Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Vùng đất chưa từng có dấu chân
“Lâu lắm rồi con chưa phụ dì.”
Dù mặc áo dài tay vào bếp giúp, chắc chắn cũng phải xắn tay áo lên, để lộ cánh tay.
“Đi thôi, về nhà nào.”
“Có người trong trường phỉ báng tôi, hơi bực mình.”
Diệp Phục Thu sững người, ngẩng đầu, hoàn toàn kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Kho chứa đồ, chìa khóa, dẫn tôi đi xem chiếc dây chuyền điểm thúy đó đi.” Cô nhấc lòng bàn tay trống không của mình lên xuống.
Kỳ Tỉnh thôi không nhìn nữa, vẻ mặt bị chiếc ly thủy tinh che đi phần nào, nhưng khi nhấp một ngụm nước trên khóe môi anh lại thoáng qua chút đắc ý.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: “Anh thật sự là…”
Một lát sau, Diệp Phục Thu cầm theo quyển sách đi xuống thì thấy Kỳ Tỉnh đã ăn xong trái cây và đang rửa đĩa trong bếp. Cô bước vào bếp và đi đến bên cạnh anh.
Trợ lý riêng liếc nhìn ra ngoài cửa xe, gật đầu, sau đó bảo tài xế kéo hết cửa kính lên để không làm phiền họ.
Diệp Phục Thu bỗng nhiên tự tin: “Đối với anh mà nói, chắc không khó đâu nhỉ?”
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi hoàn thành yêu cầu của anh thì anh phải thực hiện lời hứa.”
Tư thế đứng gần như giống hệt đêm hôm đó khiến Diệp Phục Thu bất giác nhớ lại cảnh tượng anh chảy máu, lưng cô bỗng chốc căng cứng.
Cô theo anh lên xe, chiếc xe rời đi, quay lại biệt thự nhà họ Kỳ.
Nghe có tiếng động, dì giúp việc trong bếp bước ra chào đón họ: “Ôi, hôm nay hai đứa về cùng nhau à.”
“Nhớ hết rồi?” Anh vừa lật sách vừa hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác anh đang đứng đây, tỉnh táo và không bị thương khiến Diệp Phục Thu xua tan nỗi sợ. Cô đưa quyển sách ra: “Anh nói, trong vòng một tuần phải đọc xong ba trang tài liệu, tra từ và ghi nhớ toàn bộ từ không hiểu trong đó thì tôi mới được lấy chìa khóa kho.”
Ngón tay anh không dùng lực, nhưng sự thô ráp từ đầu ngón tay vẫn làm má cô ngứa khó chịu, Diệp Phục Thu đẩy tay anh ra, bất mãn: “Đừng có nắm nữa… Tôi không khóc.”
Sự thiếu tự tin muốn trốn tránh của cô lại biến anh thành người nắm trọn quyền chủ động trong tay.
Diệp Phục Thu đưa chiếc túi đeo vai cho dì giúp việc, trả lời tự nhiên: “Tình cờ gặp nhau nên anh ấy tiện chở cháu về luôn thôi ạ.”
Những từ giống hệt nhau được đánh dấu lặp đi lặp lại, nhưng rõ ràng là sau ba bốn lần như vậy, đến lần xuất hiện tiếp theo thì không còn dấu bút chì nữa.
Diệp Phục Thu cứ nghĩ lần này cô gọi điện nhờ vả anh sẽ tỏ ra cực kỳ bực bội, vừa mở miệng đã châm chọc, nhưng lại không như vậy.
Dù không thể nói là thái độ tốt, nhưng đã nằm ngoài dự đoán của cô.
Thành thật mà nói, Diệp Phục Thu ngưỡng mộ đầu óc thông minh của anh, ngập ngừng nói: “Việc học hành là việc nghiêm túc… sao có thể dùng từ thú vị để đánh giá được.”
Trong lúc cô giật mình, Kỳ Tỉnh nắm lấy má cô, kéo qua kéo lại, tỉ mỉ quan sát: “Bị ấm ức à? Khóc rồi sao?”
Kỳ Tỉnh đang rửa đĩa trước mặt quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhưng đầy thư thái: “Làm gì thế.”
Diệp Phục Thu nói lời thành thật: “Gần hết, nhưng chắc một thời gian nữa sẽ quên đi một phần, lúc đó chỉ có thể… học lại thôi.”
Diệp Phục Thu nhìn sang chỗ khác, “Đúng, chỉ là tôi không ngờ…” Anh lại nghe lời như vậy.
Sau bữa cơm, Diệp Phục Thu lên lầu hoàn thành bài thuyết trình PPT cho buổi học sắp tới. Sau khi làm xong tất cả và gửi tài liệu vào nhóm học nhóm, cô bất chợt nhớ lại lời dặn của dì giúp việc trước khi rời biệt thự: trong phòng khách có để sẵn đĩa hoa quả cho cô, nhớ ăn trước khi đi ngủ.
“Đọc xong hết rồi?” Kỳ Tỉnh liếc cô, đưa tay tắt vòi nước.
Diệp Phục Thu: …
Nhìn cái gì mà nhìn…
Rõ ràng là anh cố tình ăn hết trái cây của cô.
“Tôi cần bằng chứng, chứ không thể chỉ dựa vào một câu phỏng đoán mà lao tới chất vấn người khác được.” Diệp Phục Thu nghịch chiếc lá trong tay, nói rõ suy nghĩ của mình: “Nếu làm như thế thì có khác gì mấy kẻ bịa đặt bằng miệng lưỡi kia đâu.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, giống như nếu anh nuốt lời thì sẽ thành một kẻ tội đồ không thể tha thứ.
Nghe như hơi tiếc nuối.
Diệp Phục Thu gật đầu: “Muốn tôi kể lại nội dung cho anh nghe không?”
Kỳ Tỉnh có thể nhìn ra chính xác đã xảy ra chuyện gì đó. Cả người cô gái nhỏ toát ra khí trường tiêu cực, đôi mắt cụp xuống rõ ràng là không vui.
Kẻ luôn giữ nguyên tắc có thù tất báo như anh bèn hỏi thẳng: “Vậy còn chờ gì nữa?”
Anh quan sát sắc bén, trực tiếp nói trúng vấn đề: “Cô biết ai làm đúng không.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô một cách sâu sắc, chống người đứng dậy, buông một câu hời hợt: “Chán c·h·ế·t.”
“Cô biết đến đường cong lãng quên Ebbinghaus chưa? Lãng quên là điều tất yếu, chỉ cần lặp lại nhiều lần là được.” Kỳ Tỉnh khép sách bằng một tay, nhìn cô nhướng mày: “Thấy thế nào, thú vị hơn cách học vẹt của cô chứ?”
Diệp Phục Thu vội bước tới, trách móc: “… Đó là đồ dì để dành cho tôi mà.”
Nhìn vào bên trong trường, bầu trời nhuốm một màu vàng mờ pha chút tím than. Bóng râm của những cây xoài giao nhau ở tán cao, bóng dáng các sinh viên dạo bước bên nhau hiện lên thư thái và tràn đầy sức sống.
Rõ ràng là anh nên cẩn thận đề phòng cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng kỳ lạ thay, chính cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Vậy nên anh cũng không tự hỏi xem tại sao phần của mình không còn nữa à?!
Nhưng mà…
Căn biệt thự ấm áp và hoà thuận này như một lớp dầu nổi trên bề mặt nước, bao bọc và đè nén những biến động sôi sục âm ỉ bên dưới từ lâu.
Vết sẹo chắc vẫn chưa mờ đi đâu.
“Trước khi cô đến.” Kỳ Tỉnh thở dài, cắn một miếng dứa: “Những thứ này đều là của tôi.”
……
“Toàn nói những điều không có căn cứ…” Diệp Phục Thu cứng miệng nói nửa câu rồi thở dài, thừa nhận: “Thôi được rồi, đúng là tôi đã đoán được, cũng chẳng có ‘nghi phạm’ thứ hai.”
Anh chống tay lên cửa xe, dặn dò trợ lý riêng bên trong: “Đợi tôi trong xe.”
“Tôi sẽ không để mình bị oan ức một cách hồ đồ.” Diệp Phục Thu kiên định với suy nghĩ của mình: “Nhưng cũng sẽ không cực đoan như anh.”
Theo cách anh chỉ dẫn, dù thời gian và công sức cần bỏ ra để ghi nhớ không khác trước là mấy, nhưng hiệu quả lại tốt hơn, ký ức sâu đậm hơn.
Diệp Phục Thu hơi sững lại, nhìn vào cánh tay trái của anh.
Anh không nói là không đi, nhưng thái độ chần chừ của anh rõ ràng bất thường.
Anh tỏ ra hứng thú, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Muốn khiến cô ta thân bại danh liệt hay tan cửa nát nhà?”
Cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi xuống lầu lấy.
“Dù không thực hiện lời hứa,” Tầm mắt Kỳ Tỉnh từ từ nâng lên, chậm rãi lướt qua môi cô, cuối cùng dừng lại sâu trong đôi mắt cô, mỉm cười: “Hiện giờ tôi có tư cách nói ‘không’ với cô à?”
Khoé môi anh khẽ động nhẹ rồi nghiêng người về phía trước, bàn tay anh bao lấy tay cô, những ngón tay dài thon thả nhẹ nhàng cuốn chặt lấy ngón tay cô từng chút một. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù không lâu lắm, nhưng khi nhìn anh thật sự từng bước đi về phía mình, trong lòng Diệp Phục Thu dâng lên một cảm giác kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi được, xem con có lòng này, lại đây, rửa rau giúp dì nhé.”
Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn anh, không hài lòng vì anh dùng sách vỗ lên đầu mình, nhưng rồi thả lỏng vai, thừa nhận: “Đúng thật, vừa đọc tiểu thuyết vừa học từ vựng, rất nhanh.”
“Không cần.” Kỳ Tỉnh lau khô tay, nhận lấy quyển sách từ tay cô, nhanh chóng lật ra xem. Quyển sách chi chít những dấu vết bút chì, nhưng có thể thấy người đọc rất trân trọng, vết viết chì rất nhạt, chỉ cần tẩy là sẽ mất.
Anh ngồi thoải mái trên ghế sofa, vừa ăn trái cây vừa xem điện thoại, trông cực kỳ nhàn nhã.
Vừa xuống đến tầng dưới, Diệp Phục Thu đã nhìn thấy có người ngồi trên ghế sofa và Kỳ Tỉnh đã ăn gần hết đĩa trái cây được chuẩn bị cho cô.
Thấy phản ứng của cô như vậy.
“Không khó, hơn nữa tình huống hiện tại chẳng phải…” Kỳ Tỉnh cúi người, hai tay chống hai bên ghế dài, kéo khoảng cách lại gần đến mức tối đa.
“Vậy, muốn tôi làm gì.” Kỳ Tỉnh nhìn vào ánh mắt cô rồi như hiểu được ý cô, tự nhiên rút ra kết luận: “Ồ, đúng rồi, là bằng chứng chứ gì?”
“Học sinh ngoan, đừng có nhạt nhẽo như thế.” Kỳ Tỉnh cầm cuốn sách, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô một cái, cười nói: “Phải thú vị thì mới học vào đầu được.”
Kỳ Tỉnh bước đến trước mặt cô rồi dừng lại, anh nhét tay vào túi, khó hiểu hỏi: “Không phải cô gọi tôi đến sao.”
Diệp Phục Thu nín thở, lùi ra sau cho đến khi lưng chạm vào ghế tựa.
“Mau thay áo ngắn tay gọn gàng, vào bếp giúp mẹ.” Mai Nhược ra lệnh.
Có vẻ như nhìn tới nhìn lui không phát hiện điều gì bất thường, anh càng khó hiểu hơn.
Cô chu môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng có nhiều từ không nằm trong từ vựng cấp bốn, hơi vượt quá sức.”
Kỳ Tỉnh đứng tại chỗ nhìn vào bếp, tầm mắt anh xuyên qua cửa kính dán chặt vào Diệp Phục Thu đang đứng cạnh mẹ anh. Dấu vết nhíu mày mờ nhạt nhưng đã để lộ rất nhiều điều.
Kỳ Tỉnh dường như khẽ cười giễu cợt, hỏi tiếp: “Sau khi có đầy đủ bằng chứng thì sao?”
Cô chưa nói hết câu, một cơn gió thổi tới, người trước mặt đưa tay ra.
“Viết hết trên mặt rồi đấy thôi.” Kỳ Tỉnh khẽ cười, lúc này một người đi xe đạp lướt qua họ, anh bước tới một bước để né tránh, mũi giày chạm vào giày cô.
Khi chiếc xe chở Kỳ Tỉnh và trợ lý riêng đi đến gần trường đại học Nam Sơn, mặt trời đã lặn xuống gần chân trời.
Cô vừa định phản bác thì đột nhiên nhớ ra điều gì, “Ăn thì ăn đi, nhường cho anh đấy… Anh chờ tôi một chút.”
Kể từ khi biết chuyện Kỳ Tỉnh mắc chứng cuồng loạn, Diệp Phục Thu cảm nhận được bầu không khí giữa hai người có sự thay đổi một cách tinh tế.
…………
“Khai phá những điểm thú vị của từng môn học sẽ giúp cô vượt qua người khác nhanh chóng.”
Lúc đó làm sao dì Mai sao có thể không thấy được.
Cổ họng Diệp Phục Thu thắt lại, ánh mắt hơi dao động: “Ừhm, đúng, anh biết là được.”
Đặc biệt là khi anh đối diện với những người trong nhà, trước những người hoàn toàn không biết chuyện, lại dùng ánh mắt phức tạp khó đoán như thế để nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Phục Thu ngoan ngoãn gật đầu, “Anh nói đúng.”
Diệp Phục Thu xoa nhẹ đôi má bị nắm đến ê ẩm, lẩm bẩm: “Chưa đến mức khóc lóc um sùm, nhưng thật sự là tôi bị ấm ức.”
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau buổi tối hôm đó.
Giọng của Mai Nhược vọng ra từ trong bếp: “Ôi, con gái vào bếp làm gì, toàn mùi dầu mỡ thôi.”
“Anh còn…” Diệp Phục Thu kinh ngạc: “Thật sự đến đón tôi rồi.”
Trong cuộc đối thoại rõ ràng anh ở thế yếu, nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đôi mắt sâu thẳm đen tuyền của anh lại khiến Diệp Phục Thu khó lòng chống đỡ.
Nói xong, cô quay người chạy lên lầu.
Kỳ Tỉnh chậm rãi nhai trái cây trong miệng, nhìn cô biến mất ở cầu thang.
Cũng đúng, kiến thức chỉ cần học được thì mãi mãi là của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau, anh thôi không nhìn nữa, quay người lên lầu.
Chương 36: Vùng đất chưa từng có dấu chân
Vừa bước vào phòng khách tầng một, Diệp Phục Thu nghe thấy âm thanh rộn ràng phát ra từ khu bếp. Căn biệt thự rộng lớn và cô quạnh này vào những bữa ăn trong ngày lại toát lên chút không khí ấm áp như một gia đình bình thường.
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, đưa lòng bàn tay mình ra phía anh.
Ngay sau đó, Diệp Phục Thu bất ngờ nắm lấy tay anh, cô đẩy nhẹ Kỳ Tỉnh về phía cầu thang rồi đi tới nhà bếp, chủ động đề nghị: “Dì ơi, hôm nay con không có bài tập, để con giúp dì nhé.”
Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô nói sao thì là vậy, tôi không có quyền lựa chọn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Rõ ràng anh là người cực kỳ ghét bị người khác đe dọa cơ mà.
Kỳ Tỉnh không ngạc nhiên khi cô nói vậy, anh hỏi ngược lại: “Yêu cầu về việc sử dụng tiếng Anh của cô trong đời này chỉ giới hạn ở từ vựng cấp bốn thôi sao?”
Thật kỳ diệu.
Diệp Phục Thu rất thích những khoảnh khắc như thế này.
Nghe thấy tiếng cửa đóng “rầm” từ xa, Diệp Phục Thu ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh nhìn của Kỳ Tỉnh.
Sau khi xuống xe, Kỳ Tỉnh lập tức nhìn thấy Diệp Phục Thu ngồi thẫn thờ trên ghế dài dưới tán cây.
Bị anh nói trúng tim đen, Diệp Phục Thu chớp mắt.
Diệp Phục Thu mím môi, lặng lẽ cúi mặt xuống thấp hơn, gần như úp hẳn vào bát cơm.
Mục tiêu của Diệp Phục Thu rất rõ ràng, cô giải thích kỹ càng: “Bài tập lớn của chúng tôi là làm về chủ đề điểm thúy, nếu có chiếc dây chuyền đó, nội dung sẽ phong phú hơn rất nhiều.”
Diệp Phục Thu khẽ rùng mình, cảm giác ngứa ngáy lan khắp cổ tay.
Diệp Phục Thu khoác ba lô lên vai và đứng dậy. Thật kỳ lạ, tâm trạng bực bội kéo dài hai tiếng đồng hồ trước đó chỉ cần nói vài câu không quan trọng với anh đã tan biến phần lớn.
“Anh… làm được chứ?”
Khoảnh khắc đối phương đến gần, thân hình cao lớn lập tức phủ bóng xám lên người cô.
Kỳ Tỉnh:?
Những gì học bây giờ, dù kỳ thi sắp tới không dùng đến nhưng tương lai chắc chắn sẽ có lúc hữu ích, ý anh là vậy đúng không?
Cô gật đầu mạnh, má phồng lên thành một đường cong: “Dạ.”
Lúc này Mai Nhược từ trong bếp nghiêng người nhìn ra: “Thu Thu về rồi à.” Nhìn thấy con trai về, bà ấy vẫy tay với Kỳ Tỉnh: “Con đấy, trời còn chưa lạnh mà con mặc áo dài tay làm gì.”
“Ra vậy, hôm nay phu nhân tự tay nấu ăn, Thu Thu phải ăn thêm hai bát nhé.” Dì giúp việc cười dặn dò.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.