Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 567: Vụ nổ (2)
Chiều cao của Hans ngay lập tức tăng lên hơn chục mét. Cơ thể phủ đầy lông đen và những chiếc đầu lâu sói dần lộ hiện. Chẳng mấy chốc, Jevaudan xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu của con quái vật hung ác nhìn vào chiếc chuông trên không. Hai bàn tay lông lá của nó chợt giơ lên chặn lại cánh tay đang hạ xuống của Nữ thần Noksanna.
Cơ thể của Jevaudan to lớn đến mức có thể tương đương với một tòa nhà cao tầng. Nhưng khi đặt bên cạnh cánh tay của Nữ thần Noksanna, kích thước đó vẫn quá mức nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Uỳnh!
Hai cánh tay của Jevaudan khi chạm vào lòng bàn tay của vị thần liền tạo ra một làn sóng xung kích lớn. Tuy nhiên, trái ngược với suy nghĩ sẽ bị nghiền nát như côn trùng, Jevaudan đã thành công đỡ được đòn đập xuống của Nữ thần Noksanna.
"Cố lên Hans!"
Sheridan đứng từ xa hồ hởi cổ vũ. Violetta đứng bên cạnh lắc đầu lo lắng. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết, con quái vật kia sẽ chẳng chống đỡ được lâu.
Hai tay của Jevaudan theo thời gian bắt đầu run rẩy. Chân sau chống dưới đất dần khuỵu xuống, cơ thể to lớn cũng theo đà đó dần bị ép xuống mặt đất.
U u u!
Một tiếng hú phát ra cùng lúc từ cả ba cái đầu lâu của con quái vật. Tiếng hú của Jevaudan có khả năng gây nhiễu và cắt đứt phép thuật. Ngay cả sức mạnh của Nirva cũng không tránh được việc bị tiếng hú này ảnh hưởng. Tuy nhiên, trước mặt Nữ thần Noksanna, tiếng hú này chẳng khác gì trò trẻ con.
Rắc!
Cơ bắp ở cả hai cánh tay của Jevaudan sưng lên, những tia máu ồ ạt trào ra ngoài. Mặc dù chúng ngay lập tức tái sinh với tốc độ chóng mặt nhưng theo thời gian, áp lực ngày càng lớn phía trên khiến những v·ết t·hương dần không thể hồi phục được nữa.
Rudger điều chỉnh tọa độ muốn tiến lại gần Hans. Nhưng đời nào chiếc chuông của Noksanna sẽ cho hắn dễ dàng làm điều đó.
Một dòng năng lượng khổng lồ chảy ra từ chiếc chuông đen phân tán ra mọi hướng. Tạo vật thần thánh muốn một lần nữa chiếm lại mảnh không gian này.
Keng!
Alex lao người lên chém đứt từng luồng năng lượng. Những luồng khí bùng nổ nơi đầu thanh kiếm của Alex chẻ đôi những làn sóng đen đang nhăm nhe bao vây Hans và Rudger.
Khi con đường phía trước được rộng mở, Rudger nhanh chóng định vị tọa độ và biến mất.
Trong tích tắc tiếp theo, thân hình của hắn chui ra từ cái bóng trên đầu Jevaudan. Rudger không chút do dự chắp hai tay lại. Năng lượng trên người hắn hòa quyện với năng lượng bên trong Dreamland hóa thành từng tia sáng hoàng kim tập trung xung quanh Jevaudan. Bóng dáng của các vị thần c·hiến t·ranh từ từ ngưng thực trong không trung. Bọn họ hợp lực đỡ lấy sức mạnh từ bàn tay của Noksanna.
Bàn tay to lớn của Noksanna rốt cuộc cũng dừng lại. Cùng lúc, Jevaudan cũng kịp thở dốc, cánh tay bị gãy của con quái vật nhanh chóng phục hồi. Chiếc đầu lâu chính chợt tách ra làm đôi. Một đôi sừng vàng từ từ nhô lên khỏi vị trí chiếc đầu lâu to lớn.
Một trong hai con mắt của Jevaudan chuyển từ màu đỏ rực sang xanh biếc. Sức mạnh màu lam bắt đầu hội tụ ở khoang miệng của con quái vật.
Quang!
Pháo năng lượng phóng thẳng về lòng bàn tay của Noksanna. Cột sáng khổng lồ đột ngột xuất hiện phóng lên trời như muốn hất bàn tay phía trên ra. Năng lượng được nén ở mật độ cao thậm chí xuyên thẳng qua lòng bàn tay to lớn, biến mất trên tầng trời xa xăm.
Mọi người đứng phía xa trợn mắt nhìn khung cảnh vừa rồi. Ánh sáng kia không phải sức mạnh của Jevaudan mà chắc chắn là sức mạnh của con linh thú Lưu vực Kasar.
Không chỉ có đám người Rudger ở bên trong kết giới mà ngay cả nhóm người Elisa Willow đang chiến đấu bên ngoài cũng nhìn thấy ánh sáng năng lượng xanh biếc.
"Chủ nhân?"
Nirva vô thức quay đầu lại khi nhận ra động tĩnh bên trong kết giới. Là người hầu trung thành nhất của Noksanna, ông ta có thể cảm nhận được thân thể thiêng liêng của Nữ thần đã bị hư hại.
"Những tên khốn kiếp!"
Nirva nổi giận tính xông vào bên trong. Nhưng không ai sẽ để cho ông ta đắc thủ.
"Lão già, tính đi đâu?"
Nirva vội vàng lùi lại khi nhìn thấy một Người Du Hành già đang cầm một chiếc búa khổng lồ bằng cả hai tay. Vị pháp sư vung vẩy chiếc búa nhẹ nhàng như không, nhưng nếu thực sự bị thứ đó đánh trúng, trọng lượng của nó chắc chắn không hề nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.
"Chậc. Sao một đám người như chúng ta bắt một con gà lại khó thế nhỉ?"
"Đó là vì chúng ta đều đã già rồi."
"Đúng vậy."
Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt Nirva khi ông ta nhìn thấy đám Người Du Hành cười đùa và trò chuyện với nhau ngay trước mặt ông ta mặc dù bọn chúng đang mất máu không ngừng. Hành vi đó không khác gì sỉ nhục Nirva.
"Mấy kẻ phiền phức."
Nirva cau mày. Những tên pháp sư này chẳng khác gì những con đỉa. Tổn thương chúng chịu càng cao, sức t·ấn c·ông của chúng càng trở nên hung mãnh.
C·hết tiệt! Nếu sức mạnh của ông ta còn nguyên vẹn thì đâu đến lượt những con côn trùng này vo ve trước mặt?
Nirva muốn đi giúp chủ nhân ngay lập tức nhưng thực tế không dễ dàng như ông ta tưởng. Những pháp sư Học viện Dream tiếp tục lao vào t·ấn c·ông, không để cho Nirva kịp trở tay. Những đòn t·ấn c·ông hòa hợp, nhịp nhàng một cách kỳ lạ.
Nirva có cảm tưởng như thể bản thân đang cùng lúc phải đối phó với rất nhiều người nhưng thực chất lại chỉ có một người vậy.
Thứ gì kia?
Nirva nhíu mày. Ông ta chợt nhìn thấy vô số sợi chỉ mảnh bay trong không trung. Những sợi chỉ đan xen theo những quỹ đạo phức tạp, nhưng chúng có một điểm chung là đều kết nối đầu của tất cả pháp sư với nhau.
"Các người điên rồi... ... ."
"Ồ! Không ngờ đầu óc của ngươi khi chuyển sang cái đầu gà đó vẫn không đến nỗi ngu lắm. Đúng thế đấy. Chúng ta đang đồng bộ tất cả suy nghĩ làm một."
"Một lũ điên! Một khi liên thông toàn bộ suy nghĩ với nhau, các ngươi..."
"Bản ngã sụp đổ chứ gì? Ngươi nghĩ chúng ta không biết chuyện đó sao?"
Thủ đoạn những Người Du Hành đang sử dụng không đơn thuần chỉ là chia sẻ suy nghĩ với nhau mà là đồng bộ toàn bộ tư duy và bản ngã của bọn họ làm một. Nếu làm như vậy, bọn họ sẽ bại lộ cả những bí mật quan trọng nhất của mình. Trong quá trình liên kết, nếu phạm sai lầm, bản ngã của tất cả những người trong sợi dây kết nối sẽ bị xáo trộn. Họ rất có thể sẽ không còn là chính mình nữa.
Những Người Du Hành phá lên cười như điên. Người ngoài sẽ nghĩ rằng hành động của bọn họ là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng thực tế thì chưa chắc. Bọn họ là những Người Du Hành, những pháp sư trong cùng Học viện Dream. Bọn họ đã là đồng nghiệp với nhau vài thập kỷ rồi, độ ăn ý và thân thiết của họ còn hơn cả gia đình.
Những Người Du Hành đồng thời cười nhạo Nirva.
"Hiện tại tất cả chúng ta đều như một."
Hàng chục giọng nói đồng thời vang lên, nhịp điệu và âm sắc không hề có sự khác biệt.
"Chúng ta chắc chắn sẽ tiêu diệt ngươi."
* * *
Một cái lỗ lớn mở ra trong lòng bàn tay của Noksanna. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì động tác rung chuông của đối phương đã tạm ngừng lại.
Tuy nhiên, biểu cảm nghiêm trọng trên gương mặt Rudger vẫn không giảm đi. Trong tầm mắt của hắn, lòng bàn tay màu đen đang tái sinh với tốc độ chóng mặt. Cảnh tượng mọi thứ nhung nhúc như nhựa đường dần lấp đầy khoảng trống Hans vất vả mới tạo ra được không khỏi khiến Rudger càng thêm tuyệt vọng.
Năng lượng từ chiếc chuông vẫn đang không ngừng tỏa ra mọi hướng. Những đòn t·ấn c·ông của đám người U.N Owens cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản quá trình hồi phục của chiếc chuông. Cách này không phải phương pháp lâu dài.
Một thân hình chợt bước ra từ bên trong cái bóng của Rudger.
"Đã xác định được lõi năng lượng của chiếc chuông."
Người này không ai khác chính là Franz. Ngay từ khi bắt đầu trận chiến, Franz đã bí mật đi tìm vị trí của lõi năng lượng. Hiện tại, anh ta cuối cùng cũng đã tìm ra thứ mình cần.
Franz sờ con dao găm trong ngực. Franz đưa tay về phía trước, một quả cầu bóng tối có kích thước bằng nắm tay xuất hiện trước mặt Rudger. Ngay cả khi Franz không giải thích, Rudger cũng biết thứ này chính là lối đi dẫn đến vị trí lõi trung tâm.
"Hãy kết thúc chuyện này ở đây."
Đã đến lúc phải thức dậy khỏi thế giới nhàm chán này.
Ngay khi Franz chuẩn bị rút dao găm ra, động tác của anh ta đột nhiên dừng lại. Cơ thể của Rudger cũng trở nên cứng đờ.
Choeng!
Bàn tay Franz buông lỏng, con dao găm rơi xuống sàn.
Ánh mắt Rudger trợn trừng nhìn về phía trước. Trong tầm mắt của hắn là hình ảnh hai con ngươi màu trắng dã của Nữ thần Noksanna đang chăm chú nhìn về phía bọn họ.
Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đã đủ khiến cơ thể của Rudger, Franz và Hans bất động tại chỗ, không cách nào cử động.
Áp lực khổng lồ từ trên giáng xuống khiến Rudger khó thở. Toàn thân hắn t·ê l·iệt như thể bị đông cứng, thân thể nặng nề tựa như bị một ngọn núi lớn đè nặng. Rudger khó khăn thở từng ngụm, khóe miệng hắn không ngừng run rẩy.
Tuy nhiên, bất chấp phản ứng của cơ thể, ánh mắt của Rudger vẫn kiên định đối mặt với Noksanna, không hề né tránh.
Hắn từ từ nhặt con dao găm lên. Từng khớp ngón tay của Rudger kêu răng rắc một cách đáng sợ. Dù vậy, bàn tay cầm con dao vẫn chậm chạp nhắm vào lõi năng lượng của tạo vật thần thánh.
Chỉ cần hoàn thành cú đâm này, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Đột nhiên, Rudger chợt nhớ ra một chuyện mà hắn đã vô tình bỏ lỡ.
Tại sao từ đầu đến giờ vị thần kia chỉ đối phó với bọn họ bằng một tay?
Vậy cái tay còn lại đâu?
Rudger khẩn cấp vung con dao trong tay lên. Nhưng trước khi hắn kịp chạm vào mục tiêu, những cây cột lớn đột nhiên mọc lên từ dưới đất cản trở hành động của Rudger. Thứ trông giống cây cột khổng lồ chính là ngón tay của Noksanna.
Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã nằm trong lòng bàn tay của đối phương. Đối phương có thể dễ dàng bóp c·hết bọn họ không khác gì bóp c·hết những con côn trùng.
Vấn đề là tại sao đối phương vẫn để bọn họ sống cho đến hiện tại?
Rudger từ từ nhìn xuống con dao găm trong tay. Động tác của hắn khựng lại.
"Anh đang làm gì thế? Mau t·ấn c·ông!"
Franz gần như đã dùng hết sức lực còn lại của bản thân hét lên. Nhưng Rudger vẫn không động đậy. Hắn chợt có một suy đoán mạo hiểm.
Rudger đặt con dao găm mà bản thân vừa mới bất chấp nhặt lên về vị trí cũ. Đôi mắt Franz mở to đầy hoài nghi khi chứng kiến hành động khó hiểu của người bên cạnh.
Rudger vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Noksanna, phớt lờ ánh mắt đầy nghi vấn của Franz.
"Chúng ta cần nói chuyện."
"?!!!"
Franz nhìn Rudger như thể hắn đã bị mất trí. Nhưng không để cho Franz kịp nói lời tiếp theo, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Vị thần khổng lồ trước đó đang chuẩn bị bóp c·hết bọn họ đột nhiên làm ra một hành động như thể đang gật đầu. Theo sau đó, những hạt nhựa đường đen kịt chợt tụ lại trước mặt Rudger, cuối cùng hóa thành hình dáng một người phụ nữ. Người phụ nữ có làn da trắng ngần, mái tóc đen dài, gương mặt đẹp đến mức không thuộc về phạm trù nhân loại.
Khi người phụ nữ mở mắt ra, một luồng sáng xanh nhạt dịu dàng hiện lên trong khóe mắt cô ta.
"Ngươi muốn nói chuyện với ta?"