Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 599: Những thứ mong manh (1)

Chương 599: Những thứ mong manh (1)


Heathcliff, Rene và Freuden thường hay đi cùng nhau. Heathcliff không có việc gì nên đành đi theo trông chừng Rene còn Freuden thì trong lúc đợi hồi âm từ gia tộc cũng chỉ đành dành thời gian cho cô bé con hay nhõng nhẽo kia.

Gariel thỉnh thoảng ghé thăm nhưng cũng không ở lại được lâu, anh ta đang dành thời gian cho một nghiên cứu của bản thân nên thường xuyên phải quay về gặp thầy của mình. Gariel chủ yếu ghé thăm hai mẹ con Rene vào cuối tuần.

Hồi trước khi chỉ có một mình Gariel, sẽ có những lúc anh ta quá bận rộn mà không thể dành thời gian ra chơi với Rene. Những lúc như vậy, Gariel luôn cảm thấy áy náy với cô bé. Mỗi lần Gariel rời đi, Rene đều cảm thấy buồn, nhưng giờ đây cô bé không còn cảm thấy cô đơn nữa. Gariel cảm thấy nhẹ nhõm khi Rene có Heathcliff và Freuden bên cạnh.

Gariel cứ ngỡ cuộc sống bình yên này sẽ vẫn tiếp tục như thế. Cho đến khi anh ta phát hiện ra mẹ của Rene ngày càng trở nên xanh xao, yếu ớt. Tần suất của những cơn ho ngày càng nhiều. Mỗi lần như vậy, người phụ nữ đều cắn răng một mình chịu đựng trong đau đớn. Theo thời gian, khi các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng, Gariel bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.

"Như thế này không ổn. Chúng ta nên tới bệnh viện ngay."

"Không sao đâu. Chỉ là một trận cảm nhẹ thôi."

"Đến mức phải uống thuốc giảm đau liều nặng rồi mà cô vẫn còn gọi đó là cảm lạnh sao?"

"Anh đã thấy rồi à?"

Gariel nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng chất vấn.

"Tại sao lại không nói cho tôi biết?"

Người phụ nữ lắc đầu.

"Nói ra cũng chỉ khiến anh thêm lo lắng. Bệnh của tôi không có cách nào chữa trị."

Biểu cảm của người phụ nữ khi cô ấy mở miệng có phần hốc hác và yếu ớt hơn bình thường, có lẽ là vì cơn đau vẫn đang h·ành h·ạ cơ thể. Vẻ mặt cam chịu hiện rõ trên khuôn mặt luôn tươi sáng và vui vẻ thường ngày. Trái tim Gariel khẽ thắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.

"Tôi sẽ đi hỏi sư phụ xem có cách nào không."

"Vô ích thôi."

Giọng nói của Grander đột nhiên vang lên. Gariel hoảng hốt vì sự xuất hiện của đối phương.

Anh ta hiện tại cũng đã biết cô gái nhỏ nhắn trước mặt không phải người bình thường mà là một pháp sư vĩ đại. Đối phương thậm chí còn không phải nhân loại như anh ta. Những tri thức và trình độ phép thuật mà Grander sở hữu ngay cả sư phụ của Gariel cũng không dám so sánh.

"Cô ấy đã sử dụng hết tất cả các phương pháp có thể kéo dài tuổi thọ rồi. Cơ thể của cô ấy hiện tại không thể chịu được bất kỳ kích thích nào nữa."

Gariel quay lại như thể muốn hỏi liệu điều đó có đúng không. Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, cam chịu số phận của mình.

"Xin lỗi Gariel. Tôi đã giấu anh mọi chuyện."

"Không quan trọng. Hiện tại chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

"Khi tôi được chẩn đoán lần đầu, họ nói rằng tôi chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi."

"Cái gì? Nhưng hiện tại...."

"Tôi có thể kiên trì đến tận bây giờ hoàn toàn là nhờ ngài Grander."

Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ phía bên kia giường. Khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ là hình ảnh ba đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau.

"Nếu tôi c·hết, Rene sẽ bị bỏ lại một mình."

"... ... ."

"Thực sự không còn cách nào nữa sao?"

Gariel nhìn về phía Grander với ánh mắt cầu khẩn. Nhưng thứ anh ta nhận lại chỉ là cái lắc đầu của đối phương. Ngay cả với những pháp sư xuất sắc, việc phân tích một loại sức mạnh mới cũng cần đòi hỏi thời gian. Phép thuật Grander sử dụng chủ yếu là để g·iết chóc, không phải để cứu người.

"Thực ra vẫn có thể tính là có một cách."

"Cách gì?"

"Trở thành nô bộc của ta."

"?!!!"

"Khi trở thành nô bộc của ta, cô ấy sẽ bất tử. Tuy nhiên, bản thân ta không khuyến khích cách làm đó."

"Tại sao? Như vậy vẫn tốt hơn là c·hết."

Grander khịt mũi khi nghe những lời từ miệng Gariel.

"Chàng trai, ngươi còn quá trẻ tuổi. Có đôi khi, so với việc sống lay lắt qua ngày, c·ái c·hết lại là một sự giải thoát."

"Tôi không hiểu."

"Bởi vì ngươi chưa từng trải qua những điều tồi tệ đó."

Giọng nói của Grander khi nói chuyện nặng nề và trầm hơn bình thường. Những lời Gariel định nói khi nhìn thấy biểu cảm của đối phương ngay lập tức bị nuốt trở lại.

"Dù có được sự bất tử thì cô ấy vẫn sẽ phải chịu đựng đau đớn tới từ việc cơ thể bị xé nát. Nguyên nhân gốc rễ không biến mất, nó vẫn ở đó. Ngươi thực sự nghĩ kết cục như vậy là tốt?"

"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

"Không phải ngươi là người biết rõ hơn ai hết sao?"

Gariel nhìn người phụ nữ với vẻ mặt van xin như muốn nói mọi chuyện làm ơn không phải như anh ta nghĩ. Nhưng người phụ nữ chỉ nở một nụ cười bất lực.

"Chưa tới một tuần."

"........."

Khóe miệng Gariel run rẩy.

Cô ấy chỉ có thể sống được vài ngày nữa thôi sao?

Gariel siết chặt tay.

"Tôi sẽ tìm cách."

"Gariel, vô ích thôi."

Khi Gariel định nói thêm điều gì đó thì Grander lên tiếng cắt ngang.

"Bọn trẻ đang tới."

Gariel cắn môi, áp lực vô hình không cho phép anh nói thêm điều gì nữa.

"... ... Tôi sẽ thử."

"Gariel..."

Người đàn ông chợt dừng lại ở cửa khi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Anh ta không ngoảnh lại, chỉ giơ tay làm động tác để đối phương yên tâm.

"Đừng lo. Tôi sẽ quay lại sớm thôi."

Nói xong những lời này, bóng dáng Gariel biến mất khỏi căn nhà.

Người vốn căm ghét phép thuật của bản thân nhất như Gariel lúc này lại không chút do dự sử dụng [Ma pháp thời gian]. Đối với anh ta, mỗi phút mỗi giây lúc này đều vô cùng quý giá.

"Anh ta đi rồi."

Người phụ nữ chỉ có thể thở dài trong lo lắng.

"Anh ta đã ghi chép lại nhật ký về tình trạng sức khỏe của cô cẩn thận hơn những gì ta nghĩ."

"Đó là lý do vì sao tôi không muốn anh ấy biết sự thật."

"Cô biết tình cảm của anh chàng đó đúng không?"

Người phụ nữ khẽ gật đầu.

"Anh ấy ngốc như vậy, làm sao tôi không biết chứ? Nhưng tôi không có khả năng cho anh ấy một lời hứa hẹn nào cả."

"... ... ."

Grander quay đầu đi.

"Một người muốn c·hết còn không được, một người muốn sống cũng không xong. Số phận thật sự là một thứ kỳ lạ."

* * *

Khi trở về phòng làm việc của mình, Gariel ngay lập tức dành hết tâm trí vào việc nghiên cứu. Anh ta chỉ còn bảy ngày nữa. Gariel không muốn bỏ cuộc dù cho hy vọng có thể cứu người rất mong manh.

Gariel đã dành nhiều ngày đêm suy nghĩ về căn bệnh, cố gắng tìm cách chữa trị nhưng đều vô ích. Dù cho anh ta có lục tung tất cả các tài liệu trong thư phòng cũng không thể tìm thấy phương án nào khả thi.

Giữa lúc Gariel đang lục lọi những cuốn sách cũ trong phòng của sư phụ mình, bất chợt anh tìm thấy một tài liệu cổ.

"[Đóng băng thời gian]?"

[Ma pháp thời gian] trái ngược với tên gọi vĩ đại của nó, thứ phép thuật này hoàn toàn không thể tăng tốc hay nghịch chuyển thời gian. Tất cả những gì nó có thể làm chỉ là dừng thời gian của mọi thứ xung quanh lại ngoại trừ thời gian của người thi triển.

Nhìn tài liệu trong tay, Gariel chợt nảy sinh ra một suy nghĩ táo bạo.

Thứ này liệu có thể dừng lại thời gian của một vật thể chỉ định hay không?

Vì không biết cách áp dụng nên Gariel chỉ có thể tự mình hình dung nguyên lý hoạt động trong đầu. Chí ít hiện tại, anh ta cảm giác bản thân đã tìm được chút manh mối..

"Đồ đệ, con đang làm gì vậy?"

"Sư phụ?"

Gariel lên tiếng chất vấn thầy của mình.

"Phép thuật trong tài liệu này là thật sao? Thực sự có thể đóng băng thời gian sao? Tại sao người lại không cho con biết về một phép thuật quan trọng như vậy?"

Trái ngược với biểu cảm giận dữ của Gariel, thầy của anh ta chỉ lắc đầu.

"Phép thuật đó là một thứ vô nghĩa. Chúng ta không cần đến nó."

"Tại sao chứ?"

"Con có biết ý nghĩa của việc dừng thời gian của người khác lại là gì không?"

"Chuyện đó quan trọng sao?"

"Sao lại không? Một khi thời gian bị đóng băng cũng đồng nghĩa với việc sẽ không có ai ngoài người thi triển có thể khiến nó hoạt động trở lại."

"Vậy thì con sẽ là người...."

"Viễn cảnh đó sẽ không thể xảy ra vì ngay từ khoảnh khắc thi triển phép thuật này, con sẽ c·hết ngay lập tức."

"Cái gì?"

Gariel sửng sốt đến mức c·hết lặng. Người sư phụ thấy vậy liền lắc đầu, tiếp tục giải thích.

"Không có gì trên đời là miễn phí. Muốn có được thứ gì đó phải đưa ra được một cái giá tương xứng. Phép thuật này bản chất chính là trao đổi thời gian của người thi triển với thời gian của mục tiêu thi phép."

"Chẳng lẽ khi sử dụng phép thuật này, con sẽ tiêu hao hết tuổi thọ còn lại của bản thân sao?"

"Đúng thế. Một khi phép thuật được phóng ra, nó sẽ có hiệu lực vĩnh viễn cho đến khi người thi triển dừng phép lại. Tất nhiên viễn cảnh đó sẽ không bao giờ diễn ra."

Cái c·hết của người niệm chú đồng nghĩa với việc mục tiêu của phép thuật đóng băng sẽ bị nguyền rủa vĩnh viễn, không bao giờ có thể tỉnh lại. Người đó sẽ rơi vào trạng thái không cần ăn, không cần ngủ, không cần nhắm mắt, cũng không cần hít thở. Giống như việc bị mắc kẹt trong một lớp sáp thời gian đông cứng, bị cố định tại chỗ để lưu giữ lại một khoảnh khắc mãi mãi. Họ sẽ chẳng khác nào một tiêu bản hình người, không sống, cũng không c·hết.

"Con định dùng thứ đó với người khác? Ý tưởng điên rồ đó chẳng khác nào việc tự vứt bỏ mạng sống của chính mình, thậm chí còn khiến đối phương rơi vào cảnh c·hết cũng không được, sống cũng không xong."

Ông lão giơ tay vuốt lấy đôi chân mày mệt mỏi của mình.

"Gariel, ta dạy con phép thuật thời gian là để giúp đỡ và cứu mạng người khác, không phải để t·ự s·át."

"Vậy thì con phải làm sao bây giờ?"

Gariel gào lên trong tuyệt vọng.

"Phép thuật này để cứu người ư? Nếu nó không thể cứu mạng được cô ấy thì con học thứ này có tác dụng gì cơ chứ?"

"Cái....cái thằng này... ... ."

Mặc dù bình thường Gariel vẫn hay soi mói, cằn nhằn bản thân, nhưng đây là lần đầu tiên vị sư phụ thấy đứa học trò của mình tức giận đến vậy.

Ông lão nhìn đứa trẻ trước mặt với ánh mắt phức tạp.

"Đứa nhỏ, ý nghĩa tồn tại của phép thuật này là để giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, con phải biết, nó không thể làm được mọi thứ."

"... ... ."

"Phép thuật không phải toàn năng. Có những thứ trên đời này chúng ta buộc phải chấp nhận để nó ra đi theo cách mà tạo hóa đã an bài."

"Chẳng lẽ chúng ta thực sự không thể làm gì được sao?"

Thân hình Gariel run rẩy, hai nắm tay đã siết chặt từ bao giờ. Anh ta không thể phản bác lại lời của sư phụ mình. Gariel đã không thể nhớ nổi lần cuối cùng mà bản thân cảm thấy bất lực như thế này là lúc nào.

Những gì cuối cùng anh ta nghe được chính là tiếng thở dài của người thầy.

"Lời khuyên duy nhất ta có thể cho con chính là hãy tận dụng nốt số thời gian ít ỏi còn lại cho người mà con yêu mến."

Chàng trai trẻ cắn môi, sau đó liền biến mất khỏi căn phòng.

Gariel điên cuồng chạy trong một thế giới đã dừng lại. Anh ta bất chấp thể lực của cơ thể, không chút chần chừ lao về phía ngôi nhà quen thuộc. Anh ta phải đi. Đến nơi cô ấy đang sống. Lời nói của thầy thật tàn nhẫn, nhưng đó cũng là hiện thực. Anh ta không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì.

Trong thế giới thời gian ngừng trôi ấy, nước mắt từ hai hàng mi Gariel khẽ rơi. Bóng lưng chàng trai trẻ vẫn điên cuồng lao đi. Những giọt lệ chảy dài trên má anh ta không thể rơi xuống đất, chúng đứng im, lơ lửng trên không như thể bị đóng băng tại chỗ.

Dần dần, Gariel đã có thể nhìn thấy ngôi nhà của cô ấy ở phía xa. Một ngôi nhà nhỏ nằm trên đồi với tầm nhìn ra đồng cỏ và khu rừng đẹp như tranh vẽ.

Khi Gariel mở cửa bước vào nhà, bên trong không có ai cả.

Bây giờ là nửa đêm rồi, cô ấy còn đi đâu được?

Gariel ngay lập tức nhìn quanh và đi vào khu rừng bên cạnh. Anh ta không biết tại sao nhưng trực giác mách bảo Gariel rằng có người ở đó.

Khi đi qua bụi cây, Gariel phát hiện ra một bóng người nhỏ bé quen thuộc. Một cô bé có mái tóc ngắn màu xám tro. Đó là Rene. Ở cùng Rene là cậu bé Freuden.

Tại sao hai đứa nhỏ lại ở đây?

Chúng đang nhìn gì thế?

Gariel hướng mắt về phía hai đứa trẻ đang nhìn.

.......

.......

.......

Cô ấy ở đó.

Người phụ nữ anh yêu thương đang nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhẹ nhàng như thể đã được giải thoát.

Thứ tiếp theo đập vào mắt Gariel chính là cảnh tượng Heathcliff cầm một con dao găm đâm thẳng vào trái tim người phụ nữ.

Chương 599: Những thứ mong manh (1)