Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 632: Thập Tự Giá (2)
Có thứ gì đó đang tới.
Ngay khi Đại tư tế Melvin cảm nhận được có điều bất thường, một nguồn năng lượng kỳ lạ đột nhiên lan tỏa từ xa tràn qua doanh trại, leo lên sườn núi và nhanh chóng lướt qua cơ thể đám q·uân đ·ội ở đỉnh miệng núi lửa.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đại tư tế, các ngón tay ông ta không tự chủ bắt đầu run rẩy, trán người đàn ông túa mồ hôi lạnh. Đại tư tế Melvin nhìn xuống miệng hố với sắc mặt nhợt nhạt.
Nguồn năng lượng vô hình tràn qua đỉnh núi dần dần chảy xuống tựa như một trận tuyết lở. Đám q·uân đ·ội vốn đang say sưa trong niềm vui chiến thắng vô thức ngậm miệng. Sự im lặng lan tràn khắp không gian tựa như một căn bệnh dịch đang lấy tốc độ sét đánh không ngừng l·ây l·an. Ai nấy đều run rẩy khi cảm nhận được thứ năng lượng kỳ lạ kia lướt qua người mình. Ngay cả những hiệp sĩ và giám mục trung thành, được huấn luyện bài bản cũng không phải là ngoại lệ.
"Thứ gì vậy?"
Một pháp sư ngoài ba mươi tuổi với mái tóc đỏ sẫm lên tiếng. Người này chính là gia chủ của nhà Pablo, Alon Pablo. Hắn ta cũng là một Danh Sắc chuyên về Hỏa nguyên tố.
Không giống như những người khác, phản ứng của người đàn ông rất thờ ơ. Theo thường thức, hầu như khi được hỏi ấn tượng về những pháp sư chuyên điều khiển Hỏa nguyên tố, tất cả mọi người đều sẽ có chung một nhận định rằng bọn họ sẽ rất nóng tính. Tuy nhiên, Alon Pablo lại hoàn toàn không giống vậy. Hắn ta là một pháp sư cực kỳ lý trí và bình tĩnh. Đó là lý do tại sao tên pháp sư có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán về hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra lúc này.
"Còn tưởng rằng chúng ta đã bắt được con quái vật. Hóa ra còn có một con quái vật khác sao?"
"Hahaha! Ta vốn nghĩ mọi chuyện cứ thế mà kết thúc thì có hơi nhàm chán. Như thế này thì tuyệt hơn nhiều."
Người lên tiếng là một gã pháp sư tóc hồng, nửa đầu cạo trọc, trên tai đeo một đôi khuyên màu tím. Không ai ở đây có ý kiến gì về phong cách lập dị của tên này. Bởi vì hắn ta chính là Danh Sắc còn lại trên chiến trường, thủ lĩnh của đội lính đánh thuê nổi tiếng trên đại lục, Coilwatt.
Coilwatt chủ động tham gia trận chiến lần này vì có tin tức rằng gã có thể được chiến đấu với một con quái vật có trình độ của pháp sư cấp tám. Coilwatt hoàn toàn không hài lòng khi kết quả của trận vây bắt vừa rồi lại được kết thúc chóng vánh với sự xuất hiện của một thứ gọi là [Thập Tự Giá].
Nhưng hiện tại trên chiến trường lại xuất hiện một đối thủ tầm cỡ như thế kia. Chẳng phải mọi chuyện đang trở nên thú vị hơn hay sao?
"Chuẩn bị đi!"
"Tất cả dựng rào chắn!"
Ở khắp mọi nơi, các Giám mục và Thánh kỵ sĩ bao phủ phe mình bằng sức mạnh thần thánh. Chỉ khi đoàn người được ánh sáng ấm áp bao trùm, cơn run rẩy của họ mới dần lắng xuống, nhiều người lúc này mới có thể hít thở một cách bình thường trở lại.
Bentham, thủ lĩnh của đội Thánh kỵ sĩ nhíu mày, thận trọng quan sát xung quanh. Ông ta cảm nhận được một sự hiện diện nguy hiểm đang xâm nhập mảnh đất này. Động tĩnh vừa nãy không hề bình thường.
"Ngài có nhận ra thứ đó là gì không?"
Một Thánh kỵ sĩ lâu năm lên tiếng hỏi vị chỉ huy.
Bentham lắc đầu.
"Tạm thời thì chưa. Nhưng ta có thể chắc chắn đối phương vẫn chưa rời đi."
"Kỹ năng ẩn náu của kẻ đó thật phi thường. Ít nhất thì đối phương có thể qua mặt tất cả những người ở đây."
Hầu hết mọi người sẽ cảm thấy bối rối nếu nghe được nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người.
Một vị khách không mời đã xâm nhập vào giữa đội ngũ chinh phạt nhưng không ai có thể phát hiện ra được tung tích của đối phương. Tất cả những gì bọn họ biết chỉ là cảm giác được dao động năng lượng thay đổi trong không gian, minh chứng cho việc chắc chắn có sự tồn tại của một kẻ thứ ba.
Vị chỉ huy lại có suy nghĩ khác. Nếu đối thủ có thể tự tin tiến vào từ lối đi chính diện, ắt hẳn kẻ đó không có ý định che giấu sự tồn tại của mình.
Nhưng tại sao mọi người ở đây vẫn không phát hiện ra tung tích của đối phương?
Những kẻ có chuyên môn bắt đầu hành động. Các thợ săn tiền thưởng lặng lẽ di chuyển trinh sát xung quanh. Không ai có thể làm việc này tốt hơn những thợ săn dày dặn kinh nghiệm.
Từ đằng xa, một tia sét màu tím xuất hiện phóng thẳng lên trời. Tia sét bay đến một độ cao nhất định chợt tách ra thành vô số sợi chỉ mỏng manh bao quanh khu vực núi lửa tựa như một chiếc lồng giam.
"Tên kia không kiên nhẫn nữa rồi."
"Nếu đã phải sử dụng đến phép thuật đó thì chắc chắn không có mục tiêu nào có thể thoát khỏi tầm truy quét của hắn."
Nhưng theo thời gian dần trôi, Coilwatt vẫn không có phản ứng gì cho thấy gã đã phát hiện ra tung tích đối tượng cần tìm. Điều này có nghĩa là mặc dù đã sử dụng nhiều phép thuật như vậy, tên pháp sư vẫn chưa tìm thấy đối thủ của mình.
"Chuyện quái gì thế này?"
Alon Pablo nhận thấy điều gì đó kỳ lạ khi nhìn Coilwatt càu nhàu.
Ngay cả phép dò tìm của đối phương cũng không có hiệu quả sao?
Dòng điện mỏng manh vừa được lan tỏa là một kỹ thuật theo dõi không người nào có thể tránh được. Nguyên lý phép thuật của CoilWatt là thu thập luồng điện sinh học chảy bên trong cơ thể con người và theo dõi chúng. Bất kỳ sinh vật sống nào miễn là còn đang thở đều không thể thoát khỏi phạm vi dò tìm của sóng điện từ. Nhưng kết quả khiến ai nấy đều phải trầm mặc. Không có bất kỳ tín hiệu nào cho thấy có sinh vật ngoại lai xuất hiện.
Chẳng lẽ sinh vật kia chưa bị phong ấn?
Alon Pablo vô thức quay đầu nhìn về trung tâm hố tử thần. Khi ánh mắt gã quét đến quả trứng khổng lồ, sắc mặt Alon Pablo đột nhiên trở nên sững sờ.
"Kẻ nào kia?"
Hả?
Đoàn người nghe tiếng đồng loạt hướng mắt theo Alon Pablo.
Không biết từ bao giờ, có một người đàn ông đã đứng lặng lẽ trước cái kén trắng muốt dưới miệng hố. Đối phương có mái tóc đen dài, khoác trên mình chiếc áo choàng họa tiết đen trắng, một bộ trang phục hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Không một ai phát giác ra sự hiện diện của người đàn ông cho đến khi Alon Pablo mở miệng.
Phừng!
Một ngọn lửa bốc lên quanh cơ thể Alon Pablo phóng thẳng về phía kẻ lạ mặt. Alon Pablo không thèm quan tâm đến việc đối thủ của mình là ai. Nếu kẻ này đã không được mời, vậy thì g·iết hắn đi cũng chẳng có vấn đề.
Bản thân Alon Pablo cũng lờ mờ cảm nhận được Hồng y Patrick giấu giếm gì đó về mục đích thật sự của trận vây bắt lần này. Tuy nhiên, việc ông ta không lên tiếng chứng tỏ Hồng y Patrick cũng không để tâm đến việc có thêm một n·gười c·hết trên chiến trường.
Những cột lửa đỏ thẫm bốc lên hừng hực tạo thành một ngọn giáo khổng lồ. Ngọn giáo với kích thước hơn ba mươi mét không chút do dự phóng thẳng về phía trung tâm miệng hố. Đòn t·ấn c·ông của Alon Pablo quá mức trực tiếp và nhanh gọn, ngay cả những người xung quanh cũng không kịp phản ứng khi gã ra tay.
Trong chớp mắt ngọn giáo lửa tiếp cận mục tiêu, đôi mắt Alon Pablo dần dần trừng lớn khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra tiếp theo.
Phù!
Ngọn giáo lửa khổng lồ đột nhiên biến mất. Đúng vậy. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thế lửa hừng hực thiêu đốt không gian cứ như vậy đột ngột tắt ngấm, tiêu tán không sót lại chút gì cứ như thể nó vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại.
Đòn đánh đó không phải là ma pháp cấp hai hay cấp ba thông thường. Nó là một đòn t·ấn c·ông trực diện của một Danh Sắc chuyên về Hỏa nguyên tố, uy lực của nó hoàn toàn không cùng một cấp độ so với thần chú hệ Hỏa thông thường. Nhưng ngay cả khi như vậy, thế lửa đỏ rực đó không hiểu bằng cách nào liền bị đối phương mạnh mẽ dập tắt.
Phép thuật của Alon Pablo trở thành một ngọn hải đăng báo hiệu sự hiện diện của kẻ xâm nhập.
"Kẻ nào kia?"
"Hắn xuất hiện ở đó từ khi nào?"
Quân đội xung quanh không ngừng xôn xao.
Rudger vốn đứng yên trước quả trứng trắng tinh chợt lên tiếng.
"Câm miệng!"
Năng lượng trong cơ thể hắn nương theo những lời này bộc phát ra bên ngoài quét qua toàn bộ khu vực núi lửa. Đám người bị sóng năng lượng đè nén đều trở nên im bặt.
Cảnh tượng tất cả mọi người đều không mở miệng trước lời đe dọa của một kẻ lạ mặt không biết từ đâu chui ra thật kỳ lạ và buồn cười. Nhưng trong khoảnh khắc này, không một ai rảnh rỗi để ý đến điều đó.
Rudger nhẹ nhàng vươn tay về phía chiếc kén trắng tinh. Dần dần, theo thời gian, bề mặt nhẵn bóng của chiếc kén bắt đầu xuất hiện vết nứt. Chẳng mấy chốc, nó vỡ tan thành từng mảnh trong lòng bàn tay của Rudger.
"Sao có thể?"
Bentham lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin được.
Một vết nứt màu đen lộ ra, Rudger từ từ bước vào bên trong.
Đám người chứng kiến cảnh tượng đó đều đứng c·hết trân tại chỗ. Không ai nghĩ đến việc ngăn cản hay đuổi theo. Bởi vì trực giác của bọn họ đều mách bảo bản thân tuyệt đối không nên làm như vậy.
Rudger sau khi tiến vào bên trong chiếc kén liền nhìn thấy thân thể Grander nằm bất động trong bóng tối. Tư thế của vị huyết tộc lúc này không khác gì so với lúc cô ta ngủ trong chiếc quan tài quen thuộc.
Trên cơ thể không có v·ết t·hương nào, quần áo bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn. Nhịp thở của Grander vẫn đều đặn, sắc mặt hồng hào như thể chẳng có chuyện gì nguy hiểm phát sinh. Chỉ có một điều duy nhất không bình thường chính là Grander chẳng có phản ứng gì khi Rudger tiến lại gần.
"Sư phụ."
Rudger đứng cạnh Grander, nhẹ nhàng quỳ một chân xuống.
"Đây là kết cục mà người mong muốn sao? Một kết thúc đau đớn đến mức ngay cả linh hồn cũng không được cứu rỗi?"
Rudger nhẹ nhàng vuốt má người đang ngủ. Động tác của hắn chậm rãi, nhẹ nhàng như thể đang chăm sóc một người bệnh.
Giọng nói của Rudger run rẩy. Rudger hiện tại hoàn toàn không giống như bình thường. Giận dữ, tự trách, hối tiếc, buồn bã. Tất cả những cảm xúc vốn không thường xuất hiện lúc này đồng loạt cuộn xoáy như một cơn bão bên trong thế giới nội tâm của hắn.
"Con thực sự không thể chịu đựng được khi nhìn thấy người như thế này."
Grander đã hứng trọn một đòn trực diện từ [Thập Tự Giá]. Nhưng mọi thứ không phải không thể cứu vãn. Grander là một sinh vật có cấp bậc cao hơn nhân loại rất nhiều. Vì lẽ đó, dù bị Thánh tích của Giáo hội xuyên thẳng qua trái tim, linh hồn của cô ta vẫn không biến mất ngay lập tức. Đúng hơn thì nếu Rudger chậm hơn một chút nữa thôi, linh hồn của Grander sẽ hoàn toàn tan biến.
Năng lượng tinh khiết phát ra từ cơ thể Rudger không mất nhiều thời gian liền cuốn trôi không gian tăm tối do [Thập Tự Giá] tạo thành.
Rắc!
Chiếc kén vỡ tan hoàn toàn, những mảnh vỡ màu trắng rơi xuống đất phát ra những tiếng động lớn inh tai nhức óc. Bầu trời được trả lại màu sắc vốn có ban đầu.
Rudger cắt một đường trên lòng bàn tay, chậm rãi nhỏ máu vào miệng người đang ngủ. Từng giọt máu được nhỏ cẩn thận chảy qua khe hở trên đôi môi đỏ thắm của Grander.
Đôi mắt nhắm nghiền của vị huyết tộc dần dần động đậy rồi từ từ mở ra. Tròng mắt đỏ rực không còn nét trong trẻo như thường lệ mà mờ đục như thể một người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
"Thằng nhóc ngu ngốc."
Giọng nói của Grander thều thào vì mệt mỏi. Cô ta mỉm cười với Rudger, cười một cách điên cuồng. Trái tim Rudger càng trở nên đau đớn hơn khi chứng kiến đối phương như vậy. Hắn biết, tâm trí của sư phụ lúc này đã không còn minh mẫn như trước nữa.
"Không phải ta đã bảo mi đừng tới rồi sao?"
Grander trong khoảnh khắc nhìn thấy Rudger, vị huyết tộc hiểu rằng, bản thân cuối cùng cũng không thể c·hết được nữa. Đứa trẻ kia đã bất chấp mọi thứ đến ngăn cản giấc ngủ của cô ta.
"Tại sao? Ta vốn nghĩ cuối cùng mình cũng có thể kết thúc mọi thứ."
"Đây không phải lời hứa mà con đã đáp ứng sư phụ."
"Hứa hẹn giữa hai chúng ta cũng chỉ là tượng trưng. Ta muốn nghỉ ngơi, giống như bây giờ."
Hai hàng lệ đỏ tươi chảy dài trên gương mặt Grander.
"Ta muốn được nghỉ ngơi."
"Con biết."
"Mi thì biết cái gì? Đừng tự lừa mình dối người. Đồ đệ, mi không đủ can đảm thực hiện lời hứa."
Grander hét vào mặt Rudger như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ. Lúc này, cô ta đã gần như phát điên, một phần vì tuyệt vọng vì c·ái c·hết của mình bị phá ngang, một phần vì linh hồn bị tổn thương bởi Thánh tích.
Rudger im lặng đón nhận cơn thịnh nộ của người trước mặt. Hắn kiên nhẫn đợi đối phương trút hết sự giận dữ xong mới cẩn thận mở miệng.
"Mẹ."
"......."
Đó là từ mà Rudger thường dùng để xoa dịu Grander mỗi khi cô ta tức giận. Nhưng lúc này hoàn toàn không giống trước, tiếng nói đó thốt ra từ miệng Rudger mang theo cảm xúc chân thành nhất của hắn.
"Con không muốn n·gười c·hết."
"Đối với ta, sống là đau khổ."
"Con biết. Ngay cả khi sinh mệnh của những người khác đi đến điểm cuối cùng, người vẫn tồn tại, bất tử cùng thời gian."
"Kể cả khi biết vậy, mi vẫn muốn ta sống sao......?"
"Đúng vậy."
Rudger cúi đầu, lặng lẽ dụi đầu vào bàn tay của Grander tựa như một đứa trẻ muốn mẹ mình vỗ về.
"Không có đứa con nào lại muốn cha mẹ mình c·hết đi cả."
"......."
"Dù mọi chuyện có khó khăn và đau đớn, dù tương lai có ảm đạm đến đâu...."
Rudger mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Grander bằng bàn tay ấm áp.
"...con vẫn hy vọng mẹ có thể sống."