Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Ai thực sự có thể không bị vấy bẩn
Thì ra, anh cũng không bình tĩnh như vậy.
Sau vài giây, Diệp Phục Thu bất ngờ phát ra hai tiếng nức nở.
Anh đặc biệt thích hành hạ cánh môi của cô, gần như đắm chìm trong cảm giác mềm mại ấy.
Đối phương tấn công mãnh liệt, trong tiềm thức Diệp Phục Thu như muốn chống cự, nhiều lần vô tình cắn vào môi Kỳ Tỉnh.
Chạm vào chiếc chăn lụa tơ tằm cao cấp trong tay, Diệp Phục Thu đột nhiên ngồi bật dậy, ngơ ngác.
Toàn thân Diệp Phục Thu mềm nhũn, gần như muốn ngất đi.
“Ba ly sâm panh thôi mà cô có thể uống thành ra thế này cơ đấy.” Kỳ Tỉnh dường như đã dốc hết kiên nhẫn hơn 20 năm nay vào tối nay, anh đi đến, lấy ra một chai nước lạnh, mở nắp đưa cho cô: “Uống nhiều nước vào, cồn sẽ mau tan hơn.”
Kỳ Tỉnh là khách VIP hạng vàng của khách sạn, cũng là một trong những nhà đầu tư, từ lúc xuống xe đã được nhân viên khách sạn đưa đến thang máy riêng.
Những giấc mơ nối tiếp nhau, thật giả đan xen, khiến cô nhiều lần suýt giật mình tỉnh giấc.
Anh bế bổng cô lên, ném xuống chiếc sofa mềm mại, cuốn tiểu thuyết Sherlock Holmes vẫn đang mở ở trên bàn bị cô vô tình làm rơi xuống đất, tiếng trang giấy bị lật trên sàn khuấy động hết thảy những điều hoang đường.
Trong cơn đầu óc choáng váng, Diệp Phục Thu nghe thấy anh lặp lại câu hỏi với cô.
Trên khóe môi của Kỳ Tỉnh, cô cảm nhận được vị kim loại —— đó chính là nơi cô đã cắn rách.
“Hay đi theo tôi?”
Sự lảng tránh thẹn thùng của cô đã tiết lộ câu trả lời.
Cuối cùng, cô đổ hết lỗi cho rượu: “Tôi say rồi, thật sự tôi uống say mất rồi……”
Diệp Phục Thu mím chặt môi, quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
“Tất nhiên là không tính.”
Cô càng tỏ ra ngây thơ vô tội, cơn giận và sự khó chịu trong lòng Kỳ Tỉnh lại càng bùng lên dữ dội.
Ngay sau đó, đôi môi anh áp xuống, nuốt trọn tất cả sự hoảng loạn của cô.
“Về nhà không?”
Kỳ Tỉnh đang tập trung hôn cô.
“Diệp Phục Thu, tôi xem từ giờ cô còn dám uống rượu bừa nữa không.”
Thần kinh của Diệp Phục Thu như bị hai chữ ấy đốt cháy, cô đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, quay đầu đi, chớp mắt liên tục.
“Gì cơ?”
Đôi môi hai người lại lần nữa hợp vào với nhau, cảm giác ẩm ướt truyền đến khiến cả hai khựng lại trong giây lát.
Dù người đối diện mặc áo khoác dày, nhưng luồng hơi thở nóng bỏng đó cũng đủ khiến hai má cô ửng đỏ.
Rõ ràng đều là lần đầu tiên trải nghiệm, nhưng chỉ có mình Diệp Phục Thu lúng túng và vụng về.
Cô cúi xuống nhìn, thấy mình đang mặc một chiếc váy, đầu gối trắng muốt bị tay anh giữ chặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Tỉnh không buông tha, ghé vào tai cô hỏi: “Vậy bây giờ cô biết hôn nhau là như thế nào chưa?”
“Diệp Phục Thu, đừng quên nhé.”
Diệp Phục Thu cũng không rõ mình đã trả lời anh thế nào.
“Ưhm…… Kỳ……” Diệp Phục Thu sắp không thở nổi, toàn thân cô phát ra những luồng nhiệt bất thường.
Diệp Phục Thu cắn lên mu bàn tay mình, không cho phép bản thân phát ra bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào, nước mắt si.nh lý không chịu nổi mà tràn ra, cả người như sắp tan chảy.
Diệp Phục Thu lê dép, cẩn thận mở cửa, nghe thấy xung quanh yên tĩnh, nghĩ rằng Kỳ Tỉnh không có ở đây nên cô lập tức bước nhanh ra ngoài. Đúng lúc này cửa phòng tắm bật mở, cô đụng ngay Kỳ Tỉnh lúc này chỉ quấn mỗi cái áo choàng tắm.
Kỳ Tỉnh cởi áo khoác vứt sang một bên, xắn tay áo lên, nhìn cô: “Đang tìm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Làn gió lạnh thổi qua, khiến đầu mũi Kỳ Tỉnh bị nhột, hành động vô tội đáng khinh của cô đã phá tan tầng lý trí cuối cùng của anh.
Cả người không biết chỗ nào ngứa ngáy, như khao khát điều gì đó nhưng lại trống rỗng, muốn đến càng gần anh hơn, nhưng lại không thể không biết xấu hổ như vậy.
Trong đầu óc mơ màng, hỗn loạn, hiện lên đủ loại hình ảnh, Diệp Phục Thu lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, lông mi cụp xuống run khẽ.
Kỳ Tỉnh ở phòng suite trên tầng cao nhất, sau khi Diệp Phục Thu uống nhiều lập tức thay đổi tính cách hoàn toàn. Vào phòng anh mà cứ như vào nhà mình, bước vào sảnh là cô vứt giày lung tung, mang tất bước vào nhà, mở tủ lạnh và chui hẳn đầu vào trong: “……”
Diệp Phục Thu bực bội hét lên, lao đầu vào lòng anh.
Thật thà mà nói, cô thích cảm xúc mãnh liệt này và trong sự thúc đẩy của cồn, cô hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc hiện tại.
Phòng của Kỳ Tỉnh!?
Cô có hiểu không.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong ánh sáng ban mai.
Hình như trong cơn quay cuồng trời đất, cô đã được đưa đến khách sạn nơi Kỳ Tỉnh ở.
Đầu ngón tay của anh đưa tới, Diệp Phục Thu để yên cho Kỳ Tỉnh lau đi vết tích trên môi mình.
Tiếng răng môi va chạm và tiếng m.út môi khẽ khàng đầy ám muội tan vào trong gió, những tiếng rên khe khẽ ngượng ngùng bất lực của cô gái bị thân hình đen tối của chàng trai bao trùm và nuốt chửng.
“Giở trò lưu manh xong quay đầu chối sao?”
Anh rất hài lòng, mỉm cười, đưa tay vén mái tóc đen rối của cô ra sau tai: “Vậy nhớ kỹ lấy, sáng mai, tôi sẽ hỏi lại cô một lần nữa.”
Có người đã thành công rơi vào bẫy.
“Đúng là đã gây không ít phiền phức.” Kỳ Tỉnh nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng dâng lên sự tò mò nên tiến gần thêm: “Bây giờ tôi hơi tò mò.”
Cô đều chấp nhận được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Tỉnh chỉ mất vài giây đã nắm bắt được tinh túy, thuận theo khoang miệng hé mở của cô mà xâm chiếm vào, móc lấy đầu lưỡi mềm mại run rẩy của cô một cách đầy ác ý.
Cho đến khi đôi môi của Diệp Phục Thu bị hành hạ đến sưng đỏ và sắp không thở nổi, Kỳ Tỉnh mới thỏa mãn kết thúc nụ hôn bất ngờ, không hề có bất kỳ sự báo trước này.
Cô nhìn qua kẽ ngón tay thấy anh tiến lại gần, nên từng bước lùi lại phía sau, hương thơm trên người anh khiến cô nhớ đến giấc mơ lộn xộn tối qua, tim bắt đầu đập loạn xạ.
Mọi thứ đều không thành vấn đề.
Hơi thở của anh nặng nề, chẳng mấy chốc hơi thở của cô cũng tràn ngập mùi hương của anh.
Thân trên rộng lớn của chàng trai đè xuống, phủ kín thân hình nhỏ nhắn của cô.
Ngón tay anh siết chặt, nắm lấy cánh tay cô, không cho phép cô lùi lại dù chỉ nửa bước.
Toàn thân Diệp Phục Thu kiệt sức, thở hổn hển và nằm gọn trong vòng tay Kỳ Tỉnh, thái dương của cô áp vào lồng ng.ực anh, nghe được nhịp tim cũng chẳng hề ổn định của đối phương.
Diệp Phục Thu hoàn toàn bị anh ôm chặt vào lòng, trải nghiệm chưa từng có này khiến nhịp tim cô lập tức tăng vọt lên mức cực đại. Cánh môi cô vừa bị ngậm vừa bị cắn, cảm giác ẩm lạnh xuyên thấu sự kinh ngạc của cô.
Cô rụt rè lẩm bẩm: “Cái đó, tôi…… không tính à?”
Sảnh khách sạn về đêm yên tĩnh, trật tự, không ít người nhìn thấy ngài Kỳ danh tiếng mang theo một cô gái cười ngơ ngẩn lên thang máy, nhìn nhau đầy thắc mắc.
Diệp Phục Thu uể oải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
…………
Kỳ Tỉnh dùng một tay ôm lấy eo cô, khi thấy cô bắt đầu giả ngốc, anh lập tức lắc nhẹ người cô: “Sao không nói gì, ngốc rồi à?”
Diệp Phục Thu như gieo vào cơ thể anh một thứ độc dược, nhưng cũng giống như nuôi dưỡng một con thú hoang không bao giờ được ăn no trong người anh.
Kỳ Tỉnh bị đỉnh đầu cô đâm đến mức phải lùi lại một bước, không nhịn được, anh bật cười khẽ vài tiếng, vô cùng thoải mái.
“Sao cái sàn lại chuyển động?”
Đuôi mắt Kỳ Tỉnh hơi nhếch lên, gợi ý: “Còn nhớ nửa tiếng trước chúng ta đã làm gì không?”
Cô túm lấy áo anh, một tay che mặt, dậm chân trông như sắp khóc, “Lạ quá, lạ lắm, lạ lắm luôn ý…… cả người đều kỳ lạ quá……”
Diệp Phục Thu ngoan ngoãn cầm chai nước, lập tức uống mấy ngụm, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng mí mắt vẫn nặng đến mức không mở lên nổi.
“Tôi đã làm gì……” Diệp Phục Thu ngơ ngác nhìn anh, rồi đột nhiên mỉm cười, vươn tay ra sờ chạm vào môi anh: “Tôi đã thế này với anh.”
Với một bụng đầy rượu, Diệp Phục Thu lăn lộn cả đêm, ngủ không yên giấc.
Họ ở trong phòng làm việc tại biệt thự của nhà họ Kỳ, bên ngoài là tiếng cười nói trò chuyện của dì Mai và những người làm công khác, còn anh thì ép cô vào sau cánh cửa, hôn lên sau tai cô rồi xuống cổ, lan dần xuống dưới, cố ý phát ra những âm thanh ám muội đầy khiêu khích.
Sao lại ngủ ở khách sạn của Kỳ Tỉnh thế này.
Đôi môi của chàng trai không ngừng tỏa ra sự mát lạnh ngay trước mắt, chỉ cần cô vô tình tiến sát thêm chút nữa sẽ lại chạm vào, Diệp Phục Thu cúi thấp cằm, cẩn thận nói: “Anh, anh muốn tôi nói gì……”
“Đừng nói nữa!”
Tuy Kỳ Tỉnh thường mang thuốc lá bên mình nhưng không hút thường xuyên, nên hương thơm thuốc lá trên người anh vừa vặn trở thành chất xúc tác khiến lý trí cô bị ru ngủ.
Cực kỳ mập mờ.
Còn cô thì vẫn chẳng biết gì, giống như nàng tiên lần đầu được mời khiêu vũ, liên tục bước nhầm và giẫm lên chân của quý ngài dã thú dẫn dắt cô hết lần này tới lần khác.
Chương 42: Ai thực sự có thể không bị vấy bẩn
Đôi môi nóng bỏng của anh li.ếm dọc theo viền môi cô, giọng nói khàn khàn của Kỳ Tỉnh mang theo ý cười, nhắc nhở cô từng câu từng chữ một.
Ánh nắng trong trẻo của buổi sáng sớm len lỏi qua rèm cửa chiếu rọi vào phòng ngủ chính của căn suite, những ngón chân mịn màng của cô gái co lại báo hiệu đã tỉnh giấc.
“……À, tôi.”
“Đừng nói là cô quên hết mọi chuyện rồi nha.”
Diệp Phục Thu nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt với cơn đau đầu vì say rượu, cô uể oải vươn người trên chiếc chăn mềm mại rồi lăn qua lăn lại.
Kỳ Tỉnh nhướng mày: “Hửm?”
!!
Đôi môi của cô gái được nước làm ẩm, có chút bóng nhẹ. Kỳ Tỉnh nhìn chăm chú vào môi cô, nắm lấy vai cô: “Diệp Phục Thu, nhìn tôi.”
Trước đây cô cảm thấy mũi của Kỳ Tỉnh rất đẹp, sống mũi đã vừa cao lại còn thẳng, như nét chấm phá làm bừng sáng ngũ quan sắc nét của anh.
Cô không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng rõ ràng biết đó là Kỳ Tỉnh.
“Nóng……” Diệp Phục Thu đột nhiên quay mặt ra, loạng choạng đứng không vững: “Mặt nóng……”
Cô nhìn Kỳ Tỉnh nhắm mắt lại, đôi mắt đa tình ấy khép chặt, chỉ còn lại gương mặt khí thế.
“Cô chẳng hiểu gì cả.” Anh nói rồi cúi đầu, chạm nhẹ vào chóp mũi cô, thì thầm: “Như vậy mà gọi là hôn nhau à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin lỗi……” Giọng Diệp Phục Thu run rẩy không ngừng, không biết là do xấu hổ hay sợ hãi: “Tôi, tôi uống say quá, đã làm phiền anh rồi.”
Anh kịp thời đưa tay đỡ lấy eo cô để cô khỏi bị trượt xuống vì đôi chân đã mềm nhũn rồi khẽ cười thành tiếng.
Cô nắm chặt lấy áo anh, dùng sức đến mức ngón tay đau nhói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khó chịu quá.”
Gần đến 10 giờ đêm, trên lối đi ven sông yên tĩnh, chỉ còn lại cơn gió lạnh về đêm và đôi nam nữ triền miên trong nụ hôn quấn quýt.
Kỳ Tỉnh cúi người, lại gần để đầu mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, nhưng vẫn giữ khoảng cách không hề chạm đến đôi môi.
Diệp Phục Thu vẫn chưa biết mình đã “gây” ra chuyện gì, ánh mắt ngơ ngác: “Hửm? Sao anh lại kéo tôi lại?”
Hôn nhau……
Kỳ Tỉnh nheo mắt, nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo bàn tay cô đang che mặt ra.
Cánh tay của Kỳ Tỉnh rất mạnh mẽ, cứ vậy ôm chặt lấy cô, càng dùng sức, cô càng cảm nhận được sự quan tâm từ lực tay đang siết đến hơi đau này.
Lúc này, chóp mũi anh chạm vào má cô, liên tục cọ xát, xoay chuyển, khiến làn da cô vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Lông mi của Diệp Phục Thu khẽ run lên, rồi lại nghe thấy đối phương nói tiếp: “Diệp Phục Thu, nói thêm vài câu nữa.”
“Nhớ kỹ nhé……”
Giọng anh trầm hơn lúc nãy, có chút đáng sợ, cô không dám nói gì, chỉ lắc đầu lia lịa.
Bỗng nhiên—— không rõ sợi dây thần kinh nào trong đầu bị chạm đến, bụng dưới của Diệp Phục Thu đột nhiên nóng lên, sống lưng cô càng thêm cứng đờ.
Không thể chịu đựng được, gần như sắp không thở nổi, Diệp Phục Thu khẽ mở hé mắt.
Kỳ Tỉnh chậm rãi hạ tầm mắt, dừng lại ở đôi môi cô, sau đó ngẩng lên, nhìn vào mắt cô hỏi: “Diệp Phục Thu.”
Diệp Phục Thu lập tức che mắt lại, hơi thở bị mùi sữa tắm mang đầy hơi nước trước mặt xâm chiếm.
Diệp Phục Thu ảo não ôm đầu, vò rối mái tóc đã rối bù vì ngủ, cố gắng nhớ lại tối qua, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhớ đến lúc còn ở nhà hàng.
“Tôi muốn đi ngủ.”
………..
Hôn nhau……
“Anh đừng……”
Anh mỉm cười.
Đây là……?
Diệp Phục Thu bỗng nhiên cảm thấy, cứ để Kỳ Tỉnh tuỳ ý “hành hạ” như thế này, dù có quá đáng thêm một chút cũng không sao.
Khoảnh khắc cô vừa hé môi, Kỳ Tỉnh chiếm lấy bước cuối cùng, anh nghiêng đầu, ôm eo và ngậm lấy cánh môi cô.
Diệp Phục Thu hoảng hốt ngăn lại: “Kỳ Tỉnh……”
…………….
Những lần trước uống hơi say, cô vẫn nhớ được những chuyện đã xảy ra, sao lần này lại đứt đoạn luôn thế này.
Kỳ Tỉnh thấy vẻ rụt rè của cô, bật cười dỗ dành: “Nói thêm một câu nữa, gì cũng được.”
Dường như muốn nói: Tôi không biết mình đã làm gì nữa, tha thứ cho tôi nhé.
Cô thở dài một hơi, vội vàng bước xuống giường.
Anh giúp cô lau sạch vết ẩm ướt hỗn loạn trên bờ môi, gương mặt ửng hồng của cô gái hiện lên trong mắt Kỳ Tỉnh, khiến cảm giác ngứa ngáy trong lòng anh lại trỗi dậy.
Anh bật cười, cúi đầu, ngón tay vuốt qua má cô: “Làm ơn nhớ lại xem, 20 giây trước cô đã làm gì.”
Diệp Phục Thu nhìn xung quanh, cầm tấm thiệp chào mừng đặt trên tủ đầu giường, đọc thầm: “Kính gửi ngài Kỳ Tỉnh, chào mừng ngài đến với khách sạn Hoa viên Haydn tại Tân Dương……”
“Thu Thu, nhìn kỹ xem chúng ta đang làm gì.”
Cô đang ở đâu đây!!
Kỳ Tỉnh thản nhiên cầm khăn lau qua mái tóc ướt, đôi mắt đen sáng nhìn cô, giọng nói thanh lạnh: “Cô gì cơ?”
Đầu óc như bị ném lên không trung, mờ mịt như khói sương, không phân rõ nặng nhẹ.
Giấc mơ cuối cùng kéo cô vào sâu thẳm, là về Kỳ Tỉnh.
Trên người vẫn còn mặc đồ hôm qua, chỉ có dấu vết một mình cô ngủ trong phòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.