Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 553: Chạm mặt (3)
Trực giác của Nirva chợt dấy lên cảnh báo từng hồi. Đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác như vậy.
Đây chẳng lẽ là xúc cảm đám nhân loại kia gọi là lo lắng sao?
Nirva đã gặp qua vô số đối thủ nhưng chưa có lần nào ông ta cảm thấy khí thế bị lấn át như lần này. Ngay cả khi đối mặt với Surna hay Rudger Chelici, Nirva đều không cảm thấy sợ hãi. Nếu có thì cũng chỉ đơn thuần là sự cẩn trọng khi phải đối diện với một đối thủ khó nhằn.
Nhưng kẻ địch ẩn trong bóng tối lúc này lại hoàn toàn khác. Cảm giác như thể có hàng trăm con côn trùng đang bò khắp người thật khó diễn tả. Nếu thái độ của Nirva khi nhìn thấy nhân loại là sự chán ghét, coi thường thì với sinh vật phía trước, thái độ của ông ta còn hơn cả ghê tởm.
Nirva vốn là người cai quản những giấc mơ, một nơi hỗn hợp của trí tưởng tượng và năng lượng tinh thần của các sinh vật sống. Ông ta đã chứng kiến vô số giấc mơ kỳ lạ, nhưng thứ trước mặt Nirva lúc này, con quỷ không biết nên gọi nó như thế nào. Trông thứ đó đen tối, mốc meo. Gọi là ác mộng thì cũng không đúng vì sinh vật kia chứa đựng rất nhiều oán hận, dã tính của quái thú.
Sedina và Julia cũng nhận ra phản ứng của Nirva có gì đó kỳ lạ. Đôi mắt hai người theo bản năng hướng theo ánh mắt của con quỷ. Bên trong đường hầm bóng tối ẩn giấu một sinh vật cực kỳ to lớn. Sedina tưởng chừng như có vô số thứ gì đó nhung nhúc đang không ngừng ngọ nguậy.
Sedina sởn gai ốc. Cảm giác lúc này khác xa so với thời điểm chạy trốn khỏi con thú khổng lồ trên hòn đảo ở tầng trung.
"Tiền bối?"
Sedina vừa nói xong.
Chớp nhoáng!
Một đôi mắt đỏ rực khổng lồ hiện ra từ trong bóng đêm. Sắc mặt Sedina và Julia trở nên trắng bệch. Thứ đầu tiên nhô ra khỏi bóng tối đen kịt là bộ lông đen tuyền. Sinh vật khoác trên mình bộ lông xù xì đó đang nhìn chằm chằm vào Nirva.
Quaaaang!
Đòn đánh từ Nirva đánh thẳng về phía con quái vật. Gần như cùng lúc, một thứ gì đó màu đen lớn hơn nhiều tràn ra nhấn chìm con ác quỷ.
Rầm!
Thứ màu đen không chỉ thổi bay Nirva mà còn ghim chặt con quỷ vào tường. Thế công không dừng lại mà vẫn ồ ạt phóng ra không ngừng.
Đôi vai Julia run lên khi cô nhìn thấy bộ lông đen đang dần dần trở nên to lớn hơn.
"Bàn tay?"
Chỉ với một cái vẫy tay mà Nirva đã bị thổi bay xa như vậy? Sinh vật kia rốt cuộc là thứ gì?
Trái ngược với Julia, phản ứng của Sedina có phần tốt hơn một chút.
"Julia, tranh thủ chạy thôi."
Hai người khó khăn dìu nhau đứng dậy, gắng gượng cách xa chiến trường nhiều nhất có thể.
Kwaaaaaa!!!
Bức tường b·ị đ·ánh sụp hoàn toàn, bụi đất bốc lên che kín tầm nhìn. Giữa những mảnh vỡ thấp thoáng bóng hình của con quái vật khổng lồ với đôi mắt đỏ lòm phát sáng trong đêm.
Julia trên đường chạy trốn ngoái lại nhìn không khỏi hít một hơi. Sinh vật xuất hiện là một con quái vật vượt xa nhận thức thông thường của cô bé.
Rầm rầm.
Mỗi khi con quái vật giẫm một chân xuống, sàn nhà ầm ầm rung chuyển.
"Jevaudan?"
Con quái vật đã từng gây ra t·hảm h·ọa Đêm Máu tại Vương quốc Durman, một t·hảm h·ọa cấp quốc gia.
Ooooooooohhh───!!!
Cơn ác mộng của vạn vật sống đang gầm lên với Nirva.
Một thanh kiếm cát khổng lồ bay đến, xuyên qua những đầu quái thú trên người Jevaudan.
Răng rắc. Răng rắc.
Trái ngược với viễn cảnh con quái vật b·ị đ·âm trúng. Có thứ gì đó đang di chuyển tại vị trí bụng dưới của Jevaudan. Khi nhìn kỹ, Nirva mới thấy con quái vật kia đang đứng hoàn toàn bằng hai chân sau. Bên dưới chính là vô số đầu quái thú đang không ngừng gặm nhấm thanh kiếm của ông ta. Tiếng nhai nuốt răng rắc vang vọng trong không gian u tối khiến ai nấy đều sởn gai ốc.
Quang!
Nirva cho nổ tung những mảnh vụn trên người và lao về phía trước. Ánh mắt của Jevaudan không rời khỏi mục tiêu trước mặt. Bản năng của Jevaudan mách bảo nó, Nirva chính là kẻ mạnh nhất, có sức đe dọa nhất ở nơi này.
Nirva cưỡi trên làn sóng cát vàng lao về phía Jevaudan. Ánh sáng hoàng kim lấp lóe trong mắt ông ta. Jevaudan vung cánh tay phải đập xuống, không gian như thể bị xé toạc làm hai.
Tuy nhiên, sóng cát không phải thứ chỉ dùng sức mạnh vật lý là có thể loại bỏ được. Vô số hạt cát không ngừng bay đến nhấn chìm cơ thể Jevaudan. Sắc mặt Nirva lạnh lùng. Ông ta muốn bóp c·hết con quái vật ghê tởm này.
Jevaudan chợt ngẩng đầu lên.
U u u!!!
Cả hai cái đầu sói hai bên vai con thú đồng loạt hú lên. Sóng âm ẩn chứa bên trong tiếng hú xuyên qua biển cát mênh mông bên dưới. Ngay lập tức, chuyện kỳ lạ đã phát sinh.
"?!"
Cát của Nirva đang cố nuốt chửng Jevaudan đồng loạt mất kiểm soát và đổ xuống sàn. Nirva nhíu mày.
Con quái này còn có khả năng làm tiêu tan năng lượng?
Sức mạnh điều khiển cát của Nirva không chỉ là phép thuật thông thường. Đó là khả năng đặc thù mà Nữ thần đã ban cho ông ta. Vậy mà bây giờ khả năng của ông ta lại dễ dàng bị một tiếng hú của sinh vật kỳ lạ không biết từ đâu chui ra đánh tan.
Dòng suy nghĩ trong đầu Nirva không ngừng vận chuyển. Kế hoạch ban đầu của ông ta là lấy lại sức mạnh một cách an toàn bằng cách săn lùng những vật hiến tế lang thang bên trong mê cung. Nhưng kế hoạch đã bị con thú đen kia phá vỡ. Để đối phó với thứ gớm ghiếc đó, ông ta sẽ phải sử dụng hết sức mạnh mà ông ta khó khăn lắm mới tích lũy lại được.
Lần trước cũng vậy. Lần này cũng thế. Hết kẻ này đến kẻ khác thi nhau xuất hiện ngáng chân tính toán của ông ta. Ngay cả khi Nirva đã bất chấp tất cả dùng tới vật hiến tế của Nữ thần, ông ta vẫn không thể một hơi đ·ánh c·hết hết những kẻ phiền phức này.
Một đường gân xanh nổi lên trên trán Nirva. Con quỷ đã bắt đầu hết kiên nhẫn. Hình tượng một ác quỷ luôn luôn bình tĩnh, nở nụ cười hiền lành đã không còn nữa. Thay vào đó là một khuôn mặt méo mó vì tức giận.
Tốt! Để ông ta xem thứ rác rưởi này có thể tác oai tác quái đến bao giờ?
Một cơn bão cát chợt bao quanh cơ thể Nirva. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Jevaudan hít một hơi nữa và tru lên.
Nirva ngay lập tức triệu hồi gió, tạo ra một vùng chân không trong không khí nhằm cản trở sóng âm. Tuy nhiên, tiếng hú phát ra từ Jevaudan khác với âm thanh thông thường. Âm thanh trực tiếp xuyên thủng qua tầng chân không đánh thẳng vào cơn bão cát.
Mặc dù có chút rung chuyển nhưng lớp cát kết dính mạnh mẽ không bị mất kiểm soát như ban nãy. Nirva vung tay. Những hạt cát tụ lại biến thành vô số dây xích phóng về phía cơ thể Jevaudan. Con quái vật điên cuồng vùng vẫy, những sợi xích không chịu nổi sức công phá lần lượt đứt gãy. Tuy nhiên, số lượng nhanh chóng được bổ sung không ngừng bằng cát vàng xung quanh.
Jevaudan lại tiếp tục mở miệng định tạo ra một làn sóng âm mới. Nirva đã có kinh nghiệm tất nhiên sẽ không để con s·ú·c sinh này đạt thành mục đích.
"S·ú·c sinh tốt nhất vẫn là nên ngậm miệng lại."
Những quả cầu bằng cát khổng lồ thi nhau đánh về phía khoang miệng há rộng của con quái vật, chặn lại tiếng hú đang chực chờ phát ra.
Loảng xoảng. Loảng xoảng.
Những sợi xích cát đang trói buộc Jevaudan lần lượt tuột ra và rơi xuống. Vô số đầu quái vật phủ kín cơ thể Jevaudan không ngừng gặm nhấm đám xích. Và động tác của chúng không dừng ở đó.
U u u!!!
Khi đầu của một con sói tru lên, tất cả chiếc đầu khác cũng đồng thanh hú theo.
U u u!!!
U u u!!!
U u u!!!
Sự kết dính của cát vàng lại yếu đi rõ rệt do sự cộng hưởng của đám quái thú.
Nó còn có thể phát ra những làn sóng kỳ lạ đó trên toàn bộ cơ thể?
Tất nhiên, sức ảnh hưởng vẫn kém hơn hai cái đầu sói trên cơ thể chính, nhưng vậy cũng đã đủ để biến hầu hết các cuộc t·ấn c·ông của Nirva trở thành hư vô.
Không biết có phải ảo giác của Nirva hay không, ông ta có cảm giác con thú kia đang có phần nhỏ đi. Nhưng trái ngược với suy đoán rằng đối thủ đang bị suy yếu, dường như việc thu nhỏ kích thước này giống việc con quái đang dồn nén sức mạnh lại hơn.
Chẳng lẽ nó muốn tiến hóa?
Càng cố gắng phủ nhận, ý tưởng kia càng tiếp tục làm r·ối l·oạn tâm trí Nirva. Ông ta không thể lãng phí thời giờ như thế này nữa.
Jevaudan hạ thấp cơ thể và cố gắng lao về phía Nirva. Cùng lúc, sàn nhà dưới chân con quái vật sụp xuống.
Rầm rầm!
Jevaudan dậm chân lấy đà phóng lên cao. Kích thước to lớn của con thú bằng mắt thường đang không ngừng thu nhỏ. Hai đầu sói to lớn hai bên vai đã hóa thành hai chấm đen, vô số đầu quái thú rải rác khắp cơ thể biến mất, tứ chi đầy móng vuốt sắc nhọn dần co lại, có xu hướng biến thành tay chân của con người.
Biểu cảm của Nirva đanh lại. Ông ta không biết hình thái tiếp theo của thứ dị dạng kia là gì, nhưng con quỷ biết chuyện đó chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Jevaudan vẫn đang không ngừng dẫm chân lên các mảnh tường đang dần sụp đổ. Tốc độ di chuyển của nó thật không phù hợp so với kích thước to lớn của cơ thể. Khoảnh khắc Jevaudan tiếp cận được Nirva và vung tay lên.
"Cút!"
Giọng nói của Nirva chợt xuất hiện ngay trên đỉnh đầu con quái vật. Đồng thời, thân hình Nirva trong tầm với của Jevaudan biến mất. Cát vàng đập thẳng vào mắt Jevaudan.
Ô ô ô!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Jevaudan bị tập kích, Nirva đã đánh sập toàn bộ mảnh không gian nơi này. Con quái vật không còn bất kỳ điểm đặt chân nào, thân hình to lớn của nó rơi xuống hố sâu vô tận bên dưới.
Ngay lúc thân hình của Jevaudan sắp biến mất, một ánh sáng đỏ chợt lóe lên trong bóng đêm.
Faaah!
Con quái vật to lớn dùng hết sức mạnh của đôi chân không ngừng nhảy lên những mảnh vụn đất đá đang rơi xuống.
Từng cái một.
Thân hình của nó với một tốc độ khủng kh·iếp như thể bay v·út lên, vung tay vồ lấy Nirva đang lơ lửng trên không.
Rầm.
Nhưng bàn tay phủ đầy lông màu đen cuối cùng vẫn không thể chạm vào mục tiêu. Nirva không tốn chút sức lực nào triệu hồi cát vàng cản lại thế công của Jevaudan.
Thân thể của con quái vật không còn bất kỳ một điểm tựa nào rơi vào bóng tối vô tận.
U u u───!!!!
Một tiếng gào thảm thiết vọng lên từ bóng đêm dưới chân Nirva, vang vọng toàn bộ nhà tù.
"Chậc. Thật vô nghĩa!"
Nirva làm phép nhanh chóng khôi phục lại mặt đất.
Jevaudan đã bị ném xuống nơi sâu nhất của nhà tù. Xét đến sức sống của thứ gớm ghiếc kia, việc g·iết nó không đơn giản. Tốt nhất vẫn nên tạm thời giam nó lại.
Nirva lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Ông ta cần tiếp tục kế hoạch khôi phục.
Con quỷ nhanh chóng lần theo dấu vết của Sedina và Julia. Mục tiêu của ông ta chắc chắn không thể trốn thoát xa được.
* * *
Nhóm người Aidan sau khi phá hủy bức tường mê cung liền bước sang một không gian mới. Khi nhìn thấy khoảng trống trước mặt, họ theo bản năng nghĩ mình đã mắc sai lầm và chuẩn bị chuyển sang một chỗ khác.
Đột nhiên có một tiếng hú lớn phát ra từ phía xa.
Ô ô ô.
Không gian rung chuyển và vang vọng như thể bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc của một con vật nào đó. Âm thanh đó rất yếu ớt, đến từ rất xa, nhưng rõ ràng là âm thanh của loài sói.
Sheridan vểnh tai lên và quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
"Hans?"
Mọi người đều bối rối, tự hỏi cái tên này có nghĩa là gì.
Cùng lúc, trong khi sự chú ý của mọi người đều dồn vào tiếng kêu kỳ lạ, ngón út của Rudger khẽ cử động.