Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 569: Noksanna (2)
"Có vẻ nhân loại các người có hiểu lầm rất lớn về những tồn tại gọi là thần thánh như chúng ta."
Noksanna khẽ lắc đầu, từ tốn giải thích.
"Ta không biết cái suy nghĩ thần thánh phải cai quản con người xuất phát từ đâu ra. Trên thực tế, chúng ta không có nghĩa vụ, cũng chẳng hứng thú với chuyện thống trị cái thế giới này."
Noksanna chợt dừng lại một chút.
"À, có lẽ Lumensis là tên duy nhất hứng thú với chuyện đó."
".......?"
".......?"
Người phụ nữ khá thích thú khi nhìn thấy phản ứng của Rudger và Franz.
"Có một chuyện các ngươi nói không sai. Trong mắt chúng ta, các ngươi quả thực không khác gì vật nuôi. Đối với ta, con người, yêu tinh, người lùn, tinh linh và những con c·h·ó, con mèo đều không có sự khác biệt. Ta có thể vì sự nhân từ của mình cứu các ngươi nhưng cũng hoàn toàn có thể vì một con kiến nhỏ bé mà không chút do dự g·iết vô số mạng người. Mỗi sinh mạng đối với ta đều có giá trị tương đương."
"!!!"
Hai người đàn ông không biết nên bày ra biểu cảm gì khi nghe được những lời này.
Trong khi đó, giọng nói du dương của Noksanna vẫn tiếp tục vang lên.
"Thế giới mà các ngươi coi trọng đối với chúng ta không hề quan trọng đến thế. Kể cả khi thế giới này biến mất, chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến các vị thần. Thế giới này được chúng ta tạo ra mục đích cũng chỉ là muốn các sinh vật có chỗ sinh sống. Cái lồng giam mà các ngươi muốn phá bỏ thực chất là chỗ duy nhất có thể dung nạp các ngươi. Điểm khác biệt duy nhất của thế giới này so với thứ mà hồi đó chúng ta chung tay tạo ra là những hạn chế của Lumensis đang áp đặt."
Ánh mắt của Noksanna không hề mất đi sự hiền hòa nhưng cả Rudger và Franz đều có thể cảm nhận được sự nghiêm khắc và lạnh lùng toát ra từ người phụ nữ. Đó hoàn toàn không phải sự khinh rẻ hay coi thường mà là góc nhìn nguyên bản của thần thánh khi bọn họ quan sát tất thảy chúng sinh.
Lý do khiến Noksanna dừng lại tất cả hành động rất đơn giản. Cô ta yêu quý con người. Chính xác hơn, Noksanna yêu quý những sinh vật sống do các vị thần tạo ra. Cô ta không thể nào nhẫn tâm xuống tay với những tạo vật nhỏ bé đó.
Franz cảm thấy ngột ngạt trước ánh nhìn chân thành của đối phương. Anh ta không thể chịu được chất vấn.
"Nếu cô không muốn làm hại chúng tôi thì tại sao cô lại phá bỏ phong ấn?"
Giao thương của cả một thành phố lớn như Leathervelk đã bị t·ê l·iệt trong nhiều ngày. Thiệt hại do bão cát Nirva gây ra hoàn toàn có thể tương đương với t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên cấp quốc gia.
Có bao nhiêu người đã m·ất m·ạng bên trong Dreamland?
Ngay cả một pháp sư bậc thầy như Clara Cowen cũng đã hy sinh để bảo vệ mạng sống cho mọi người.
Noksanna đột nhiên quay sang. Đôi mắt cô ta toát lên sự thương hại, đồng cảm sâu sắc.
"Ta rất tiếc khi ngươi phải chịu nỗi đau mất đi người thân của mình. Ở một khía cạnh nào đó, những chuyện này quả thật do sơ suất của ta. Ta đã không để ý người hầu của mình cẩn thận."
"Ta thành thật xin lỗi."
Franz bất ngờ ngẩng đầu lên. Lời xin lỗi của Noksanna khiến anh ta không khỏi ngỡ ngàng. Dù nhìn như thế nào thì việc một tồn tại như Noksanna có thể hạ mình xin lỗi một con người nhỏ bé như anh ta quả thực là chuyện không tưởng.
Đôi mắt Franz đỏ hoe. Khóe miệng anh ta run rẩy hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay.
"Người phát ra tín hiệu kêu gọi tôi ngày hôm đó có phải là cô không?"
Franz vẫn luôn trăn trở suy nghĩ về tiếng gọi đã dẫn dắt bản thân đi xuống vực sâu trong cái ngày định mệnh đó. Mảnh vỡ kia đã tồn tại ở Học viện Dream bao nhiêu năm như vậy mà không có vấn đề gì.
Tại sao đột nhiên nó lại có phản ứng? Nó phản ứng với thứ gì?
Người nào có đủ sức mạnh và quyền năng triệu hồi được mảnh vỡ đó?
Lúc đầu Franz không biết, nhưng bây giờ anh ta đã có câu trả lời. Hóa ta tất cả bi kịch của anh ta đều bắt nguồn từ người phụ nữ trước mặt.
Noksanna cũng không bào chữa cho hành động trong quá khứ của bản thân. Cô ta bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.
"Ta không thể phủ nhận rằng bi kịch của ngươi đều bắt nguồn từ ta. Ngày hôm đó đúng là ý thức của ta có dấu hiệu tỉnh lại, mảnh vỡ cảm ứng được sự tồn tại của ta nên mới phản ứng lại."
"... ... ."
Thái độ nghiêm túc của Noksanna khiến Franz không thể lên tiếng chửi mắng hay oán trách gì được. Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, n·gười c·hết thì cũng đ·ã c·hết. Hiện tại anh ta cố gắng đào bới sự thật năm đó thì cũng chỉ là hành động vô nghĩa. Kể cả khi anh ta có muốn trả thù cho cha mẹ thì Franz cũng tự biết bản thân chẳng thể làm gì được đối phương.
Không có bất kỳ ác ý nào trong hành động của Noksanna. Tất cả những gì người phụ nữ thể hiện là một tình yêu chân thành. Nhưng tình yêu của thần thánh là một thứ quá to lớn đối với con người. Không ai có can đảm tiếp nhận thứ đó. Kết cục của những người chấp nhận chỉ có sự hủy hoại. Những tồn tại như Noksanna vẫn là nên coi bọn họ như những con bọ tầm thường, không để ý đến là sự quan tâm tốt nhất.
Nữ thần Noksanna sao có thể không biết tâm tư của Franz lúc này?
Cô ta khẽ thở dài. Noksanna chợt mở lòng bàn tay ra. Bên trong bàn tay trắng nõn là mảnh Thánh vật còn lại.
"Thứ đó... ... ."
"Mảnh vỡ này chứa đựng sức mạnh của ta. Đó là lý do tại sao nó phản ứng lại với ý thức khi ta có dấu hiệu tỉnh lại."
Noksanna nhìn Rudger.
"Ngươi đến đây để tìm thứ này phải không? Ngươi biết nó là gì chứ?"
Rudger lắc đầu.
"Tôi không biết chính xác. Tôi chỉ biết nó là một phần của một Thánh vật mạnh mẽ."
"Hóa ra nhân loại các ngươi gọi nó là Thánh vật. Về bản chất thì cũng không sai."
Cảnh quan xung quanh từ từ sụp đổ. Khi cơ thể to lớn của Noksanna dần chìm vào giấc ngủ say một lần nữa, chiếc chuông đen lơ lửng trên không cũng mất đi hình dạng vốn có, bị triệu hồi vào trong cơ thể của vị thần.
Noksanna yên lặng nhìn cơ thể của mình đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô ta lên tiếng.
"Không còn nhiều thời gian nữa. Ta sẽ nói ngắn gọn thôi."
"Chính xác thì thứ đó là gì?"
"Thứ mà ngươi gọi là Thánh vật thực chất là thứ mà những vị thần chúng ta cùng nhau tạo ra."
Đôi mắt của cả hai người Rudger và Franz trừng lớn.
"Đúng vậy. Những Thánh vật mà con người các ngươi coi trọng là những món đồ chơi do chúng ta tiện tay tạo nên. Giống như đứa trẻ này vậy."
Khi Noksanna vươn tay, chiếc chuông đen sắp biến mất đột nhiên run rẩy như thể đáp lại lời gọi của cô ta.
Thứ này còn có ý thức?
"Nhưng hầu hết các Thánh vật đã bị phong hóa theo thời gian, sức mạnh của chúng đã suy giảm đáng kể. Nhưng thứ này có hơi khác một chút."
Noksanna nhẹ nhàng lắc mảnh Thánh tích trong tay.
"Thánh vật này có phần đặc thù. Sức mạnh của nó không hao mòn theo thời gian mà hoàn toàn ngược lại."
"Tại sao?"
"Bởi vì nó là thứ chứa đựng sức mạnh của rất nhiều vị thần."
Noksanna giơ tay cắt ngang những lời Rudger định nói.
"Mỗi một phần của tạo tác đều mang theo ý chí riêng. Đó là lý do sức mạnh của nó không bị thời gian mài mòn."
Noksanna vuốt ve mảnh ghép trong tay.
"Tất nhiên ta cũng là một trong số người tham gia quá trình chế tạo. Thứ này chính là mảnh ghép chứa đựng sức mạnh của ta."
"... ... ."
Tại sao thứ này lại ở Dreamland?
Nguyên nhân khiến pháp sư Nathanael muốn giấu thứ này bên trong vực sâu của Dreamland năm đó là gì?
Tại sao Franz lại bị một thứ sức mạnh vô hình lôi kéo vào nhiều năm về trước?
Tất cả các câu hỏi giờ đây đều đã có câu trả lời. Bởi vì mảnh vỡ này là thứ thuộc về Nữ thần Noksanna.
"Cô muốn nói bản thân mảnh vỡ này có ý thức riêng của nó sao?"
"Ngươi đang hỏi một câu hỏi kỳ lạ. Chẳng lẽ ngươi chưa từng tận mắt nhìn thấy kết quả sao?"
"... ... .!!!"
Nữ thần Noksanna yên lặng quan sát Rudger, sau một lúc, cô ta mới vỡ lẽ.
"Hóa ra là vậy. Khoảnh khắc ngươi phát hiện mảnh vỡ đó bên trong miệng giếng, bánh răng vận mệnh của thế giới này đã bắt đầu khởi động."
"?!"
Những lời nói này của Noksanna đã đánh thức một ký ức xa xăm trong trí óc Rudger. Cái đêm định mệnh hắn gặp Sư phụ, hắn đã tìm thấy mảnh Thánh vật đầu tiên bên dưới miệng giếng sâu hun hút. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của cuộc đời, chính mảnh vỡ đó đã cho hắn nhìn thấy hy vọng.
"Là trùng hợp hay là định mệnh lúc này không còn quan trọng nữa. Ngươi đã đi đến được tận đây rồi, thứ này ngươi có thể nhận lấy."
Noksanna không để ý đưa mảnh Thánh vật cho Rudger.
"Sử dụng nó cho tốt."
"........"
Rudger không từ chối. Hắn cẩn thận nhận lấy mảnh ghép cuối cùng, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Noksanna lúc này mới quay đầu nhìn về phía Franz.
Franz nhìn chằm chằm Noksanna, cuối cùng lắc đầu.
"Nếu đã là định mệnh thì không thể tránh khỏi. Cha mẹ của tôi cũng không muốn tôi mãi đắm chìm vào hận thù như thế này."
Bàn tay siết chặt của Franz cuối cùng cũng thả lỏng. Anh ta đã quyết định chấp nhận số phận.
Franz nói với giọng yếu ớt như một người vừa được giải thoát.
"Mẹ tôi nói đúng. Đôi lúc cần phải học cách buông bỏ."
Noksanna nhìn Franz. Khóe miệng cô ta nở một nụ cười tán thưởng.
"Bà ấy là một người tuyệt vời. Ta có thể chắc chắn như vậy."
"Đúng thế."
Bàn tay của Noksanna đột nhiên giơ lên xoa đầu người trước mặt.
"?!!"
"... ... ."
Franz nhất thời không kịp phản ứng trước động tác kỳ lạ này. Noksanna không hề có chút ác ý nào nên anh ta không đề phòng đối phương.
"Ngươi là một người mạnh mẽ. Ta chúc phúc cho tương lai của ngươi."
Lời vừa dứt, năng lượng màu hoàng kim thánh khiết tỏa ra từ bàn tay của Nữ thần Noksanna thấm vào cơ thể Franz.
Rudger đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng không khỏi hoài nghi.
Thứ sức mạnh vừa rồi giống hệt với sức mạnh mà Nirva đã sử dụng. Hắn thậm chí còn cảm thấy độ tinh khiết của sức mạnh đó còn lớn hơn cát hoàng kim của Nirva.
Chẳng lẽ...
Lẽ nào Franz đã trở thành một tông đồ của Nữ thần Noksanna?
Suy đoán đó không tài nào dứt ra được khỏi tâm trí Rudger nhất là khi hắn nhìn thấy ánh sáng màu hoàng kim đang dần chảy qua tròng mắt của Franz.
Tông đồ hiện tại của Noksanna không phải là Nirva sao?
Chẳng lẽ Nirva đ·ã c·hết?
Rudger không còn cách nào khác ngoài giả thiết như vậy.
Cuối cùng, hóa thân của Nữ thần Noksanna từ từ tan biến. Giọng nói của cô ta văng vẳng trong không trung.
"Đừng đánh thức ta nữa. Ta chỉ vừa mới chợp mắt một chút thôi đấy."
* * *
"KHÔNG!!! Chủ nhân! Tại sao? Tại sao người lại làm như vậy?"
Thân hình của Nirva lúc này chất đầy v·ết t·hương. Lông trên người ông ta rụng xuống từng mảng, máu chảy ồ ạt ra bên ngoài. Tuy nhiên, Nirva hoàn toàn không quan tâm điều đó, thứ ông ta để ý hiện tại chính là sức mạnh mà Nữ thần Noksanna ban cho mình đang dần tan biến.
Nirva có thể cảm nhận được Nữ thần Noksanna vẫn chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say. Nếu ông ta có thể thuyết phục được chủ nhân, ông ta có thể lấy lại sức mạnh của mình một lần nữa.
Tuy nhiên, niềm hy vọng mong manh của Nirva đã bị chặn lại bởi một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện từ trong hư không.
"... ... !!!"
Nirva chưa kịp né tránh thì một bên cánh của ông ta đã bị thanh kiếm xuyên thủng.
Phịch!
Thân thể Nirva rơi xuống đất. Nirva loạng choạng bước ra khỏi đám bụi, cố gắng tìm kiếm kẻ phục kích mình. Khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của bóng người phía bên kia, đôi mắt của ông ta trợn trừng.
"Người quen cũ, đi đâu mà vội thế?"
Người xuất hiện không ai khác chính là Linh Cấp.