Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 596: Ngày hôm đó (1)
Gariel há hốc miệng.
Vật lý trị liệu mà anh ta nghĩ đến có phải là thứ giống như mát-xa không?
Từ từ, việc nới lỏng cơ thì có liên quan gì đến việc loại bỏ độc tố?
Ngay cả những người không hiểu rõ tình hình cũng có thể nhận ra câu trả lời của Garon vô lý đến mức nào.
"Nhìn tôi như vậy làm gì? Ở trình độ như chúng ta, tất nhiên ai rồi cũng sẽ học được loại phép thuật này thôi."
Phải vậy không?
Cravat, Loteron với Rudger bối rối nhìn nhau. Cả ba người đều có trình độ tương đương Lexorer. Nhưng chẳng có ai trong số họ có thể chứng minh điều Garon vừa nói. Bất cứ ai cũng có thể thấy có gì đó kỳ lạ trong những lời này.
Trước ánh nhìn hoài nghi của mọi người, Garon lên tiếng phản đối.
"Được rồi. Cứ coi như đó là một loại phép thuật đặc biệt đi. Tôi thường gọi thứ đó là [Phép thuật cơ bắp]."
Garon giải thích đơn giản về phép thuật của mình.
"Đặt tên như vậy là do tôi thường sử dụng phép thuật đó để giãn gân cốt cho các học sinh trong trường."
"Học sinh của cậu làm gì mà phải thường xuyên giãn gân cốt?"
Cravat hỏi với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì. Trường học kiểu gì nghe có vẻ vận động mạnh thế?
"Ồ! Bọn trẻ ở trường của tôi ngày nào cũng gặp rắc rối."
"... ... " .
Trường đào tạo phép thuật do Garon đứng đầu độc đáo đến mức nó gần như được coi là một tà giáo ngay cả trong giới pháp sư. Những pháp sư trong này đều điên cuồng rèn luyện cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn cả các hiệp sĩ. Vì lý do này mà mọi người đều có thể dễ dàng nhận ra các pháp sư đến từ trường học của Garon mà không cần xác nhận danh tính. Chỉ cần nhìn vào những cơ bắp trông như sắp xé toạc quần áo là họ có thể biết pháp sư kia thuộc về nơi nào.
"Tuy nhiên, nếu tập luyện quá mức, cơ bắp có thể bị tổn thương hoặc khớp xương có thể bị trật khớp. Mục tiêu của trường chúng tôi không chỉ đơn thuần là phát triển cơ bắp. Tất cả phụ thuộc vào cách sử dụng cơ thể mình tốt như thế nào."
Điều này có nghĩa là những cơ bắp đầy đặn không chỉ được phát triển vì mục đích thẩm mỹ. Cơ bắp là cơ bắp, nhưng tính linh hoạt của khớp, sự phối hợp cơ và sức bền của tim phổi cũng được coi trọng.
"Chế độ ăn nhiều protein khiến nhiều người hay mắc phải mấy căn bệnh linh tinh. Mỗi lần điều đó xảy ra, tôi đều đích thân giúp họ. Thế là tôi nghĩ ra phép thuật có thể thanh lọc tất cả những tạp chất linh tinh trong cơ thể. Đơn giản vậy thôi."
Và phép thuật như vậy có thể chữa lành cả tình trạng trúng độc của Gariel.
"........."
"........."
"........."
"........."
Rudger vuốt cằm. Thứ Garon nói khiến hắn liên tưởng đến việc châm cứu, một thủ pháp có thể loại bỏ độc tố và chất thải độc hại ra khỏi cơ thể.
Cái tên Garon đặt nghe có vẻ kỳ quái nhưng hiệu quả của phép thuật đó lại rất tuyệt vời. Nghĩ đến chuyên môn của Garon, cũng không quá khó hiểu khi anh ta có thể phát minh ra được một phép thuật phi thường như vậy.
Gariel đột nhiên lên tiếng.
"Phép thuật đó của anh, giải thích thì đơn giản nhưng nguyên lý hoạt động thực tế lại rất phức tạp và khó khăn đúng không?"
"Có thể nói như vậy. Mỗi người đều có một thể chất khác nhau. Vì thế mà năng lượng ma thuật phải được điều chỉnh cẩn thận để phù hợp với họ. Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để thành thạo việc này. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?"
"Vậy thì có lẽ... ... tôi nghĩ anh có thể sẽ giúp cải thiện được tình trạng sức khỏe của Rene."
Người đầu tiên phản ứng với lời nói của Gariel là Rudger.
"Đúng vậy. Sao tôi lại không nghĩ đến ý tưởng đó nhỉ?"
Rửa sạch các c·hất đ·ộc hại trong cơ thể con người đồng nghĩa với việc thanh lọc cơ thể của người đó. Hiện tại, cơ thể của Rene đang trong trạng thái ma thuật không gian và sức mạnh thần thánh không ngừng đấu tranh. Ngay cả khi sức mạnh thần thánh bị loại bỏ khỏi đó, ma thuật không gian tràn lan vẫn là mối đe dọa đối với cơ thể của đứa trẻ. Nhưng nếu có thêm phép thuật của Garon, tình huống đó sẽ được xử lý triệt để. Suy đoán này cực kỳ khả thi.
"Ừm. Tôi đoán là tôi phải xem tình trạng sức khỏe của bệnh nhân mới được. Tôi nghĩ điều đó không phải là không thể."
Khi Garon vuốt cằm, bộ râu dài của anh ta rung lên.
"Tôi cần kiểm tra lại."
Và thế là đoàn người quyết định làm luôn.
Rene đang ngủ trong phòng. Người hầu gái đang đổi khăn cho cô bé. Khi nhìn thấy Gariel trở lại, cô ta tự động bước vào một góc. Loteron và Garon đều tò mò về ngoại hình của người máy này nhưng cả hai ăn ý không hỏi. Bọn họ có việc quan trọng hơn.
"Là đứa trẻ này."
Loteron nhìn chằm chằm vào Rene sau chiếc mặt nạ sắt. Đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ tràn ngập phép thuật khi anh nhẹ nhàng kiểm tra tình trạng của Rene.
"Linh hồn không ổn định."
"Linh hồn?"
Gariel ngạc nhiên. Loteron chậm rãi giải thích.
"Năng lượng chạy tự do trong cơ thể là linh hồn. Sức mạnh tinh khiết bên trong cơ thể cô bé này không phải thứ bẩm sinh. Cô bé đang bị thứ sức mạnh đó dần chiếm hữu."
Loteron là một thú nhân. Sức mạnh bẩm sinh của tộc thú nhân là liên kết với các linh hồn trong tự nhiên qua nhiều thế hệ. Vì lẽ đó, Loteron rất nhạy bén với những nguồn năng lượng có liên quan đến linh hồn.
"Để xem nào!"
Garon cũng cẩn thận kiểm tra tình trạng của Rene. Người đàn ông to lớn đưa lòng bàn tay về phía trán đứa trẻ. Năng lượng ma thuật tụ lại phía trên lòng bàn tay dừng lại cách trán một khoảng ngắn. Ma thuật lan rộng tựa như mực lan trên mặt nước, quét qua toàn bộ cơ thể Rene.
Sau khi xác nhận xong, Garon mới thu lại sức mạnh của mình.
"Tình trạng sức khỏe rất tệ. Mọi cơ bắp bên trong đang bị xé nát. Cô gái nhỏ này còn sống được cho đến tận bây giờ đúng là kỳ tích."
"Anh có thể dùng được phép thuật đặc biệt kia lên người con bé không?"
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một thể c·hất đ·ộc đáo như vậy. Nếu suy nghĩ kỹ, có lẽ vẫn có thể thử một lần."
Loteron và Garon cùng lúc quay đầu về phía Rudger trưng cầu ý kiến. Biểu cảm trên gương mặt Rudger hiếm khi lộ ra vẻ cầu khẩn chân thành.
"Xin nhờ mọi người. Làm ơn hãy cứu con bé."
* * *
Loteron và Garon không từ chối yêu cầu của Rudger. Bọn họ cũng cảm thấy tội nghiệp khi biết được số phận đáng thương của Rene. Trơ mắt để một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy phải chịu dày vò đến c·hết, cả hai người đúng là không làm được.
"Tôi sẽ kiểm tra lại tình hình bên trong Tòa Tháp. Có lẽ tôi có thể nhờ phe phái của bên mình giúp một tay."
Loteron nói xong liền rời khỏi.
"Tôi sẽ kiểm tra tình trạng của đứa trẻ kỹ càng hơn."
Garon cũng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá lại tình huống của người trên giường. Anh ta cần sắp xếp lại lộ trình điều trị thích hợp.
Hai pháp sư cấp Lexorer được thêm vào đội hình. Hơn nữa, hai người này đều đủ khả năng để bổ sung hoàn hảo cho điểm yếu mà Rudger, Cravat và Gariel còn thiếu. Nếu bọn họ hành động trôi chảy, chắc chắn bọn họ có thể cứu được Rene. Gariel càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện có hy vọng.
Gariel nhớ lại cảnh tượng Rudger cầu xin sự giúp đỡ của Loteron và Garon. Anh ta chưa từng thấy Rudger như vậy bao giờ.
Ngay cả một người lạnh lùng như đối phương cũng đã làm đến mức đó, còn anh ta thì sao?
Gariel bất lực ôm đầu.
Nhiệm vụ của anh ta trong chiến dịch này rất đơn giản. Tất cả những gì anh ta cần làm là đảm bảo mang đủ nguyên liệu chữa bệnh về. Anh ta không cần chiến đấu với ai, thậm chí nhiệm vụ nguy hiểm nhất là mở đường, thu hút sự chú ý của quân địch cũng đã có Rudger và Cravat đảm nhận.
Nhưng kết quả thế nào?
Anh ta bất cẩn bị t·ấn c·ông và suýt c·hết. Nếu Garon không xuất hiện kịp lúc, có lẽ Gariel hiện tại đã là một xác c·hết rồi.
'Mình quá yếu để có thể giúp được mọi người.'
Khi c·hất đ·ộc lan khắp cơ thể và hơi thở trở nên gấp gáp, cảm xúc Gariel cảm thấy không phải là s·ợ c·hết mà là muốn tự hủy hoại bản thân. Anh ta cảm giác bất lực khi bản thân bị trúng độc mà không thể làm gì khác ngoài việc bỏ chạy.
Ma thuật điều khiển thời gian ư?
Nó chẳng khác gì một thứ nhảm nhí, chẳng thể cứu được bất kỳ ai. Giá như anh ta không học loại phép thuật quỷ quái này, giá như anh ta ngày đó không bị Sư phụ lừa, có lẽ...
"Cậu đang làm cái quái gì thế?"
Giữa lúc Gariel đang tự hoài nghi bản thân, Cravat bước vào trong phòng nhìn thấy bộ dáng thảm hại của đối phương, ông ấy ngay lập tức hiểu lý do tại sao. Cravat nhẹ nhàng đưa một ly nước cho Gariel.
"Uống cái này đi."
"Cái gì thế?"
"Thuốc giải độc. Dù cậu đã được anh chàng to lớn kia điều trị khẩn cấp nhưng di chứng vẫn sẽ còn đọng lại trên cơ thể. Uống nó sẽ khiến cậu thấy khỏe hơn đấy."
"... ... Cảm ơn."
Gariel nhận lấy cốc nước bằng cả hai tay và uống cạn.
Cravat lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát. Nhìn vào đôi mắt trũng sâu của Gariel, có thể dễ dàng nhận ra rằng anh chàng này đang tự mình đấu tranh với điều gì đó. Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ông ấy. Cravat cố gắng gạt đi nhưng câu chuyện mà Gariel kể trước đó vẫn còn khiến ông ấy không khỏi tò mò.
Rốt cuộc anh chàng này với anh chàng Rudger Chelici kia đã phát sinh chuyện gì trong quá khứ?
Cravat chép miệng. Thôi thì thi thoảng làm cố vấn tâm lý cho người khác cũng không phải chuyện gì xấu.
"Cậu đang tự trách chuyện gì sao?"
Đôi tay của Gariel run rẩy. Anh ta uống hết cốc nước và đặt chiếc ly rỗng xuống.
"... ... Tôi cảm thấy bất lực."
"Bất lực chuyện gì?"
"Mọi người đều làm tốt, chỉ có mỗi mình tôi làm hỏng việc. Tôi không thể chống trả lại quân địch dù chỉ là một chút, chỉ có thể không ngừng chạy trốn. Ngay cả đồ vật vất vả lắm mới lấy được cũng bị hủy. Tôi không chắc mình có thể giúp đỡ được gì hay không."
"Ma thuật của cậu chắc chắn không giúp ích được nhiều trong chiến đấu. Nhưng như thế không có nghĩa là nó vô dụng. Nếu chúng ta có thể dừng thời gian lại, sẽ có vô số khả năng khác nhau xảy ra."
"Có lẽ vậy. Nhưng tôi sợ phép thuật của chính mình."
"Cậu sợ điều gì?"
"Ngài có biết cảm giác già đi một mình trong thế giới mà mọi người đều dừng lại là như thế nào không?"
Những lo lắng đã kìm nén bấy lâu nay tuôn ra từ miệng Gariel.
"Mỗi lần sử dụng phép thuật, tôi lại già đi nhanh hơn một chút, mỗi phút mỗi giây. Nếu cứ tiếp tục tích tụ, chúng sẽ trở thành nhiều ngày, nhiều tháng và cuối cùng là nhiều năm. Đó chính là cái giá của phép thuật thời gian."
"........."
"Tôi sợ một ngày nào đó, thời gian của tôi sẽ tiêu hao nhiều đến mức tuổi thọ cạn kiệt. Kết cục của tôi rồi cũng sẽ không khác gì sư phụ của mình."
Gariel vẫn còn nhớ c·ái c·hết của người thầy. Ông ấy mới chỉ có bốn mươi tuổi nhưng cơ thể và tâm trí đã lão hóa thành một ông già tám mươi. Cuối cùng, ông ấy c·hết vì chứng mất trí nhớ của tuổi già. Một người theo chủ nghĩa duy tâm luôn nói rằng [Ma pháp thời gian] là tuyệt vời và nên được sử dụng vì mục đích chính đáng đã kết thúc cuộc đời mình với kết cục bi thảm như vậy.
Gariel là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình đó từ đầu đến cuối. Anh ta sợ hãi bản thân rồi cũng sẽ giẫm phải con đường mà sư phụ mình đã đi. Vậy nên Gariel không sử dụng [Ma pháp thời gian] để giúp ai cả. Anh ta chỉ dùng nó vào những việc vụn vặt trục lợi cho bản thân.
"Ngay cả khi tôi có thể ngừng thời gian lại, tôi vẫn không thể bảo vệ được cô ấy."
Gariel lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
"Tôi chỉ có thể bất lực nhìn thời gian không ngừng trôi qua khi cô ấy c·hết."
Gariel đau khổ nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Cái ngày mà Rudger đã g·iết mẹ của Rene.