Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 568: Noksanna (1)

Chương 568: Noksanna (1)


Đôi mắt của Franz trừng lớn khi người phụ nữ xuất hiện. Phản ứng của những người khác cũng không khá hơn chút nào. Không ai ngờ một tồn tại to lớn như thế kia lại có thể hóa thành hình dạng của con người như vậy. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng như thế này thì cuộc đối thoại có thể diễn ra thuận lợi hơn.

"Vậy ngươi muốn nói chuyện gì, chàng trai trẻ?"

Noksanna mỉm cười thân thiện. Trong ánh mắt của cô ta không có chút coi thường hay khinh rẻ nào. Cả Rudger và Franz đều nghẹn họng. Bọn họ không thể tìm ra được dấu hiệu giả tạo nào từ trên người phụ nữ. Biểu cảm của cô ta khi nhìn họ không khác gì một người mẹ đang nhìn những đứa con của mình.

Rudger cảm thấy có phần giễu cợt. Hóa ra tất cả những hành động của vị thần kia chỉ đơn thuần xuất phát từ tình yêu của cô ta. Cảm xúc của những tồn tại to lớn đó quả thực là thứ mà con người không bao giờ có thể hiểu được.

Nhưng hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đáng giá ngàn vàng này.

"Cô có thể dừng lại được không?"

"Dừng lại?"

Noksanna nghiêng đầu như thể không hiểu những lời này ám chỉ chuyện gì. Mãi một lúc sau, thông tin từ bên trong Dreamland truyền đến mới khiến Noksanna hiểu.

"Ngươi ghét những giấc mơ sao?"

Rudger lắc đầu.

"Không ai ghét lý tưởng và mơ mộng. Nhưng nếu chỉ chìm đắm vào trong đó thì thật vô nghĩa."

"Tại sao không? Chí ít trong thế giới đầy mộng ảo đó, các ngươi sẽ tìm thấy được sự yên nghỉ vĩnh hằng. Dù cuộc đời có nhiều thăng trầm đến đâu, đích đến cuối cùng của mỗi người chẳng phải đều là muốn được hạnh phúc sao?"

"........."

Không thể không nói những lời này của Nữ thần Noksanna không hề sai. Ngay cả bản thân Rudger cũng đang đi tìm một đích đến cho bản thân.

"Hạnh phúc của mỗi người không phải thứ người khác có thể đánh giá và ban tặng. Hành động như vậy chẳng khác nào việc nuôi nhốt con vật."

Tuy nhiên, Rudger vẫn luôn có những giới hạn của bản thân. Đối với hắn, cơ hội và hạnh phúc là thứ chỉ có thể tự mình giành lấy.

Ánh mắt của Noksanna lóe lên tia sáng thích thú.

"Một so sánh thú vị. Nhưng giữa một cuộc sống đầy biến động trắc trở và một cuộc sống được tự do tận hưởng những gì bản thân thích, vế thứ hai ta nghĩ sẽ tốt hơn đấy. Không phải vật nuôi nào cũng chịu đựng sự n·gược đ·ãi."

"Chúng tôi là con người."

"Nhìn từ góc độ của ta thì mọi thứ đều như nhau. Và luận điểm của ngươi chỉ đúng với một số lượng người nhất định, không phải tất cả nhân loại."

Cách nhìn nhận vấn đề của Noksanna khác với Rudger. Cô ta đã chứng kiến thế giới nhỏ bé này quá lâu, lâu đến mức Noksanna đã sớm chai sạn với những thứ con người gọi là khổ đau, bất hạnh. Suy cho cùng, niềm vui hay hạnh phúc sẽ chẳng thể tồn tại lâu dài. Thứ còn lại sẽ luôn luôn là khổ đau, chỉ là con người có cảm thấy chúng là bất hạnh hay không thôi.

"Không phải mọi nỗ lực cuối cùng đều sẽ được đền đáp. Thế giới không bao giờ có sự công bằng. Ngươi thực sự nghĩ có thể thay đổi cuộc sống của những người thuộc tầng lớp đáy xã hội, những người thậm chí còn không có đủ cơm ăn một ngày ba bữa, không có đủ quần áo ấm để vượt qua mùa đông khắc nghiệt, bằng cách động viên bọn họ làm việc chăm chỉ sao?"

"... ... ."

"Học tập cũng thế. Nếu ai cũng chăm chỉ học tập để thành công thì thế giới đã chẳng phân chia giàu nghèo. Suy cho cùng, những thứ ngươi gọi là động lực hay con đường phấn đấu bản chất nó đã là vật thuộc về một giai tầng nhất định, không phải thứ dành cho tất cả mọi người."

"... ... ."

Đây chính là khác biệt thế giới quan.

Trong mắt Noksanna, thế giới này có quá nhiều cách biệt. Quyền lực và lợi ích chỉ thuộc về thiểu số, những người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Còn trong thế giới do cô ta tạo nên thì khác. Mọi thứ đều bình đẳng, không có bất kỳ xung đột lợi ích nào. Bất kỳ ai cũng đều có thể đạt được những gì họ muốn. Theo Noksanna, như vậy mới là một thế giới hoàn mỹ không có khổ đau.

Nghe qua thì thật tuyệt vời.

Đương nhiên không thể có thứ gì hoàn toàn làm hài lòng tất cả. Một thế giới có thể đáp ứng mọi mong muốn cũng thế.

Cứ giả sử như mọi người thực sự sống trong một thế giới như vậy đi.

Vậy thì khi mọi thứ người đó muốn đều được thỏa mãn, sau đó sẽ thế nào?

Mọi người đương nhiên sẽ nghĩ cách để bản thân hạnh phúc hơn. Như vậy thì mong muốn của người đó sẽ phát triển sang một thứ khác. Con người là sinh vật tham lam, không ai có thể dễ dàng thỏa mãn chỉ với một thứ. Nếu mọi chuyện cứ phát triển như vậy, liệu con người có thực sự hạnh phúc khi phải liên tục thỏa mãn ham muốn của bản thân không?

Một thế giới con người có thể thỏa thích làm bất cứ điều gì sẽ chỉ mang lại sự nhàm chán vô tận. Ham muốn truy cầu một thứ gì đó khi họ thiếu thốn sẽ biến mất. Theo sau đó, sẽ chẳng thể có những nền văn minh phát triển ra đời.

Suy cho cùng, thế giới mới mà Noksanna muốn tạo ra cũng không khác mấy so với thế giới mà Lumensis muốn kiểm soát. Nhà tù thực sự không biến mất. Nó chỉ chuyển từ một chiếc lồng này sang một chiếc lồng khác mà thôi.

"Có vẻ như ngươi không thích ý tưởng của ta."

"Cuộc sống như vậy thật nhàm chán."

Trên đời không có thứ gì miễn phí. Một thứ có được quá dễ dàng sẽ chỉ khiến con người ta không biết cách trân trọng.

Nữ thần Noksanna gật đầu đồng tình.

"Ta không phủ nhận điều đó. Nhưng chí ít, một thế giới như vậy sẽ không có sự khổ đau."

"... ... ."

"Những cảm xúc tiêu cực, những nỗi buồn, tuyệt vọng sẽ không xuất hiện. Ở nơi đó, ngươi có thể quên đi mọi ký ức đau thương, có thể sửa chữa sai lầm của bản thân."

Noksanna nhẹ nhàng đến gần Rudger. Mái tóc đen tuyền của người phụ nữ nhẹ nhàng đung đưa.

"Điều đó không phải rất tốt sao?"

Bàn tay trắng nõn của Noksanna chạm vào vai Rudger. Cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp tựa như người mẹ đang an ủi đứa con của mình.

"Ta có thể nhìn ra được. Quá khứ của ngươi có rất nhiều thương đau. Ngay cả tương lai phía trước, con đường ngươi đang theo đuổi cũng không có điểm cuối rõ ràng."

Noksanna mỉm cười.

"Chuyện này sẽ tiếp diễn đến khi nào?"

Rudger lắc đầu, không cách nào trả lời.

"Được rồi. Ta phải thừa nhận ngay cả ta cũng không thể đoán trước được tương lai sắp tới mà ngươi phải đối mặt. Nhưng ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn không đối diện với nó."

Có sự thương cảm trong giọng nói của Noksanna.

"Ta có thể xóa bỏ quá khứ, c·hôn v·ùi tất cả những thất bại, tổn thương của ngươi. Mọi v·ết t·hương của ngươi sẽ được chữa lành."

Rudger biết rằng những lời nói này là thật. Trong một khoảnh khắc, trái tim hắn đã rung động. Hắn không thể lừa dối bản thân rằng hắn không muốn sửa chữa lại những sai lầm trong quá khứ.

"KHÔNG!"

Bàn tay chạm vào vai Rudger của Noksanna hơi khựng lại.

"Tại sao?"

Rudger nhìn xuống lòng bàn tay mình. Đôi bàn tay đầy những vết chai sạn và sẹo chằng chịt không thể nào chữa lành. Hắn vẫn nhớ như in những khoảnh khắc bàn tay này đã nhuốm máu hay những thứ mà hắn đã bỏ lỡ khiến hắn cho đến giờ phút này vẫn vô cùng hối hận. Nhưng cũng chính những v·ết t·hương đó mới là thứ tạo nên hắn của ngày hôm nay.

Rudger siết chặt tay và nhìn Noksanna bằng ánh mắt kiên quyết.

"Lời đề nghị của cô rất tốt nhưng tôi từ chối."

Noksanna ủ rũ cụp mắt xuống. Cô ta buông vai Rudger ra, khẽ quay lưng lại và chậm rãi bước đi.

"Chàng trai trẻ, ngươi vẫn định chiến đấu đến cùng đúng không?"

"Phải."

"Bất chấp việc sức mạnh của ta có thể dễ dàng nghiền nát một nhân loại như ngươi?"

"Ít nhất thì trước khi c·hết, tôi cũng đã cố gắng chiến đấu cho lý tưởng của mình."

"........."

"Tốt!"

Vì Noksanna quay lưng lại nên Rudger không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ. Nhưng không hiểu sao hắn lại mơ hồ có cảm giác cô ta đang mỉm cười.

Đang lúc Rudger định mở khóa phong ấn, đột nhiên, không có dấu hiệu báo trước nào, cơ thể to lớn của Nữ thần Noksanna từ từ chuyển động.

"... ... .?!!!"

Franz đột ngột được giải phóng khỏi áp lực, anh ta lập tức thở hổn hển. Cùng lúc này, bão cát bên ngoài hiện thực cũng ngừng lại. Mọi thứ như thể bị đảo ngược thời gian, vô số hạt cát bị hút ngược lại về phía Leathervelk.

"Chuyện gì vậy?"

"Cơn bão đang biến mất?"

Những sinh vật hắc ám đang chiến đấu với đám người Elisa Willow cũng đột ngột biến mất. Mọi người trên boong tàu sửng sốt, ai nấy đều bối rối trước tình huống kỳ lạ này.

"Không thể nào! Tại sao? Tại sao?"

Chỉ có Nirva toàn thân đầy máu tuyệt vọng kêu gào.

"Chủ nhân, tại sao Người lại làm vậy?"

Mọi thứ hoàn toàn trái ngược với suy đoán của Nirva. Noksanna sau khi thức tỉnh lại không đoạt lại sức mạnh từ Lumensis và làm chủ thế giới này. Ngược lại, vị thần đó lại lựa chọn tiếp tục giấc ngủ không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại của mình.

"Không thể như vậy! Không thể như vậy được!"

Nirva lấy hết sức lực còn lại bay lên trời. Ông ta trừng mắt nhìn những Người Du Hành lần cuối trước khi vỗ cánh rời đi.

"Hắn ta chạy trốn!"

Những Người Du Hành chỉ có thể bất lực đứng nhìn Nirva bỏ chạy. Bọn họ cũng muốn xông lên vây bắt Nirva, chỉ tiếc là sức lực của bọn họ lúc này cũng đã đến giới hạn. Nhưng điều quan trọng hơn lúc này chính là việc vị thần kia đã biến mất.

"Mọi chuyện kết thúc rồi?"

"Chúng ta thắng rồi!"

Mọi người trên phi thuyền hét lên sung sướng. Ai nấy đều ôm nhau ăn mừng vì vừa trở lại từ cõi c·hết.

Selina cũng đã trở lại trạng thái bình thường. Mái tóc của cô ấy đã trở về màu hồng quen thuộc. Selina chắp tay lên trái tim, khẽ thì thầm.

'Cảm ơn.'

Không có bất kỳ hồi âm nào. Nhưng Selina biết, đối phương chắc chắn đã nghe thấy.

***

"Thật khó tin!"

Franz lẩm bẩm trong sự hoài nghi. Vị thần kia có thể dễ dàng xâm chiếm toàn bộ thế giới bằng sức mạnh của bản thân. Chuyện đó đối với cô ta quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng cuối cùng, cô ta lại lựa chọn tiếp tục ngủ say bên dưới phong ấn. Bọn họ thậm chí còn không phát sinh bất kỳ xung đột nào, chỉ đơn giản là trò chuyện vài lời.

Trò đùa gì vậy?

Giống như Franz, Rudger đứng bên cạnh cũng bối rối không kém. Hắn không tài nào theo kịp mạch suy nghĩ của Noksanna.

"Tại sao?"

Rudger lên tiếng hỏi hóa thân vẫn còn đứng lại của Nữ thần Noksanna. Người phụ nữ mỉm cười thân thiện.

"Một câu hỏi kỳ lạ. Tại sao chúng ta phải đánh nhau?"

"Cô không muốn giành lại thế giới này từ tay Lumensis sao?"

"Ban đầu chúng ta tạo ra thế giới này để mọi người có thể sinh sống cùng nhau. Thế giới này không phải của riêng Lumensis, đương nhiên cũng không phải của ta."

"Chỉ vì lý do đó thôi ư?"

"... ... ."

Noksanna có vẻ khá thích thú khi nhìn thấy phản ứng ngơ ngác của Rudger.

"Làm sao ta có thể nhẫn tâm ra tay với những đứa trẻ đáng yêu như vậy được?"

Chương 568: Noksanna (1)