Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 648: Công thành (1)

Chương 648: Công thành (1)


Hans trong trạng thái biến hình không mất nhiều thời gian liền đánh bay đội quân hiệp sĩ tiếp viện. Bản thân anh chàng cảm nhận được một loại sức mạnh to lớn chưa từng có. Bản năng khắc sâu trong xương thủy đã chỉ đường cho Hans vận dụng loại sức mạnh này tự nhiên nhất có thể.

Tuy nhiên, Hans không cảm thấy dễ chịu khi chứng kiến nhiều người phải c·hết dưới tay mình như vậy. Cậu ta không muốn trở thành một con quái vật chỉ biết đến g·iết chóc. Một phần là do bản tính của Hans, một phần cũng là do cậu ta vẫn còn ám ảnh về vụ g·iết người đầu tiên trong quá khứ. Mùi máu và mùi tử khí nồng nặc quanh chóp mũi khiến Hans nhíu mày. Hương vị ám ảnh này khiến cậu ta tỉnh táo để có thể nhận ra bản thân đã làm những gì.

Hans đã đồng hành cùng Rudger rất nhiều năm. Trong khi Rudger vật lộn chiến đấu với kẻ địch, nhiệm vụ của cậu ta chính là thu thập thông tin và cố gắng không gây cản trở cho đối phương. Hans luôn luôn tự nhủ với mình, chỉ cần cậu ta hoàn thành tốt phần việc của bản thân là ổn rồi.

Nhưng khi con đường Rudger đi dần trở nên gập ghềnh hơn, bên cạnh Rudger dần xuất hiện thêm những người đồng hành tài năng khác. Hans cực kỳ mặc cảm trước năng lực và sức mạnh mà những thành viên khác của U.N Owens đã thể hiện. Đứng trước những người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy, Hans cảm thấy bản thân quá mức nhỏ yếu, chẳng thể theo kịp bước chân của mọi người nữa.

Nhưng Rudger không hề tỏ ra khó chịu hay mất kiên nhẫn. Ngược lại, anh trai còn động viên cậu ta đừng suy nghĩ quá nhiều. Hans vẫn còn nhớ rất rõ Rudger đã từng nói, cho dù cậu ta có bỏ chạy, anh ấy cũng sẽ hiểu và cảm thông cho cậu ta.

Hans thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời an ủi đấy. Cậu ta biết đối phương không hề nói suông. Bằng chứng là lúc sự cố Dreamland diễn ra, trong tình cảnh ngặt nghèo nhất khi phải đối mặt với vị thần trong mơ, Rudger vẫn không đòi hỏi gì ở Hans. Anh trai thực sự quan tâm đến cảm xúc của của cậu ta.

Lần này cũng vậy. Để không liên lụy đến những thành viên khác, Rudger thậm chí còn tự mình giải tán tổ chức. Anh ấy muốn tự mình đối mặt với mọi chuyện trên lãnh thổ của kẻ thù.

Nếu là như mọi lần, Hans tin tưởng Rudger sẽ luôn có kế hoạch riêng. Sau đó, anh trai sẽ bằng một cách thần kỳ nào đó trốn thoát được nguy hiểm và tiếp tục cuộc chiến đơn độc một mình. Nhưng không hiểu sao trực giác của Hans mách bảo nếu lần này cậu ta để Rudger tự mình đối mặt với mọi thứ, rất có thể anh trai sẽ một đi không trở lại.

Hans sẽ không bao giờ để viễn cảnh đó xảy ra. Cậu ta mắc nợ đối phương quá nhiều. Rudger có thể không cần sự báo đáp nhưng lòng tự trọng của Hans không cho phép cậu ta coi đó là chuyện hiển nhiên.

Và còn một nguyên nhân khác, Hans thực sự mong muốn nhìn thấy con đường mà Rudger đã từng nhắc đến, một con đường mà cậu ta là người tiên phong đầu tiên.

Hans tò mò điều gì sẽ chờ đợi cậu ta ở phía cuối con đường đó?

Ngay cả khi cậu ta không thể đi cùng anh trai đến phút cuối cùng, ít nhất Hans muốn bản thân có thể giúp đỡ Rudger tiến về phía trước một chút, tiến gần hơn đến mục tiêu mà Rudger theo đuổi bao năm qua. Như vậy là đủ.

Ánh sáng chiếu xuống từ bầu trời, những làn gió xanh vẫn liên tục thổi qua mặt đất. Số lượng hươu hạ xuống đã tăng lên con số năm. Nhờ khả năng chia tách của linh thú của gia tộc Ulburg, sức chiến đấu của mỗi bản sao không hề kém cạnh bản gốc. Trong trạng thái này, sức mạnh của linh thú ở Lưu vực Kasar cũng được bổ sung tạo nên sự cộng hưởng to lớn.

"Đó thực sự là Hans à?"

Sheridan há hốc miệng, không ngừng suýt xoa trước cảnh tượng chiến đấu áp đảo mà Hans vừa thể hiện. Cảnh tượng cậu ta quét sạch kẻ thù một cách kinh diễm như vậy khiến ngay cả những người vốn quen với việc chiến đấu như Pantos và Alex cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Lùi lại!"

"Mau rút vào thành!"

Khi tình hình trận chiến trở nên bất lợi, các hiệp sĩ nhanh chóng quyết định rút lui. Hans truy đuổi không ngừng nghỉ, cuối cùng đành ngừng t·ấn c·ông khi khoảng cách trở nên quá xa. Cậu ta quay trở lại trạm kiểm soát đầu tiên.

"Phù."

Sau khi thu lại tất cả phân thân, Hans tiêm chất trung hòa vào người, cơ thể to lớn của cậu ta dần trở lại hình dạng ban đầu.

"Tuyệt lắm, Hans!"

"Một từ thôi. Đỉnh!"

Các thành viên U.N Owens lao đến, không ngừng vỗ vai khen ngợi.

Violetta lặng lẽ quan sát đám hiệp sĩ đang rời đi.

"Chúng ta cứ để bọn chúng rút lui như vậy sao?"

Cô ấy đang tự hỏi liệu họ có nên nhanh chóng đuổi theo và tiêu diệt những kẻ còn sót lại hay không.

"Mục tiêu của chúng ta dù sao cũng là tòa thành Galahad. Những gì chúng ta phải làm không thay đổi."

"Chúng ta không có thông tin về nơi đó. Chúng ta thậm chí còn không rõ binh lực ở bên trong. Làm vậy có mạo hiểm quá không?"

"Chí ít số lượng sẽ không ít hơn vừa rồi."

Trong tình huống này, phần lớn lực lượng của Thánh quốc đã được điều động ra bên ngoài. Nếu không phải hiện tại thì sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào khác nữa.

"Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ chiếm Thành Galahad."

* * *

Sal·esian van Bretus đang có mặt tại Cung điện Hoàng gia Exilion. Hắn ta nhận được sự hiếu khách nồng hậu nhất từ ​​Đế quốc. Dù hắn ta có đi đâu cũng không ai ngăn cản. Hiện tại, khi sức mạnh tẩy não đã bao trùm toàn bộ Hoàng gia, thực chất Sal·esian mới là chủ nhân của nơi này.

Tin tức liên tiếp truyền đến tai Sal·esian. Đó là báo cáo từ các hiệp sĩ được phái đi cùng các linh mục. Kết quả báo về đều là tin tốt. Là người ra lệnh, Sal·esian khá hài lòng. Nhưng rồi biểu cảm trên gương mặt hắn ta dần trở nên lạnh lùng khi nghe được báo cáo cuối cùng.

[Bệ hạ, có tin xấu!]

"Chuyện gì?"

Đây là tin tức truyền đến từ Đảo quốc. Đặc biệt hơn, người trực tiếp gửi tín hiệu lần này lại là vị Tổng Giám mục được giao trọng trách bảo vệ tòa thành Galahad. Điều đó có nghĩa là đã có kẻ thù nhân lúc này t·ấn c·ông Hoàng cung.

"Nhìn phản ứng của ngươi, có vẻ như không phải tin tức tốt lành gì."

[.......T-thưa Bệ hạ...]

Khi vị Tổng Giám mục vừa dứt lời, chợt có t·iếng n·ổ vang lên từ xa. Ngay sau đó, bức tường phòng hộ bên ngoài của các hiệp sĩ tinh nhuệ đã bị phá vỡ. Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền đến tai Sal·esian.

"Được rồi. Không cần báo cáo nữa. Hẳn là kẻ địch vừa mới công phá phòng tuyến bên ngoài."

[Vâng, đúng vậy.]

Sal·esian chậm chạp thưởng thức tách trà trên tay, ánh mắt của hắn ta đã trở lại vẻ tĩnh lặng thường ngày.

"Để ta đoán nhé. Đó hẳn là một lực lượng nhỏ tinh nhuệ do đứa em trai của ta cầm đầu."

[Bệ hạ anh minh!]

Vị Tổng Giám mục lắp bắp với vẻ mặt bối rố. Ông ta không ngờ Thánh hoàng lại có thể nắm bắt tình hình nhanh đến vậy.

"Cũng không khó đoán cho lắm. Đứa em trai của ta tất nhiên làm gì có chuyện bó tay chịu trói như vậy. Ta chỉ hơi bất ngờ về tốc độ trốn thoát của nó có phần hơi nhanh."

[Thưa Bệ hạ, lực lượng của kẻ thù rất mạnh. Chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của những kẻ lạ mặt đấy.]

Phù.

Sal·esian khẽ thổi một hơi nhẹ nhàng.

"Có vẻ như Heathcliff đã chuẩn bị rất kỹ càng."

[Xin Người mau chóng trở lại... ... !]

"Ồ, ta không nghĩ đó là ý tưởng hay."

[... ... .?]

"Đã quá muộn rồi."

Vẻ mặt của vị Tổng Giám mục trở nên vô hồn trong giây lát khi nghe được lời nói của Sal·esian. Chỉ đến lúc này, ông ta mới chợt nhận ra những tiếng động ban nãy đã biến mất.

Đám hiệp sĩ sao rồi? Còn các linh mục nữa? Chẳng lẽ nội binh đã bị triệt hạ nhanh vậy sao?

Tổng Giám mục quay lại nhìn và giật mình khi thấy ánh mắt xanh lạnh lẽo đang nhìn vào mình.

[........!!!]

Khuôn mặt của Tổng Giám mục tái nhợt khi nhìn thấy Rudger.

Tên này đến đây từ khi nào? Còn những kẻ xung quanh là ai?

[Ngươi... ... !]

Rắc!

Trước khi Tổng Giám mục kịp nói bất cứ điều gì, một bàn tay lớn đã túm lấy đầu ông ta. Vị Tổng Giám mục vùng vẫy, cố gắng vận dụng sức mạnh của mình nhưng bàn tay trên đầu cứng như gọng sắt vẫn không hề nhúc nhích. Cơ thể của vị Tổng Giám mục vốn đang vùng vẫy cuối cùng trở nên mềm nhũn. Xác của ông ta cứ như vậy liền bị ném sang một bên, rơi xuống sàn đá cẩm thạch.

Sal·esian theo dõi toàn bộ cảnh tượng thông qua quả cầu liên lạc chỉ lắc đầu, nụ cười trên môi không giảm.

"Thật phí phạm! Ngươi biết ta tốn bao nhiêu tài nguyên để bồi dưỡng ông ta không?"

[Không phải ngươi đã sớm đoán ra được tình huống này rồi sao?]

Sal·esian vỗ tay chúc mừng.

"Ngươi có vẻ đã chiêu mộ được khá nhiều nhân tài đấy, Heathcliff. Ngay cả trong lịch sử của chúng ta cũng hiếm khi ghi nhận nhiều người xuất sắc như vậy."

[Ngươi nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao?]

"Tất nhiên là không. Chúng ta đều biết đối phương định làm gì tiếp theo. Trên thực tế, hiện tại mới là thời điểm bắt đầu."

Mặc dù không có mặt ở Đảo quốc, Sal·esian vẫn biết mọi việc đang diễn ra thế nào và sẽ ra sao.

"Cứ cho là ngươi thành công chiếm đoạt Galahad, ngươi sẽ định làm gì với một tòa lâu đài trống rỗng với quân chủ chốt đã rời đi?"

[Ngươi nghĩ tin tức Thánh hoàng bị chiếm mất cung điện sẽ khiến người khác nghĩ gì?]

"Haha. Có chút đáng sợ rồi đấy. Nhưng chẳng phải chuyện như vậy chỉ xảy ra khi có người nhớ đến và nói về nó thôi sao?"

[Ngươi có ý gì?]

"Tất nhiên là sẽ không có ai nhớ tới chuyện đã xảy ra. Thay vào đó, mọi người sẽ chỉ nhớ tới ngươi với tư cách là một kẻ dị giáo đã t·ấn c·ông Đảo quốc. Thánh quốc Bretus sẽ là những người anh hùng cao quý đã chiến đấu chống lại ác quỷ đến hơi thở cuối cùng."

Sal·esian xoay xoay chén trà trong tay.

"Vẫn như mọi khi, chúng ta chỉ làm những gì cần thiết."

[Vậy ra đó là lý do các linh mục được cử đến các quốc gia trên khắp lục địa?]

"Có vẻ như đứa em trai của ta cũng không ngu ngốc cho lắm."

[Ngươi đã từng hỏi ta về thân phận của tông đồ Lumensis. Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là vị tông đồ còn thiếu đó.]

Sal·esian nhún vai.

"Đúng như ngươi nói. Ta có sức mạnh của một tông đồ. Và sức mạnh đó......."

[Tẩy não trên diện rộng.]

"Đúng là một người tẻ nhạt!"

Sal·esian đặt chén trà lên bàn.

"Ta nghĩ việc đầu tiên ngươi cần suy tính đến là làm sao đối mặt với sự thù địch của thế giới này đã, Heathcliff."

Rudger phớt lờ lời cằn nhằn của Sal·esian.

[Tẩy não chắc chắn không thể kéo dài mãi mãi.]

Suy đoán này của Rudger chính là dựa trên những động thái gần đây của Thánh quốc. Nếu tác dụng tẩy não kéo dài mãi mãi, Thánh quốc đã không cần phải làm mọi việc rườm rà như vậy. Khả năng duy nhất khả thi chính là Sal·esian không thể tùy tiện sử dụng tẩy não và tác dụng của nó không duy trì quá lâu.

Tại sao vương quốc tiền nhiệm của Exilion năm trăm năm trước lại thay đổi người đứng đầu mà không ai biết?

Lý do tại sao Thánh quốc Bretus vẫn duy trì được vị thế của mình mà không suy giảm trong suốt chiều dài lịch sử từ xưa đến nay.

[Có vẻ như ngươi cũng không thể sử dụng thứ kia bất cứ lúc nào ngươi muốn.]

Phía sau màn hình của tạo tác, Rudger đưa ra lời chế giễu cay đắng.

[Một sức mạnh nửa vời. Dường như sức mạnh các ngươi có được từ Lumensis đã phai nhạt đi rất nhiều.]

"Haha! Đúng vậy. Heathcliff, ngươi nói rất đúng. Sức mạnh này chỉ là nửa vời, sức mạnh ban đầu hoàn thiện hơn nhiều."

[Vậy là c·ái c·hết của Thánh nhân Arkenis đã ảnh hưởng đến sức mạnh của tông đồ. [Tẩy Não] muốn phát huy toàn bộ tác dụng cần phải có [Phán Quyết] mà các ngươi đã đánh mất.]

"Ngươi có vẻ biết nhiều hơn ta nghĩ đấy. Đúng vậy. Chính vì lý do đó cho nên Thánh quốc từ xưa đến nay chỉ sử dụng năng lực tẩy não vào thời khắc quan trọng có tính bước ngoặt."

Sal·esian đan hai tay vào nhau và nhìn Rudger bằng ánh mắt hứng thú.

"Vậy ngươi định làm gì? [Tẩy Não] đã được kích hoạt. Ta đã có được sức mạnh thao túng thế giới trong một thời gian ngắn. Còn ngươi hiện tại thậm chí vẫn chưa thể chiếm được Galahad."

[... ... .]

"Heathcliff, ngươi hiện tại đem toàn bộ thế giới đều biến thành địch nhân của mình. Sẵn sàng chưa, kẻ p·h·ả·n· ·q·u·ố·c?"

[Sẵn sàng sao?]

Rudger khịt mũi, cảm thấy những lời này thật nực cười.

Hai anh em cùng cha khác mẹ cuối cùng đã chính thức tuyên chiến với nhau.

Tín hiệu ngay sau đó đã bị ngắt.

Chương 648: Công thành (1)