Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 603: Đường cùng (1)

Chương 603: Đường cùng (1)


"Cái gì?"

"Kẻ địch đã phá hủy toàn bộ nguyên liệu chúng ta thu thập được để điều trị cho Rene. Tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ chúng nhưng... ... "

Gariel không thể nói hết câu, bởi vì Rudger đã túm lấy cổ áo và nhấc anh ta lên.

"Khốn kiếp! Anh gọi đó là cố gắng hết sức à? Đáng lẽ ra anh phải giấu chúng ở một nơi an toàn hơn để không một kẻ nào có thể tìm thấy."

"... ...."

Gariel chẳng buồn cãi nhau với Rudger, ánh mắt của anh chàng pháp sư vốn luôn tràn đầy sức sống giờ phút này nhuốm màu tuyệt vọng. Rudger trừng mắt nhìn bộ dạng chán nản của người đối diện, cuối cùng, hắn không còn cách nào khác đành buông đối phương ra. Cơn giận của Rudger đã bị sự tuyệt vọng trong mắt Gariel dập tắt.

Gariel bất lực ngồi xuống. Hình ảnh Gariel lúc này khiến Rudger nhớ đến bộ dạng điên cuồng của đối phương khi ôm lấy xác c·hết của người phụ nữ đang dần trở nên lạnh ngắt. Bàn tay run rẩy của anh ta liên tục sử dụng [Ma pháp thời gian] nhằm níu giữ một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng tất cả đều chỉ là hy vọng hão huyền.

Rudger loạng choạng dựa vào bức tường sau lưng, tay phải giơ lên che kín đôi mắt, ép buộc bản thân không được phép gục ngã. Vô số hình ảnh trong quá khứ chồng chéo trước mắt khiến hắn cảm thấy choáng váng, nhất thời không phân rõ đâu là thật, đâu là giả.

Hắn làm sao có thể không biết tình cảm của Gariel dành cho mẹ Rene nhiều đến mức nào cơ chứ?

Từng ánh mắt, từng biểu cảm và hành động của Gariel đều thể hiện rõ điều đó. Anh chàng đó chấp nhất một tình yêu đã định trước là sẽ không có kết quả. Rudger vẫn luôn nghĩ anh ta thật ngu ngốc. Nhưng hắn không thể mở miệng phán xét hành động của đối phương. Hơn ai hết, hắn hiểu hai người phụ nữ kia có ý nghĩa với Gariel như thế nào.

Còn hắn chính là kẻ đã tự tay phá hủy hạnh phúc của ba người bọn họ...

Rudger nhìn xuống đôi tay của mình. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác nóng rát của từng giọt máu bắn lên đôi tay này khi lưỡi dao kia đâm xuyên trái tim của người phụ nữ. Rudger cảm thấy hơi ấm này thật đáng sợ. Đó không phải là lần đầu tiên hắn g·iết người, nhưng đó là lần g·iết người khiến hắn cảm thấy sợ hãi và ám ảnh nhất.

Lần đầu tiên hắn biết được nhiệt độ cơ thể người hóa ra có thể lạnh đi nhanh đến như vậy. Lần đầu tiên hắn sợ hãi ánh mắt của những người khác khi phát hiện ra tội ác của bản thân đến thế. Ánh mắt run rẩy, kinh hoàng của Rene, ánh mắt sửng sốt của Freuden, ánh mắt phẫn nộ của Gariel...Tất cả những thứ đó tựa như một m·ũi d·ao không ngừng đâm vào trái tim của Rudger.

Rudger cắn răng, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

"Trước mắt....chúng ta cần điều chỉnh lại phương án chữa trị."

Hiện tại không phải lúc đau buồn. Bọn họ cần tìm cách ổn định tình trạng của Rene. Nguyên liệu mất rồi thì có thể tìm lại. Rudger chỉ đành tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ này.

"Tôi sẽ tìm cách. Trước tiên, hãy kiểm tra tình trạng của Rene đã."

"Anh định làm gì?"

Khi bắt gặp ánh mắt chán chường của Gariel, Rudger càng trở nên quyết tâm hơn.

"Anh định bỏ cuộc sao?"

"... ... "

Giữa lúc cả hai lâm vào yên lặng, cánh cửa của căn phòng bật mở, Garon và Cravat bước vào.

"Thực ra cũng không đến nỗi lộn xộn lắm. Này anh chàng yếu đuối, anh ổn chứ?"

"Cậu ta có vẻ không b·ị t·hương tích gì nghiêm trọng nhưng vẫn cần điều trị ngay."

Cravat cảm thán khi nhìn thấy hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh. Không lâu sau, một con quạ chợt bay đến từ xa và đậu lên vai Cravat.

Quạ. Quạ.

Con quạ kêu lên vài tiếng, vẻ mặt của Cravat hơi cứng lại.

"Hóa ra là vậy. Cảm ơn nhé. Chuyển lời của ta đến mọi người, hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra."

Con quạ khẽ gật đầu như thể nó hiểu những gì vị pháp sư vừa nói, sau đó nó sải rộng cánh bay đi.

"Con quạ đó là sao?"

"Đó là một thành viên của Trường Cổ Nguyền."

Garon gãi đầu không hiểu những gì Cravat vừa nói.

"Chỗ của ông coi quạ là thành viên trực thuộc luôn à?"

Cravat nhíu mày.

"Con quạ đó là pháp sư của Trường Cổ Nguyền biến thành. Hiểu chưa, đồ đần độn?"

"Ặc, tôi xin lỗi."

"Vậy hai người đã nói chuyện gì?"

"Anh chàng Loteron kia có vẻ đã gặp rắc rối bên phía Tòa Tháp."

Khi tin tức Loteron gặp rắc rối xuất hiện, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Cravat.

"Chẳng lẽ là bị phe đối phương bắt giữ?"

"Hẳn là vậy. Đối phương hành động nhanh hơn chúng ta nghĩ. Tin tức báo về là Loteron đã bị hội đồng kỷ luật của Tòa Tháp bắt đi."

"Đột ngột kỷ luật một vị trí cấp cao trong tình hình hỗn loạn hiện tại quả thực là một động thái bất thường. Chắc chắn bên trong Tòa Tháp phải phát sinh khá nhiều ồn ào."

Loteron là một trong những nhân vật quyền lực nhất của phe cánh tả. Việc hội đồng kỷ luật đột nhiên bắt anh ta đi không khác gì một cuộc t·ấn c·ông chính trị trắng trợn. Phe đối diện chắc chắn sẽ không để đối phương tùy tiện làm loạn.

"Mấy kẻ hám lợi đó hóa ra cũng mưu mô gớm."

Garon khịt mũi coi thường. Tin tức Loteron bị t·ấn c·ông quả thực đã chọc giận anh ta.

"Việc phe đối địch dám hành động trắng trợn như vậy có nghĩa là bọn chúng chắc chắn đã nhận được sự hậu thuẫn nào đó."

Rudger dường như lờ mờ đoán ra được thủ phạm đứng sau. Khả năng cao chính là Nikolai. Một kẻ vốn hay ẩn núp phía sau hậu trường nay lại muốn lộ mặt chứng tỏ đối phương đã muốn chơi bài ngửa với bọn họ rồi.

"Chúng ta cần điều chỉnh lại phương án chữa trị. Tin xấu là toàn bộ vật liệu đã bị phá hủy hoàn toàn trong cuộc t·ấn c·ông vừa rồi."

Mọi người đều ăn ý không đề cập gì đến sai lầm của Gariel. Cravat nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Chúng ta bắt buộc cần giải lời nguyền trên người đứa trẻ kia trước. Hiện tại nguyên liệu đã mất, cậu định làm gì? Chẳng lẽ cậu lại muốn đánh c·ướp Tòa Tháp một lần nữa?"

Rudger lắc đầu.

"Không thể làm lại việc đó lần thứ hai. Tòa Tháp chắc chắn đã gia tăng bức tường phòng thủ, họ sẽ không cho chúng ta thêm bất kỳ cơ hội nào."

"Vậy cậu có kế hoạch gì?"

"Tôi đã nghĩ đến một thứ có thể thay thế cho đống nguyên liệu bị mất kia."

"Thứ gì?"

"Một thứ rất quý giá. May mắn thay là có người trên hòn đảo này vừa vặn cũng đang sở hữu nó."

Cravat nghiêng đầu suy nghĩ một lát liền hiểu Rudger đang ám chỉ đến ai.

"Là tên Nikolai đó à?"

"Nếu đám vật thí nghiệm đã t·ấn c·ông chúng ta được chế tạo từ tế bào của Cây Thế Giới thì hẳn ở phòng thí nghiệm của Nikolai phải có nguyên mẫu. Ngoài tế bào của Cây Thế Giới, chắc chắn ở nơi đó sẽ còn có những nguyên liệu khác chúng ta cần."

Cravat trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Kế hoạch này tuy có mạo hiểm hơn việc đánh c·ướp Tòa Tháp nhưng vẫn rất khả thi.

"Vậy còn anh chàng Loteron kia thì sao?"

Cravat bắt đầu chuyển hướng câu chuyện sang vị đồng minh đang gặp rắc rối của bọn họ. Có lẽ bọn họ nên đến cứu đối phương ra.

Nghe những lời này, cả Rudger và Garon theo bản năng liếc nhìn nhau và đồng thanh.

"Không cần đâu."

"Hả?"

* * *

Phòng điều tra bên trong Tòa Tháp.

Loteron hiện tại đang ngồi trên ghế, đối diện là đại diện của hội đồng kỷ luật, tổng thanh tra Dimpelmoser.

"Nếu là người khác, kẻ đó chắc chắn đã bị áp dụng những biện pháp áp giải cứng rắn. Tuy nhiên, vì ngài Loteron là người đã có công đóng góp lớn cho Tòa Tháp nhiều năm qua, chúng tôi quyết định sẽ dành cho ngài sự tôn trọng tối thiểu."

Dimpelmoser nói với vẻ hào phóng như thể hắn ta đang ban ơn huệ cho đối phương.

Loteron không có phản ứng gì quá lớn. Cơ thể của anh ta hiện tại quả thực được tự do, không bị bất kỳ thiết bị nào trói buộc. Tuy nhiên, đó chỉ là về hình thức. Thực tế, không gian của căn phòng thẩm vấn này chẳng khác gì một nhà tù giam cầm phép thuật của anh ta. Những tạo tác ma thuật được bố trí xung quanh phòng giam có tác dụng hấp thụ toàn bộ ma lực bên trong để gia cố thêm cho rào chắn vây quanh căn phòng.

Dimpelmoser vẫn tiếp tục.

"Ngài Loteron, ngài sẽ phải đợi ở đây cho đến khi chứng minh được sự trong sạch của mình. Đừng lo lắng. Quá trình này sẽ không mất nhiều thời gian."

"Vậy sao?"

Loteron mỉm cười với người đàn ông trước mặt mình.

"Ngươi cho rằng chỉ cần cầm chân được ta là có thể nhân cơ hội thâu tóm được cả Tòa Tháp sao?"

"Ngài Loteron, nếu ngài còn tiếp tục xúc phạm hội đồng kỷ luật bằng những lời lẽ như vậy, chúng tôi sẽ bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh."

"Ồ? Ta thực ra cũng đang muốn xem cái biện pháp mạnh mà ngươi nói là gì đấy."

Loteron không thể nhịn được phá lên cười.

"Ta thừa biết các ngươi đã làm những điều bẩn thỉu và xấu xa gì sau lưng ta, nhưng ta không bao giờ nghĩ các ngươi cuối cùng lại dám bất chấp mọi thứ hành động như thế này."

"Loteron, ngài đang đi quá giới hạn rồi đấy!"

Loteron một lần nữa nhận ra những thiếu sót của mình. Bản thân sinh ra là thú nhân, anh ta lại bất chấp mọi thứ, từ bỏ chức vị tộc trưởng đời tiếp theo để tiến vào thế giới loài người. Rũ bỏ thân phận của chính mình chỉ để thích nghi với cuộc sống của một chủng tộc khác, Loteron vô hình chung đã chẳng khác nào những kẻ mà anh ta vốn đang ra sức trốn tránh.

"Thật nhẹ nhõm vì cuối cùng ta cũng có thể thoải mái thừa nhận chuyện này."

Tiếng cười của Loteron vang lên đằng sau chiếc mũ sắt.

"... ... Không được nhúc nhích!"

Dimpelmoser nhảy ra khỏi chỗ ngồi và chĩa cây trượng của mình vào người đối diện.

"Nếu ngài di chuyển dù chỉ một bước, tôi sẽ coi đó là hành động phản bội."

"Hahaha. Từ khi nào mà một Amumnuki lại dám vênh váo trước mặt ta như vậy?"

Lời vừa dứt, năng lượng ma thuật mạnh mẽ tràn ra khỏi cơ thể Loteron. Dimpelmoser đứng đối diện cảm giác toàn thân như chìm trong áp lực đè nén khiến hắn ta không thể nhúc nhích. Những lời nói gã định thốt ra chợt mắc nghẹn trong cổ họng.

Hóa ra đây mới thực sự là sức mạnh của một Lexorer sao?

Dimpelmoser vốn tự tin bởi vì hắn ta cũng đã ở đỉnh của cấp bậc Amumnuki. So với Lexorer, hắn ta tin tưởng bản thân sẽ không thua kém quá nhiều. Dimpelmoser vẫn luôn tự thuyết phục bản thân rằng cấp độ chỉ là một con số, chênh lệch thực lực của hai người chắc chắn không thể nào lớn như vậy.

Nhưng thực tế hiện tại đã giáng cho hắn một cái tát.

Chỉ khác nhau một chút thôi sao?

Một chút này quả thực còn cao hơn tất cả những bức tường mà hắn ta phải đối mặt từ trước đến giờ cộng lại.

Dimpelmoser cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, không được phép run sợ. Hắn ta tự nhủ hạn chế của phòng giam vẫn còn, Loteron sẽ chẳng thể gây ra được sóng to gió lớn gì khi ở bên trong.

"Cho dù có sử dụng ma pháp ở đây, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được sao, Loteron? Ngươi hẳn phải biết phòng điều tra này được xây dựng thế nào."

"Ta biết rất rõ. Rõ hơn bất kỳ ai khác."

Vừa nói Loteron vừa dùng tay tháo mặt nạ ra.

"Ngươi......?"

Loteron từ trước đến giờ chưa từng lộ mặt thật của bản thân. Tất cả những gì anh ta cho công chúng thấy đều chỉ là chiếc mũ sắt lạnh lẽo. Dù vậy, tài năng của Loteron đã quá đủ để khiến mọi người bỏ qua thân phận thần bí của anh ta.

Nhưng hiện tại...

Đôi mắt Dimpelmoser trợn to khi nhìn thấy đôi tai của thú nhân mọc ra từ đỉnh đầu Loteron.

"N-Ngươi là thú nhân?"

Sự ngạc nhiên không dừng lại ở đó. Một bóng người khổng lồ trong suốt bắt đầu xuất hiện sau lưng Loteron.

"Dimpelmoser, ngươi nghĩ ai là người đã lên ý tưởng tạo ra phòng điều tra?"

Loteron đã hoàn toàn bộc lộ thân phận mà bản thân vẫn luôn giấu kín cho đến tận bây giờ. Anh ta nhe hàm răng sắc nhọn về phía đối thủ. Bàn tay Loteron khẽ dùng lực, chiếc mũ sắt trên tay anh chàng thú nhân ngay lập tức vỡ nát.

"Ta là kẻ nắm rõ điểm yếu của căn phòng này hơn bất kỳ ai."

Chương 603: Đường cùng (1)