumos và Aidan thận trọng trao đổi ánh mắt. Sau một lúc, Flora Lumos mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"... ... Người này là giáo sư của Học viện Theon."
Những lời nói của Sheridan bề ngoài có vẻ hợp lý, vì vậy Flora Lumos đã nới lỏng đôi chút cảnh giác. Tất nhiên, sự nghi ngờ không được loại bỏ hoàn toàn. Đôi mắt của Flora Lumos nheo lại như thể cô ấy sẽ t·ấn c·ông Sheridan nếu đối phương làm bất kỳ hành động khả nghi nào. Từ góc nhìn của Sheridan, hành vi của Flora Lumos rất dễ thương.
"Cô có biết sao vị giáo sư này sao lại bị b·ất t·ỉnh không?"
"Tôi không rõ lắm. Chắc anh ta b·ị t·hương từ trước. Lúc tôi tỉnh lại thì anh ta đã như vậy rồi."
"Có vẻ như không thể đánh thức giáo sư."
"À đúng đấy. Tôi có thử vài cách rồi nhưng không hiệu quả. Trông có vẻ giống như trúng lời nguyền."
Sheridan tất nhiên sẽ không nói Rudger trúng lời nguyền của Nirva. Flora Lumos hiện tại cũng chỉ cần biết những thông tin này.
Các học sinh tụ lại một chỗ, nhỏ giọng trao đổi. Trong tình huống hiện tại, cách tốt nhất chính là đánh thức giáo sư. Nhưng không ai trong số họ có kinh nghiệm trong việc giải nguyền. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết giáo sư hẳn đã trúng một lời nguyền cấp cao nào đó. Bọn họ có khi còn chưa từng nghe đến cái tên của chú thuật chứ đừng nói đến việc hóa giải.
"Nếu đó là phép thuật thì tôi có thể thử."
Aidan là người đầu tiên nêu ý kiến. Nếu thứ t·ấn c·ông giáo sư là phép thuật thì cậu ta có thể thử dùng [Kháng Ma Pháp] để cắt đứt thần chú. Chỉ sợ là lời nguyền kia không phải phép thuật thôi.
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn vào thanh kiếm bên hông Aidan.
"Đừng bảo là cậu muốn dùng kiếm chém giáo sư đấy nhé?"
"Ngộ nhỡ lời nguyền chưa kịp hóa giải mà giáo sư đã bị kiếm của cậu chém b·ị t·hương thì sao?"
"Nhìn bức tường ban nãy bị phá hủy, tôi hơi nghi ngờ về việc cậu ta có thể chém giáo sư làm đôi."
"Chắc không đến mức đó đâu."
Flora Lumos không phản ứng với những lời chất vấn, cô ấy chỉ nhẹ giọng hỏi Aidan.
"Cậu có nắm chắc không?"
Aidan gật đầu.
"Tôi sẽ giữ khoảng cách với giáo sư."
Flora Lumos nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết của Aidan, cuối cùng cũng chấp nhận thử cách của đối phương. Mọi người xung quanh cũng yên lặng, không ai phản đối gì nữa.
Aidan rút thanh kiếm bên hông ra và lại gần Rudger đang nằm cách đó không xa. Khẽ gật đầu với đám người Flora Lumos, Aidan kích hoạt ma pháp và vung thanh kiếm về phía đầu Rudger.
Các học sinh Theon chứng kiến cảnh tượng này không tự chủ run lên.
Thật sự không có việc gì đấy chứ?
Trái ngược với viễn cảnh tưởng tượng đáng sợ, cây trượng hình kiếm của Aidan không chạm vào đầu Rudger mà dừng lại sát gần trong gang tấc.
"!!!"
Một học sinh sợ hãi thốt ra một tiếng hét thất thanh. Cậu ta sau đó nhận được những ánh nhìn trừng trừng từ mọi người bên cạnh liền vội vàng cúi đầu xuống.
"... ... ."
Sắc mặt của Aidan sau khi sử dụng [Kháng Ma Pháp] không được tốt lắm.
"Có vẻ như không có tác dụng. Nguyền rủa này không thể bị cắt đứt bằng phép thuật."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Có lẽ cần một yếu tố kích thích hay gì đó."
Erendir đang lắng nghe câu chuyện đột nhiên mở miệng.
Mọi người đều quay mặt sang.
"Thứ gì mới được?"
"Ơ?......Có một số lời nguyền sẽ được phá giải nếu người bị nguyền nhận được kích thích từ năng lượng phép thuật của người khác."
"Ý Công chúa là truyền ma pháp sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng truyền ma pháp chỉ thực hiện được khi người tiếp nhận trong trạng thái tỉnh táo thôi. Giáo sư như hiện tại không thể nhận được năng lượng từ chúng ta."
Erendir hơi e dè.
"Có lẽ....ta nói là có thể thôi nhé. Chúng ta có thể thử phương pháp truyền ma lực qua miệng."
"... ... ."
"... ... ."
Không khí xung quanh chợt trở nên tĩnh mịch lạ thường.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Erendir như thể muốn nói 'Công chúa, cô đang nói cái gì vậy?'
Erendir sau khi nói câu vừa rồi cũng trở nên cực kỳ xấu hổ.
Flora Lumos lắc đầu, không để ý đến đề xuất kỳ quái của Erendir.
"Nghe quá mức phản khoa học. Tôi không nghĩ giáo sư có thể tỉnh lại nếu chúng ta làm vậy đâu. Thay vào đó, sẽ tốt hơn nếu chúng ta tiếp tục phá bỏ bức tường để tìm lối ra."
Các học sinh Theon khi nghe những lời này mới chợt nhớ ra tình huống ngặt nghèo hiện tại của bọn họ. Giáo sư Rudger có thể tỉnh dậy thì tốt nhất. Nhưng nếu không thể đánh thức giáo sư thì bọn họ vẫn nên ưu tiên hàng đầu tìm cách ra khỏi đây.
Với khả năng kháng phép của Aidan, ít nhất bọn họ có thể an toàn vượt qua được các bức tường mà không cần phải đi vào những cánh cửa nguy hiểm trùng trùng kia. Nếu thuận lợi, bọn họ có thể hội hợp được với những người sống sót khác.
"Tốt! Vậy thì đi thôi."
Aidan nói một cách hăng hái và vung kiếm vào bức tường gần đó. Giống như lần trước, không gian tách ra làm đôi và một con đường sáng sủa được mở ra.
* * *
'?'
Nirva đang tìm kiếm những người sống sót để hấp thụ sức mạnh chợt quay đầu lại khi cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ. Có kẻ nào đó đã khoét một lỗ trong nhà tù của ông ta.
Điều này có nghĩa là gì?
'Có cá lọt lưới?'
Mặt Nirva nhăn lại.
Chính vì những kẻ bám đuôi khó chịu ban nãy nên ông ta mới cả gan động vào lễ vật dâng lên Nữ thần. Nirva cảm thấy xấu hổ vì hành vi vô đạo đức của mình.
Ngay cả hiện tại, trong khi vẫn đang săn lùng những người sống sót để phục hồi sức mạnh, càng lún sâu vào quá trình này, Nirva càng mơ hồ cảm thấy bản thân đang dần trở nên suy sụp. Sức mạnh cơ thể ông ta đang trở lại nhưng tâm trí lại đang trở nên tan vỡ.
Nhưng đột nhiên bên trong nhà tù xuất hiện lỗ hổng và những vật hiến tế có thể tự do di chuyển. Chuyện này nằm ngoài sự kiểm soát của Nirva.
Con quỷ tụ tập sức mạnh trong tay, ngay lập tức, những cái xác khô héo bị hút hết sinh lực một lần nữa run rẩy đứng dậy.
"Đi đi."
Vẫn chưa đến lúc ông ta tự mình đến đó. Trạng thái hiện tại của Nirva vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Ông ta sẽ không bất cẩn lần thứ hai.
Khi Nirva ra lệnh, áo giáp vàng làm từ cát phủ lên đội quân xác ướp. Bọn chúng nhận lệnh, nhanh chóng di chuyển đi tìm những con mồi đang cả gan làm loạn bên trong mê cung.
Nirva thở ra một hơi. Ông ta điều động cát vàng quấn quanh phần cánh tay bị đứt. Cát vàng tụ lại hóa thành hình dáng một cánh tay hoàn chỉnh.
Hiện tại chỉ có duy nhất biện pháp này. Nirva không còn cách nào khác ngoài việc phải thay thế cánh tay đã mất của mình bằng một cánh tay giả khác. Vết thương từ con dao găm trong tay Franz không tài nào khôi phục bình thường.
Nirva nhìn vào một cánh cửa treo trên trần nhà.
'Một nguồn năng lượng khá quen thuộc.'
Bên trong cánh cửa đó, ngoài không gian được tạo nên từ những giấc mơ, con quỷ cảm nhận được năng lượng của hai người. Một trong số đó thuộc về Người Du Hành, người còn lại thuộc về chủng tộc hỗn hợp giữa con người và yêu tinh.
Khóe miệng Nirva kéo dài đến tận mang tai. Quả là một con mồi đáng mơ ước.
"Vận may của ta thật tốt."
Nirva ngay lập tức di chuyển. Một cánh cửa dịch chuyển mở ra giữa không trung. Nirva không do dự bước vào bên trong. Ông ta là chủ nhân của nhà tù này. Ông ta có thể can thiệp vào tất cả liên kết giữa các cánh cổng thời không.
———!!!
Tấm màn ranh giới khẽ rung lên, thân hình Nirva biến mất. Cùng lúc, một cánh cửa trước mặt Sedina và Julia đột ngột bật mở.
Sắc mặt hai cô gái trắng bệch khi nhìn thấy ánh sáng hoàng kim ám ảnh toát ra từ bên kia cánh cửa.
"Nirva?!"
"Chạy mau!"
Hai người không chần chừ lấy một giây quay đầu bỏ chạy. Không có bất kỳ suy nghĩ nào về việc định đối đầu với kẻ địch, tất cả những gì xuất hiện trong đầu Sedina và Julia lúc này chỉ có chạy trốn. Cả hai người thừa hiểu bản thân chỉ có chạy trốn mới có cơ may sống sót.
Nirva duỗi tay phải ra. Bàn tay giả kéo dài đánh thẳng vào lưng hai người phía trước. Julia liếc mắt nhìn thấy đòn t·ấn c·ông phía sau, cô bé liền ôm lấy Sedina né sang một bên. Thân hình hai người lăn lộn trên mặt đất cuối cùng va vào một bức tường trống. Cả hai đều bị choáng váng sau cú ngã, không cách nào tự đứng dậy.
Khoảnh khắc Nirva sắp tiếp cận được hai cô gái dưới đất...
'Gì vậy?'
Ánh mắt của Nirva chợt chuyển sang một hướng khác. Bên trong không gian tối tăm vì thiếu ánh sáng, Nirva có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của một con vật.