Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Gió băng giá

Chương 8: Gió băng giá


Tháng Mười Hai. Tuyết rơi dày hơn, phủ trắng xóa cả khuôn viên Học viện Ánh Sao. Cái đám nhóc năm nhất tội nghiệp giờ trông chẳng khác nào một lũ người tuyết di động, cố gắng giữ ấm trong những bộ đồng phục đã ướt sũng. Tôi ngồi trong văn phòng, nhìn ra khung cửa sổ, nhấm nháp ly cà phê đã nguội ngắt. Cái thời tiết c·hết tiệt này nó cứ như muốn đóng băng cả cái ý chí chiến đấu vốn đã chẳng còn bao nhiêu của tôi vậy.

Trong suốt tháng vừa qua, tôi đã tập trung huấn luyện bọn nhóc về nguyên tố Thủy. Sau những bài học lý thuyết và những buổi tập luyện cơ bản, giờ tôi muốn xem chúng nó đã thực sự làm chủ được nguyên tố này đến đâu. Tôi đã đưa chúng đến một cái hồ đóng băng gần học viện, và nhiệm vụ của chúng hôm nay là phải phá vỡ lớp băng dày đó bằng ma pháp Thủy hệ. Nghe có vẻ đơn giản đúng không? Nhưng bạn thử tưởng tượng xem, cái lớp băng này nó dày đến cả mét ấy, và cái đám nhóc kia thì đứa nào đứa nấy tay nghề vẫn còn non choẹt.

“Hôm nay,” giọng tôi vang vọng trên mặt hồ băng giá, lạnh lẽo chẳng kém gì thời tiết, “mục tiêu của các em là phá vỡ lớp băng này. Các em có thể sử dụng bất kỳ bùa chú Thủy hệ nào mà các em đã học. Kẻ nào không phá được băng trong vòng một tiếng đồng hồ… sẽ phải nhảy xuống hồ bơi trong tình trạng chỉ mặc đồ lót. Nghe rõ chưa?”

Đám sinh viên nhìn nhau với vẻ mặt đầy lo lắng. Cái hồ này nó lạnh đến mức chỉ cần chạm tay vào thôi đã thấy buốt tận óc rồi, chứ đừng nói đến chuyện nhảy xuống bơi lội. ‘Tốt,’ tôi thầm nghĩ. ‘Cái h·ình p·hạt này xem ra có tác dụng hơn hẳn mấy lời mắng mỏ của tôi.’

Tôi bấm đồng hồ và ra hiệu bắt đầu. Trần Gia Huy vẫn là người thận trọng nhất. Thằng nhóc này ngồi xổm xuống bên mép hồ, cẩn thận quan sát lớp băng rồi bắt đầu niệm chú. Những dòng nước nhỏ xíu bắt đầu chảy ra từ hai bàn tay nó, cố gắng bào mòn lớp băng dày đặc. ‘Thằng nhóc này đúng là kiểu người thích đi đường vòng,’ tôi nhếch mép. ‘Nhưng đôi khi chậm mà chắc.’

Lê Thị Phương Anh thì lại tiếp cận vấn đề một cách trực diện hơn. Con bé nhắm mắt lại, tập trung cao độ, rồi bất ngờ vung tay về phía mặt hồ. Một cột nước lớn bắn lên cao, đập mạnh vào lớp băng. Tiếng “rắc” vang lên khe khẽ, một vài vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt băng. ‘Con bé này có vẻ đã nắm bắt được cái hồn của nguyên tố Thủy rồi,’ tôi thầm đánh giá. ‘Chỉ cần rèn luyện thêm chút nữa là có thể thành tài.’

Ngô Quốc Bảo vẫn giữ cái vẻ lầm lì quen thuộc. Thằng nhóc này không cố gắng tạo ra những bùa chú phức tạp mà lại tập trung vào những đòn t·ấn c·ông đơn giản nhưng mạnh mẽ. Nó liên tục đấm mạnh tay xuống mặt băng, mỗi cú đấm đều mang theo một lực lớn đáng kinh ngạc. Lớp băng bắt đầu rung chuyển, và những vết nứt ngày càng lan rộng. ‘Thằng nhóc này tuy không có tài năng đặc biệt, nhưng cái sức bền và ý chí của nó thì thật đáng nể,’ tôi khẽ gật đầu.

Còn Hoàng Minh Quân… haiz, thằng nhóc này thì đúng là không bao giờ chịu thay đổi. Nó vẫn cứ cố gắng phô trương sức mạnh của mình bằng những bùa chú hoành tráng nhưng lại chẳng có hiệu quả thực tế. Nó tạo ra một con rồng nước khổng lồ, trông thì rất ấn tượng đấy, nhưng cái con rồng đó lại chẳng thèm t·ấn c·ông lớp băng mà cứ lượn vòng vòng trên mặt hồ. ‘Thằng nhóc này đúng là phí phạm tài năng,’ tôi lắc đầu ngán ngẩm. ‘Sức mạnh mà không có cái đầu thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.’

Thời gian cứ thế trôi đi, chậm chạp và nặng nề như một con sên đang bò trên băng. Vài sinh viên đã bắt đầu phá được lớp băng, dù chỉ là những lỗ nhỏ xíu. Vài người khác thì vẫn đang chật vật cố gắng, mồ hôi chảy ròng ròng dù trời rất lạnh. Thằng Minh Quân cuối cùng cũng nhận ra cái con rồng nước của nó vô dụng, nó bắt đầu chuyển sang dùng những bùa chú đơn giản hơn, và cuối cùng cũng tạo được một cái lỗ nhỏ trên mặt băng.

Khi thời gian gần hết, cũng có khoảng mười lăm sinh viên phá được lớp băng. Ba người còn lại, trong đó có một thằng nhóc khá nhút nhát và hai con bé có vẻ hơi lười biếng, đành phải ngậm ngùi nhảy xuống cái hồ nước lạnh buốt giá. Tiếng la hét thất thanh của chúng nó vang vọng khắp mặt hồ băng giá. ‘Đáng đời,’ tôi thầm nghĩ. ‘Lần sau còn dám lười biếng không?’

“Ngày hôm nay, các em đã cho tôi thấy được sự tiến bộ của mình,” tôi nói, giọng không chút cảm xúc. “Một vài người đã thực sự làm tôi ngạc nhiên. Nhưng đừng có vội mà tự mãn. Các em vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.” ‘Nói thật thì tôi cũng không thấy có gì đáng khen ngợi lắm đâu,’ tôi thầm nhủ. ‘Nhưng mà cứ phải nói thế để bọn nhóc nó còn có động lực.’

Tôi nhìn thẳng vào mắt từng đứa. “Hãy nhớ rằng, ma pháp nó không phải là một thứ gì đó phù phiếm và đẹp đẽ. Nó là một công cụ để sinh tồn. Nếu các em không đủ mạnh mẽ để làm chủ nó, nó sẽ phản lại các em.”

Tôi đặc biệt nhìn về phía Phương Anh. “Lê Thị Phương Anh, em có tiềm năng rất lớn. Hãy tiếp tục phát huy nó.” Rồi tôi chuyển sang Gia Huy. “Trần Gia Huy, cậu cần phải tự tin hơn vào khả năng của mình. Đừng lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ quá nhiều.” Và cuối cùng là thằng Bảo. “Ngô Quốc Bảo, sự kiên trì của em sẽ giúp em vượt qua mọi khó khăn.”

Sau khi cho bọn nhóc nghỉ ngơi và sưởi ấm, tôi lại tiếp tục buổi huấn luyện với một bài tập khác. Lần này, tôi muốn kiểm tra khả năng phối hợp giữa các nguyên tố của chúng. Tôi đã chuẩn bị sẵn một vài mục tiêu giả, và nhiệm vụ của bọn nhóc là phải sử dụng kết hợp cả Hỏa và Thủy để tiêu diệt chúng. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng việc kết hợp hai nguyên tố đối lập như vậy đòi hỏi sự tập trung cao độ và khả năng kiểm soát ma pháp rất tốt.

Bọn nhóc lại bắt đầu chật vật. Việc kết hợp Hỏa và Thủy hóa ra khó khăn hơn chúng tưởng rất nhiều. Vài đứa thì tạo ra những cột hơi nước nóng bỏng, vài đứa thì lại tạo ra những v·ụ n·ổ nhỏ chẳng gây ra chút sát thương nào cho mục tiêu. ‘Xem ra bọn nhóc này vẫn còn phải học nhiều,’ tôi thầm nghĩ. ‘Việc kết hợp các nguyên tố một cách hiệu quả nó không hề dễ dàng chút nào.’

Phương Anh và Gia Huy lại là hai người tỏ ra có năng khiếu nhất trong bài tập này. Phương Anh có thể dễ dàng chuyển đổi giữa Hỏa và Thủy, tạo ra những đòn t·ấn c·ông bất ngờ và hiệu quả. Còn Gia Huy thì lại tìm ra cách kết hợp hai nguyên tố này một cách logic và có hệ thống, tạo ra những bùa chú vừa mạnh mẽ vừa ổn định.

Thằng Bảo vẫn cứ lầm lì cố gắng, và cuối cùng nó cũng tìm ra cách kết hợp Hỏa và Thủy để tạo ra những v·ụ n·ổ nhỏ. Còn thằng Minh Quân thì vẫn cứ loay hoay mãi mà chẳng làm được trò trống gì. Nó cứ cố gắng tạo ra những bùa chú phức tạp mà chẳng để ý đến sự phối hợp giữa các nguyên tố.

Khi buổi huấn luyện kết thúc, tôi lại tập hợp đám sinh viên lại. “Ngày hôm nay, các em đã cho tôi thấy được những điểm mạnh và điểm yếu của mình,” tôi nói. “Việc kết hợp các nguyên tố là một kỹ năng rất quan trọng trong chiến đấu ma pháp. Các em cần phải luyện tập nhiều hơn nữa để có thể làm chủ được nó.”

Nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của đám sinh viên khi chúng lững thững trở về ký túc xá, tôi lại thở dài một tiếng. Sáu năm… thời gian vẫn cứ trôi. Tôi phải tiếp tục thúc ép chúng nó, phải rèn luyện chúng nó đến giới hạn cuối cùng. Vì tôi biết rằng, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể bảo vệ chúng ta khỏi những gì đang chờ đợi ở phía trước.

Chương 8: Gió băng giá