Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 114: Lừa gạt thành công
Bạch Hàng nghe xong ngượng ngùng cười cười: "Cháu mới cấp 5, sức chiến đấu chưa đến 1000, hơn nữa cháu cũng không biết đầu óc bị sao nữa, điểm thuộc tính toàn bộ dồn hết vào tinh thần, không ai chịu lập đội với cháu."
"Chỉ có thể bán đá bào thôi."
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bạch Hàng, Diệp Sơ Vân bật cười.
Không ai có thể ngờ được, "Mạt Nhật Thiên Tai" Bạch Hàng mà ai ai cũng sợ hãi.
Bây giờ lại sống thảm hại như vậy.
Kiếp trước Bạch Hàng là một trong những cao thủ thần cấp top 100, sở hữu thực lực cấp thiên.
Cấp 10 đến 100 lần lượt tương ứng với nhất giai đến thập giai.
Sau thập giai thì chia thành cấp địa và cấp thiên.
Cao thủ thần cấp top 100, theo thứ hạng, 50 người đứng đầu sở hữu thực lực cấp thiên, 50 người sau sở hữu thực lực cấp địa.
Mà Bạch Hàng xếp thứ hai mươi mốt, chính là một cao thủ cấp thiên thật sự.
Mười năm sau của thế giới Thần Ma cũng chỉ có số ít mấy chục người có thể đạt đến trình độ của Bạch Hàng.
Có thể nói, một ý niệm của Bạch Hàng, có thể quyết định sinh tử của hàng trăm ngàn người, thậm chí là hàng triệu người cũng không quá đáng.
Là một cao thủ cấp thiên, bây giờ lại ở đây bán đá bào, thật sự là quá bất tài.
Thật khó tưởng tượng được mạt nhật t·hiên t·ai trong tương lai sẽ là một thiếu niên vụng về như vậy.
Nhưng điều mà Diệp Sơ Vân không ngờ đến là.
Bạch Hàng ngay từ đầu lại là người của khu 118 sao?
Kiếp trước sao hắn lại hoàn toàn không chú ý đến?
Hắn nhớ Bạch Hàng trong ba năm đầu ở thế giới Thần Ma không được nổi tiếng lắm.
Hình như nghe tin đồn nói hắn vẫn luôn ở trong một thế lực nhị lưu làm một con tép riu.
Bởi vì một "sự kiện nào đó" vô cùng nổi tiếng, Bạch Hàng trở thành kẻ chịu tội thay bị đuổi khỏi thế lực nhị lưu này.
Lập tức Bạch Hàng thề sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào, không tin bất kỳ ai.
Cho đến khi hắn trở thành cao thủ tứ giai, vẫn có một số thế lực đưa ra phúc lợi vô cùng hấp dẫn muốn chiêu mộ hắn.
Bạch Hàng đều không đồng ý, căn bản không thèm nhìn đến.
Việc này đã chọc giận các thế lực này, lần lượt phái cao thủ trong lãnh địa đến á·m s·át Bạch Hàng.
Nhưng điều này không những không hủy hoại được Bạch Hàng, mà còn khiến các thế lực này bị g·iết đến người ngã ngựa đổ.
Thuộc dạng càng đánh càng mạnh, không lâu sau liền trực tiếp ngồi t·ên l·ửa thăng cấp lên cao thủ cấp địa, lần lượt tìm những thế lực này tính sổ.
Các thế lực này chỉ đành phải trả cái giá đắt, bình ổn chuyện này.
Cho đến khi Bạch Hàng thăng cấp cấp thiên, những thế lực này đều không dám xuất hiện trước mặt hắn.
Mà cái thế lực nhị lưu ban đầu đá Bạch Hàng đi thì lại vô cùng hối hận.
Vụ b·ê b·ối này cũng luôn được bàn tán trên kênh thế giới.
Thế lực nhị lưu kia cũng luôn bị nhiều thế lực khác chế giễu.
Một cơ hội có thể thăng cấp từ thế lực nhị lưu lên thế lực siêu cấp cứ như vậy mà vuột khỏi tay.
Diệp Sơ Vân cũng đoán rằng Bạch Hàng sở dĩ xuất hiện ở đây, phần lớn là có liên quan đến mình.
Kiếp trước khu 118 sau khi rời khỏi đầm lầy sương độc thì đã mỗi người một ngả rồi.
Bởi vì khi đó không có một người như mình xuất hiện, để kết nối tất cả mọi người ở khu 118 lại với nhau.
Kiếp trước mọi người tự phát triển, dần dần biến mất không còn tăm hơi.
Cũng chỉ có đội của Vương Cương là nổi lên được chút sóng gió, gia nhập vào một thế lực nhị lưu có chút tiếng tăm.
Những người khác bao gồm cả Diệp Sơ Vân, thì cơ bản là không có một chút cảm giác tồn tại nào.
Bây giờ mình đã xây dựng lãnh địa, sớm kết nối tất cả mọi người ở khu 118 lại.
Hắn cũng không phát hiện, thì ra khu 118 của bọn họ lại ẩn chứa cao thủ, có một cao thủ cấp thiên trong tương lai.
Những người khác đều là Diệp Sơ Vân từ nơi khác lừa gạt về.
Vậy mà Bạch Hàng lại là người của khu 118 bản địa, tuyệt đối không thể để mất được!
Hắn đoán Bạch Hàng sở dĩ có thể trưởng thành nhanh như vậy, nhất định là không thể tách rời khỏi thiên phú của hắn.
Cho dù hắn bây giờ chiêu mộ được Bạch Hàng, chỉ cần bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định có thể trở thành cao thủ cấp thiên một lần nữa.
Bạch Hàng căng thẳng nhìn Diệp Sơ Vân.
Lúc này Diệp Sơ Vân đang nhìn chằm chằm vào hắn, cứ như hắn là bảo vật vậy.
Điều này làm cho Bạch Hàng không khỏi nổi hết cả da gà, không nhịn được lùi lại vài bước.
"Hả, Diệp minh chủ, hình như ngài ăn hết đá bào rồi thì phải."
"Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy thì cháu xin phép đi trước ạ."
Diệp Sơ Vân nhìn ánh mắt và hành động cảnh giác của Bạch Hàng, liền biết hắn khẳng định đã nghĩ sai rồi.
Lập tức cười nói: "Cháu đừng nghĩ nhiều quá nhé."
"Ta chỉ là rất hứng thú với thủ pháp có thể ngưng tụ ra đá bào trong nháy mắt của cháu thôi."
"Thủ pháp?"
Nghe đến đây, Bạch Hàng lại càng thêm cảnh giác.
Diệp Sơ Vân vội tiếp tục nói:
"Cháu yên tâm, hứng thú thì hứng thú thôi, ta sẽ không hỏi nhiều, ta chỉ muốn hỏi, có muốn gia nhập chúng ta, trở thành nhân viên ở đây không?"
Hắn chỉ vào phía sau.
Tiền Đa Đa vẫn còn đang ở đó tuyển người.
"Cháu, gia nhập các ngài?"
Vẻ mặt Bạch Hàng không thể tin được.
"Cháu có thể sao??"
Diệp Sơ Vân gật đầu: "Đương nhiên là có thể."
"Ta cảm thấy cháu có tiềm chất trở thành cao thủ, muốn đầu tư tài nguyên vào cháu, bồi dưỡng cháu."
Sau đó lại đột ngột chuyển giọng.
"Nhưng mà tương ứng, cháu phải ký khế ước Thiên Đạo với chúng ta, tuyệt đối không thể phản bội chúng ta."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Được, cháu đồng ý."
Diệp Sơ Vân cứ tưởng rằng Bạch Hàng nghe xong sẽ do dự một chút.
Không ngờ hắn ngược lại lập tức đồng ý.
"Hả, cháu không cần suy nghĩ chút nào liền đồng ý sao?"
Bạch Hàng cười lắc đầu:
"Chuyện này có gì mà cần phải suy nghĩ chứ."
"Một là vì cháu tin vào nhân phẩm của Diệp minh chủ, người khác đều không muốn mua đá bào của cháu, chỉ có minh chủ ngài một lần mua của cháu mười phần đá bào, cháu cảm thấy ngài chắc chắn là một người tốt bụng."
"Hả, đa tạ lời khen." Diệp Sơ Vân ngượng ngùng cười cười.
Hắn lúc đầu không biết thân phận của Bạch Hàng, quả thật là ôm tâm thái giúp đỡ hắn mà mua đá bào.
"Hơn nữa hai là, bởi vì một người không có tài cán gì như cháu, Diệp minh chủ ngài còn nguyện ý đầu tư vào cháu, cháu như thế nào cũng nghĩ không ra lý do để phản bội cả."
"Hơn nữa Bạch Hàng cháu cũng không phải là người ăn cháo đá bát."
Diệp Sơ Vân vừa nghe, lập tức vui vẻ tươi cười.
"Vậy, coi như cháu đồng ý rồi?"
Bạch Hàng gật đầu:
"Cháu đồng ý gia nhập, nhưng mà cháu còn một điều kiện."
"Ồ? Nói thử xem."
Bạch Hàng cắn răng, lấy hết can đảm nói:
"Nếu như cháu gia nhập rồi, hưởng thụ tài nguyên của các ngài nhưng lại không giúp được gì, thì hãy để cháu rời đi."
"Việc này..."
Diệp Sơ Vân vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Cứ tưởng rằng Bạch Hàng sẽ đưa ra điều kiện gì, không ngờ lại là cái này?
Đứa trẻ này, thật không tệ mà, thật sự là hiểu chuyện quá đi.
Diệp Sơ Vân cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Cái thế lực nhị lưu kiếp trước kia chắc chắn là bị mù rồi, vậy mà lại đuổi một đứa trẻ ngoan như vậy đi.
"Được, ta đồng ý điều kiện của cháu, không cần cháu nói, ở chỗ ta cũng sẽ không nuôi loại phế vật chỉ biết hưởng thụ tài nguyên một cách vô ích."
"Vậy thì cháu đi theo ta đi, trước tiên đến chỗ phó minh chủ Tiền đăng ký một chút."
Diệp Sơ Vân gật đầu, tỏ ra ung dung bình tĩnh.
Thực chất trong lòng hắn đã cười toe toét rồi.