Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Trong Vòng Chiến Đấu.

Chương 4: Trong Vòng Chiến Đấu.


Tuần thứ hai của cái mà tôi vẫn hay gọi thầm là “Đoạn đường đếm số đến ngày tàn của tôi” đã trôi qua. Cái nắng tháng Tám c·hết tiệt vẫn cứ đổ xuống cái bãi tập này, như thể ông trời cũng đang cố gắng nướng chín cái đám nhóc năm nhất khoa Chiến Đấu Ma Pháp tội nghiệp. Tôi thì vẫn ngồi lì trên cái ghế đá quen thuộc, nhếch mép quan sát cái cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Hôm nay là buổi tập đối kháng, và như mọi khi, nó giống hệt như một đàn gà con đang cố gắng mổ nhau vậy. Vụng về, thiếu kinh nghiệm và đầy những pha xử lý ngớ ngẩn.

‘Đúng là một lũ gà mờ,’ tôi thầm nghĩ, mắt đảo qua từng cặp đang quần nhau trong cái vòng tròn giới hạn. Trần Gia Huy, vẫn cái kiểu phòng thủ rụt rè quen thuộc. Thằng nhóc này thông minh thì có thông minh đấy, nhưng mà cứ đụng đến thực tế thì lại cứ như là bị đóng băng vậy. Nó cứ dựng lên mấy cái khiên ma pháp mỏng manh rồi đứng im đó, chờ đợi đối phương tự đâm đầu vào. Đúng là một chiến thuật “tuyệt vời”.

Đối thủ của Gia Huy là cái thằng Hoàng Minh Quân kênh kiệu. Thằng nhóc này thì ngược lại hoàn toàn, cứ hở ra là lại xông lên như một con bò tót, vung vẩy mấy cái bùa chú nhìn thì có vẻ hoành tráng đấy, nhưng mà thiếu đi cái sự tinh tế cần thiết. Sức mạnh mà không có cái đầu lạnh thì cũng chỉ là đồ bỏ đi. Tôi đã thấy bao nhiêu kẻ như thế này rồi. Tự tin thái quá, rồi đến khi gặp phải đối thủ thực sự thì lại tan nát như bong bóng xà phòng.

Kế bên, con bé Lê Thị Phương Anh đang đấu với một thằng bé to con hơn nó cả cái đầu. Con bé này thì lại tỏ ra khá nhanh nhẹn và linh hoạt. Nó cứ thoăn thoắt di chuyển xung quanh đối thủ, né tránh những đòn t·ấn c·ông vật lý thô kệch. Nó không cố gắng đối đầu trực diện mà lại hay dùng mấy cái trò mèo như tạo ra những cơn gió thoảng hay những ảo ảnh đơn giản để làm r·ối l·oạn đối phương. ‘Con bé này có cái đầu khá là linh hoạt đấy,’ tôi thầm đánh giá. ‘Nếu mà nó chịu khó rèn luyện thêm chút nữa thì có khi lại thành một con cáo già trong chiến đấu.’

Còn thằng Ngô Quốc Bảo… haiz, nói thật là tôi cũng chẳng biết nói gì về nó. Thằng nhóc này cứ lầm lì như một con trâu ấy. Không nhanh nhẹn, không thông minh, cũng chẳng có sức mạnh gì nổi bật. Cái duy nhất mà nó có là cái ý chí sắt đá. Bị đánh cho bầm dập rồi mà vẫn cứ cố gắng gượng dậy. Nó cứ lặng lẽ chịu đựng những đòn t·ấn c·ông của đối thủ, rồi thỉnh thoảng lại tung ra một vài đòn phản công yếu ớt. ‘Thằng nhóc này mà biết cách phát huy cái ý chí này thì có khi lại làm nên chuyện đấy.’ Nhưng mà đời thì nó éo le ở chỗ, ý chí không phải lúc nào cũng thắng được sức mạnh.

Mấy trận đấu cứ thế diễn ra, mỗi cặp một vẻ. Thằng thì cứ hùng hục xông lên như bò tót, thằng thì lại cứ co rúm lại như rùa rụt cổ. Con bé thì nhanh nhẹn như chớp, thằng thì lại chậm chạp như sên. Tôi ngồi trên này xem mà cứ thấy buồn cười. Cái đám nhóc này đúng là một lũ tạp pí lù. Cái hệ thống ma pháp c·hết tiệt mà chúng nó được học ở trường cấp ba đúng là vô dụng. Toàn lý thuyết suông với mấy cái bùa chú chẳng có tí uy lực nào.

Sau một hồi quần nhau không ra cái thể thống gì, cuối cùng cũng có vài đứa b·ị đ·ánh bại. Mặt đứa nào đứa nấy cũng méo xệch như cái bánh đa bị ướt. ‘Đấy, tôi đã bảo rồi mà,’ tôi thầm nhủ. ‘Cái thế giới này nó không có chỗ cho những kẻ yếu đuối đâu.’ Mà cái bọn nhóc này hình như vẫn chưa thấm nhuần cái chân lý đơn giản đó thì phải. Chắc chúng nó vẫn còn nghĩ rằng cứ cố gắng hết mình là sẽ thành công. Ha, nỗ lực á? Để tôi nói cho bạn nghe một bí mật nhé: tài năng nó quan trọng hơn nhiều. Dù bạn có cố gắng đến đâu đi nữa, nếu không có cái gen trời phú kia thì bạn cũng chỉ mãi là kẻ tầm thường thôi.

Tôi đứng dậy, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của đám sinh viên còn lại. “Tốt lắm,” tôi nói, giọng vẫn lạnh lùng như thường. “Hôm nay tôi đã thấy được một vài sự tiến bộ nho nhỏ. Nhưng đừng có vội mà tự mãn. Các em vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.” ‘Nói thật thì tôi cũng chẳng thấy có gì đáng khen cả, nhưng mà cứ phải rót mật vào tai chúng nó một chút để chúng nó còn có động lực mà cố gắng.’ Cái đám nhóc này nó giống như mấy cây non ấy, nếu không được chăm sóc đúng cách thì chỉ có nước lụi tàn thôi. Mà tôi thì không có thời gian để mà chăm bẵm từng đứa một. Tôi cần chúng nó tự mình lớn lên, tự mình trở nên mạnh mẽ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt từng đứa. “Hãy nhớ rằng, chiến đấu ma pháp nó không phải là một trò chơi. Nó là vấn đề sống còn. Nếu các em không đủ mạnh mẽ, các em sẽ c·hết. Đơn giản thế thôi.” ‘Nghe có vẻ hơi tàn nhẫn đúng không? Nhưng mà đó lại là sự thật đấy. Cái thế giới này nó vốn dĩ đã là một cái bãi chiến trường rồi, và nếu không tự mình mạnh lên thì chẳng ai bảo vệ được mình đâu.’ Mà tôi thì lại không muốn phải chứng kiến cảnh tượng mấy đứa này bị nghiền nát dưới chân bọn quái vật kia thêm một lần nào nữa. Tôi đã thấy nó quá nhiều rồi.

Tôi đặc biệt nhìn về phía thằng Hoàng Minh Quân. “Hoàng Minh Quân, cậu có sức mạnh, nhưng cậu cần phải học cách kiểm soát nó. Đừng có lúc nào cũng chỉ biết xông lên như một thằng ngốc. Hãy dùng cái đầu của cậu nữa.” Thằng nhóc này lúc nào cũng nghĩ mình là số một, nhưng mà thực tế thì nó còn non và xanh lắm. Cần phải cho nó nếm mùi thất bại nhiều hơn nữa thì may ra nó mới chịu tỉnh ngộ.

Rồi tôi chuyển sang Trần Gia Huy. “Trần Gia Huy, cậu thông minh đấy, nhưng đừng có lúc nào cũng chỉ biết trốn sau mấy cái quyển sách. Đôi khi cậu cũng cần phải xông lên mà chiến đấu.” Thằng nhóc này thì lại ngược lại, lúc nào cũng chỉ biết phòng thủ. Cần phải dạy cho nó biết cách t·ấn c·ông thì mới có cơ hội chiến thắng.

Tôi cũng không quên con bé Lê Thị Phương Anh. “Lê Thị Phương Anh, em có tiềm năng đấy. Hãy tin vào bản thân mình hơn nữa.” Con bé này thì lại có một cái gì đó rất đặc biệt. Một sự nhạy bén với ma pháp mà ngay cả tôi cũng phải ngạc nhiên. Chỉ cần nó chịu khó rèn luyện thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ trở thành một pháp sư mạnh mẽ.

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở thằng Ngô Quốc Bảo. “Ngô Quốc Bảo, sự kiên trì của em rất đáng khen ngợi. Nhưng em cũng cần phải tìm ra cách để phát huy tối đa khả năng của mình. Chỉ có ý chí thôi thì không đủ đâu.” Thằng nhóc này thì đúng là một bí ẩn. Nó không có tài năng gì nổi bật, nhưng lại có một cái ý chí phi thường. Nếu mà nó tìm được đúng hướng đi thì có khi lại là người tiến bộ nhanh nhất trong đám này ấy chứ.

Nói xong, tôi bỏ mặc cái đám nhóc đó tự mình tiêu hóa những lời nhận xét đầy “tình thương” của mình. Tôi biết rằng con đường phía trước của chúng còn rất dài và đầy chông gai. Nhưng tôi cũng tin rằng, nếu tôi có thể khơi dậy được ngọn lửa tiềm ẩn bên trong chúng, thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, chúng sẽ có thể sống sót qua cái ngày định mệnh đó. Còn tôi thì… tôi chỉ hy vọng là cái đám nhóc này đủ trâu c·h·ó để bảo kê cho cái mạng già của tôi mà thôi. Nhìn chúng nó lủi thủi kéo nhau về ký túc xá, tôi lại thở dài một tiếng. Sáu năm… không nhiều đâu. Tôi phải nhanh hơn nữa.

Chương 4: Trong Vòng Chiến Đấu.