Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 629: Huyết tộc cuối cùng (3)

Chương 629: Huyết tộc cuối cùng (3)


Người đáp lại sát ý của Rudger là những hiệp sĩ hộ tống bảo vệ Lemria.

"Sao ngươi dám ăn nói vô lễ với ngài Linh mục?"

Đám hiệp sĩ khoác trên mình những tấm áo choàng trắng tinh, ở những bộ phận quan trọng như cánh tay và ống chân trang bị đầy đủ những phần giáp gia cố màu bạc. Các hiệp sĩ vốn không muốn mất thời gian ở một nơi như thế này, bọn họ đi theo thuần túy là để đảm bảo an toàn cho Lemria. Chứng kiến linh mục của Giáo hội bị đối phương chế giễu, đám hộ vệ xung quanh không thể áp chế được sự tức giận.

"Chỉ là một tên thường dân mà cũng dám lớn tiếng với ngài Linh mục, ngươi chán sống rồi đúng không?"

"Có vấn đề gì?"

Rudger thờ ơ nhìn vào tên hiệp sĩ vừa lên tiếng. Ngay khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của kẻ trước mặt, gã hiệp sĩ cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại trong cổ họng. Môi hắn run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra trên lòng bàn tay cầm kiếm. Khoảnh khắc đối mặt với sát khí của Rudger, gã cảm thấy như mình đã chạm trán một sinh vật cực kỳ nguy hiểm.

Tên hiệp sĩ không thể nào chấp nhận được việc bản thân là thanh kiếm phục vụ thần thánh và bảo vệ các linh mục lại sợ hãi trước một con người tầm thường. Bàn tay gã siết chặt, ra sức dồn lực vào thanh kiếm. Nhưng càng làm như vậy, nỗi sợ hãi bên trong tên hiệp sĩ càng gia tăng, gã ngày càng cảm thấy bản thân đang chìm trong một vũng bùn không cách nào vực dậy. Khuôn mặt tên hiệp sĩ đỏ bừng, tròng mắt gã dần dần nổi lên những mạch máu đỏ tươi. Đó hiển nhiên là triệu chứng của việc ý thức dần bị mất kiểm soát.

"Xin hãy dừng lại."

"......."

Sự căng thẳng ngột ngạt đột nhiên biến mất. Rudger lúc này mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng.

Lemria mỉm cười.

"Dù sao thì anh ta cũng là hiệp sĩ hộ tống của ta. Anh có thể nể mặt ta tha mạng cho anh chàng đó không?"

"Thưa Linh mục...."

Lemria nhấc tay ra hiệu những người phía sau không được lên tiếng.

Hiệp sĩ hộ tống dù trong lòng có bực bội và không cam lòng nhưng không thể không chấp hành mệnh lệnh từ cấp trên. Gương mặt gã méo mó vì lòng tự trọng bị tổn thương.

"Tiếp tục câu chuyện. Thánh tích đã được cấp phép nhập cảnh và đang trên đường vận chuyển từ Thánh quốc. Nó sẽ sớm đến đích."

"Ý của cô là muốn ta ở yên một chỗ trơ mắt nhìn các người g·iết sư phụ mình sao?"

"Sao có thể như vậy được?"

Vị linh mục lắc đầu.

"Không phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi sao? Tôi đến đây vì muốn giúp đỡ."

"Giúp đỡ? Chỉ bằng ngươi?"

Rudger khinh thường nhắc lại những từ này. Hắn từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Đột nhiên, không khí trong căn phòng trở nên u ám và đè nặng lên vai Lemria. Cơ thể vị linh mục vốn đang ngồi yên giờ bắt đầu loạng choạng và run rẩy không ngừng. Lần đầu tiên, nét mặt vẫn luôn tươi cười của Lemria trở nên cứng đờ. Ngay cả những kẻ hộ vệ đằng sau lúc này cũng chỉ biết bất lực đứng yên tại chỗ, không cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Rudger nhìn xuống kẻ bên dưới với ánh mắt lạnh lẽo.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám đưa ra lời đề nghị như vậy?"

"........"

Đôi môi Lemria run rẩy không thể nói ra một câu tử tế.

"Một kẻ như ngươi nên biết vị trí của bản thân ở đâu. Nếu như muốn giúp ta, ngươi phải thể hiện một thái độ thành khẩn chứ không phải trịnh thượng như hiện tại."

Đó là một tuyên bố cực kỳ kiêu ngạo.

Đám hiệp sĩ choáng ngợp trước sức mạnh của Rudger. Bọn chúng theo bản năng đều nghĩ rằng tên đàn ông trước mặt hẳn đã phát điên.

Làm sao một kẻ không biết từ xó xỉnh nào chui ra lại dám nói những lời như thế với một linh mục quyền cao chức trọng của Thánh quốc?

Hắn ta không sợ phải gánh chịu hậu quả một khi Thánh quốc biết sao?

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo thậm chí còn khiến đám hiệp sĩ kinh ngạc hơn.

"Tôi xin lỗi."

Vị tư tế đáng kính của Giáo hội lại là người chủ động cúi đầu nhận lỗi.

"Là tôi đã quá thiển cận."

"......."

Chỉ sau khi đối phương chân thành xin lỗi thì Rudger mới thu lại áp chế của mình. Khi năng lượng xung quanh rút đi, Lemria lúc này mới có thể hít thở một cách bình thường. Khuôn mặt cô ta trở nên tái nhợt.

* * *

Sự hùng vĩ ngự trị trên đỉnh núi cao. Phóng tầm mắt về phía bên kia thung lũng có thể nhìn thấy thứ gì đó giống như một miệng hố khổng lồ. Khu vực xung quanh được bao phủ bởi những khu rừng rậm rạp nhưng kỳ lạ là miệng hố kia lại không có bất kỳ thứ gì che phủ, như thể có một rào chắn được dựng lên vậy. Ngay cả các loại cỏ dại và côn trùng thông thường cũng tuyệt nhiên không xuất hiện ở bên trong hố sâu.

"Tuyệt vời phải không?"

Một người đàn ông từ từ lại gần Grander, mở miệng nói chuyện. Ông ta chính là Đức Hồng y Patrick Romelo. Hồng y Patrick tiếp tục nở nụ cười tử tế phù hợp với địa vị của mình.

"Nhiều năm như vậy, trong miệng núi lửa kia cũng không có sinh vật nào xuất hiện, tựa như t·ử v·ong chỉ giáng lâm một mình nơi này."

"Ngươi muốn nói gì?"

"Ngươi không nghĩ đây là nơi hoàn hảo để có được cái kết mà bản thân mong muốn sao?"

Grander khịt mũi khinh thường khi nghe những lời này.

"Ngươi cho là ta không biết sao? Tử khí của vùng đất này không làm gì được ta."

"Đúng vậy. Nhưng nếu có thêm một Thánh tích của chúng ta thì lại là một câu chuyện khác."

[Thập Tự Giá]

Đây chính là lý do cho sự tự tin của Hồng y Patrick. Ông ta tin tưởng vào sức mạnh thần thánh ẩn chứa bên trong Thánh tích kia có thể xóa sổ hoàn toàn tồn tại bất tử trước mặt. Hiển nhiên Grander cũng hy vọng những suy đoán này sẽ trở thành hiện thực.

"Rất lâu về trước, nơi này là một khu rừng tràn ngập sự sống. Đây cũng là nơi Thánh nhân Arkenis đã từng chiến đấu với Đại ác quỷ Surna trong trận chiến cuối cùng. Nhờ sự hy sinh của Thánh nhân, ác quỷ rốt cuộc cũng b·ị đ·ánh bại. Tuy nhiên, năng lượng của Đại ác quỷ trong giờ phút bị tiêu diệt đã l·ây n·hiễm lên toàn bộ vùng đất này, biến nó thành một vùng đất c·hết."

"Hahaha."

Khi cái tên Surna được nhắc tới, Grander không khỏi bật ra một tiếng cười trào phúng. Những kẻ ngu ngốc này thậm chí còn không biết Đại ác quỷ trong miệng bọn chúng hiện tại vẫn còn đang nhởn nhơ bên ngoài. Người thực sự c·hết trong đại chiến năm đó chỉ có mỗi Thánh nhân của bọn chúng mà thôi.

"Sao ngươi lại cười?"

"Không có gì. Câu chuyện có vẻ thú vị đấy."

"Haha. Đừng lo lắng. Cái c·hết của ngươi cũng là điều mà đất nước chúng ta mong muốn. [Thập Tự Giá] có thể ban cho ngươi cái kết ngươi hằng mong đợi."

"Vậy ra đó là lý do ngươi cho triệu tập mấy tên rác rưởi kia lại."

Ánh mắt của Grander rời khỏi miệng núi lửa và nhìn xuống dãy núi phía sau. Phía cuối tầm mắt của vị huyết tộc là những doanh trại được xây dựng kiên cố, số lượng bên trong đã sớm vượt qua con số nghìn người.

Bọn họ chính là những người tụ họp từ khắp nơi trên thế giới đáp lại lời kêu gọi của Giáo hội Lumensis. Bất kỳ người nào trong số đám người cũng đều có trình độ cực kỳ cao. Đặc biệt hơn, trong số những người được triệu tập còn có hai Danh Sắc thuộc hệ Hỏa và hệ Lôi. Grander có lẽ là tồn tại duy nhất có thể gọi những người như vậy là rác rưởi.

"Dù số lượng rác rưởi có tăng lên bao nhiêu thì cũng chẳng có tác dụng gì với ta."

"Ta biết. Lý do ta cho triệu tập đám người đó chính là để phục vụ lợi ích của Thánh quốc."

"Ngươi tính khôi phục lại vị thế của Bretus?"

Hồng y Patrick nhún vai trước lời nhận xét sắc bén của Grander.

"Hai bên cùng có lợi không phải tốt hơn sao?"

"......."

Grander không hài lòng vì c·ái c·hết của mình lại gắn liền với sự phục hưng của Giáo hội Lumensis. Nhưng cô ta cũng không buồn ngăn cản đối phương làm vậy. Dù sao thì hiện tại, thứ duy nhất Grander quan tâm chính là sự an nghỉ của bản thân.

Vị huyết tộc đã chu du khắp thế giới một thời gian dài để tìm kiếm phương pháp kết liễu đời mình. Tuy nhiên, cho đến hiện tại, cô ta vẫn chưa thể thành công.

Tên đệ tử ngu ngốc kia không biết hiện tại ra sao rồi?

Theo những gì Grander tính toán, với sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể đứa trẻ kia, một ngày nào đó, nó sẽ có đủ khả năng kết liễu cô ta. Đó cũng chính là lý do chính khiến Grander nhận nuôi và dạy dỗ Rudger.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Grander cảm thấy ngày càng hưởng thụ những ngày tháng sống cùng tên đồ đệ nghiêm túc của mình. Như thể sương mù buổi sáng đang từ từ thấm vào quần áo, khi Grander tỉnh lại và thấy toàn thân mình ướt đẫm nước, cô ta cảm thấy tim mình lạnh ngắt.

Những cảm xúc như vậy đáng lẽ không bao giờ được phép xuất hiện với một sinh vật bất tử như Grander. Cảm xúc đối với Grander chẳng khác nào một loại độc m·ãn t·ính.

Với huyết tộc, không chỉ con người mà ngay cả yêu tinh cũng chỉ là những kẻ phàm trần sớm muộn sẽ bị diệt vong. Tuổi thọ của những giống loài như vậy rồi sẽ đến lúc phải đi đến hồi kết.

Grander đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần sự chia ly kiểu như vậy. Những người cô ta quen biết dần dần c·hết đi, ngay cả khi hậu duệ của bọn họ trở về với cõi vĩnh hằng, thứ duy nhất ở lại vẫn luôn không thay đổi, chỉ có một mình cô ta.

Một sự vĩnh hằng đơn độc.

Mọi thứ theo lẽ dĩ nhiên sẽ phát triển đến một ngày Rudger đủ mạnh mẽ để có thể ra tay chấm dứt sự bất tử của Grander. Nhưng khi chứng kiến quá trình thằng nhóc kia học phép thuật, cách nó từ từ trưởng thành, bước ra thế giới bên ngoài, Grander đột nhiên phát hiện ra bên trong mình đã có gì đó thay đổi.

Tình mẫu tử ư?

Thật buồn cười!

Một huyết tộc lại tồn tại thứ cảm tình đó với hậu duệ của Thánh quốc sao?

Đúng là một chuyện nhảm nhí!

Có lẽ cô ta đã sống quá lâu nên bắt đầu sinh ra những ảo giác ngớ ngẩn. Chắc chắn đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Chỉ cần cô ta có thể an nghỉ, những cảm xúc này rồi cũng sẽ biến mất.

Vấn đề mà Grander không nghĩ đến chính là tên đệ tử ngu ngốc của cô ta cũng có một trái tim yếu đuối. Thằng nhóc đó lớn lên trong một môi trường đấu tranh giành quyền kế vị từ nhỏ vậy mà lại chẳng thể thẳng tay g·iết nổi một người vô tội. Chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra. Mọi chuyện đáng lẽ không nên diễn ra như vậy.

Nhưng tâm trí của con người vốn dĩ luôn khó đoán như thế. Khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Rudger ra tay g·iết mẹ của Rene, Grander rốt cuộc cũng nhận ra, thằng nhóc kia có lẽ sẽ không bao giờ có thể ra tay với mình. Tâm trí của nó quá mỏng manh, yếu đuối. Nếu bắt nó một lần nữa phải làm một việc kinh khủng như mười năm về trước, có lẽ tâm trí của nó sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Vì vậy, Grander cuối cùng đành phải tìm kiếm một cách t·ự s·át khác.

Nếu may mắn, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc. Mong rằng Thánh tích của đám người Bretus có đủ sức mạnh khiến cô ta hài lòng.

Vậy là đủ rồi.

* * *

Rudger đứng ngây người trong phòng của sư phụ mình. Căn phòng được trang trí theo cách xinh xắn và dễ thương phù hợp với vẻ ngoài nhỏ nhắn của Grander. Nhưng hiện tại, chủ nhân của nó đã sớm không có ở đây nên căn phòng có cảm giác trống trải lạ thường.

Mục đích của sư phụ hắn là chấm dứt cuộc sống vĩnh hằng này. Hắn biết lý do sư phụ nhận nuôi mình. Người chưa bao giờ che giấu ý định đó ngay từ đầu. Sư phụ hắn luôn mong muốn được c·hết. Người hy vọng cuộc sống địa ngục này sẽ kết thúc.

Khoảnh khắc sư phụ nói rằng hắn không cần hoàn thành lời hứa năm đó nữa, Rudger biết, sư phụ đã tìm được một con đường mới. Người không cần đứa học trò ngu ngốc của mình phải ra tay nữa. Có lẽ sư phụ đã sớm biết, hắn quá yếu đuối để thực hiện nguyện vọng đó của người.

Rudger khẽ nhắm mắt lại. Vô số ký ức giữa hắn và sư phụ tựa như những cơn sóng thủy triều ùa về tràn ngập trong tâm trí.

"Thằng ngốc này, ta nói bao nhiêu lần rồi? Ai dạy mi vẽ vòng tròn ma thuật như thế hả?"

......

"Kết hợp các nguyên liệu trong quá trình điều chế là tối quan trọng. Một khi xảy ra sai sót, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể. Nhớ chưa?"

......

"Đừng có suy nghĩ quá nhiều khi di chuyển. Mi là con ốc sên hả?"

......

"Đừng có nghĩ rằng bản thân ăn may mà nghĩ mình tài giỏi. Ngoài kia có vô số người tài năng hơn mi nhiều. Trong mắt ta, kể cả mi có làm tốt thì cũng chỉ ở mức trung bình thôi."

......

Ký ức của Rudger về những ngày tháng được Grander dạy phép thuật không được tốt lắm. Sư phụ hắn chẳng bao giờ khen hắn được một lời tử tế. Phần lớn những gì người nói chỉ là những lời khiển trách. Nhưng những ký ức đó lại chính là một trong những hồi ức quý giá mà hắn trân trọng nhất.

Rudger yên lặng bước ra khỏi căn phòng.

Alex đã sớm đứng chờ ngoài cửa, lúc này mới lên tiếng.

"Quyết định rồi à?"

"Hans bảo cậu đến?"

"Không. Ngược lại, tên kia chắc chắn với tôi là anh sẽ đi."

"Vậy còn cậu? Cậu tính ngăn cản tôi?"

Alex bật cười.

"Tôi không thích chỉ tuân theo những thứ đã được sắp đặt. Thủ lĩnh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."

"Cậu thậm chí còn không có ý định theo tôi. Vậy cậu xuất hiện ở đây làm gì?"

"Dù sao thì nếu tôi muốn đi theo thì anh cũng sẽ không cho phép. Chúng tôi thực sự không thể nhúng tay vào chuyện lần này."

Alex hỏi với theo Rudger khi bóng lưng người kia đang xa dần.

"Ít nhất tôi muốn xác nhận một chuyện. Anh sẽ quay lại, đúng không?"

Rudger trả lời, đầu không ngoảnh lại.

"Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có đường lui."

Chương 629: Huyết tộc cuối cùng (3)