Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Vĩnh Hằng
Unknown
Chương 3: Máu, Mồ Hôi và Những Lời Lăng Mạ
Ngày thứ ba. Cái sảnh đường rộng lớn của khoa Chiến Đấu Ma Pháp vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo và trang nghiêm của nó, dù cho bên trong đang diễn ra một màn “khai sáng” bất đắc dĩ cho đám sinh viên năm nhất tội nghiệp. Ánh nắng ban mai yếu ớt cố gắng xuyên qua những ô cửa sổ kính màu cao v·út, vẽ những vệt sáng nhợt nhạt trên sàn đá lạnh lẽo. Mười tám khuôn mặt vẫn còn mang theo dấu vết ngái ngủ và sự hoang mang sau buổi học “vỡ lòng” về Chân Ngôn ngày hôm qua. Chúng nó ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế gỗ cứng nhắc, mắt dán chặt vào tấm bảng đen lớn như thể đó là cánh cửa duy nhất dẫn đến sự sống còn trong cái thế giới ma pháp đầy rẫy những điều kỳ quái này.
‘Đúng là một lũ gà mờ,’ tôi thầm nhủ, nhếch mép một cách khinh miệt. ‘Cái thứ ngôn ngữ cổ xưa này đối với chúng nó chắc chẳng khác nào tiếng chim hót cả. Nhưng không sao, rồi tôi sẽ khắc nó vào tận xương tủy của từng đứa một.’ Tôi đã chứng kiến quá nhiều sự thất bại trong những lần lặp lại trước đây để có thể hy vọng vào một sự thay đổi nhanh chóng. Nhưng tôi cũng không cho phép mình bỏ cuộc. Vì cái mốc ba mươi sáu tuổi c·hết tiệt kia nó cứ như một cái bóng ma lởn vởn ngay sau lưng tôi, nhắc nhở tôi về cái giá phải trả cho sự chậm trễ.
“Hôm nay,” giọng tôi vang vọng trong không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo như một lời cảnh báo, “chúng ta sẽ tiếp tục khám phá những bí mật ẩn sâu trong Chân Ngôn. Hôm qua, các em đã được làm quen với ‘Hỏa’ và ‘Thủy’. Hôm nay, chúng ta sẽ đi sâu hơn vào ‘Địa’ và ‘Phong’.”
Tôi cầm phấn trắng, viết lên tấm bảng đen hai chữ tượng hình cổ xưa. Chữ đầu tiên hiện ra như một ngọn núi sừng sững, kiên cố, với những đường nét mạnh mẽ và vững chãi. Chữ thứ hai lại uyển chuyển và mềm mại như một cơn gió lốc đang xoay tròn, mang theo một cảm giác tự do và khó nắm bắt.
“Đây là ‘Địa’” tôi nói, chỉ vào chữ đầu tiên. “Các em đừng chỉ nghĩ đến nó như là đất cát dưới chân mình. Nó còn là sự vững chắc không gì lay chuyển, sự kiên trì bền bỉ, nền tảng nuôi dưỡng mọi sự sống trên hành tinh này. Hãy cố gắng cảm nhận cái sự tĩnh lặng và sức mạnh tiềm ẩn sâu thẳm trong lòng đất.” Tôi ngừng lại một chút, quan sát phản ứng của đám sinh viên. Vài đứa nhíu mày, cố gắng hình dung ra những gì tôi vừa nói. Vài đứa khác thì lại nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng, có vẻ như chúng hoàn toàn không hiểu tôi đang nói về cái gì.
Tôi chuyển sang chữ thứ hai. “Và đây là ‘Phong’” tôi tiếp tục, chỉ vào chữ uyển chuyển như cơn gió lốc. “Nó không chỉ là những làn gió nhẹ nhàng hay những cơn bão táp kinh hoàng. Nó còn là sự tự do không giới hạn, sự thay đổi không ngừng, tốc độ chóng mặt và cả sự vô hình khó nắm bắt. Hãy cố gắng cảm nhận cái sự nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng lại đầy sức mạnh và khó đoán của gió.” Tôi lại dừng lại, cho bọn nhóc có thời gian để suy ngẫm. Phương Anh có vẻ như đang rất tập trung, đôi mắt cô bé khẽ nhắm lại như đang cố gắng cảm nhận điều gì đó. Gia Huy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thường thấy, cẩn thận quan sát từng nét chữ trên bảng. Thằng Bảo thì vẫn ngồi im như tượng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Còn thằng Minh Quân… thằng nhóc này thì đúng là chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi cả, nó cứ ngó nghiêng xung quanh, chắc lại đang tìm cách gây sự với đứa bên cạnh.
“Bây giờ,” tôi nói, sau khi đã giảng giải xong phần lý thuyết một cách ngắn gọn nhất có thể (thật ra thì tôi cũng không muốn phí thời gian vào những thứ vô bổ này) “chúng ta sẽ ra khu huấn luyện ngoài trời để thực hành. Hôm nay, tôi muốn các em thử cảm nhận và kết nối với Chân Ngôn ‘Địa’.”
Tôi dẫn cả lớp ra khu vực luyện tập quen thuộc. Hôm nay, tôi đã cho chuẩn bị sẵn những bục gỗ lớn đặt rải rác trên bãi đất trống, và bên cạnh mỗi bục gỗ là một bao cát nặng trịch.
“Nhiệm vụ của các em rất đơn giản,” tôi nói, chỉ tay về phía những bục gỗ. “Mỗi người hãy chọn cho mình một bục gỗ và đặt cả hai tay lên đó. Sau đó, hãy nhắm mắt lại và cố gắng cảm nhận sự kết nối với mặt đất vững chắc bên dưới. Hãy tập trung vào Chân Ngôn ‘Địa’ mà tôi vừa dạy, và cố gắng hình dung ra cái sự vững chắc, kiên cố và sức mạnh tiềm ẩn của nó.”
Đám sinh viên làm theo một cách máy móc. Chúng chọn cho mình một bục gỗ còn trống và đặt tay lên đó. Cả bãi tập chìm vào một sự im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua những hàng cây khẳng khiu và tiếng thở dài khe khẽ của vài đứa nhóc đang cảm thấy sốt ruột.
Tôi đi vòng quanh, quan sát từng người. Trần Gia Huy vẫn giữ vẻ mặt tập trung cao độ, đôi mày hơi cau lại như thể đang cố gắng giải một bài toán hóc búa nào đó trong đầu. Lê Thị Phương Anh thì lại tỏ ra khá thoải mái, cô bé nhắm mắt lại và hít thở sâu, dường như đang cố gắng tìm kiếm sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Ngô Quốc Bảo vẫn giữ cái vẻ lầm lì ít nói quen thuộc, nhưng tôi thấy cậu ta đang cố gắng làm theo những gì tôi hướng dẫn, dù khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ nghi ngờ. Còn Hoàng Minh Quân… thằng nhóc này thì đúng là chẳng bao giờ chịu làm theo những gì tôi bảo cả, nó cứ ngó nghiêng xung quanh, thỉnh thoảng lại mở mắt ra liếc nhìn đứa bên cạnh xem có ai đang làm gì không.
Thời gian cứ thế trôi đi, chậm chạp và nặng nề như một con sên đang bò trên đá. Mười phút… hai mươi phút… cả bãi tập vẫn chìm trong sự im lặng đến đáng sợ. Tôi không hề vội vàng. Tôi biết rằng việc thực sự kết nối với Chân Ngôn không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự tập trung tuyệt đối và cả một chút cảm nhận tự nhiên mà không phải ai cũng có được.
Cuối cùng, sau gần nửa tiếng đồng hồ, Phương Anh là người đầu tiên có phản ứng rõ rệt. Tôi thấy một vầng sáng màu vàng nhạt, ấm áp bao quanh hai bàn tay cô bé. Cô bé khẽ mở mắt ra, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú như một đứa trẻ vừa nhận được món quà mà mình yêu thích.
“Thưa giáo sư, em cảm thấy có cái gì đó… ấm áp và rất vững chắc ở dưới tay mình,” cô bé nói, giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi khẽ gật đầu, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi. “Tốt. Em đã bắt đầu cảm nhận được rồi đấy. Hãy tiếp tục tập trung vào cảm giác đó và cố gắng giữ nó.”
Sau Phương Anh không lâu, Gia Huy cũng bắt đầu có phản ứng. Tôi thấy hai bàn tay cậu bé hơi rung lên, và một vài hạt bụi nhỏ từ bục gỗ bắt đầu bám vào đó, như thể có một lực hút nhẹ đang tác động lên chúng. Cậu bé mở mắt ra, vẻ mặt đầy vẻ suy nghĩ và phân tích.
“Thưa giáo sư, em cảm thấy như có một lực hút rất nhẹ ở dưới hai bàn tay mình,” cậu bé nói, giọng trầm ngâm. “Cảm giác như mình đang dính chặt vào cái bục gỗ này vậy.”
“Đúng vậy,” tôi nói, giọng có phần hài lòng. “Đó là sự kết nối ban đầu của em với nguyên tố Địa. Hãy cố gắng làm sâu sắc hơn nữa sự kết nối này.”
Thằng Bảo thì vẫn chưa có phản ứng gì rõ ràng, nhưng tôi thấy cậu ta vẫn đang nhắm mắt nghiền răng, cố gắng hết sức để làm theo những gì tôi hướng dẫn. Còn thằng Minh Quân… thằng nhóc này thì đúng là chịu thua. Khuôn mặt nó nhăn nhó hết cả lại như thể đang cố gắng giải một bài toán đạo hàm phức tạp vậy, nhưng kết quả thì vẫn là con số không tròn trĩnh.
Sau khi kết thúc bài tập cảm nhận ‘Địa’ tôi chuyển sang bài tập với Chân Ngôn ‘Phong’. Lần này, tôi yêu cầu bọn nhóc đứng thẳng người, hai chân rộng bằng vai, nhắm mắt lại và cố gắng cảm nhận những luồng gió lạnh lẽo đang thổi qua cơ thể mình trong cái tiết trời đầu đông này. Tôi hướng dẫn chúng tập trung vào âm thanh ‘Phong’ mà tôi đã dạy, và cố gắng hình dung ra cái sự nhẹ nhàng, thanh thoát và tự do không giới hạn của gió.
Phương Anh lại là người có phản ứng nhanh nhất và rõ ràng nhất. Tôi thấy mái tóc đen dài của cô bé khẽ lay động, như thể có một làn gió nhẹ đang mơn man mái tóc cô, dù không hề có một chút gió nào trong khu vực luyện tập. Cô bé khẽ mỉm cười, vẻ mặt thư thái như đang tận hưởng một cảm giác dễ chịu nào đó. Gia Huy cũng cảm nhận được những luồng khí lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua da mình, cậu bé khẽ rùng mình nhưng vẫn giữ được sự tập trung. Thằng Bảo thì có vẻ hơi chậm hơn, nhưng cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được một chút gì đó, khuôn mặt cậu thoáng chút ngạc nhiên. Còn thằng Minh Quân… vẫn là một khuôn mặt nhăn nhó, có vẻ như nó đang cố gắng hết sức để cảm nhận được cái thứ mà nó chẳng thể nào hình dung ra.
“Ngày hôm nay chúng ta sẽ kết thúc buổi luyện tập ở đây,” tôi nói khi ánh mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía tây, báo hiệu một ngày nữa sắp kết thúc. “Những ai chưa cảm nhận được, đừng nản lòng. Việc thực sự kết nối với Chân Ngôn đòi hỏi thời gian, sự kiên nhẫn và cả một chút duyên phận. Hãy tiếp tục cố gắng, và tôi tin rằng các em sẽ thành công.”
Nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của đám sinh viên khi chúng lững thững rời khỏi khu vực luyện tập, tôi khẽ thở dài một tiếng. ‘Bọn nhóc này vẫn còn phải đi một chặng đường rất dài,’ tôi thầm nhủ, ‘nhưng ít nhất thì chúng nó cũng đã bắt đầu có những bước tiến nhỏ bé đầu tiên. Hy vọng là chúng nó sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.’ Sáu năm… cái thời gian c·hết tiệt này nó cứ trôi đi nhanh như c·h·ó chạy ngoài đồng vậy. Tôi phải nhanh hơn nữa, phải thúc ép chúng nó nhiều hơn nữa. Cái ngày định mệnh kia nó đang đến gần hơn bao giờ hết.