Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 622: Lời hứa

Chương 622: Lời hứa


Tia sét đẫm máu nhuộm đỏ cả bầu trời. Khung cảnh trên thiên không của Isla Machia lúc này tựa như có vô số pháo hoa đang cùng nở rộ. Ánh sáng lấp lánh của từng tia sét phản chiếu qua vô số mảnh vỡ kim loại làm sáng bừng cả một góc trời. Mặc dù chỉ tồn tại trong khoảnh khắc thoáng qua nhưng mọi người trên chiến trường đều bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sức mạnh kỳ vĩ kia.

Giữa khung cảnh huyền ảo đầy vẻ mị hoặc đó, một giọng nói quen thuộc xuyên qua tầng tầng lớp lớp kim loại đang dần bị nhuộm đỏ vang lên bên tai Rudger.

"Thằng nhóc ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết gây chuyện."

Giọng nói của Grander vang lên bên trong những mảnh vỡ màu máu.

Rudger cho đến lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn sau trận càn quét của tia sét ban nãy. Hắn vẫn còn chìm trong cảm giác kinh ngạc khi chứng kiến sức mạnh của Sư phụ.

Rudger chắc chắn Sư phụ mình vẫn còn ở Leathervelk. Bằng chứng là thứ người phóng đến Isla Machia chỉ là một phần sức mạnh cực kỳ nhỏ của Huyết Pháp. Khoảng cách từ Leathervelk đến nơi này ít cũng phải hơn hai ngàn cây số. Có thể đánh ra một đòn mang theo uy lực hủy diệt trên diện rộng trong nháy mắt như vậy, danh hiệu cấp tám của Sư phụ đúng là không phải tự dưng mà có.

"Sao hả? Câm rồi à?"

Rudger khẽ lắc đầu, sau khi tỉnh táo lại mới lên tiếng.

"Làm sao Sư phụ biết con đang ở đây?"

"Mùi máu nồng nặc như thế kia chỉ có thể là của thằng nhóc nhà ngươi thôi. Còn dám hỏi tại sao ta biết?"

"........."

Ý Sư phụ là người ngửi được mùi máu của con ở khoảng cách xa như thế à?

"Không phải mi đã nói là không động đến phong ấn sao? Giờ thì hay lắm. Mở một lúc hai tầng phong ấn. Mi coi lời nói của ta là gió thoảng mây bay hả?"

"... ..."

"Giờ thì lại giả bộ câm điếc. Giỏi lắm!"

"Con xin lỗi."

Thấy Rudger cúi đầu nhận lỗi, tâm trạng của người phía bên kia dường như cũng nguôi ngoai đi đôi chút.

Một hồi lâu sau, khi Rudger còn đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, Grander đã chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

"Đệ tử, mi không cần thực hiện lời hứa đó nữa."

Đôi mắt Rudger mở to khi nghe được những lời này. Hắn tất nhiên biết lời hứa mà Sư phụ đề cập đến là gì. Hai mươi năm trước, vào cái đêm mà Sư phụ dẫn hắn rời khỏi Thánh quốc Bretus, hắn đã chấp nhận một lời hứa với Sư phụ rằng khi hắn có đủ sức mạnh, hắn sẽ tự tay tiễn người ra đi thanh thản. Rudger có c·hết cũng sẽ không bao giờ quên lời hứa đó.

"Sư phụ, người vừa nói gì thế?"

"Chờ đợi một tên đệ tử vô dụng như mi thực hiện lời hứa đúng là hy vọng xa vời. Thế nên ta đã quyết định tự mình tìm người phù hợp làm chuyện đó."

"Sư phụ, người tính làm gì?"

"Đó không còn là việc của mi nữa. Ngược lại, nhóc con, mi có thể tiếp tục cuộc sống của mình, không cần ép bản thân phải giữ một lời hứa không mong muốn. Coi như đây là món quà tạm biệt cuối cùng của ta đi."

"Tạm biệt? Người rốt cuộc đang nói cái quái gì thế?"

"Ta không thích phải nhắc lại."

"Sư phụ!!!"

Rudger hét lên, trừng mắt nhìn những mảnh vỡ màu đỏ đang dần tiêu tán.

"........"

Giọng nói của Grander vang lên tràn ngập sự mệt mỏi như thể không muốn kéo dài thêm cuộc đối thoại này nữa.

"Đồ đệ, quên lời hứa ngày hôm đó đi."

"Sư phụ, đợi đã, người đừng đi!"

Rudger gấp gáp lên tiếng giữ chân Grander lại. Hắn biết Sư phụ mình một khi đã nói ra những lời như thế này chứng tỏ người đã quyết định mọi thứ. Rõ ràng là có chuyện gì đó khác đã xảy ra mà hắn không biết. Tuy nhiên, hiện tại, hắn không thể ngay lập tức rời đi Isla Machia, hắn vẫn còn việc cần giải quyết ở đây.

Cuối cùng, Rudger hạ giọng xuống.

"Sư phụ, xin hãy cho con thêm mấy ngày nữa. Chúng ta sẽ nói chuyện này rõ ràng khi con trở lại, được không?"

Khác hẳn với bộ dạng nghiêm túc thường ngày, giọng nói của Rudger trong khoảnh khắc này lộ rõ sự cầu xin đối phương hồi tâm chuyển ý.

Không khí giữa hai người lâm vào trạng thái yên lặng, Rudger đợi mãi nhưng vẫn không đợi được câu trả lời của Sư phụ mình. Những mảnh vụn màu đỏ trôi nổi xung quanh cuối cùng biến mất không dấu vết. Rudger có cảm giác bản thân nghe thấy một tiếng thở dài, hắn biết, đối phương đã nghe được những lời ban nãy.

Rudger hiểu rõ, bản thân không còn bao nhiêu thời gian. Hắn phải trở lại Leathervelk càng nhanh càng tốt.

Rudger lạnh lùng nhìn về phía Khí Cơ Thần. Vật thí nghiệm kia hiện tại vẫn còn chưa phục hồi sau đòn đánh của tia sét màu máu. Những bánh răng trên người nó vẫn đang không ngừng run rẩy.

Đây là cơ hội tốt!

Hắn nắm lấy cánh tay của Terralon lao về phía cỗ máy chiến đấu.

Khí Cơ Thần nhìn thấy hành động của Rudger, nó theo bản năng tập hợp tất cả các cánh tay cơ khí còn lại về một chỗ. Ngoại trừ hai cánh tay bị cánh tay của Terralon phá hủy và hai cánh tay bị tia sét máu cuốn trôi lúc trước, bốn cánh tay ban đầu vẫn còn đó. Tất cả cánh tay vươn ra nhắm vào bóng dáng đang lao đến.

Dù đã nhìn thấy những cánh tay cơ khí liên tiếp phóng về phía mình từ nhiều hướng khác nhau, Rudger vẫn không lùi bước. Bởi vì hắn biết bên cạnh mình có những đồng đội đáng tin cậy.

Cũng trong khoảnh khắc này, một hiệp sĩ đen đột nhiên xuất hiện vung thanh đại kiếm chém vào một cánh tay cơ khí. Cánh tay ngay lập tức bị chặt đứt, đòn t·ấn c·ông nhằm vào Rudger liền bị hủy bỏ.

Berom không phải là người duy nhất xuất hiện để ngăn chặn Khí Cơ Thần. Ở một bên, thân hình vạm vỡ của Garon đang vung nắm đấm thấm đẫm ma thuật màu xanh biếc nghiền nát một cánh tay cơ khí khác.

Loteron vận dụng tất cả sức mạnh còn lại của mình triệu hồi ra những linh hồn mạnh mẽ và hợp nhất với chúng. Andras thấy vậy, cả ba cái miệng đều đồng thanh niệm ra ba loại chú ngữ cường hóa sức mạnh cho đối phương.

Một luồng hào quang trắng tinh khiết bao quanh cơ thể Loteron như sương mù, mái tóc dài của anh chàng thú nhân trong phút chốc chuyển sang màu bạc. Tròng mắt Loteron lóe lên tia sáng khát máu, bản năng thú nhân của anh ta đã được kích phát, thân thể của Loteron điên cuồng lao về phía trước.

Rắc!

Hai cánh tay còn lại của vật thí nghiệm cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục đã định, chúng bị móng vuốt sắc bén của Loteron cắt nát.

Nhờ sự giúp sức của mọi người, Rudger đã có thể tiếp cận vật thí nghiệm. Cỗ máy chiến đấu giờ phút này đã mất đi tất cả cánh tay của mình, nó bất lực nhìn chằm chằm vào thứ Rudger đang từ từ dí vào cơ thể.

Đó chính là bàn tay của Terralon.

"Ahhhhhhh!"

Khí Cơ Thần phản ứng dữ dội khi chạm phải bàn tay của Terralon. Thân thể to lớn của vật thí nghiệm giãy dụa kịch liệt như thể đang phải chịu một trận t·ra t·ấn.

Một chất lỏng đen chảy ra như máu từ những khe hở trên bộ giáp của vật thí nghiệm. Bộ giáp kiên cố không bao lâu sau liền vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Bên trong chỉ còn lại cơ thể của một nhân loại với các cơ bắp co rút và một quả cầu đen gắn chặt vào tim.

Cánh tay của Terralon cuối cùng hoàn toàn trở nên rỉ sét và tan thành tro bụi khi nó hoàn thành sứ mệnh của mình.

"Mọi chuyện kết thúc rồi."

Rudger siết chặt quyền trượng trong tay không chút do dự đâm xuống.

Xẹt xẹt xẹt!

Khi lõi năng lượng bị phá hủy, cỗ máy chiến đấu mạnh mẽ ngã xuống đất một cách bất lực, không hề có bất kỳ sự kháng cự nào. Những đám mây thép bao quanh chiến trường cũng đồng loạt rơi xuống đất dưới tác động của trọng lực khi chủ nhân của chúng biến mất.

* * *

"C·hết tiệt!"

Nikolai bỏ chạy. Ngay cả con át chủ bài của hắn cũng đã bị John Doe phá hủy. Nikolai hiện tại đã không thể ở lại Isla Machia này nữa, lực lượng của hắn đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

May mắn là hắn ta đã sớm chuẩn bị sẵn phương tiện trốn khỏi hòn đảo hơi nước này. Hắn sẽ trở lại đất liền và thiết lập một căn cứ mới.

Dòng suy nghĩ của Nikolai đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng động của một con thú vọng lại từ con hẻm tối tăm phía trước.

Grrrrr.

Thứ xuất hiện từ bóng tối và làn hơi nước mờ nhạt chính là con sói thủ lĩnh của gia tộc Ulburg. Khi ngửi thấy mùi của kẻ địch, con sói đã ngay lập tức đuổi theo.

"S·ú·c sinh, mau cút đi!"

Nikolai cố gắng sử dụng phép thuật để xua đuổi con linh thú trước mặt nhưng năng lượng của hắn chẳng còn lại bao nhiêu sau trận chiến với Gariel. Phép thuật của Nikolai vì lẽ đó không thể duy trì uy lực mạnh mẽ như thường lệ.

Con sói nhìn Nikolai, khịt mũi và nhe răng ra.

Aaaaa!

Tiếng hét của Nikolai vang vọng trong làn hơi nước kèm theo những tiếng động da thịt bị cắn xé.

* * *

"Đáng tiếc!"

Trên một tòa nhà cao tầng nhìn thẳng xuống con hẻm nơi Nikolai bị đàn sói bao vây, một bóng người nhàn nhã tựa lưng vào một bức tường yên lặng quan sát tất cả mọi chuyện. Chiếc mặt nạ màu bạc lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.

"Yên tâm đi. Ta không có ý định phá hỏng bữa tối của ngươi đâu."

Vẫn là nụ cười hòa nhã như thường lệ, Linh Cấp vẫy tay như một lời chào hỏi với con sói đầu đàn xuất hiện trước mặt.

Dù bề ngoài trông có vẻ vô hại nhưng con linh thú vẫn có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm toát lên từ kẻ này. Đó là lý do nó chỉ gầm gừ đe dọa chứ không vội vàng lao lên t·ấn c·ông.

Linh Cấp thích thú quan sát con sói đầu đàn phía đối diện. Quả không hổ danh là linh thú bảo hộ của gia tộc Ulburg, với sức mạnh hiện tại, thứ kia hoàn toàn có đủ khả năng đánh ngang ngửa với bất kỳ một Lexorer đỉnh cấp nào khác. Khẽ vuốt cằm, anh chàng kia nếu có thể sử dụng được sức mạnh của con linh thú này thì quả là tốt.

Nhìn xuống cuộc đi săn bên dưới con hẻm tối tăm, ánh mắt Linh Cấp không bộc lộ chút thương xót hay đồng tình nào cho kẻ cấp dưới trung thành bấy lâu nay của bản thân. Nikolai là một kẻ có tài. Thực tế, cả Nikolai và Victor Dreadful đều là những thiên tài vượt xa nhân loại. Chí ít, chúng là hai kẻ hiếm hoi có thể nhận ra bản chất thực sự của thế giới này. Đó cũng là lý do tại sao Linh Cấp lại chiêu mộ hai kẻ điên đấy vào tổ chức của mình. Tiếc rằng Nikolai cuối cùng cũng không phải là người chiến thắng trên ván cờ ở Isla Machia. Cũng tốt, điều này chứng tỏ Chén Thánh đã sẵn sàng.

Chuyến đi lần này có khá nhiều bất ngờ. Vị Huyết tộc kia đã ra quyết định sau ngần đấy năm. Bên phía Giáo hội cũng đã bắt đầu hành động. Hắn có lẽ cũng nên từ từ triển khai ván cờ quyết định.

Sau một lúc, cảm thấy có vẻ đã quan sát đủ, Linh Cấp khẽ nhún vai, thân thể chìm vào trong bóng tối. Trước khi biến mất, ánh mắt của con quỷ chợt lướt về một địa điểm ở dưới tầng ba. Phương hướng đó chính là nơi ẩn náu mà Cravat đã đưa Rene đến.

Đáng tiếc! Số phận đã định trước người kia cuối cùng sẽ phải m·ất m·ạng.

* * *

Sau khi giải quyết xong tình hình, Rudger vội vã chạy đến chỗ Rene. Khi nhìn thấy cảnh tượng đổ nát, xung quanh đầy dấu vết đánh nhau, lồng ngực hắn khẽ hẫng một nhịp. Nhưng ngay sau đó, Rudger liền bình tĩnh lại, hắn nhớ ra Cravat đã xuất hiện ở chiến trường ban nãy. Điều đó chứng tỏ ông ấy đã đảm bảo được an toàn cho Rene trước khi rời đi.

Khi bước vào căn phòng ở tầng ba, hắn thấy Rene vẫn đang ngủ say. Thần sắc trên gương mặt đứa trẻ đã khá hơn trước chứng tỏ việc loại bỏ sức mạnh thần thánh đã thành công. Hiện tại, việc còn lại chính là ổn định lại ma thuật phi thuộc tính.

Gariel là người đầu tiên có mặt trong phòng. Nhìn vào vẻ ngoài đầy thương tích của anh ta, Rudger hiểu đối phương hẳn là cũng đã trải qua một trận chiến khó khăn.

"Nguyên liệu đâu?"

"Tôi đã mang theo nhiều nhất có thể. Quan trọng nhất là tế bào của Cây Thế Giới."

"Chờ ở đây."

Rudger ngay lập tức lấy những nguyên liệu mà Gariel đã chuẩn bị và đi đến phòng thí nghiệm bên cạnh. Gariel đi theo Rudger vào trong, anh ta muốn tận mắt chứng kiến quá trình này.

Thuốc thử nhanh chóng được tinh chế. Nhìn chất lỏng màu xanh nhạt trong ống nghiệm, sắc mặt Rudger không mấy tốt đẹp.

"Cái quái gì thế này?"

Theo tính toán của hắn, màu xanh nhạt này cuối cùng phải chuyển sang màu trong suốt mới đúng. Nhưng loại thuốc hiện tại không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ đổi màu.

Có gì đó không ổn với sự kết hợp này.

Rudger ngay lập tức mở sổ tay ra và xem lại công thức được ghi bên trong.

"Chất ổn định. Tôi cần một chất ổn định."

Các tế bào của Cây Thế Giới có sức sống mạnh mẽ đến mức nếu không được sử dụng đúng cách, chúng có thể gây ra tác dụng phụ cho người dùng. Sức mạnh tái tạo quá mạnh mẽ thậm chí có thể làm gia tăng cả số lượng tế bào u·ng t·hư trong cơ thể. Cần phải có một chất ổn định đủ mạnh làm giảm thiểu tác dụng của chúng, nhưng đó lại chính là thứ còn thiếu.

"Trong phòng thí nghiệm của Nikolai hẳn cũng có chất ổn định chứ? Không có sao?"

"Chất ổn định sao?"

Gariel lắc đầu khi nhớ lại danh sách có trong phòng thí nghiệm.

"Không có thứ gì như vậy cả."

Biểu cảm của Gariel cũng trở nên nghiêm túc.

Có khả năng nào Nikolai không sử dụng đến chất ổn định trong quá trình thí nghiệm không?

Nếu có thì chắc chắn anh ta phải nhìn thấy chúng ở phòng thí nghiệm.

Không thể nào!

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Gariel.

Nếu Nikolai trước khi anh ta đến đã vứt hết chất ổn định đi thì sao?

"... ... Những thành phần nào cần có để tạo nên chất ổn định? Ít nhất thì trong đống nguyên liệu kia cũng có thứ gì đó chứ?"

"Rễ chuông xanh, cánh hoa alaure, nhựa cây mantanis. Tôi cần ba loại này nhưng một loại chỉ có ở vùng núi tuyết phía Bắc, hai thứ còn lại thì chỉ có ở rừng mưa phía Nam. Hiện tại, chúng ta không có cách nào thu thập được toàn bộ."

Trang giấy Rudger cầm trên tay bị hắn vò nát không thương tiếc rồi rơi lăn lóc xuống mặt đất.

"Phương pháp này... ... không thể hoàn thành."

Gariel nhặt tờ giấy lên, chăm chú đọc các nguyên liệu cùng cách chế thuốc bên trong. Sau một hồi lâu, anh ta lặng lẽ nói.

"Không."

Rudger quay lại nhìn Gariel, không nói một lời.

"Vẫn có cách."

"... ... "

Rudger hơi khó hiểu khi nghe được những lời này. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của người đối diện, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Rudger. Hắn theo bản năng lao về phía trước.

"Gariel, dừng lại....!"

Trước phản ứng của Rudger, Gariel chỉ cười khúc khích.

Tích tắc.

Tích tắc.

Tích tắc.

Âm thanh của kim giờ vang vọng.

Thế giới đột nhiên dừng lại.

Chương 622: Lời hứa