Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 559: Tiếng chuông (1)

Chương 559: Tiếng chuông (1)


Chuông của Noksanna chỉ reo một lần. Tuy nhiên, ảnh hưởng của nó gây ra không khác gì một t·hảm h·ọa tự nhiên. Âm thanh của tiếng chuông lan tỏa khắp mọi hướng chẳng mấy chốc bao trùm toàn bộ Dreamland.

Sóng âm thường có xu hướng giảm dần khi truyền qua các môi trường khác nhau. Nhưng âm thanh phát ra từ tiếng chuông của Noksanna thì hoàn toàn trái ngược. Tiếng chuông vang vọng khắp vực sâu Dreamland, sau đó lan lên các tầng thế giới bên trên, cuối cùng vượt ra khỏi ranh giới của vô thức ảnh hưởng đến cả thế giới thực.

"... ....?!"

Tại trụ sở của U.N Owens, Grander đang ngủ đột nhiên mở mắt. Trên người cô ta tràn ngập máu tươi bao xung quanh. Vẻ mặt vốn buồn chán của Grander lần đầu tiên trở nên tỉnh táo.

Ngay cả khi t·hảm h·ọa do Nirva gây ra bao trùm toàn bộ Leathervelk, Grander cũng chẳng thèm bận tâm. Trong mắt cô ta, những thủ đoạn như vậy cũng không hơn gì trò trẻ con. Nhưng tiếng chuông vừa nãy thì có chút khác biệt.

'Chắc chắn đó là năng lượng của một vị thần. Hơn nữa, sức mạnh này... ... .'

Đó không phải là một dấu hiệu tốt. Grander do dự một lúc rồi lắc đầu. Đây không phải chuyện cô ta cần bận tâm. Tên đệ tử kia sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa thôi.

Grander nhẹ nhàng ngả lưng, mái tóc vàng óng của vị huyết tộc xõa xuống khắp ghế sofa.

Tên nhóc kia, ta sẽ để chuyện này cho mi.

Nếu mi thất bại...

Lúc đó... ... .

Grander lại nhắm mắt. Tiếng thở nhẹ nhàng vang vọng trong không gian tràn ngập máu đỏ.

Cùng lúc, tại chi nhánh của Giáo hội Lumensis bên trong Leathervelk cũng cảm nhận được tiếng chuông kỳ lạ giống Grander.

"Đám cát vàng đó đang đến."

"Tất cả dựng rào chắn."

"Uy lực của thứ lần này mạnh hơn những đợt công kích trước rất nhiều."

Các giám mục và hiệp sĩ đang bảo vệ hàng rào bên ngoài thánh địa lần lượt ngã xuống. Tất cả đều rơi vào trạng thái mê man. Xem xét đến tình trạng của những n·ạn n·hân trước đó, giấc ngủ này chẳng khác gì c·ái c·hết.

Nhưng ngay cả trong tình huống nguy cấp như vậy, biểu cảm trên gương mặt vị Linh mục Lemria vẫn không có chút nào hoảng hốt. Đúng hơn, cô ta còn có chút gì đó vui sướng.

Các tín đồ liên tiếp ngã xuống, nỗi sợ hãi lan rộng như một căn bệnh truyền nhiễm nhấn chìm toàn bộ nhà thờ. Một số cầu nguyện với Lumensis, trong khi những người khác cầu nguyện rằng họ không muốn c·hết.

"Ngài Linh mục."

Số người ít ỏi còn lại dựng một rào chắn vững chắc xung quanh khu vực Lemria đang đứng. Giám mục Freden lo lắng hỏi ý kiến vị đại nhân đứng đầu nhà thờ lúc này.

"Chúng ta không thể cầm cự lâu hơn được nữa."

"Đúng vậy. Chúng ta chỉ có thể chống chọi được nhiều nhất khoảng một giờ."

"Tiếng chuông ban nãy rốt cuộc là thứ gì?"

Kể từ khi tiếng chuông không biết từ đâu vang lên, cát vàng bao trùm Leathervelk đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ngay cả lực lượng hiệp sĩ trực thuộc Giáo hội cũng không thể chống chọi lại được sự t·ấn c·ông điên cuồng của những dòng cát trôi nổi khắp nơi.

"Ngài Linh mục, ngài đã nhìn thấy tương lai này sao?"

"Không. Ta chưa bao giờ nhìn thấy một tương lai như thế này. Những gì đang diễn ra lúc này có khả năng bóp méo cả tương lai mà ta đã thấy."

"Chẳng lẽ là ác quỷ đã đánh thức được vị thần dị giáo kia?"

Câu hỏi của Freden đã gần đi thẳng vào vấn đề. Khi Lemria gật đầu và xác nhận sự lo lắng của mình, Freden nhắm chặt mắt lại.

"Hỡi thần Lumensis vĩ đại!"

Việc vị thần được ác quỷ thờ phụng mở mắt ra không khác gì một t·hảm h·ọa đối với Giáo hội. Nhưng Freden không thể làm được gì vào lúc này. Bà ta chỉ có thể quỳ xuống và cầu nguyện.

Chỉ có Linh mục Lemria là người duy nhất vẫn nhìn chằm chằm vào bãi cát đầy giông bão với nụ cười thoải mái.

* * *

Tình trạng bên ngoài thành phố lúc này thực sự khẩn cấp. Cát vàng vốn chỉ bao vây khu vực lân cận thành phố Leathervelk đã bắt đầu lan rộng với tốc độ kinh khủng.

Theo sau tiếng chuông lớn kỳ lạ, vô số người ngã xuống khi bão cát quét qua. Không ai có thể chống lại sức mạnh của chúng. Kể cả đó có là hiệp sĩ với sức mạnh vật lý mạnh mẽ hay là pháp sư có tinh thần thép vững chãi, tất cả chẳng khác gì một con kiến trước sóng biển bao la.

Eileen yên lặng quan sát cơn giông tố phía xa. Đôi chân mày xinh đẹp đã sớm nhíu lại, hai tay siết chặt để kiềm chế lại sự sợ hãi của bản thân.

Cơn bão cát không hề có ý định dừng lại. Nó đột ngột ập đến, ngấu nghiến nuốt chửng mọi thứ và đang không ngừng tiến sát lại doanh trại của lực lượng Hoàng gia.

"Bảo vệ Công chúa!"

"Công chúa, chúng ta cần rút lui."

Các lính canh hét lên nhưng họ biết rõ rằng điều đó chẳng có tác dụng gì. Đây không phải thứ có thể tránh được bằng cách chạy trốn.

"Tất cả lùi lại!"

Tiếng nói của Luthus Wardot vang lên. Vị chỉ huy của lực lượng hiệp sĩ Hoàng gia tiến về phía trước, trong tay ông ấy là thanh v·ũ k·hí chuyên dụng quen thuộc. Ngay cả Luthus Wardot cũng đã phải triệu hồi v·ũ k·hí của bản thân ra chứng tỏ ông ấy cũng cảm thấy nguy hiểm trước mặt thực sự đã vượt qua dự đoán ban đầu.

"Tuyệt đối không được nhúc nhích!"

Luthus Wardot đưa ra lời cảnh báo nghiêm khắc cho những người đứng đằng sau mình.

!!!

Tất cả mọi người đều run lên khi nghe thấy lời của Luthus Wardot. Bọn họ đều hiểu sức nặng của những lời này.

Luthus Wardot thủ thế, bàn tay cầm kiếm của ông ấy duỗi ra đằng sau.

Trước khi mọi người kịp hoàn hồn thì cơn bão đã ập tới. Thế công của bão cát tựa như một đầu hung thú khổng lồ đang nhăm nhe nuốt chửng tất cả.

Năng lượng trên người Luthus Wardot vận chuyển, ông ấy vung thanh kiếm của mình vào thẳng tâm bão.

Paang!

Mũi kiếm của Luthus Wardot cắt xuyên không khí. Hào quang kiếm khí bên trong cơ thể vị kiếm sĩ được giải phóng, năng lượng xoáy tròn với tốc độ khủng kh·iếp trong nháy mắt tạo ra một cơn bão khác.

Giống như một đám c·háy r·ừng khổng lồ bị dập tắt bằng năng lượng khổng lồ không kém. Bão cực quang v·a c·hạm với bão cát và hình thành quan hệ đối kháng. Hai cơn bão v·a c·hạm chan chát trong không trung phát ra từng tiếng rít gào chói tai. Thiên không như thể bị xé nát, vô số tiếng rít khiến lông tóc ai nấy bên dưới đều dựng đứng. Tuy nhiên, dù rất sợ hãi nhưng không có người nào làm trái mệnh lệnh của Luthus Wardot. Tất cả mọi người đều đứng yên như tượng gỗ, mặc cho trước mặt là hai t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên đang không ngừng đối chọi.

Chỉ huy định đối mặt với thứ đó bằng sức mạnh cơ thể sao?

Những người đang theo dõi Luthus Wardot đều thì thầm với vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc. Thế trận bên ngoài có vẻ như ngang bằng nhưng chỉ có Luthus Wardot mới biết, thứ sức mạnh bên trong cơn bão kia vẫn đang không ngừng lớn mạnh. Bão cực quang của ông ấy đang bị ăn mòn theo thời gian.

Chỉ một lần là không đủ.

Luthus Wardot bình tĩnh tụ năng lượng vào đầu mũi kiếm, tiếp tục trảm vào tâm bão. Luồng không khí từ hào quang kiếm khí của vị kiếm sĩ bùng lên, gia cố cho Bão cực quang đẩy lùi cơn bão cát lại.

Vù! Vù! Vù!

Luthus Wardot không ngừng vung kiếm. Cơn bão do ông ấy tạo ra tiếp tục được tiếp thêm năng lượng lao vào cắn xé kẻ địch. Tình huống hiện tại vô cùng nguy hiểm cho vị chỉ huy hiệp sĩ. Ông ấy vừa phải trút năng lượng ngăn chặn cơn bão, đồng thời còn phải phân tâm tạo lá chắn bảo vệ cho lực lượng Hoàng gia đằng sau mình. Nếu không phải kiếm thuật của Luthus Wardot đã đạt đến mức siêu việt, cho phép ông ấy tối đa hóa lượng sức mạnh trong mỗi đòn t·ấn c·ông thì mọi người ở nơi này đã sớm bị bão cát nuốt chửng từ lâu rồi.

Vù! Vù! Vù!

Luthus Wardot vẫn không ngừng vung kiếm. Bão cực quang vẫn kiên cường chống chọi nhưng sức mạnh của nó chung quy vẫn có giới hạn. Suy cho cùng, một t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên như thế này không phải là thứ có thể chặn lại hoàn toàn. Thời gian càng kéo dài, sức ảnh hưởng của nó càng ngày càng kinh khủng.

Nhưng bản thân Luthus Wardot biết ông không thể chùn bước. Phía sau ông ấy chính là tương lai của Đế quốc. Cho dù có c·hết ông ấy cũng phải bảo vệ mạng sống cho Đại Công chúa.

Vẻ mặt của Luthus Wardot tràn đầy quyết tâm. Gân xanh nổi lên khắp các cơ bắp khỏe mạnh của vị kiếm sĩ. Bàn tay cầm kiếm vẫn không ngừng di chuyển. Cơ thể khỏe mạnh của Luthus Wardot bắt đầu đổ mồ hôi.

Những người đứng phía sau lo lắng khi nhìn thấy trạng thái của Luthus Wardot.

"C-chỉ huy..."

Các hiệp sĩ cảm thấy bất lực vì bản thân quá yếu. Bọn họ lúc này không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chỉ có thể đứng yên theo dõi mọi chuyện.

Kwakagagak.

Hai chân của Luthus Wardot dần dần bị đẩy lùi. Trước sức mạnh của thần thánh, năng lực của con người chung quy vẫn không thể nào địch lại.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, một nụ cười chợt nở trên môi Luthus Wardot.

Nếu một mình ông ta không được, vậy hai người thì sao?

"Lão già, ông đến muộn."

"Chà chà, thông cảm chút đi. Tuổi già sức yếu rồi."

Mọi người đều hướng về phía giọng nói đột nhiên vang lên từ trên bầu trời. Bóng của một người dần hiện rõ sau cơn bão cát đang ồ ạt kéo tới.

"Ai vậy?"

"Người đó có thể đi lại bên trong cơn bão sao?"

Mọi người đều đặt câu hỏi về danh tính của bóng đen phía xa. Chỉ có Eileen nhận ra thân phận của người kia.

"Không thể nào... ... ."

"Thật vinh dự được gặp ngài, Đại Công chúa."

Theo sau giọng nói là thân hình một ông lão từ từ bước ra khỏi cơn bão cát. Đó là một ông lão có nụ cười hiền hậu tựa như những cụ già hay cho bồ câu ăn ở công viên.

Ông lão từ tốn vung tay lên, Luthus Wardot đang căng thẳng chống chọi với cơn bão mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Ông đáng lẽ nên đến sớm hơn."

"Ông có biết là khoảng cách từ Lindebrugne đến đây là bao xa không? Tôi đi như thế này là còn nhanh rồi đấy."

Cuộc trò chuyện giữa bọn họ tựa như hai người bạn thân thiết lâu năm.

Đôi mắt của một số pháp sư trợn to khi họ nhận ra thân phận của ông lão đứng bên cạnh Luthus Wardot.

"Đ-đại pháp sư Clinton Rothschild."

Clinton Rothschild.

Đại pháp sư trực thuộc Hoàng gia. Ông ấy cũng là một trong số rất ít người trên đại lục đạt đến được cấp bậc Impera. Ngay cả vụ khủng bố ở Lindebrugne lần trước cũng không thể khiến hai đại nhân vật là Luthus Wardot và Clinton Rothschild xuất hiện. Lần này, bọn họ đồng loạt ra tay chứng tỏ tình huống phải cực kỳ nghiêm trọng.

Clinton Rothschild búng ngón tay như một nhạc trưởng. Sức mạnh ma thuật chảy ra từ đầu ngón tay của ông ấy nhanh chóng kiểm soát môi trường xung quanh tạo ra một rào cản ma thuật khổng lồ. Bán kính của kết giới Thánh do Giáo hội Lumensis tạo ra chỉ vỏn vẹn hơn chục mét. Còn rào chắn của Clinton Rothschild triển khai hoàn toàn ở một cấp độ khác. Phạm vi bao trùm của nó đã trực tiếp đạt đến hơn một cây số. Nhìn động tác thi triển nhẹ nhàng không chút tốn sức nào của vị pháp sư già, ai nấy đều biết ông ấy vẫn chưa ra tay toàn lực.

Quan sát kết giới được tạo ra xung quanh, Luthus Wardot chợt cắm thanh kiếm trên tay xuống. Ngay lập tức, một bức tường mang theo hào quang năng lượng của gió bốc lên gia cố thêm cho rào chắn của Clinton Rothschild. Thế công của cơn bão cát lúc này mới triệt để bị đẩy lùi, không thể công phá phòng tuyến của lực lượng Hoàng gia.

Vị pháp sư già sau đó mới từ tốn duỗi đôi vai mệt mỏi của mình.

"Đúng là già cả rồi. Mới sử dụng một phép thuật đơn giản thế kia thôi mà đã mệt mỏi như thế này."

Luthus Wardot sau khi bình ổn hơi thở cũng mỉm cười toe toét chào đón chiến hữu lâu năm của mình.

"Không có cách nào. Thời đại của chúng ta đã trôi qua rất lâu rồi. Ông nghĩ sao về chuyện lần này?"

Clinton Rothschild nheo mắt nhìn về phía thành phố Leathervelk đang chìm trong cơn bão.

"Ngay cả tôi cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết t·hảm h·ọa hiện tại."

"Rào chắn cũng chỉ là biện pháp nhất thời. Chúng ta không thể cố thủ mãi như thế này được."

"Đành chịu thôi. Năng lực của chúng ta không có tác dụng trong trận chiến này. Hiện tại cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào hiệu trưởng Học viện Dream."

"Mong là mọi chuyện không quá bết bát."

Những lời đó khiến Luthus Wardot nhận ra rằng ông bạn già của mình không chỉ đang quan sát cơn bão.

"... ... Lão già quỷ quyệt này. Tôi nghe nói gần đây ông đột nhiên không xuất hiện. Ông tính làm gì vậy?"

"Hì hì. Một ông già đã lỗi thời thì có thể làm gì nữa? Tôi chỉ muốn nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ một chút trước khi c·hết."

Đối với một pháp sư cấp bảy mà nói thì những lời này cực kỳ khiêm tốn. Người không biết còn tưởng ông ấy đang nói đùa. Chỉ có Luthus Wardot biết những lời này là sự thật.

"Thật không may, có vẻ như có thứ gì đó bên trong Dreamland đã thức tỉnh."

Clinton Rothschild lắc đầu tiếc nuối. Đối với một người yêu thích nghiên cứu như ông ấy, việc có thể tận mắt chứng kiến được thứ gọi là thần thánh xuất hiện là chuyện chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

* * *

Rudger mở mắt. Cảm giác mềm mại của cát trên má khiến hắn có ảo giác như bản thân đang nằm trên một chiếc giường êm ái.

Chuyện gì đã xảy ra?

Hắn đã mất đi ý thức vào lúc chiếc chuông kia vang lên.

Rudger loạng choạng đứng dậy. Khi quan sát xung quanh, hắn nhìn thấy rất nhiều người b·ất t·ỉnh giống mình.

Phong ấn của Nữ thần Noksanna vẫn chưa được giải phóng hoàn toàn. Nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng của vị thần đó cũng đã đủ khiến tất cả mọi người mất đi sức chiến đấu. Đó thậm chí có lẽ còn chưa đến một phần sức mạnh.

Nhưng kết quả này...

Hành động của Nữ thần Noksanna thậm chí còn chẳng thể tính là một đòn t·ấn c·ông. Những gì Noksanna làm đối với con người chỉ đơn giản là những động tác rất đỗi bình thường.

Đây là sức mạnh thực sự của thần thánh sao?

Theo như lời của Nirva, Nữ thần Noksanna là vị thần đại diện cho t·ử v·ong, ngay cả khi các vị thần khác c·hết đi, cô ta cũng chỉ bị phong ấn. Lumensis không có cách nào g·iết c·hết được vị thần này.

Bọn họ lấy cái gì ra chống lại một tồn tại khủng bố như thế?

Sau khi nếm trải chuyện vừa rồi, Rudger nhận ra thứ bọn họ định làm chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Trong tâm trí của Rudger lúc này chỉ còn sót lại một suy nghĩ.

Hắn có nên mở phong ấn không?

Chương 559: Tiếng chuông (1)