Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Đèn tắt rạp tan, tấm màn đỏ từ từ hạ xuống
Động tác thu tay của anh có chút do dự, rõ ràng là anh vẫn chưa đánh đủ.
Chắc chắn là vậy, cô khẳng định là vậy.
Trợ lý Trần mới nói được một nửa thì đột nhiên bị ngắt lời, anh ấy quay đầu lại và thấy Kỳ Tỉnh bước ra từ câu lạc bộ thể hình với vẻ ngoài vui vẻ.
Gió chiều ở vịnh Tiêu Quảng Đông lướt qua những tòa nhà cao tầng thổi đến nhẹ nhàng, lay động vạt áo họ, mang theo sự mát mẻ.
Dường như vẫn muốn đánh tiếp.
“Cậu độc thân đúng không, dạo này qua căn hộ của tôi, tôi bao cơm nước.” Kỳ Tỉnh mím môi, cúi đầu: “Để ý giúp tôi.”
? Cậu nói lại xem?
Bước qua ranh giới đó, Diệp Phục Thu ngay lập tức nhìn thấy Kỳ Tỉnh đang đứng trước bồn rửa rau quả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó — “Rắc.”
“Ngoài chảy máu ra thì không có cách nào khác để tỉnh táo… Thật là thú vị…” Kỳ Tỉnh cười một tiếng, cúi đầu hút thuốc.
Anh bóp vỡ viên tinh dầu tạo hương trong điếu thuốc.
Trợ lý Trần: ?
“Bình thường không thấy cậu ấy tập đấm bốc hăng hái thế này… Ai chọc cậu ấy à?”
Trần Bằng Tổ nheo mắt quan sát, lén đến bên Hoàng Nhân, hỏi nhỏ: “……Khổ vì tình à?”
Kỳ Tỉnh: “Sau này nếu còn xem phim mạng lung tung thì tôi sẽ tìm người xử lý cậu.”
“Xin lỗi, là tôi không đúng.”
“Sáu ngày rồi.”
“Này, hỏi cậu đấy, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Câu hỏi của người bạn được lặp lại.
“Tổng giám đốc Kỳ… Không phải tôi không muốn giúp.”
Anh mặc bộ đồ màu xám đơn giản, cúi đầu, mái tóc đen che khuất đôi mắt. Anh đứng đó, lưng và eo cứng đờ, như một cây cung sắp đứt vì căng hết mức.
Hình ảnh đó liên tục dừng lại ở cảnh cô ngồi trên đùi anh, dù sợ đến cứng đờ người, nhưng vẫn khiêu khích anh.
“Tôi vốn dĩ không bình thường.” Kỳ Tỉnh thẳng thắn.
Diệp Phục Thu không thể giãy giụa, hoàn toàn không thể chống cự lại sức mạnh của anh, chỉ biết đỏ mặt quát: “Không, không được gọi tôi như vậy…”
“Mấy ngày nay vừa bị thương, lại nhốt mình trong phòng không ăn không uống, thỉnh thoảng còn tự nói chuyện một mình và đột nhiên cười. Tôi đến phòng làm việc của cậu ấy, chỉ trong một ngày mà cậu ấy đã làm hỏng 60 bao thuốc lá có viên tinh dầu tạo hương.”
Anh ấy im miệng rồi lại lén nhìn sắc mặt Kỳ Tỉnh, bổ sung: “Vậy tôi đoán đúng chứ?”
Phòng tắm vốn nên khô ráo yên tĩnh giữa đêm, lại được bật lên ánh sáng trắng tinh.
Trước Diệp Phục Thu, bác sĩ Trần Dung, trợ lý Tiểu Trần và em trai Dịch Thận là ba người duy nhất trên thế giới biết về chứng cuồng loạn tự hủy hoại bản thân của Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh nhắm mắt, bất lực, sắp tức c·h·ế·t: “Này anh bạn, cậu có thể nói nhỏ một chút không?”
Chương 34: Đèn tắt rạp tan, tấm màn đỏ từ từ hạ xuống
Mỗi cú đấm anh tung ra đều trúng vào điểm yếu của đối thủ, sự chính xác này chứng tỏ anh đang tập trung cao độ.
Diệp Phục Thu lập tức tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà và thở gấp. Rèm cửa im lìm, bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối mờ, chỉ hơi có chút ánh sáng.
Cửa xe bị đóng sầm lại.
Sau khi hôn cô, không biết Kỳ Tỉnh lấy ra một con dao nhỏ từ đâu rồi đặt vào tay cô. Anh nắm tay cô, chĩa mũi dao vào trái tim mình.
Nhưng trước đây chưa từng xuất hiện chuyện như thế này…..
Kỳ Tỉnh cúi người, một tay chống bên cạnh đầu cô, Diệp Phục Thu lập tức cảm thấy phần giường bên cạnh lún xuống. Cô giơ tay ra ngăn cản, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Bài tập ở trường và công việc làm thêm bên ngoài vẫn đang tiến hành song song, cô cũng không để tâm nghĩ đến chuyện của anh nữa.
Đầu óc Diệp Phục Thu trống rỗng.
Anh cúi người, chống tay lên đùi rút một điếu thuốc, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu lọc mỏng manh.
Trần Bằng Tổ thầm nghĩ: Rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể khiến Kỳ Tỉnh thành ra thế này chứ!
Bên kia điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím trong chốc lát, rồi dừng lại sau khi Tiểu Trần nói xong.
Không phải người này thường xuyên phát điên sao?
Anh không xuống sàn mà cúi người nhặt chai nước ở góc, uống một ngụm, vì nóng nên hơi nheo mắt.
Diệp Phục Thu ôm mặt, chỉ muốn hét lên hai tiếng để giải tỏa sự xấu hổ.
Kỳ Tỉnh áp sát, cho đến khi mũi anh khẽ chạm vào má cô, khiến cô run rẩy và chỉ lặp lại một câu: “Thu Thu…”
Diệp Phục Thu nhìn xuống, cổ tay anh vẫn đang chảy máu, cô hoảng hốt thất thanh: “Kỳ Tỉnh! Tay anh…”
“A Nhân, cậu ấy lại làm cái gì vậy?”
Dường như có âm thanh kỳ lạ sắp thoát ra từ khóe môi.
Ba đến năm ngày sau.
Dịch Thận hỏi anh ấy: “Dạo gần đây anh ấy có gặp chuyện gì khác thường không?”
Anh ấy vừa quay đầu đã thấy Kỳ Tỉnh ngồi xuống cạnh họ, vẻ mặt vẫn đen như mực. Trần Bằng Tổ lập tức không dám lải nhải nữa.
“Rơi vào trạng thái cuồng loạn giống như mộng du trong thời gian dài, thần kinh não bộ bị tổn thương là rất nghiêm trọng.”
Kỳ Tỉnh nhìn xuống cô bằng ánh mắt vừa b.ệnh ho.ạn vừa nồng nhiệt, khẽ cười nói: “Hoặc là g·i·ế·t tôi, hoặc là.”
Hoàng Nhân vắt khăn trên vai, anh ấy vừa kết thúc buổi tập riêng, hơi thở còn chưa ổn định, nghe câu hỏi của bạn thì chỉ lắc đầu.
Kỳ Tỉnh buộc lại găng tay đấm bốc, anh đối mặt với bao cát nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu lại là khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết của cô gái.
“Hoặc là anh biết gì đó, nhưng không chắc có nên nói với tôi không.”
Kỳ Tỉnh vừa tắm xong, mái tóc đen vẫn còn hơi ướt. Anh đứng khoanh tay trước ngực sau lưng anh ấy, nhướng mày như đang hỏi.
Đầu óc trắng xóa.
Anh ấy tiến đến sàn đấm bốc được bao quanh bởi dây thừng, đứng cạnh Hoàng Nhân đang ngồi nghỉ.
“Anh, anh…”
Trợ lý Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định thành thật, nói với người bên kia điện thoại: “Nếu cậu nói vậy thì thực ra là có một chuyện…” (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Trần Bằng Tổ là một tay chơi điển hình, việc tập luyện chỉ mang tính chất làm màu, khác hẳn với hai người kia thực sự vì mục đích rèn luyện.
“Giữa buổi chiều mà tập chân à?” Trần Bằng Tổ nói xong, ồ một tiếng dài rồi đẩy nhẹ anh ấy một cách ám chỉ: “Tối nay cậu đi tìm bạn gái hả?”
Trần Bằng Tổ cười đến mức không đứng vững.
Chiếc áo sơ mi lụa trên người anh lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, phần ngực anh hững hờ lộ ra.
Trần Bằng Tổ sửng sốt: “Sao cậu lại bắt đầu nói tiếng phổ thông vậy, kỳ quá.”
“Diệp Phục Thu, cô ấy thật có bản lĩnh.”
Cô lập tức kéo chăn trùm kín người, trong khoảnh khắc không biết là sợ hãi hay xấu hổ, ánh mắt cô dao động không yên, cảm xúc khó kiềm chế.
“Không liên lạc với tôi, cũng không nói muốn gì, mỗi ngày tôi đều tưởng tượng vô số cách xử lý.” Anh bật cười hai tiếng, toát lên vẻ vui vẻ kỳ lạ: “Thì ra cảm giác bị người khác nắm thóp là như vậy.”
Những ngón chân đang căng thẳng của Diệp Phục Thu đột nhiên co rúm lại.
Cô gái đi nhẹ nhàng vào phòng tắm ôm theo quần áo để thay, tiếng bước chân lê dép sột soạt nhẹ nhàng.
Mỗi cú đấm đều tạo ra tiếng nặng nề, như những tảng đá lớn rơi xuống, khiến tai người ta ù đi.
Căn phòng ngủ vốn yên tĩnh vang lên tiếng sột soạt, Diệp Phục Thu ngồi dậy trên giường. Không hiểu sao cô lại cứng đờ kéo chăn ra xem, mặt đỏ bừng.
“Thực sự là.” Không có cách nào.
!!
Một đoạn hội thoại kịch tính kết thúc, hai người không đưa ra được thông tin hữu ích nào.
Anh nhắm mắt, thở dài: “Không sao, nhàn rỗi quá nên tôi bị bệnh.”
Nếu không biết phong cách đấu của anh vốn dĩ nhanh gọn và hung hãn thì người ta có thể tưởng anh và đối thủ có thù hận sâu nặng.
Diệp Phục Thu đối mặt với ánh mắt trống rỗng đáng sợ của anh, cô hét lên, quay người bỏ chạy.
Có, có phải là phản ứng bình thường khi gần đến kỳ kinh nguyệt không?
“Tổng giám đốc Kỳ…” Tiểu Trần thở dài, quan tâm một cách chân thành: “Mùa Thu đến rồi, dạo gần đây cậu… chứng cuồng loạn ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn.”
Khi anh nói, hơi thở phả lên xương quai xanh của cô khiến nó ẩm ướt.
Hoàng Nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không đến mức khổ, giống như sắp bị phụ nữ làm cho c·h·ế·t ấy.”
Anh hút một hơi rồi bỏ xuống, nếp nhăn trên trán lộ rõ sự không quen và không thích hút thuốc.
Kỳ Tỉnh liếc nhìn anh ấy, cười, “Lát nữa tôi đăng ký khám cho cậu, cậu đi kiểm tra não đi.”
Sự “trưởng thành” vô thức và xấu hổ mà cô gái chưa ý thức được, theo dòng nước tắm ấm áp thơm mát chảy xuống đất.
Diệp Phục Thu sợ hãi không dám cử động, “Kỳ, Kỳ Tỉnh…”
Kỳ Tỉnh c** tr*n, cuộc tập luyện căng thẳng kéo dài khiến mồ hôi lấm tấm trên cơ thể săn chắc, từng giọt mồ hôi nhỏ chảy xuống theo đường cong của ngực và cơ bụng đang căng phồng.
Trần Bằng Tổ cười lớn vài tiếng, chỉ vào anh ấy: “Cậu cũng có ngày này! A Tỉnh, cậu thấy chưa…”
Anh giống như chiếc hộp Pandora, mở ra vô số câu đố rực rỡ nhưng đáng sợ, khiến người ta tò mò nhưng cũng chứa đầy cạm bẫy và nguy hiểm.
Một hơi thuốc nữa hít vào phổi, kíc.h th.ích thần kinh, làn khói trắng thoát ra từ đôi môi hé mở của anh trong khoảnh khắc bốc lên. Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Nói rồi anh nghiêng đầu, đôi môi ấm áp hôn lên vành tai cô.
Kỳ Tỉnh không nói gì, trực tiếp rút một điếu thuốc từ hộp, kẹp giữa răng, tất cả câu trả lời dường như đều nằm trong khoảnh khắc tia lửa đốt cháy thuốc, khói bốc lên.
“Cả đời không được rời đi.”
Tiểu Trần: …
…………
Giấc mơ vô cùng chân thực, mở cửa nhà bếp trong biệt thự, tiếng nước nhỏ giọt “tí tách” bên tai khiến cô như bị mất hồn, vô thức bước vào nhà bếp.
“Ngay trước khi cậu định tiết lộ bí mật cá nhân của tôi.” Kỳ Tỉnh nghiêng đầu: “Tôi vẫn rất ổn.”
Có người đã từng đánh thức được anh.
Kỳ Tỉnh ngẩng cằm, ánh mắt áp lực.
Đối mặt với ánh mắt âm trầm của anh, Tiểu Trần không khỏi rùng mình.
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu hình ảnh Diệp Phục Thu.
Kỳ Tỉnh đột nhiên ngước mắt lên, như muốn nói: Sao cậu thông minh thế.
Thực tế, cảnh Kỳ Tỉnh vung dao tự cứa vào bản thân vẫn gây ra một tổn thương không nhỏ cho tâm hồn non nớt của Diệp Phục Thu.
Sau khi trở về phòng, Diệp Phục Thu nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Đầu óc cô đầy ắp hình ảnh anh bị chảy máu cùng vô số nghi vấn không thể giải đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh càng tức giận, càng chứng minh rằng bài toán này tôi làm đúng, đúng không?”
Trần Bằng Tổ nhìn Hoàng Nhân, hỏi: “Cậu vừa tập gì?”
Anh ấy nghe đối phương hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Dịch Thận quả nhiên là em trai cùng huyết thống với Kỳ Tỉnh, sự nhạy bén bẩm sinh của cậu ấy không hề thua kém Kỳ Tỉnh.
Trần Bằng Tổ liếc nhìn Kỳ Tỉnh trên sàn đấm bốc, mỗi cú đấm đều mang theo gió, chỉ với những cú đấm không dùng chân đã khiến đối thủ phải liên tục lùi bước.
Giọng phổ thông của Hoàng Nhân không chuẩn lắm, nhưng nói chậm lại thì có thể coi là khá ổn, anh ấy nói một cách bất lực: “Bạn gái mới quen là người phương Bắc, không hiểu tiếng Quảng Đông của tôi.”
Mọi chuyển động đều toát lên sự năng động, hormone nam tính như những tia lửa bùng cháy.
Huấn luyện viên cởi mũ bảo hiểm và xuống sàn, anh ấy khập khiễng và vội vã bước về phòng thay đồ.
Trợ lý Trần bước xuống xe, cầm điện thoại: “Tổng giám đốc Dịch, cậu Dịch, cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại rồi!”
Trần Bằng Tổ – một tay lười biếng đến giờ vẫn chưa đổ mồ hôi, ngồi xuống ăn đĩa trái cây do nhân viên phục vụ mang đến, vừa ăn chuối vừa trêu chọc: “A Tỉnh, nếu đặt vào thời xưa thì tôi sẽ thuê cậu về đấm bốc đen ở sàn đấu, với thể hình và kỹ thuật của cậu, e là có thể kiếm về cho tôi cả núi vàng đấy~”
“Mọi người trên con đường này sắp biết hết rồi.”
“Còn chuyện gì khác không? Không có thì tôi cúp máy đây.”
Giọng nói của Dịch Thận bên kia đầu dây vẫn còn khàn khàn, giống như vừa mới ngủ dậy, mặc dù giờ đã là buổi chiều.
“Hôm qua dự án kết thúc, lại có tiệc rượu nên tôi mệt quá, ngủ quên.” Cậu ấy giải thích ngắn gọn, sau đó nói thêm: “Gọi Dịch Thận là được.”
Trợ lý Trần vội vàng báo cáo: “Cậu Dịch, tình trạng của tổng giám đốc Kỳ thực sự đáng lo, tôi cũng không còn cách nào khác mới liên lạc với cậu.”
“Khi bắt gặp tôi tự rạch vào tay mình, lúc đàm phán với tôi, cô ấy cười đến mức răng sắp bay vào mặt tôi rồi.”
Ồ, xin lỗi.
Tiểu Trần bĩu môi: “Cậu từng có rất nhiều cơ hội xử lý cô ấy…”
Qua vài lời nhắc nhở của Dịch Thận, trợ lý Trần đột nhiên mạnh dạn suy đoán: “Tổng giám đốc Kỳ, dạo gần đây…”
“Rầm——”
Trợ lý Trần hơi sửng sốt.
“Trợ lý Trần, tôi nhớ anh từng học chuyên sâu về tâm lý học.” Dịch Thận vừa gõ bàn phím vừa nói: “Cho dù không biết thì cũng có thể quan sát và suy đoán chứ, đúng không?”
Nói xong, anh ngẩng đầu, ngón tay xoa xoa hộp thuốc lá trong túi, trong lòng không biết góc nào đang ngứa ngáy.
Tưởng rằng ngủ được sẽ đỡ hơn, nhưng người đã ám ảnh cô lúc nửa đêm lại xuất hiện trong giấc mơ.
Kỳ Tỉnh thở dài, hai tay nhét vào túi quần, nhìn ra xa ngẩn ngơ: “Tôi bảo cô ấy đưa ra điều kiện, cô ấy nói không cần gì cả, cậu nói xem có đáng đánh không.”
Tiểu Trần khoanh tay đứng tại chỗ xoay một vòng, phát hiện ra điểm mù: “Tôi hiểu rồi, chắc cô ấy muốn có một vệ sĩ toàn năng, cô ấy muốn anh làm c·h·ó của cô ấy!”
Trợ lý Trần lặng lẽ cúp máy: “…”
“Có phải là liên quan đến cô Diệp không?”
Trợ lý Trần thực sự rất thích tiếp xúc với người như Dịch Thận, không có vẻ cao ngạo và thẳng thắn, rất thoải mái.
Hiếm khi Kỳ Tỉnh đánh nghiêm túc như vậy.
Tiểu Trần khó xử: “Tình trạng của cậu thì cậu cũng rõ… Ngoài cảm giác đau ra thì không ai có thể ngăn cậu được, cho dù có khống chế cơ thể của cậu thì cậu cũng không thể tỉnh lại từ trạng thái cuồng loạn.”
Kỳ Tỉnh dựa vào dây thừng, lắc lư chai nước gọi Trần Bằng Tổ: “Lên đây chơi một chút đi.”
Không đúng.
Kỳ Tỉnh lấy khăn lau khô mồ hôi rồi nhặt hộp thuốc lá bên cạnh.
Tiểu Trần: “Nhưng tôi thấy suy đoán của mình rất hợp lý. Nếu cô ấy thích anh, đây chính là tình huống dễ xử lý nhất.”
Anh im lặng, cánh tay đặt trong bồn nước, cả chậu nước đã nhuốm màu đỏ tươi, tay còn lại cầm con dao vẫn đang nhỏ giọt máu xuống sàn.
Trần Bằng Tổ lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, tôi không muốn bị cậu đánh thành đầu heo đâu, vẫn phải giữ gương mặt đẹp trai này để tán gái đấy.”
“…Cô muốn chạy đi đâu.”
“Thu Thu.”
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong đêm khuya, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ giữa những suy nghĩ hỗn loạn.
Trong một câu lạc bộ thể hình tư nhân ở vịnh Tiêu Quảng Đông.
Anh ấy vừa nói xong đã bị ánh mắt sắc lẹm của đối phương làm cho im bặt.
“A Tỉnh, cậu đã lâu không nóng nảy như vậy rồi, có sao không?” Trần Bằng Tổ hơi lo lắng, nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo làm tổn thương cơ thể, tay cậu không phải vừa bị thương sao? Tôi thấy vẫn chưa lành hẳn.”
Kỳ Tỉnh đổ mồ hôi, tóc và mắt đều ướt đẫm, ánh lửa trong mắt anh vẫn đang cháy.
Biểu cảm của trợ lý Trần phức tạp, anh ấy gật đầu, dựa vào cửa xe, nhìn về phía tòa nhà cao tầng xa xa dưới ánh hoàng hôn, nói với giọng trầm tư: “Là như vậy, là… Tổng giám đốc Kỳ phát điên rồi.”
Tiểu Trần: “Xu hướng bạo lực nghiêm trọng quá, dạo gần đây cậu thực sự không bình thường…”
Nhưng giấc mơ lại thay đổi, eo cô đột nhiên bị một cánh tay vòng qua, cả người bị lực kéo đó hạ gục—— khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã nằm trên giường trong căn phòng cao cấp nhất của khách sạn Sùng Kinh. Một bóng người màu xám đè lên cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ áp xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, thì thầm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kỳ Tỉnh đang “ngủ say” từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cô.
[Kỳ Tỉnh!!]
“Bụp!!” Cú đấm cuối cùng hạ xuống—— huấn luyện viên hoàn toàn không chịu nổi, giơ tay xin thua.
“Biết rồi, chỉ là tập chân thôi.”
“Trợ, lý, Trần, cậu đang gọi điện cho ai vậy?”
Thật sự không quan tâm chút nào đến anh trai ruột của mình sao?
Kỳ Tỉnh khẽ chạm mũi vào má cô rồi dần dần xuống dưới, cuối cùng vùi mặt vào cổ cô. Bàn tay đang nắm cổ tay cô của anh chuyển thành đan ngón tay với cô.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện của Kỳ Tỉnh, Tiểu Trần im lặng.
Tiểu Trần từ từ hạ điện thoại xuống, lúng túng chào: “…Tổng giám đốc Kỳ, buổi chiều tốt lành.”
“Tổng giám đốc Kỳ, cô ấy thích anh đấy.”
Đầu óc toàn là hình ảnh cô gái mềm mại nhưng cứng đầu, nắm đấm vốn đã giơ lên của Kỳ Tỉnh bỗng buông thõng. Anh ngửa đầu lên, yết hầu lộ rõ, bật cười.
Hoàng Nhân mở chai nước, uống trước khi nói: “Chân.”
Nhưng Kỳ Tỉnh như không nghe thấy cô nói, anh nắm chặt hai tay cô giơ l*n đ*nh đầu, ép Diệp Phục Thu phải gần gũi anh với tư thế “dâng hiến”.
“Còn nữa, cậu thực sự nhiều chuyện quá.”
Kỳ Tỉnh nhìn vẻ nhát gan của anh ấy cũng không ép, anh khẽ cười rồi bước xuống sàn, đi về phía khu vực bao cát.
Có một lần.
Sao, sao lại thế này…
Diệp Phục Thu chưa kịp nói gì, khi nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt của Kỳ Tỉnh, cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại.
Hoàng Nhân uống nước, giơ tay ngón tay giữa với Trần Bằng Tổ, làm một cử chỉ hữu nghị mang tầm quốc tế.
“Tình trạng của anh ấy không bình thường, anh có suy đoán gì không?”
“Nếu cô Diệp là người an phận thì chắc cô ấy chỉ nghĩ đến chuyện của mình, một mình chiến đấu ở vịnh Tiêu Quảng Đông, chắc chắn sẽ có lúc cần giúp đỡ.”
Chỉ có một lần đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hỏi gì cũng không nói, cứ tiếp tục thế này liệu có ổn không…”
“…”
Sau đó, Diệp Phục Thu không rõ Kỳ Tỉnh có về biệt thự ở hay không, dù sao thì dì giúp việc nói rằng anh chỉ ở lại một chút rồi đi công tác, nhưng cô luôn cảm thấy Kỳ Tỉnh đang tránh mặt cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
………….
Chỉ là trong tuần kinh nguyệt này, người này cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô, để lại cảm giác hoặc hương vị hư ảo trong cơn mê…
Anh ấy chợt nghĩ: “Cô ấy không không cần gì cả, chẳng lẽ thứ cô ấy muốn chính là anh, Kỳ Tỉnh?”
Tiểu Trần: Cô Diệp thâm thúy quá, không ngờ mới 18 tuổi đã dũng cảm đến vậy…
Ánh mắt đó của anh càng khiến Tiểu Trần thông suốt, trợ lý Trần tròn mắt, mạnh dạn suy đoán: “Cô Diệp phát hiện cậu tự làm tổn thương bản thân! Cô ấy phát hiện rồi đúng không! Cô ấy đe dọa cậu phải không! Tôi nói rồi mà, mặc dù trông cô ấy vô hại nhưng cậu liên tục làm khó cô ấy, thỏ cùng đường cũng cắn, chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ qua…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.