Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 598: Ngày hôm đó (3)

Chương 598: Ngày hôm đó (3)


Ực.

Heathcliff vô thức nuốt nước bọt. Những lời vừa rồi của gã hiệp sĩ không khỏi khiến cậu thiếu niên vốn bình tĩnh phải đổ mồ hôi. Heathcliff hiểu sư phụ mình đáng sợ như thế nào.

Thoạt nhìn trông bên ngoài sư phụ chỉ như một cô gái nhỏ mới lớn. Tuy nhiên, nếu có bất kỳ ai đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và có vẻ vô hại tự dưng lại xuất hiện ở một khu rừng như thế này, bọn họ chắc chắn phải thấy bất hợp lý mới đúng. Nhưng đôi khi suy nghĩ bình thường như vậy lại không đến được não của một số người. Điển hình là gã hiệp sĩ béo hiện tại.

"Hahaha."

Một tiếng cười khàn khàn thoát ra khỏi miệng Grander. Ngay khi nghe thấy âm thanh này, Heathcliff cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng. Cậu thiếu niên nhìn gã hiệp sĩ trước mặt với ánh mắt thương hại.

"Đồ đệ, đưa hai đứa trẻ đó ra khỏi đây. Mi sẽ không muốn chứng kiến cảnh tượng tiếp theo đâu."

"... ... Vâng."

Heathcliff mang theo Freuden và Rene nhanh chóng rời khỏi khu rừng.

"Anh trai, có chuyện gì thế?"

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

"Tại sao ạ?"

"Ta sẽ nói lý do sau."

Nghe thấy vậy, Rene liền ngoan ngoãn theo sau, không tỏ ra bướng bỉnh nữa.

Đúng lúc Heathcliff sắp rời khỏi ranh giới khu rừng.

Bùm!

Ở giữa khu rừng chợt xuất hiện một cột sáng màu đỏ rực, sau đó, sóng xung kích lấy cột sáng làm trung tâm lan ra khắp nơi. Biểu cảm của Heathcliff trở nên tái nhợt khi nhìn thấy thứ đỏ như máu đáng sợ đó. Rene cố quay lại để xem chuyện gì đang xảy ra nhưng Heathcliff đã nhanh chóng lấy tay kia che mắt cô bé lại.

"Có tiếng gì đó..."

"Không có gì đâu. Đừng nhìn!"

Sau khi cây cột máu biến mất, khu rừng trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Heathcliff đứng từ xa nhìn chằm chằm vào khu rừng phía trước. Trời vẫn còn sáng nhưng bên trong khu rừng lá kim lúc này lại tối tăm một cách lạ thường như thể tất cả ánh sáng đều đã bị nuốt chửng.

Trong bóng tối, một đôi đồng tử màu máu xuất hiện. Heathcliff hơi e dè lên tiếng hỏi thăm Grander.

"Sư phụ đã giải quyết xong rồi ạ?"

"Ừ. Ta cũng tiện tay dọn dẹp luôn mấy kẻ khác ở gần đó rồi."

Đây là một vụ b·ắt c·óc có tổ chức. Gã đàn ông to béo kia không phải hiệp sĩ duy nhất của đám t·ội p·hạm. Tuy nhiên, dựa theo những chấn động ban nãy, chắc hẳn Grander đã giải quyết tất cả đám người xâm nhập bên trong khu rừng. Tất nhiên, khi Grander nói đến hai từ 'dọn dẹp' thì có nghĩa là sẽ chẳng thể tìm thấy bất kỳ t·hi t·hể nào nữa. Tất cả đều đã trở thành máu tươi bị vị huyết tộc này hấp thu.

"Mùi vị thật tệ hại!"

Grander ngoắc ngoắc ngón tay về phía Heathcliff.

Cậu thiếu niên làm sao lại không hiểu ý nghĩa của động tác đó chứ?

Heathcliff thở dài, nhẹ nhàng đặt Freuden xuống, sau đó mới lên tiếng với cô bé ở bên cạnh.

"Rene, nhắm mắt lại."

"Dạ?"

"Đừng thắc mắc. Chỉ cần nhắm mắt lại và đếm đến 60 thôi."

Rene gật đầu, nghe lời Heathcliff. Cô bé lấy cả hai tay che mắt lại, chậm chạp đếm.

"..........58. 59. 60. Xong!"

Khi Rene mở mắt ra, đập vào mắt cô bé là cảnh tượng Heathcliff chỉnh lại chiếc áo trên vai, đối diện là Grander đang mỉm cười hài lòng. Sắc mặt Heathcliff trắng bệch.

"Anh trai, anh không khỏe ở đâu sao?"

Heathcliff lắc đầu, nhấc đứa trẻ đang b·ất t·ỉnh lên.

"Thằng nhóc này là ai?"

Grander đi theo, tò mò hỏi thăm về đứa trẻ Heathcliff đang cõng trên lưng.

"Con cũng không biết. Nó có vẻ là một quý tộc b·ị b·ắt cóc."

"Quý tộc nào mà có thể b·ị b·ắt cóc đến tận đây được? Thôi bỏ đi, ta cũng không quan tâm lắm."

"Sư phụ, dạo này Người ra ngoài nhiều quá. Lần này Người trở về sớm hơn bình thường, có phải là mọi chuyện đã xong xuôi rồi không?"

"Vẫn chưa."

"Chưa xong sao? Con chưa từng thấy sư phụ phải giải quyết một chuyện lâu đến vậy."

"Thằng nhóc thối! Đừng có mà dát vàng lên mặt sư phụ của mi. Ta không phải toàn năng. Trên thế giới này có những thứ ta không thể làm gì hơn được."

"........."

Khoảng ba giờ sau đứa trẻ b·ị b·ắt cóc mới tỉnh lại.

"Sao ngươi dám...."

Ngay khi đứa trẻ tỉnh táo tại, nó chợt nhớ ra ai đã đánh mình. Đứa trẻ tính hét lên nhưng ngay lập tức ngậm miệng lại khi nhìn thấy Heathcliff siết chặt nắm đấm.

"Thức thời đấy!"

Heathcliff thấy đối phương đã ngoan ngoãn liền thả lỏng tay. Đứa trẻ trừng mắt nhìn Rudger với vẻ mặt buồn bã. Mãi một lúc sau, nó mới nhỏ giọng.

"Ta là Freuden Ulburg, con trai cả của gia tộc Ulburg. Nếu ngươi có thể đưa ta về nhà an toàn, gia tộc ta sẽ hậu tạ đầy đủ."

Tuy không còn hò hét như trước nhưng giọng điệu của đứa trẻ vẫn toát lên sự kiêu ngạo khó ưa khiến Heathcliff cảm thấy ngứa tay muốn cho nó một trận. Xét theo thân phận quý tộc của mình, Freuden hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo. Chỉ tiếc là không có bất kỳ ai ở đây nhận ra địa vị của cậu ta.

"Gia tộc Ulburg ở chỗ nào?"

"Tên nghe lạ quá!"

Rene nghiêng đầu hỏi Heathcliff ở bên cạnh nhưng cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu của đối phương. Freuden vô cùng sửng sốt trước phản ứng hoàn toàn bất ngờ đó.

Mấy người này chưa từng nghe đến danh tiếng gia tộc Ulburg? Rốt cuộc đám b·ắt c·óc đã mang cậu ta đến chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy?

Đối với Rene, người sống lặng lẽ cùng mẹ, tin tức từ bên ngoài hoàn toàn mới lạ với cô bé.

"Cậu có muốn ăn chút gì không?"

Rene nói xong liền đưa một đĩa thức ăn đến trước mặt Freuden. Đó là thức ăn còn lại của bữa tối. Freuden đã ngất đi và bỏ lỡ giờ ăn nên Rene đã đích thân chuẩn bị và mang đồ ăn đến cho cậu.

Freuden ban đầu định từ chối nhưng cậu bé chợt nhận ra mình vẫn chưa ăn gì từ lúc b·ị b·ắt cóc đến giờ. Bụng cậu ta đã sớm kêu lên từng hồi. Nhìn miếng thịt trên đĩa thức ăn trước mặt, trông nó có vẻ khá ngon.

Freuden cuối cùng cũng không thể chịu nổi cơn đói liền đưa tay nhận lấy đĩa thịt từ tay Rene.

"Cảm ơn."

Freuden dù không mấy vui vẻ nhưng vẫn trịnh trọng nói lời cảm ơn Rene. Phép lịch sự tối thiểu của một quý tộc không cho phép Freuden làm ra những hành động khiếm nhã với phụ nữ.

Mẹ của Rene bật cười khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Hành động trưởng thành không phù hợp với độ tuổi của Freuden khiến người phụ nữ cảm thấy cậu bé rất dễ thương.

Freuden cắn một miếng thịt và nuốt xuống. Ánh mắt cậu bé sáng lên, không tiếc lời khen ngợi.

"Không thể không nói, tay nghề của người nấu vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được."

Rene bật cười.

"Món này là anh trai của mình nấu đấy."

"Cái gì?"

Freuden nhìn chằm chằm vào Heathcliff với vẻ mặt như muốn nói 'Làm sao có thể là tên này được?'. Tuy nhiên, hành động của Heathcliff lại khiến Freuden thất vọng. Cậu thiếu niên chỉ liếc Freuden một cái rồi quay đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Chỉ nhìn qua thôi cũng biết ai là tác giả của món ăn này.

Freuden mím môi, không nói gì thêm mà chỉ yên lặng ăn nốt thức ăn trên đĩa. Đứa trẻ vào lúc này đã quyết tâm về sau sẽ học nấu ăn. Cậu ta chắc chắn sẽ làm ra được món ăn ngon gấp trăm lần món của tên khó ưa kia.

Hừ! Vênh váo cái gì chứ?

Không còn cách nào khác, Freuden đành cố gắng thay đổi sự chú ý của bản thân sang nơi khác.

"Cô tên là gì?"

"Mình sao? Mình tên là Rene. Còn cậu?"

"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Bảy tuổi."

"Vậy thì tốt. Tôi hơn cô một tuổi. Vui lòng xưng hô cho đúng."

"Oa! Tuyệt quá! Rene lại có thêm một người anh trai nữa rồi!"

Rene sung sướng nhảy lên.

Freuden âm thầm liếc nhìn cô bé bên cạnh với ánh mắt thăm dò. Là một người sinh ra bên trong gia tộc Ulburg, Freuden không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác. Từ bé đến giờ, những người có ý đồ bất chính luôn tìm cách tiếp cận cậu ta. Nếu không phải là người muốn lôi kéo quan hệ thì cũng là những kẻ ganh ghét, đố kị với địa vị người thừa kế của Freuden. Những kẻ như thế sẽ không tiếc mọi cách cố gắng dìm cậu ta xuống.

Freuden là một đứa trẻ thông minh, cậu ta có thể cảm nhận được suy nghĩ bên trong của những người như vậy ngay từ khi còn nhỏ. Vậy nên Freuden luôn luôn đeo cho mình một chiếc mặt nạ là một đứa trẻ kiêu ngạo, khó gần. Làm như vậy, tất cả những kẻ mang vẻ mặt tươi cười giả dối kia sẽ khó có thể làm gì được cậu ta. Freuden cố tình duy trì thái độ này vì cậu muốn gỡ bỏ chiếc mặt nạ của người khác.

Nhưng đứa trẻ tên Rene này có phần khác biệt. Cuộc sống bên trong gia tộc của Freuden chỉ toàn là một màu xám xịt. Một thế giới đơn sắc, buồn tẻ, chỉ có hai màu đen và trắng hòa trộn.

Đây là lần đầu tiên Freuden gặp một đứa trẻ linh động, tràn đầy sức sống như vậy. Freuden theo bản năng bị thu hút một cách kỳ lạ. Cậu ta thật sự muốn tìm hiểu về đứa trẻ không có bất kỳ ý đồ xấu gì với mình này.

"Chúng ta cùng chơi nhé!"

Có lẽ đó cũng là lý do khiến Freuden chịu để mặc cho đối phương dắt mình đi. Heathcliff thấy vậy, không còn cách nào khác liền theo sau trông chừng hai đứa nhóc.

Nửa đêm, ba người đến một hồ nước gần khu rừng. Freuden có thể nhìn thấy những đốm sáng lấp lánh tuyệt đẹp trôi nổi khắp nơi.

"Đẹp đúng không?"

Những con đom đóm bay lập lòe thắp sáng cả một khu rừng. Ánh sáng từ những con đom đóm phản chiếu xuống mặt hồ hòa lẫn với ánh sao trên bầu trời tạo nên một khung cảnh huyền ảo.

Cảnh tượng Rene mỉm cười, mái tóc xám tỏa sáng giữa ánh trăng bàng bạc là cảnh tượng đẹp đẽ nhất mà Freuden từng chứng kiến từ lúc chào đời đến giờ.

Thình thịch.

Thình thịch.

Freuden có thể nghe rõ tiếng trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Đó là lần đầu tiên, Freuden biết đến cái cảm giác gọi là rung động.

* * *

Con sói khổng lồ vẫn không ngừng chạy. Bốn chân của nó đạp trên mặt đất, cả thân hình như thể hóa thành làn gió lao băng băng về phía trước.

'..........?!'

Freuden chợt mở mắt. Đã rất lâu rồi cậu mới mơ thấy giấc mơ đó. Đã gần chục năm trôi qua nhưng những ký ức ngày hôm đó vẫn sống động, chân thực đến mức Freuden tưởng chừng như chúng chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.

Freuden phải mất một lúc mới lấy lại sự tỉnh táo. Cậu ngẩng đầu lên, cảnh vật xung quanh không ngừng trôi về phía sau như ảo ảnh.

'Tốc độ thật nhanh!'

Mặc dù ngủ quên trên lưng con linh thú nhưng Freuden lại không hề cảm thấy chút khó chịu nào. Không có cảm giác buồn nôn hay áp lực gió khi di chuyển với tốc độ như hiện tại. Thứ cảm giác duy nhất đọng lại trong trí nhớ của Freuden là xúc cảm ấm áp và mềm mại của bộ lông sói. Nó khiến cậu có cảm giác như thể đang hòa làm một cùng với gió.

Con sói khổng lồ chạy rất nhanh nhưng kỳ lạ là không ai chú ý đến nó. Một người phụ nữ đi ngang qua, người nông dân đang đào lúa mì, người lái xe đang lái ô tô.... Tất cả bọn họ chỉ nhắm mắt lại và tận hưởng làn gió thoảng qua, không ai phát hiện ra làn gió này do một linh thú tạo thành.

Cha của Freuden đã từng nói linh thú này đã đồng hành cùng gia tộc bọn họ từ thời xa xưa. Nó là một tồn tại thiêng liêng trú ngụ bên trong khu rừng của gia tộc Ulburg.

Nhìn linh thú vẫn băng băng chạy về một hướng không xác định nào đó, Freuden không khỏi thắc mắc.

Bọn họ rốt cuộc đã đi bao xa?

Freuden không rõ liệu con sói này có biết chính xác mục tiêu nó đang tìm kiếm ở đâu không, nhưng nhìn bước chân không có dấu hiệu dừng lại thì có vẻ như linh thú đã cảm nhận được gì đó.

Không biết đã qua bao lâu, con linh thú chợt giảm tốc độ rồi dừng lại khi nhìn thấy đường chân trời phía sau vách đá.

"Biển?"

Đây là một vách đá ven biển. Tiếng sóng vỗ vào bờ liên hồi báo hiệu rằng cả hai đã đến đầu bên kia của lục địa. Con sói ngẩng đầu lên, hít hà rồi nhìn chằm chằm ra mặt biển bao la rộng lớn.

"Ngươi chắc chắn Rene đang ở đó chứ?"

Con sói gật đầu. Biểu cảm của Freuden trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết.

Nếu là phía bên kia đại dương...

"Cảm ơn ngươi đã đưa ta đến tận đây. Ngươi có thể quay lại rồi."

Freuden đang nghĩ đến việc thuê một chiếc thuyền từ một thị trấn hoặc thành phố gần đó. Ngay lúc Freuden định nhảy xuống thì linh thú chợt ngăn cậu ta lại.

"Sao vậy?"

Vào lúc Freuden còn đang bối rối, cơ thể con linh thú bắt đầu được bao bọc trong ma thuật. Sau đó, con sói khổng lồ trực tiếp nhảy xuống vách đá.

Trong khoảnh khắc, cảm giác phấn khích khi cơ thể trôi đi cùng với những con sóng đập vào vách đá đang tiến lại gần với tốc độ nhanh chóng khiến Freuden không khỏi mở to mắt quan sát.

"... ... !"

Trong sự kinh ngạc của Freuden, con sói nhẹ nhàng giẫm lên những cơn sóng bằng bốn chân và chạy băng băng qua mặt biển. Nếu quan sát kỹ, chân của con linh thú không hề tiếp xúc với mặt nước mà bước trên luồng gió ngăn cách ở giữa.

Thật phi thường!

Freuden chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày băng qua mặt biển theo cách này. Nhưng nhờ vậy, cậu ta đã có thể rút ngắn đáng kể thời gian.

Freuden khẽ cúi người, đưa tay chạm vào bộ lông trên cổ của con linh thú.

"Chúng ta đi thôi!"

Con linh thú hú lên phấn khích, ngay tập tức tăng tốc. Từ xa nhìn lại như thể có một cơn bão đang đuổi theo con sói tạo nên những cột nước khổng lồ lan tràn khắp mặt biển.

Chương 598: Ngày hôm đó (3)