Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 602: Món quà (2)

Chương 602: Món quà (2)


Trở lại Tòa Tháp, Loteron nhanh chóng đi kiểm tra tình hình. Không khí bên trong Tòa Tháp lúc này rất hỗn loạn, phần lớn là do cuộc t·ấn c·ông bất ngờ từ bên ngoài. Tất cả các pháp sư đều sửng sốt vì lỗ hổng lớn xuất hiện bên trong lớp rào chắn của pháo đài vốn dĩ được coi là bất khả chiến bại trên Isla Machia.

May mắn là không có thiệt hại nào xảy ra với các cột chính của tòa tháp. Nếu không thì toàn bộ công trình kiến trúc này đã sớm gãy làm đôi.

Loteron bình tĩnh quan sát tình hình. Ít nhất thì anh chàng giáo sư kia quả thực chỉ muốn lấy đi nguyên liệu có thể chữa bệnh cho đứa trẻ. Đó là lý do đối phương tránh gây ra nhiều thiệt hại nhất có thể cho Tòa Tháp. Loteron tin rằng nếu muốn, đối phương hoàn toàn có thể đánh sập tòa tháp của bọn họ.

Có lẽ phe cánh tả đã liên minh với Nikolai. Đó là lý do tại sao q·uân đ·ội của Tòa Tháp lại có mặt ở hiện trường sớm đến vậy. Hành động muốn trừ khử Loteron và Cravat cũng nhằm mục đích loại bỏ chướng ngại vật của phe cánh tả.

Vấn đề là Loteron không xác định được liệu có phải toàn bộ phe cánh tả đã phản bội Tòa Tháp hay không. Nhưng trong tình hình hiện tại, dù bản thân không hề muốn dính dáng đến đấu tranh chính trị, anh ta cũng không thể bỏ mặc, không quan tâm đến trận xung đột phe phái trước mắt.

Khi Loteron trở về văn phòng riêng, trợ lý phụ trách nghiên cứu ngay lập tức ra chào hỏi.

"Ngài Loteron, ngài đã trở lại."

"Chắc hẳn cậu đã gặp nhiều khó khăn khi phải lo liệu mọi chuyện trong lúc ta không ở đây."

"Không có gì đâu, thưa ngài."

"Hãy triệu tập mọi người đến văn phòng của ta."

Vị trợ lý ngay lập tức hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Những người mà Loteron đang nhắc đến chính là phe cánh hữu. Nếu là bình thường, Loteron sẽ chẳng bao giờ tham gia vào những cuộc họp của phe phái mình. Anh ta giống như một người ngoài, không thích giao du hay lập bè phái mà chỉ hứng thú với các nghiên cứu của bản thân.

Tình huống hiện tại rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào mà khiến Loteron phải trực tiếp mở miệng như vậy?

Biết thời giờ rất quan trọng, vị trợ lý cúi đầu nhận lệnh và nhanh chóng rời khỏi.

Bên trong căn phòng lúc này chỉ còn lại một mình Loteron. Anh chàng thú nhân yên lặng quan sát khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ rộng lớn.

Mặc dù chỉ có một phần diện tích nhưng Loteron vẫn có thể dễ dàng hình dung ra được hình dáng của Isla Machia. Mọi tòa nhà đều được làm bằng kim loại và hơi nước trắng thoát ra từ ống khói ở khắp mọi nơi. Đối với thú nhân, những người sống cả đời trên những đồng cỏ rộng lớn, Isla Machia là một nơi cực kỳ khác biệt. Dù đã quan sát cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần nhưng bản thân Loteron vẫn cảm thấy không thể quen thuộc được với cuộc sống nơi đây.

'Vốn tưởng đã thích nghi đủ tốt nhưng có vẻ như mình đã nhầm.'

Cảnh vật nhìn từ góc nhìn này vẫn như thường lệ, nhưng có rất nhiều sự kiện đang âm thầm diễn ra bên trong. Loteron cảm thấy xa lạ với điều đó. Thế giới mà anh ta biết thực ra lại hoàn toàn khác biệt.

Loteron dùng tay nghịch chiếc mặt nạ sắt của mình. Anh ta mỉm cười cay đắng trước cảm giác cứng và lạnh truyền đến từ trên tay.

Cùng lúc, cánh cửa phòng mở ra kèm theo một tiếng động lớn. Loteron quay lại, không có chút bất ngờ khi nhìn thấy những khuôn mặt hoàn toàn không có trong dự đoán.

"Loteron."

Đám pháp sư xuất hiện phía bên ngoài là người phụ trách kỷ luật của Tòa Tháp. Bọn họ lạnh lùng nhìn vị Lexorer trong văn phòng.

"Ngươi b·ị b·ắt vì tội âm mưu với kẻ thù bên ngoài t·ấn c·ông Tòa Tháp."

* * *

[Ngươi thực sự nghĩ tên thú nhân kia sẽ thay đổi được gì bên trong Tòa Tháp sao? Haha. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.]

Nikolai đã ngăn chặn mọi phương án mà Rudger có thể sử dụng.

[Ta muốn xem thử xem ngươi còn có thể làm gì khi mọi người xung quanh đều đ·ã c·hết hết.]

"........."

Rudger nghĩ tới Rene. Hình ảnh cô bé con sáu bảy tuổi nắm lấy tay và nài nỉ hắn ra ngoài chơi cùng. Sau sự kiện ngày hôm đó, hắn đã biến mất trong cuộc sống của đứa trẻ đó cả chục năm trời. Sau đó, vận mệnh lại tình cờ khiến hai người gặp lại. Cái nhìn đầy thất vọng và hận thù ở khu rừng Câm Lặng vẫn khiến trái tim Rudger đau nhói. Cuối cùng, thứ duy nhất hiện ra trong tâm trí của Rudger là ánh mắt cầu xin và vẻ mặt mãn nguyện khi được ra đi thanh thản của người phụ nữ.

Rudger nghiến răng, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Ngươi... ... "

Giọng nói của Rudger lần đầu tiên chứa đầy sát ý với một người như vậy. Cravat ở bên cạnh quan sát tình hình từ đầu đến cuối không khỏi giật mình. Từ trước đến giờ, Rudger thường không để lộ cảm xúc của bản thân nên hiện tại, sự thay đổi này của hắn càng khiến người ngoài dễ dàng nhận ra tâm tình của hắn đang không ổn định.

[Hahaha. Hóa ra một kẻ máu lạnh như ngươi cũng biết quan tâm đến người khác cơ đấy.]

Nikolai không khách khí chế nhạo John Doe. Dù sao thì đối phương đang ở rất xa hai mục tiêu Nikolai t·ruy s·át. Dù cho John Doe có muốn đuổi theo thì đám vật thí nghiệm của hắn ta cũng sẽ không cho phép đối phương dễ dàng thực hiện được ý đồ.

Bóng dáng của Rudger đột nhiên biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở ngay trước mặt vật thí nghiệm đang truyền đạt lại lời của Nikolai.

Vật thí nghiệm không kịp phản ứng với sự xuất hiện của Rudger...

Rắc!

Rudger không cầm kiếm mà dùng tay bóp nát cổ của thứ trước mặt.

Răng rắc!

Năng lượng xanh dày đặc tràn ra từ người Rudger biến đầu của vật thí nghiệm thành cát bụi. Cơ thể không đầu cố gắng dãy dụa nhưng Rudger không do dự giơ kiếm lên.

Xoẹt. Xoẹt.

Tứ chi của vật thí nghiệm ngay lập tức đứt lìa. Thứ này cố gắng kích hoạt quả bom tự hủy vào giây phút cuối cùng nhưng kíp nổ đã bị Rudger dễ dàng vô hiệu hóa.

[Ấn tượng đấy! Nhưng ngươi có thể làm thế đến bao giờ?]

Giọng nói của Nikolai phát ra từ một vật thí nghiệm khác.

Rudger ném vật thí nghiệm sang một bên như một con búp bê bị cắt dây, hắn đưa tay về phía vật thí nghiệm màu xanh vừa phát ra tiếng nói.

Răng rắc.

Kết cục của thứ này chẳng mấy chốc cũng không khác gì thứ vừa nãy.

"Ta sẽ g·iết ngươi."

Nikolai có vẻ không bị ảnh hưởng bởi những lời nói này.

[Ta tự hỏi bao giờ thì ngươi có thể thôi nói những lời sáo rỗng và cũ rích này đây?]

Cứ mỗi khi Rudger tiêu diệt vật thí nghiệm truyền đạt lời nói, Nikolai lại tiếp tục chuyển định vị sang một vật thí nghiệm khác. Cuộc đối thoại giữa hai người vẫn được tiếp diễn kèm theo đó là hàng loạt vật thí nghiệm bị Rudger điên cuồng hủy diệt. Nhưng Nikolai cũng không ra lệnh cho đám quân này t·ấn c·ông mà chỉ bao vây vờn quanh Rudger, để cho chúng tiếp tục duy trì liên lạc.

Tất nhiên Nikolai biết những lời đe dọa này của John Doe không phải nói suông. Hắn ta đã có một cái nhìn nhất định về trình độ của đối thủ. Nikolai thậm chí đã nghĩ đến viễn cảnh tất cả các cạm bẫy hắn ta giăng ra đều sẽ vô ích. Đó là lý do hắn ta vẫn đang không ngừng bày bố thêm bẫy rập vây khốn đối phương.

Nếu có một khả năng nhỏ nhoi nào có thể dẫn đến thất bại thì Nikolai sẽ làm mọi cách để loại bỏ khả năng đó. Ngay cả sư tử bắt thỏ cũng sẽ dùng toàn lực. Nikolai hiểu đạo lý đấy. Đó cũng là phong cách hành động từ trước đến nay của hắn.

Cầm chân John Doe tại chỗ này ngoài mục đích g·iết c·hết hai kẻ yếu kia ra còn nhằm mục đích chọc giận đối phương. Một đối thủ bị chọc tức, giận quá mất khôn sẽ dễ dàng đối phó hơn với một kẻ tâm tính bình tĩnh.

Sau một lúc, cảm thấy có vẻ như đã đủ rồi, Nikolai không quan tâm đến phản ứng của kẻ đối diện nữa, hắn ta phất tay ngắt liên lạc.

[Ngoài việc đe dọa một cách vô ích như vậy thì ngươi còn có thể làm gì nữa, John Doe?]

Bùm. Bùm. Bùm.

Khoảnh khắc Nikolai ngắt tín hiệu, toàn bộ vật thí nghiệm còn lại xung quanh đồng loạt kích hoạt chốt quả bom và p·hát n·ổ.

Vụ nổ đồng thời đến từ hơn chục vật thí nghiệm trực tiếp san bằng toàn bộ khu vực xung quanh. Dư chấn của v·ụ n·ổ nhấn chìm Rudger ở bên trong, sóng xung kích lan truyền khiến Cravat ở cách xa như vậy cũng cảm thấy rào chắn mình dựng lên bị rung chuyển.

"Điên thật đấy!"

Cravat lắc đầu khi nhìn cảnh tượng quan sát từ xa. Ông ta cũng không lo lắng cho Rudger ở trong tâm chấn của v·ụ n·ổ. Với khả năng của anh chàng đó, anh ta dư sức sống sót.

Chỉ là...

Khi v·ụ n·ổ qua đi, bụi đất lắng xuống, Cravat thở dài khi nhìn thấy bóng người phía sau màn cát bụi.

Cùng lúc này, trận chiến bên phía Garon cũng kết thúc.

"Mọi người sao rồi?"

"Xong rồi. Anh chàng kia đã dọn dẹp mọi thứ."

"Tôi thấy rồi. Nhưng hình như tâm trạng của anh ta có vẻ không tốt."

Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của Rudger, Garon có thể dễ dàng đoán ra đối phương đang rất tức giận. Cravat chậm rãi giải thích lý do.

"Cái gì? Vậy thì chẳng phải đứa trẻ và anh chàng yếu đuối kia đang gặp nguy hiểm sao?"

Phản ứng của Garon rất nghiêm trọng. Đối với anh ta, kể cả khi Gariel có thể sử dụng [Ma pháp thời gian] thì trong mắt Garon, Gariel vẫn quá yếu. Ngay cả một c·hất đ·ộc cỏn con cũng có thể suýt lấy mạng anh chàng đó. Tất cả những gì đối phương làm chỉ là dừng thời gian lại và chạy trốn. Có thể nói, sức chiến đấu của Gariel trong mắt Garon còn chẳng bằng học sinh anh ta dạy dỗ.

"Chúng ta cần phải đi cứu viện ngay ... ... Hả?"

Trong lúc nói chuyện, Garon nhận thấy Rudger đã biến mất.

"Anh ta đi đâu thế?"

"Đi thôi. Anh chàng đó mất bình tĩnh rồi."

Cravat lắc đầu, cầm lấy cây trượng lần theo dấu vết mà Rudger để lại.

Rudger đã đến địa điểm trước hai người. Đó là một nơi ẩn náu bí mật khác được Gariel tạo ra để chuẩn bị cho những sự cố bất ngờ. Nơi đó đáng lẽ là một chỗ không có người giờ đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn. Xung quanh đầy những vết xước và dấu hiệu phá hủy. Xác của pháp sư và vật thí nghiệm nằm la liệt trên đường đi.

Rudger không do dự băng qua đám xác c·hết tiến vào bên trong. Ánh mắt của hắn hướng về người đàn ông đang ngồi.

Rene vẫn đang ngủ say. Đứa trẻ dường như không bị chút thương tổn nào. Tuy nhiên, Gariel thì không được may mắn như vậy. Toàn thân anh ta phủ đầy bụi bẩn, trên người chi chít v·ết t·hương. Gariel thở từng hơi khó nhọc, anh ta phải mất một lúc mới nhận ra có người xuất hiện. Gariel ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Rudger, vẻ mặt của anh chàng mới dần trở nên nhẹ nhõm.

"Đến rồi à?"

Rudger ngồi xuống kiểm tra tình trạng của Gariel. Không có thương tích trí mạng nào nhưng điều khiến Rudger để ý đến là dấu vết thời gian trôi qua đọng lại trên gương mặt Gariel quá mức rõ rệt.

"Anh đã dùng bao nhiêu thời gian?"

"Khoảng sáu tháng. May mắn là có người máy kia, tôi mới có thể xử lý được quân địch."

Theo hướng Gariel chỉ, Rudger nhìn thấy người máy hầu gái đã sớm trở nên hỏng hóc trong một góc.

"Nhìn tình hình thì chắc vẫn có thể sửa được."

"Có lẽ vậy."

Gariel cười tự giễu.

Rudger ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

"Sao thế?"

Gariel nhìn Rudger với đôi mắt vô hồn.

"Những nguyên liệu còn lại có thể chữa khỏi bệnh cho Rene đã bị phá hủy."

Chương 602: Món quà (2)