Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 561: Sự khởi đầu (1)
[Sự Khởi Đầu] được Noksanna sử dụng đã khiến tất cả mọi người rơi vào cơn ác mộng khủng kh·iếp nhất trong cuộc đời. Bọn họ không thể tự thân thoát ra ngoài, chỉ có thể bất lực vùng vẫy trong mộng hết lần này đến lần khác.
Đối với Nữ thần Noksanna, hành động đó đã là rất nhân từ đối với những kẻ muốn t·ấn c·ông mình. Dù sao thì khi vượt qua được cơn ác mộng, những gì xảy ra tiếp theo sẽ chỉ có ký ức vui vẻ. Tuy nhiên, Nữ thần Noksanna không ngờ đến chuyện sẽ có những người lựa chọn hiện thực tàn khốc thay vì những giấc mơ ngọt ngào. Bọn họ không chọn cách trốn tránh mà tình nguyện đối diện với v·ết t·hương trong tâm hồn.
Clara Cowen, Rudger và Franz cũng vì lẽ đó mà có thể tỉnh lại được. Ba người họ chính là biến số Nữ thần Noksanna không ngờ đến. Và nhờ có ba người, những người khác cũng dần dần tỉnh lại. Nếu tình hình hiện tại kéo dài thêm một chút nữa, tất cả những người ngất xỉu sẽ bị suy sụp tinh thần và mất đi ý chí chiến đấu.
Cảm xúc của mọi người khi mở mắt ra không phải là kích động, sợ hãi hay thắc mắc mà là sự phẫn nộ cùng cực. Không ai có thể chịu được việc bị người khác chơi đùa tâm trí.
Grrr.
Pantos khẽ phát ra những tiếng gầm gừ giận dữ. Dù bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng bản thân anh chàng thú nhân to lớn vẫn sẽ có những khoảnh khắc không muốn phải đối diện lại trong đời.
Trải nghiệm thất bại trong lần đi săn đầu tiên là thứ Pantos không bao giờ muốn hồi tưởng lại. Người đàn ông với ánh mắt xanh lục đã thẳng tay nhấn chìm anh ta trong cơn bão ma thuật mạnh mẽ.
Pantos nguyện ý đáp lại lời mời của Rudger Chelici đơn thuần vì anh ta muốn có một ngày hai người sẽ tái đấu. Pantos muốn được chiến đấu nhiều hơn. Nếu đi theo người kia, anh ta tin mình sẽ có cơ hội gặp nhiều đối thủ mạnh mẽ.
Nhưng rồi không biết từ lúc nào, Pantos cảm thấy bản thân thích làm việc với những người đồng nghiệp xung quanh. Anh ta dần hòa đồng với những người khác, cái cảm giác khó chịu vì không thể thích nghi dần biến mất. Pantos nghĩ có lẽ bản thân đã tìm được một nơi phù hợp với mình.
Tuy nhiên, cơn ác mộng Nữ thần Noksanna mang lại chỉ có ghen tị và hận ý. Những cảm xúc tiêu cực đó khiến Pantos cảm thấy cực kỳ không thoải mái, chúng đi ngược lại lý tưởng mà Pantos đã sống trong suốt bao nhiêu năm qua.
Soạt.
Pantos không do dự giật chiếc vòng cổ xuống. Trong tay anh ta lúc này là chiếc lao săn cá voi và chiếc mỏ neo khổng lồ. Khi chiếc vòng cổ gắn kết hai vật to lớn kia lại với nhau, v·ũ k·hí của Pantos cuối cùng cũng xuất hiện trong trạng thái hoàn chỉnh. Ánh sáng linh hồn mạnh mẽ tỏa ra từ viên đá trên mặt vòng cổ, một nguồn năng lượng màu trắng tinh khiết tỏa ra bao trùm lên toàn bộ chiếc lao móc.
"Mọi người, thức dậy đi."
Pantos nói với đám người U.N Owens vẫn còn đang choáng váng.
"Mấy ký ức đấy không hay ho chút nào."
Sắc mặt Violetta u ám. Ký ức về cái ngày bị hủy hoại dung mạo khiến cô ấy vẫn còn khủng hoảng sau khi lấy lại ý thức. Bàn tay mảnh khảnh vô thức giơ lên một bên má, nơi đó chính là vị trí vết sẹo đã từng làm bạn với cô ấy nhiều năm trời. Giờ đây vết sẹo khủng kh·iếp đã biến mất nhưng Violetta dường như vẫn có ảo giác bản thân sờ thấy lớp da thịt sần sùi, l·ở l·oét vì bị bỏng.
Violetta cúi xuống. Cô ấy chợt sửng sốt khi nhìn thấy nước mắt giàn dụa trên gương mặt Arfa.
"Cậu ổn chứ, Arfa?"
"........."
Khuôn mặt vốn luôn mỉm cười rạng rỡ của Arfa giờ đây tràn ngập vẻ ủ dột. Arfa cũng không ý thức được trạng thái hiện tại của mình đang như thế nào. Chỉ khi nghe thấy lời hỏi thăm của Violetta, cậu mới đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
"Tôi đã mơ thấy một ký ức xa lạ."
"Ký ức gì vậy?"
Arfa không đáp, chỉ im lặng nhìn xuống lòng bàn tay mình. Mặc dù bề ngoài không khác gì bàn tay con người nhưng Arfa vẫn biết bản thân mình lúc này chỉ là một cỗ máy được tạo thành từ vô số hợp kim thép lạnh lẽo.
Ánh mắt của Arfa chuyển sang Rudger đang đứng phía xa.
'Giáo sư...'
Arfa vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt của người đàn ông đó khi cậu mở mắt ra lần đầu tiên. Lúc đó Arfa không thể nào lý giải được tại sao người kia lại có vẻ mặt buồn bã như vậy. Nhưng giờ cậu ta đã hiểu. Chắc hẳn giáo sư cũng đã rất tuyệt vọng mới dùng đến biện pháp này níu giữ sự sống cho cậu.
Giấc mơ mà Noksanna cho Arfa thấy chính là những ký ức của linh hồn Arte. Nhờ vậy, Arfa mới ý thức rõ ràng được mọi thứ bản thân vẫn luôn thắc mắc bấy lâu nay là từ đâu mà ra. Cậu ta đã có câu trả lời.
'Sally...'
———
Belaruna và Sheridan ở bên cạnh thì có vẻ tốt hơn một chút. Cả hai đều mơ thấy cảnh tượng bị đồng loại xua đuổi. Tuy nhiên, hai cô gái đều không cảm thấy buồn bã quá lâu.
Ánh mắt Sheridan hướng về một sườn núi nhỏ phủ đầy cát vàng. Cô gái người lùn nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng như thể đang nói chuyện với thứ bên trong.
"Cậu định trốn ở đó đến bao giờ?"
Bên trong đống cát vàng là một con vật to lớn đang không ngừng thu mình lại tựa như một kẻ hèn nhát. Tiếng kêu khe khẽ vang lên không khác gì một con thú b·ị t·hương đang cố gắng kìm nén bản tính hoang dã của mình.
"Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu. Tất cả chúng ta."
"... ... ."
"Chúng tôi cần cậu."
"... ... ."
"Hans, cậu không phải quái vật. Cậu luôn biết điều đó mà, đúng không?"
Sheridan đưa tay ra.
"Đi thôi."
"... ... ."
Không có câu trả lời. Nhưng chẳng bao lâu sau, đống cát cao lớn chợt sụp xuống và một bóng người nhỏ bé run rẩy thò đầu ra.
Sheridan nhe răng cười.
"Lề mề quá đấy tên kia."
Tất cả thành viên U.N Owens đã tập trung đủ. Các pháp sư của Học viện Dream và học viện Theon cũng đã tập hợp lại.
"Vậy làm cách nào để tiêu diệt thứ đó?"
Elisa Willow nheo mắt nhìn chiếc chuông đang treo lơ lửng trên không. Từ khi tiếng chuông đầu tiên được vang lên, thứ kia vẫn luôn rơi vào trạng thái yên lặng. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, một khi tiếng chuông vang lên một lần nữa, mọi chuyện sẽ thực sự chấm hết.
"Cố gắng công kích như ban nãy là vô nghĩa. Noksanna chắc chắn sẽ dồn sức bảo vệ tạo tác đó."
Mọi người gật đầu.
"Chúng ta chỉ có thể phá hủy chiếc chuông đó bằng thứ này."
Franz giơ con dao găm trong tay lên. Nó là thứ v·ũ k·hí có thể g·iết c·hết cả tông đồ cai quản những giấc mơ. Đối với những người đã trực tiếp chứng kiến sức mạnh của thứ v·ũ k·hí này, giả thiết của Franz hoàn toàn có thể xảy ra.
"Vậy thì ưu tiên hàng đầu là tiếp cận được mục tiêu."
Khoảng cách từ chỗ đám người đến chỗ Nữ thần Noksanna ít nhất là vài cây số. Không phải ai cũng có thể di chuyển trên không giống như những Người Du Hành. Vấn đề đau đầu trước mắt là làm sao có thể khiến tất cả mọi người đều có thể tiến công cùng nhau, không có người nào bị tụt lại.
Vào lúc mọi người còn đang suy nghĩ, Sheridan chợt nói ra ý tưởng của mình.
"Làm một chiếc phi thuyền thì sao?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía cô gái người lùn. Mọi người đều tự hỏi liệu chuyện đó có khả thi không.
"Dù sao thì nếu muốn một số lượng lớn người di chuyển cùng một lúc, chẳng phải chúng ta cần một phương tiện lớn sao?"
"Cô định chế tạo phi thuyền như thế nào?"
Phản ứng của Sheridan như thể câu hỏi đó không phải vấn đề lớn lao gì.
"Đây là Dreamland mà."
"Kể cả nơi này có cho phép chúng ta bỏ qua phần tìm kiếm nguyên liệu thì việc lắp ráp có phải vẫn hơi viển vông không? Làm gì có ai nhớ được hết cấu trúc linh kiện của cả một chiếc phi thuyền cơ chứ?"
"........."
"Thực ra tôi nghĩ là có đấy."
".........?!"
Ánh mắt của mọi người chuyển sang người vừa lên tiếng. Giáo sư Merylda chỉ tay về phía giáo sư Bruno đang rụt rè đứng một bên.
"Tôi nghĩ giáo sư Bruno hoàn toàn có thể nhớ được bản thiết kế của một chiếc phi thuyền."
"Đợi chút đã, cô Merylda. Golem và phi thuyền không giống nhau."
"Tôi cá là ngài nắm rõ các bản thiết kế, đúng không giáo sư?"
"Cái đó... ... ."
Giáo sư Bruno không thể phủ nhận những lời này nhưng bản thân vị giáo sư dạy Golem lại không có tự tin vào bản thân.
"Dù tôi có thuộc lòng cấu trúc của phi thuyền thì vẫn còn rất nhiều vấn đề phát sinh."
"Vậy thì chúng ta có thể cùng sửa sang lại."
Đôi mắt giáo sư Bruno kinh ngạc khi nhìn thấy Sheridan cười rạng rỡ. Lúc này ông ấy mới nhớ ra hình như bản thân đã gặp cô gái này ở đâu đó rồi.
"... ... ."
"Sáng tạo chính là thứ mà những người như chúng ta thích nhất, không phải sao?"
Lời nói của Sheridan cuối cùng đã chạm đến trái tim giáo sư Bruno.
Phải rồi. Những nhà phát minh như bọn họ không phải vẫn luôn theo đuổi đam mê như thế này sao?
Giáo sư Bruno siết chặt tay.
"Được. Tôi sẽ thử."
"Tốt!"
Đột nhiên, có tiếng cảnh báo vang lên.
"Thứ kia đang cố làm gì đó."
Trước khi đám người kịp nhận ra, vô số đám mây đen khổng lồ đã xuất hiện trên bầu trời từ bao giờ. Những đám mây đen như vô số đàn thú hoang dã thi nhau chạy đua, tụ tập quanh Noksanna và xoay tròn tạo thành một vòng xoáy. Bên ngoài cái hố khổng lồ hình thành trên đầu Noksanna, một khung cảnh mờ ảo lung linh như thể được phản chiếu trên mặt nước.
"Đó là..."
"Vị thần đó đang muốn đến thế giới thực."
"Không thể nào!"
Điều gì sẽ xảy ra nếu Noksanna đến thế giới thực?
Mọi người thậm chí còn không muốn nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đó. Tất cả đều nhanh chóng bắt tay vào kế hoạch đã định.
Trước khi công việc chế tạo phi thuyền bắt đầu, Rudger chợt kéo Sheridan sang một bên.
"Có chuyện gì thế? Anh có biết là tôi đang bận lắm không?"
"Sheridan, giấc mơ của cô chính là tạo ra một v·ụ n·ổ lớn nhất từ trước đến nay phải không?"
"Đúng thế. Mà sao tự nhiên anh lại nói chuyện đó lúc này vậy?"
"Tôi nghĩ tôi có thể cho cô vài gợi ý."
Nếu là thế giới hiện thực, ý tưởng này gần như không thể thực hiện được. Nhưng đây là Dreamland, nơi có thể biến mọi thứ trở thành sự thật.
"Cô đã bao giờ nghe nói đến phản ứng h·ạt n·hân chưa?"