Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 623: Thời gian
Gariel nhìn chằm chằm vào Rudger trong dòng thời gian đóng băng. Anh ta cảm thấy khá buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của đối phương cùng hành động lao thẳng về phía mình.
Gariel cuối cùng cũng không thể nhịn được cười.
"Hóa ra anh còn có vẻ mặt này nữa à?"
Một anh chàng tưởng chừng như sẽ mang cái vỏ bọc nghiêm túc cả đời lúc này lại lộ ra một biểu cảm như thế. Điều đó thực sự gây bất ngờ cho Gariel. Có lẽ anh ta là một trong những người hiếm hoi được nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Rudger.
Kiêu ngạo, tự tin và có phần vô lễ. Hình tượng bên ngoài của Rudger chính là như vậy. Nhưng thực chất tính cách của anh chàng này hoàn toàn không giống thế. Bọn họ đã quen biết nhau từ mười hai năm về trước. Mười hai năm là khoảng thời gian đủ để Gariel hiểu rõ tính cách của một người.
Gariel rời khỏi phòng thí nghiệm. Anh ta trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng kiểm tra tình trạng của đứa trẻ trên giường. Ngắm nhìn gương mặt của đứa trẻ đang say ngủ, Gariel phảng phất như thấy được hình bóng của người ấy. Anh ta cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
Một lát sau, Gariel rời khỏi nơi ẩn náu. Anh ta cũng từng mơ hồ tính đến việc một ngày nào đó sẽ có chuyện như thế này xảy ra nên bản thân Gariel đã sớm chuẩn bị trừ trước. Trên vai anh ta lúc này đeo một chiếc ba lô chứa đầy đủ đồ ăn và vật dụng cần thiết.
Khi bước ra bên ngoài, khung cảnh Isla Machia trông thật hỗn loạn. Các công trình kiến trúc của hòn đảo hơi nước phần lớn đã bị t·ê l·iệt, người dân hầu hết đều rơi vào tình trạng hoang mang, lo sợ. Chỉ cần tùy tiện liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy khung cảnh hoang tàn và sụp đổ ở nhiều nơi sau cuộc chiến khốc liệt với Khí Cơ Thần. Nhưng Gariel biết, theo thời gian, mọi thứ ở nơi này rồi cũng sẽ dần trở lại như trước.
Thời gian vốn dĩ là như vậy. Không có v·ết t·hương nào mà thời gian không thể chữa lành.
Gariel tiếp tục bước đi. Anh ta băng qua con đường mòn bí mật, trèo qua một cột đèn đường bị đổ. Địa điểm mà Gariel hướng đến là một bến cảng ngoài cùng rìa hòn đảo nằm ở dưới tầng chót.
Tất nhiên, đây không phải là bến tàu chính thức chịu trách nhiệm giao thương hàng hóa ở Isla Machia. Nó giống như một bến cảng lậu hơn. Những người qua lại nơi này chủ yếu là những người câu cá ở vùng biển lân cận hoặc những kẻ b·uôn l·ậu hàng hóa vào những khu ổ chuột trên hòn đảo.
Sabak.
Đây cũng là một trong số ít nơi trên đảo có bãi cát rộng. Không có âm thanh nào phát ra. Thời gian đã dừng lại nên tất nhiên âm thanh cũng theo đó mà biến mất. Chỉ là khi bước đi trên bãi cát, âm thanh quen thuộc kia lại vang vọng trong đầu Gariel.
"Đây rồi."
Gariel biết có một chiếc thuyền nhỏ được giấu bí mật gần đây. Đó là phương tiện anh ta chuẩn bị trong trường hợp cần trốn khỏi hòn đảo.
Không mất quá nhiều thời gian để lấy thuyền ra. Thứ này được che phủ cẩn thận bằng vải ngụy trang nên rất khó phát hiện ra trừ khi phải biết chính xác vị trí.
Khi đến gần con thuyền, Gariel chợt khựng lại. Anh ta đột nhiên nhìn thấy một vệt máu ở gần đó. Vệt máu vẫn tiếp tục kéo dài cho đến tận bến tàu nhỏ cất giấu chiếc thuyền.
Gariel từ từ tiến về phía bến tàu với vẻ mặt hơi cứng đờ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông nằm cạnh con thuyền, mọi cảm xúc của Gariel hòa quyện vào nhau thành một điều gì đó không thể diễn tả được.
Sao tên này lại ở đây?
Người xuất hiện trước mặt Gariel không ai khác chính là Nikolai. Một cánh tay của Nikolai đã bị cắt đứt, mất hút phía sau ống tay áo, đôi chân thì chứa đầy vết rách như thể bị dã thú cắn xé. Nhìn tình huống hiện tại thì có vẻ như kẻ này đã cố gắng chạy đến đây hòng chạy trốn khỏi t·ruy s·át.
Nhưng thực sự có thể thoát khỏi c·ái c·hết sao?
Chỉ cần nhìn vào v·ết t·hương và lượng máu đổ ra, Gariel có thể mường tượng được c·ái c·hết của Nikolai sẽ như thế nào. Kẻ từng đứng đầu cả một thế lực to lớn ở Isla Machia cuối cùng lại chịu một c·ái c·hết đầy đau đớn ở bến tàu cũ kỹ và hẻo lánh như thế này. Khi nghĩ về tất cả những việc tên này đã làm, Gariel nghĩ đây là cái kết xứng đáng.
Gariel không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đi ngang qua t·hi t·hể của Nikolai và lên thuyền. Chiếc thuyền mà Gariel chuẩn bị không phải là loại thuyền sử dụng động cơ thông thường. Trong dòng thời gian của Gariel, động cơ máy móc không cách nào hoạt động. Đó là lý do anh ta chỉ có thể sử dụng những phương tiện di chuyển chạy bằng sức người.
Gariel vừa chèo vừa càu nhàu. Trong một thế giới mà thời gian đã dừng lại, nước biển hoàn toàn tĩnh lặng và bất động. Lực cản biến mất vô hình chung khiến tốc độ di chuyển trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Con thuyền lướt nhẹ trên mặt biển như thể đang ngồi trên xe trượt tuyết. Khi nhìn vào mặt biển yên tĩnh, Gariel có cảm giác rằng thứ dưới chân thuyền không phải chất lỏng mà là một khối thạch màu xanh khổng lồ. Tất nhiên là anh ta vẫn chưa ngu ngốc đến mức dám đi bộ trên đó.
Thực ra thì cũng đã có lần Gariel dừng thời gian lại để thử bước đi trên mặt nước. Và trải nghiệm quý giá đã đó khiến anh ta thấm nhuần được tư tưởng, dù cho thời gian có dừng lại, nước vẫn là nước. Anh ta cũng đã thử băng qua hồ nước bằng cách bước lên trên những hòn đá được kê sẵn trên không trung, nhưng phương án đó cũng tiêu tốn năng lượng cực kỳ lớn. Vì thế, sau rất nhiều lần suy đi tính lại, cuối cùng, phương án tốt nhất mà Gariel rút ra được vẫn là sử dụng thuyền.
Nếu là trong điều kiện bình thường, với kinh nghiệm chèo thuyền gần như bằng không của Gariel, chẳng biết sẽ phải đến ngày tháng năm nào anh ta mới đến được bờ bên kia. Nhưng trong một thế giới mà vạn vật đều dừng lại, việc chèo thuyền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần một cú đẩy nhẹ, cả con thuyền sẽ băng băng đi trên mặt biển.
"Muốn đến được đất liền sẽ phải đi khá xa đây."
Gariel giở bản đồ ra, vừa xem bản đồ vừa xác định phương hướng. Tuy Gariel chưa từng tự mình chèo thuyền bao giờ nhưng anh ta tin rằng chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, anh ta sẽ đến được đất liền.
Ngày đầu tiên nhanh chóng trôi qua. Gariel cuộn mình ngủ trên thuyền suốt đêm. Trong thế giới này không có khái niệm ngày và đêm. Mặt trời không chuyển động, vì vậy, hơn một nửa lục địa chìm trong màn đêm vĩnh hằng, chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ của Gariel vẫn hoạt động đều đặn như một minh chứng nhắc nhở Gariel rằng anh ta vẫn còn sống.
Sang ngày hôm sau, Gariel tỉnh dậy, ăn một chút đồ trong ba lô rồi lại tiếp tục chèo thuyền.
Đó là một chuyến đi không biết thời gian và địa điểm cụ thể. Tất cả những gì Gariel có thể nhìn thấy chỉ là đại dương bao la vô tận.
Ngày và đêm liên tục đổi chỗ. Gariel ngủ th·iếp đi những khi mệt mỏi, đôi lúc yên lặng nằm ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm giá lạnh, khi tỉnh dậy lại tiếp tục chèo thuyền.
Bầu trời tràn ngập vì tinh tú phản chiếu trực tiếp xuống mặt biển êm đềm. Có đôi lúc, khi đi giữa biển trời rộng lớn này, Gariel không biết mình đang ở dưới biển hay đang du hành trên dải ngân hà đầy sao nữa.
Hai tuần đã trôi qua.
Cuối cùng, một cột ánh sáng xuất hiện ở phía xa. Đó là một ngọn hải đăng. Gariel phấn khởi, tay lái chèo mạnh hơn một chút. Anh ta gói ghém đồ đạc và lên bờ.
Gariel không biết mình đang ở đâu. Có lẽ là một thị trấn ven biển nhỏ ở ngoại ô lục địa. Anh ta có thể nhìn thấy những ánh đèn yếu ớt đang bật sáng ở ngôi làng phía xa.
Khi đi ngang qua, Gariel ngó quanh và thấy một gia đình đang dùng bữa vui vẻ. Không khí đầm ấm bên trong căn phòng khiến anh ta cảm thấy thật ghen tị. Đặc biệt, sự xuất hiện của một bé gái khoảng sáu tuổi đã thu hút sự chú ý của Gariel.
Nếu cô ấy không c·hết, hẳn Rene đã có một tuổi thơ hạnh phúc hơn.
Đột nhiên, ký ức xưa cũ ùa về khiến Gariel cảm thấy buồn bã. Anh ta lắc đầu, tự trấn an bản thân. Hiện tại, anh ta vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm.
Nơi Gariel cần đến là ngọn núi tuyết nằm ở phía Bắc của đại lục. Lầm lũi đi bộ, băng qua vô số đầm lầy, vượt qua những sa mạc cằn cỗi...Khi mệt, anh ta ngủ, khi đói, anh ta lấy đồ ăn mang theo nhét vào miệng rồi tiếp tục tiến về phía trước. Mỗi khi chân bị sưng tấy, Gariel đều sẽ dừng lại bôi thuốc đợi chân hồi phục rồi tiếp tục chuyến đi. Gariel sớm đã không nhớ được bản thân phải thay bao nhiêu đôi giày. May mắn là anh ta không cần phải lo lắng về thức ăn. Bởi vì anh ta sẽ luôn chất đầy thức ăn vào ba lô mỗi lần ghé qua một thị trấn nào đó.
Một năm đã trôi qua.
Gariel vẫn rong ruổi khắp nơi cùng tấm bản đồ trên tay. Anh ta sớm đã đi xuyên qua Đế quốc Exilion, tới được rìa lục địa phía đối diện.
Bầu trời vẫn đầy sao. Điều đó có nghĩa là anh ta đã ra khỏi phạm vi dân cư sinh sống.
Gariel vô thức đưa tay vuốt cằm và cảm thấy có gì đó thô ráp trên mặt. Lúc này Gariel mới nhận ra bản thân đã lâu không cạo râu hay cắt tóc. Anh ta đoán lúc này trông mình chẳng khác nào một kẻ ăn xin già nua.
Liếc nhìn bản thân trong gương, Gariel sớm đã không nhớ nổi dung mạo của mình là như thế nào. May mắn là trong thế giới này, anh ta không cần phải quan tâm ánh nhìn của người khác.
Ba năm trôi qua kể từ khi thời gian dừng lại.
Cuối cùng, Gariel cũng tìm thấy nguyên liệu đầu tiên, rễ cây chuông xanh.
"Thật sự là không có nỗi đau khổ nào tệ hại như thế này."
Gariel không biết mình đã lang thang trên những ngọn núi tuyết bao lâu rồi. Ngay cả khi thời gian ngừng trôi, tuyết và băng vẫn không hề tạnh. Đúng hơn, thời tiết còn trở nên lạnh hơn vì đang là nửa đêm và Gariel không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Gariel đào bới khắp tuyết trên núi và cuối cùng cũng tìm thấy một trong ba thứ còn thiếu trong tờ giấy công thức.
Nhìn vào bàn tay đang cầm rễ cây chuông xanh, trên đó tràn đầy dấu vết tê cóng. Khi tự tay tìm được nguyên liệu quý giá đầu tiên, nước mắt Gariel không tự chủ rơi xuống. Cảm xúc của anh ta hiện tại không phải là sự thỏa mãn khi đã đạt được một phần mục tiêu mà là nỗi sợ mơ hồ không biết bản thân sẽ phải làm việc này trong bao lâu nữa.
Anh ta thực sự có thể làm được sao?
Gariel đã trải qua ba năm cô độc, lẩm bẩm một mình như điên trong một thế giới mà thời gian đã sớm dừng lại. Trong thế giới biệt lập này, anh ta không thể giao tiếp với bất kỳ ai. Đúng hơn, chỉ có duy nhất anh ta còn chuyển động trong cái thế giới tĩnh lặng hiện tại.
Sẽ ra sao nếu có một ngày anh ta cứ thế mà c·hết đi trong cái thế giới không bao giờ có hồi kết này? Không có người nào nhận ra sự tồn tại của anh ta, không có người nào sẽ phát hiện ra bên cạnh họ có một người vẫn đang tồn tại.
Gariel im lặng nhìn xuống rễ cây chuông xanh, sau đó gói chúng vào tấm vải mỏng và nhẹ nhàng đặt vào ba lô.
Bây giờ, địa điểm hiện tại cần đến là rừng mưa nhiệt đới ở phía Nam, vùng đất cách nơi này nửa cái đại lục. Gariel ngước nhìn cực quang trên đỉnh núi tuyết trắng một lần cuối cùng rồi tiếp tục chuyến đi của mình.
Chiếc ba lô giờ đã nhẹ hơn kha khá. Gariel chậm chạp đi xuống những ngọn núi phủ tuyết, men dọc theo rìa lục địa.
Đã bốn năm trôi qua.
Gariel vẫn đang rong ruổi theo chỉ dẫn từ tấm bản đồ. Phải mất hơn một năm, di chứng tê cứng ở bàn chân do cái lạnh mới dần biến mất. Cái rét buốt giá của phía Bắc nhường chỗ cho khí hậu ấm áp của miền Nam.
Gariel cảm thấy như thể bản thân đã được hồi sinh sau vài năm tìm kiếm vất vả trên vùng núi tuyết giá lạnh. Anh ta vốn nghĩ sẽ phải mất thêm vài năm mới đến được rìa lục địa đối diện nhưng thực tế chỉ mất hơn một năm. Thời gian ước tính nhanh hơn anh ta nghĩ khá nhiều.
Bước chân của Gariel vẫn chậm chạp tiến về phía trước. Anh ta thầm tự nhủ mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp. Sớm thôi, anh ta sẽ tìm được đủ nguyên liệu trở lại cứu Rene. Bây giờ anh ta đang ở vùng khí hậu nhiệt đới, rừng rậm chắc chắn không còn xa nữa.
Nơi này có lẽ là gần phía Đông chăng?
Tầm nhìn của Gariel bắt gặp cảnh tượng mặt trời đang mọc ở phía chân trời xa xa. Đã rất lâu rồi anh ta không nhìn thấy ánh sáng của buổi bình minh. Tất cả những gì còn đọng lại trong trí nhớ của Gariel chỉ là bầu trời đầy sao cùng màn đêm tăm tối.
Thế giới đã ngừng vận hành nhưng Gariel thì vẫn lầm lũi lang thang trong cô độc. Anh ta hiện tại đã chuyển từ vùng đất bóng tối sang nửa còn lại của lục địa, vùng đất ngập tràn trong ánh sáng không bao giờ có màn đêm.
Nhìn vào cảnh tượng ở phương xa, không hiểu sao Gariel lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Có ánh sáng tất sẽ có hy vọng.
Năm thứ năm.
Đã khá lâu kể từ khi Gariel đến khu rừng nhiệt đới và bắt đầu đi tìm kiếm bên trong. Gariel không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Anh ta bỏ lỡ một vài thứ trong tờ giấy ghi chép, vì vậy, thực tế quá trình tìm kiếm có thể sẽ dài hơn trong dự kiến.
Gariel vẫn chưa tìm thấy hoa Alaure và nhựa cây Mantanis. Rất nhiều lần anh ta đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Gariel vốn nghĩ tìm kiếm trong rừng rậm vào ban ngày sẽ dễ dàng hơn đào bới trong núi tuyết nhưng thực tế lại khắc nghiệt hơn những gì anh ta tưởng. Mọi thứ bên trong khu rừng đều là cây cối, Gariel rất khó phân biệt những loại cây này với nhau. Anh ta thậm chí còn phải đi đứng cẩn thận tránh v·a c·hạm với những sinh vật bên trong khu rừng.
Nhặt một cây kim giữa sa mạc có lẽ còn dễ hơn như thế này.
Nhưng Gariel không bỏ cuộc. Anh ta vẫn kiên trì lục lọi mọi ngóc ngách bên trong những khu rừng.
Mười năm cứ thế như gió thoảng mây bay.
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"
Gariel sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng đã lấy được hoa Alaure.
Ai có thể nghĩ rằng loài hoa c·hết tiệt này lại mọc bên trong hang động ẩn sau thác nước chứ?
Gariel vừa bối rối vừa vui mừng vì tình cờ phát hiện ra nguyên liệu thứ hai trong lúc đi loanh quanh tắm rửa. Hóa ra mọi công sức đào bới từ trước đến giờ đều là lãng phí thời gian. Nhưng Gariel nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ khó chịu đó.
Được rồi. Bây giờ chỉ còn lại nhựa cây Mantanis.
Sang năm thứ mười ba.
Gariel vẫn chưa tìm thấy thứ mình cần. Anh ta cuối cùng phải tiến sâu hơn vào trong rừng.
Sau mười lăm năm.
Gariel vẫn chưa tìm thấy nhựa cây Mantanis. Không ngờ nguyên liệu cuối cùng lại khó tìm đến thế. Rốt cuộc loài cây đó mọc ở đâu?
Đến năm thứ mười tám.
Đến một ngày, một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu Gariel.
Anh ta rốt cuộc đang làm gì vậy?
Thế giới xung quanh thật yên tĩnh, Gariel vẫn tiếp tục ở đó một mình. Gariel hiện tại không nhớ mình đang ở đâu và định làm gì. Râu tóc của anh ta hiện tại đã quá dài, mái tóc vốn đen nhánh giờ đây đã chuyển sang màu bạc lốm đốm, rối bù vì không được chăm sóc thường xuyên.
Khuôn mặt của người đàn ông trong độ tuổi trung niên đã biến mất, thay vào đó là những nếp nhăn của tuổi già không thể che giấu được. Những cơn đau truyền đến từ các khớp xương kích thích trí nhớ của Gariel một chút.
Gariel không nhớ nhiều lắm, anh ta chỉ mơ hồ có chút ấn tượng về khuôn mặt và giọng nói nghiêm khắc của Sư phụ, những chấn động khủng kh·iếp đã xảy ra trên Isla Machia vào cái ngày anh ta ngừng dòng chảy thời gian lại....Tất cả ký ức trong quá khứ chẳng khác nào một giấc mơ xa vời, tựa như dòng cát bị thủy triều cuốn trôi.
Mọi thứ theo thời gian dần trở nên mờ nhạt. Nhưng giữa những cơn mơ hồ đó, có một thứ vẫn luôn hiện hữu một cách sống động, in hằn trong trí nhớ lẫn tiềm thức của Gariel. Gương mặt của cô ấy, nụ cười của cô ấy cùng đứa trẻ mà cô ấy đã giao phó. Tất cả những điều đó vẫn luôn ở trong tim Gariel không bao giờ rời xa.
Gariel khẽ chớp mắt. Anh ta cúi xuống, run rẩy cầm bút định ghi vài dòng vào cuốn sổ đề phòng trường hợp bản thân lại quên mất. Khi nhìn vào nội dung bên trong cuốn sổ ghi chép, Gariel sửng sốt. Bên trong không biết từ lúc nào đã tràn ngập những dòng ghi chú nguệch ngoạc với nội dung giống hệt nhau. Đó là minh chứng cho việc anh ta không chỉ một lần đột nhiên bị mất trí nhớ như hiện tại. Gariel mím môi, chậm chạp ghi chép lại những việc cần làm một lần nữa.
"Tiếp tục công việc thôi!"
Bước chân của Gariel lại lầm lũi tiến về phía trước. Chỉ có một thứ đã thay đổi, anh ta từ đó không còn đếm thời gian nữa.
Dòng chảy khắc nghiệt của thời gian không hề ưu ái bất kỳ người nào cả, ngay cả pháp sư thời gian cũng không phải ngoại lệ. Số lượng nếp nhăn trên mặt Gariel ngày càng tăng, các khớp xương đau nhức và mái tóc bạc dần chuyển sang màu trắng bóc. Gariel không quan tâm tình trạng của cơ thể, anh ta vẫn kiên trì hoàn thành mục tiêu của mình.
Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua.
Cuối cùng, Gariel rốt cuộc đã tìm thấy thứ mình cần.