Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Tiếng bước chân được dự đoán là của đế giày da mềm
Kỳ Tỉnh vừa định chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được một tin nhắn. Anh liếc nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, động tác nhẹ nhàng xốc chăn lên rồi đắp lại cẩn thận cho cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Thật kỳ diệu, kể từ sau hôm đó Diệp Phục Thu đã ở cùng Kỳ Tỉnh trong căn hộ này một thời gian và anh không gặp ác mộng một lần nào nữa, chứ đừng nói đến khoảnh khắc tiến gần đến chứng cuồng loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, Diệp Phục Thu cảm thấy như thể mình vừa lập được công lớn, nhưng lại liên tục xấu hổ.
Vừa dứt lời, chàng trai trước mặt đã cúi người xuống, bóng tối bao phủ cô.
Giọng điệu của trợ lý Trần lộ ra sự hưng phấn: “Đúng vậy, nhờ người lôi kéo bao nhiêu mối quan hệ rồi hỏi thăm rất nhiều nơi, mới tìm ra manh mối luôn đấy.”
“Được, vất vả cho mọi người rồi.” Kỳ Tỉnh chống tay lên bàn làm việc, ánh mắt dần lạnh xuống: “Nhiều năm như vậy, thật sự khiến tôi tìm rất mệt đấy.”
“Chẳng đẹp chút nào.”
“Kỳ Tỉnh, đừng bỏ qua cho bọn họ.”
Trong lòng Diệp Phục Thu hiểu rõ nên môi cong thành một cái móc nhỏ, cô gắp tôm lên cắn một miếng, cố ý nói: “Kén ăn không tốt đâu.”
Một chiếc camera giám sát đối diện đã cũ nát, suốt 24 giờ đều sáng rực con mắt màu đỏ đáng sợ đó.
“Anh như thế nào, em đều thích.”
Gân xanh trên trán Kỳ Tỉnh nổi lên, ánh mắt u ám và căm hận lóe lên trong bóng tối.
Anh nên sống tiếp như thế nào.
Bọn họ dùng sự khốn khổ của anh để ép buộc gia đình anh buông bỏ quyền lực.
Mỗi lần Kỳ Tỉnh bóp viên tinh dầu trong điếu thuốc, chính là lúc tâm trạng anh không ổn định.
“Thu Thu, chúng ta không có gì phải giấu giếm cả.”
Ngay cả mẹ anh cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu được anh.
“Vậy anh hứa với em, anh sẽ hồi phục trong một vạn lần này, không bao giờ gặp ác mộng nữa, không để em phải lo lắng sợ hãi nữa.”
“Hay là em cảm thấy anh không đáng khoe sao.”
Nước mắt làm ướt áo anh, Diệp Phục Thu mạnh mẽ gật đầu, dùng hết sức lực ôm lấy anh.
Anh đặt cô xuống giường, trực tiếp đè lên.
“Thu Thu, thật ra trên người anh.” Kỳ Tỉnh nói được nửa chừng lại bật cười, giọng nói càng nhẹ hơn: “Thật sự không ít sẹo.”
Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh trước mắt, chỉ cảm thấy mình chưa từng thật sự hiểu anh.
Cho nên anh mới mang theo bên người.
Không trúng mục tiêu thì sẽ thêm một vết máu mới.
Những cú đấm đá, những màn tra tấn bằng đạo cụ được bọn họ coi như trò chơi, diễn ra đều đặn như ba bữa cơm mỗi ngày. Chiếc camera đỏ rực ghi lại những khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời cậu bé với lòng tự trọng kiên cường.
Cô sợ đến mất giọng, thuận thế ôm cổ anh, hoảng hốt đẩy anh ra, nhỏ giọng cảnh cáo: “Kỳ Tỉnh! Đây, đây là trong nhà đấy, dưới tầng có rất nhiều người.”
Đêm khuya trong phòng ngủ, hai người ngồi trên giường, thẳng thắn giãi bày dưới ánh trăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trái tim Diệp Phục Thu chua xót như muốn nứt thành trăm ngàn mảnh, sự tự ti của anh lúc này dường như có thể bóp nát trái tim của cô.
Không dám nghĩ…… Một người cao ngạo và ưu tú như Kỳ Tỉnh lại thích mình.
Anh biến thành đồ chơi của bọn họ, tôn nghiêm của anh bị những người này giẫm dưới chân, hoàn toàn thay đổi.
Ở trong căn nhà rách nát trống trãi ấy, cậu bé 11 tuổi đã trải qua bạo lực tột cùng và chứng kiến những điều dơ bẩn, tham lam, tồi tệ nhất trên đời.
Diệp Phục Thu nâng khuôn mặt anh lên, vu.ốt ve đôi mắt đỏ bừng của anh: “Em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Cái anh này, sao cứ thích làm chuyện này như thế chứ.”
“Ở nhà không tiện.” Anh dường như rất hối hận vì đã để cô về nhà.
Đau đớn kịch liệt khiến anh vô số lần cầu cứu trong sâu thẳm thâm tâm, nhưng sau khi nhận rõ hiện thực, anh buông bỏ cầu nguyện.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh không cần cho em đâu……Em còn chưa ăn xong phần của mình.”
Đó đều là chứng cứ cho sự trút giận, cho việc khắc chế cảm xúc của anh.
Cô bật khóc.
Diệp Phục Thu lắc đầu, làm sao có thể, anh quá xuất sắc luôn ấy chứ.
Những lời khó nghe kia, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình.
Tiếng nhục mạ, tiếng nhạo báng, những màn bạo lực muôn hình vạn trạng, dần làm ấm mái hiên và vách tường.
Đàn ông, phụ nữ, trêu chọc anh bằng cách chơi trò phi tiêu vào bóng bay.
“Anh phải khỏe mạnh, tự tay kết liễu những kẻ đã làm tổn thương anh.”
Cô quỳ gối trên giường tiến đến gần anh, vươn tay ra chạm vào vết sẹo hình lưỡi liềm trên vành tai trái của anh.
“Tôi đoán chúng ta sẽ sớm tìm được người đó thôi.”
Cho nên trong nhà anh mới có vô số điếu thuốc chưa từng được hút, nhưng viên tinh dầu thì bị bóp vỡ hết.
Đầu bếp quay đầu lại hỏi: “Bà chủ sao vậy ạ, đang yên đang lành sao lại thở dài.”
…………
Lòng bàn tay của Diệp Phục Thu đặt lên lồng ng.ực phập phồng của anh, cô nhắm mắt, mở miệng tiếp nhận sự nóng bỏng của anh. Căn phòng ngủ vốn lạnh lùng chỉ thuộc về Kỳ Tỉnh giờ đây dần tràn ngập hơi ấm mập mờ của sự quấn quýt, ga giường xào xạc, nhăn nhúm.
Có lẽ sẽ không sống nổi, ngày anh báo thù thành công cũng chính là ngày anh sẽ tự giải thoát cho chính mình.
Đối phương đáp lại bằng một tiếng cười.
Cuối cùng khi gần như sắp lau s·ú·n·g cướp cò mới vội vàng dừng lại.
Diệp Phục Thu bị anh kéo lên trên, thoáng cái nhìn xuống anh, oán giận: “Đã về nhà rồi, sao anh không biết kiêng dè gì hết vậy.”
Dù sao cũng là chuyện tốt, Diệp Phục Thu mong sao anh có thể hồi phục hoàn toàn như thế này.
Chung sống một phòng tự nhiên sẽ phát sinh rất nhiều ma sát, ngay từ đầu Diệp Phục Thu chỉ dựa vào anh để đọc sách, sau đó Kỳ Tỉnh kéo chăn đắp lên, cô lại bị đối phương đè ra vừa hôn vừa x.oa n.ắn.
Anh biết những người này sẽ không để cho anh c·h·ế·t, nhưng cũng biết anh không thể tránh được dù chỉ nửa phần tra tấn.
Nhưng chỉ vẻn vẹn có từng ấy thôi, Diệp Phục Thu đã không cầm nước mắt.
Kỳ Tỉnh đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, ngón tay gắt gao đè lên da thịt cô cho đến khi ngón tay trắng bệch.
Không thể quên.
Cô đồng ý, chuyện bị bại lộ cũng không cần lo lắng vì dù sao dì Mai vẫn luôn biết cô ở chỗ Kỳ Tỉnh.
Diệp Phục Thu như hiện lên một ánh sáng, cô nhớ ra điều gì đó nên vội vàng bò đến mép giường, mở ngăn kéo lấy hộp thuốc lá của anh ra. Cô rút lấy một điếu và cầm vào phần đầu lọc, dùng sức bóp mạnh——
“A Tỉnh ưu tú và năng động như vậy, không bao lâu nữa bà chủ có thể hưởng phúc rồi”, Đầu bếp cười nói.
Anh chậm rãi ngước mắt, đối diện với ánh mắt của người trong bức tranh.
Nhưng giờ phút này, anh đã tìm được ý nghĩa mới của cuộc đời.
Đám người kia giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
“Gần đây không phải anh đã ổn định rồi sao, không cần em ở bên anh nữa.”
Sau khi biết được quá khứ anh đã trải qua, Diệp Phục Thu từng thắc mắc. Kỳ Tỉnh nói cho cô biết rằng không phải anh không muốn tìm, mà là đám tội phạm liều lĩnh kia cực kỳ cẩn thận, suốt quá trình đều đeo mặt nạ, anh hoàn toàn không biết mặt chúng.
Ba năm trước, anh từng nói với cô lúc ở Sùng Kinh rằng hận cái gì thì dựa vào cái đó mà sống.
Đèn bên trong phòng được mở quanh năm, căn phòng bí mật chỉ có một bức tường bảng lớn có thể viết, ngoài ra không có bất kỳ vật dụng nào. Kỳ Tỉnh bước vào, bước chân cứng nhắc.
Diệp Phục Thu, chính là ý nghĩa thật sự để anh tiếp tục sống tiếp.
Cho nên thỉnh thoảng anh sẽ tự hỏi, nếu có một ngày báo thù thành công, xử lý xong toàn bộ những người đó.
Kỳ Tỉnh nhìn thấy nỗi lo lắng thoáng qua trong mắt cô, anh vu.ốt ve cô, hỏi: “Sợ gì chứ?”
“Ừhm.” Kỳ Tỉnh nắm lấy tay cô, không muốn cô chạm vào phần khiếm khuyết của mình: “Dao cắt.”
Cơm nước xong, Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh cùng lên lầu. Cô vốn muốn đi thẳng về phòng ngủ của mình, nhưng vừa lên tầng hai người phía sau đã bước nhanh đuổi tới, ôm lấy chân bế thốc cô lên, một giây sau hai chân của Diệp Phục Thu rời khỏi mặt đất.
Những quả bóng bay màu đỏ, giống như được nhuộm bởi máu anh rồi buộc xung quanh người anh.
Kỳ Tỉnh chỉ kể lác đác vài điều, chọn lọc kỹ càng, anh chỉ nói nhẹ nhàng về những phần ít đau đớn nhất cho cô nghe.
Lăn qua lăn lại đến mức Diệp Phục Thu mệt đến kiệt sức, cũng chẳng còn tâm trí nhớ đến việc phải trở về phòng mình ngủ, cứ như vậy cô làm ổ ở trong giường của anh mà ngủ thiếp đi.
Hoá ra thuốc giải thật sự này, trời cao đã sớm ban cho anh từ 3 năm trước.
Vô số người phán xét sự cố chấp của anh, nói rằng anh đã sai.
Phòng ngủ yên tĩnh, hai người cứ như vậy ôm nhau hồi lâu dưới ánh trăng.
Chứng cuồng loạn, thực tế chính là ảo giác sau chấn thương, đưa linh hồn của anh trở lại ngọn núi ấy, quay về thời khắc đó.
Thời kỳ nguy hiểm đã qua đi, Kỳ Tỉnh thấy trạng thái thân thể mình ổn định nhiều nên anh đưa Diệp Phục Thu trở về nhà.
Trong lòng Kỳ Tỉnh có một khu rừng khô cằn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ đến khi nhìn thấy biểu cảm hài lòng của bọn họ hoặc vết thương đủ thảm thiết, mới có thể dừng lại.
Đau đến nỗi khóe miệng anh run lên, vô thức nở một nụ cười.
Diệp Phục Thu giận dữ cảnh cáo lần nữa: “Kỳ Tỉnh!”
Nhưng anh tin rằng trên thế giới này tuyệt đối không có tội ác nào kín kẽ đến mức không để lại dấu vết.
Đối diện với những ánh mắt bỉ ổi, ác độc, vui sướng, anh dùng vật sắc nhọn trong tay gần đó đâm bị thương chính mình hết lần này đến lần khác, cho đến khi máu chảy lênh láng trên đất.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào đã khóc sưng húp của cô, ánh mắt tham lam lưu luyến gương mặt cô trong ánh trăng.
Diệp Phục Thu chìm trong cảm giác ngứa ngáy không thỏa mãn từ nụ hôn nhẹ, hơi thở hổn hển, nửa đẩy nửa quay đầu đi: “…… Đừng đè em nữa.”
Vì tâm bệnh đã có thuốc lòng chữa, nên anh ấy nói Kỳ Tỉnh không có vấn đề lớn thì không cần đến nữa.
Chỉ cần gia đình dám có bất kỳ hành động nào, anh sẽ c·h·ế·t trước khi bất kỳ sự cứu viện nào kịp đến.
Nó chờ đợi anh tỉnh lại, hoặc lời cầu xin tha thứ từ anh.
Vết thương nứt ra rồi lành lại, lành rồi lại thêm vết thương mới, mảng máu khô bong tróc rồi lại rách, rách xong lại dày thêm.
Kỳ Tỉnh nâng mặt Diệp Phục Thu lên hôn xuống, anh m.ú.t đôi môi mềm mại của cô một hồi lâu, đã thèm mới nói: “Gần một ngày rồi, em vẫn chưa hôn anh.”
Sẽ không ai cứu anh cả.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy tàn nhẫn của cô, giống như một mũi tên sắc nhọn, phút chốc xuyên thủng ổ khóa rỉ sét trên cánh cửa trái tim anh.
Cả đời cũng không quên được.
Anh đưa tay vào kệ sách, không biết di chuyển cái gì, chỉ nghe “cạch” một tiếng, sau đó bức tường sách được đẩy bằng động cơ, nghiêng về phía trước một góc, để lộ ra một cánh cửa ngầm.
Cách đó không xa, Mai Nhược đang tựa vào phòng bếp nói chuyện phiếm với dì đầu bếp, bà ấy thôi không nhìn nữa và xoay chiếc vòng phỉ thúy trong tay, thở dài.
Trần Dung biết Diệp Phục Thu sẽ giúp chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh đi theo hướng tốt hơn, nhưng không ngờ, khi liệu pháp thôi miên của anh ấy mới chỉ bắt đầu, chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh đã được cô xoa dịu triệt để đến vậy.
Cô nghẹn ngào: “Cái này…… là……”
Không ai biết, anh đã sớm “hấp hối”.
Nói xong, cô lại bóp vỡ viên tinh dầu tạo hương trong đầu lọc.
Kỳ Tỉnh cố ý cắt đứt suy nghĩ miên man của cô, anh giữ gáy cô kéo xuống, nói: “Hôn thêm một chút rồi sẽ thả em đi,” rồi chiếm lấy hơi thở của cô.
“Được không? Đừng khóc nữa.”
Cả khu rừng rậm giống như một cái miệng há to, lởm chởm những chiếc răng nhọn khô héo, bất kể thứ gì rơi vào đều sẽ bị xé tan trong chớp mắt.
Nếu đâm trúng thì sẽ là một tiếng nổ vang dội tra tấn tinh thần anh.
…………
“Chẳng phải cũng vậy thôi sao?”
Cho nên, cô liên tục ngắt lời Kỳ Tỉnh, không muốn đối diện trực tiếp với mối quan hệ danh phận của hai người.
Chỉ có những người tự mình trải qua sự tuyệt vọng mới hiểu được.
Khi bọn họ chơi mệt, sẽ bắt anh tự làm tổn thương chính mình.
Diệp Phục Thu giật mình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Kỳ Tỉnh ngồi đối diện.
Trong những năm qua, vô số người bảo anh buông bỏ hận thù, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Ban đêm, biệt thự yên tĩnh, chàng trai một mình đẩy cửa phòng làm việc ra, nhận điện thoại: “Tin tức chính xác chứ?”
Bóng bay.
Là ngày thứ hai sau khi Chúa Giêsu nhân từ ở trong Kinh Thánh ra đời.
Bóng bay.
Cả bức tường treo những bức chân dung đen trắng đáng sợ, như đang đè ép xuống, chế giễu, nhuộm đen bóng dáng anh.
Mai Nhược nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn đôi trẻ ngồi cách bàn lén lút trêu chọc trò chuyện, sắc mặt sâu xa.
“Được.”
“Chỉ có em, bảo anh đừng buông tha cho bọn họ.”
Rồi một ngày nào đó, anh sẽ lôi tất cả bọn chúng ra ngoài ánh sáng.
Cô nói với anh một cách chắc chắn: “Bất kể anh đã trải qua những gì, dù căn bệnh của anh thế nào, dù anh có bao nhiêu vết sẹo trên cơ thể đi nữa.”
Kỳ Tỉnh cảm nhận được cô gái ôm mình đang run rẩy, sau đó, anh nghe thấy tiếng cô nghiến răng nói.
Anh phải chịu sự đau đớn kịch liệt vô số lần và vô số lần bị ép tự làm tổn thương chính mình, bởi vì đó là cách duy nhất để có thể chấm dứt được sự tra tấn.
Kỳ Tỉnh cong khóe môi, đứng dậy ôm cô vào lòng.
Bóng dáng chàng trai đủ cao lớn, nhưng trước mặt bức tường dán đầy giấy tờ này, anh vẫn bị áp đảo.
Nhưng anh lại ở trong địa ngục.
Kỳ Tỉnh vu.ốt ve mái tóc mềm mại của cô, nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô, vừa an ủi vừa như khen thưởng.
Chính là bởi vì, bởi vì thứ thanh âm này, bởi vì cảm giác khi bóp vỡ viên tinh dầu trong tích tắc, giống hệt cảm giác khi một quả bóng bay nổ tung.
Vì thế mỗi khi gió nổi lên, lá cây trên mặt đất lại bị cuốn bay, cả khu rừng rậm đều vang vọng tiếng bước chân chạy trốn, như tiếng gào thét của khu rừng này.
Sợ người khác không nhận ra manh mối hay sao?
Trong nghịch cảnh không chịu cúi đầu, không rơi lệ, không cầu xin tha thứ, người cố gắng chạy trốn nhưng thất bại sẽ phải đối mặt với những tra tấn chồng chất, không bao giờ dứt.
Gió nổi lên, trong khu rừng rậm vang lên đủ loại âm thanh, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng bước chân chạy trốn hoà làm một, khiến người ta không thể phân biệt được.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên Diệp Phục Thu đã cảm thấy Kỳ Tỉnh có sự phóng khoáng mà cô không có, có thể làm được mọi thứ, giống như một con đại bàng tự do.
“Không phải em đã đồng ý với anh, sẽ gọi anh tỉnh lại một vạn lần sao.”
Kỳ Tỉnh đưa cô đến chỗ bác sĩ Trần Dung, nghe tình hình gần đây của anh, phản hồi của bác sĩ cũng hết sức kinh ngạc.
Cho dù có chìm vào giấc ngủ bao nhiêu lần, khi tỉnh lại anh vẫn ở trong chiếc lồng giam ấy.
Nhưng ai ngờ, thì ra con đại bàng ấy chưa bao giờ bay ra khỏi khu rừng rậm kia.
Nhưng không ai nhận ra.
Má Diệp Phục Thu cứng đờ, cô vội vàng nhìn về phía dì Mai vừa đi vào phòng bếp xem súp ninh, hoảng sợ.
Nói xong, tay anh dùng sức, trực tiếp đổi vị trí của hai người để cô nằm sấp trên người anh, nam dưới nữ trên.
Hai tai Diệp Phục Thu nóng ran, miễn cưỡng kéo cổ áo của anh: “Không được, ở nhà, em không thể ngủ cùng anh được…… Nếu bị người khác biết thì sẽ không hay.”
…………
Đôi mắt Diệp Phục Thu đẫm lệ mông lung nhìn về phía anh, lại rút ra một điếu khác: “Cho nên, thật ra, thật ra anh căn bản không thích hút thuốc……”
Đôi mắt Kỳ Tỉnh đỏ lên, giọng nói cuối cùng cũng không còn ổn định: “Chỉ có em……”
Nguồn gốc là ở đây.
Trái tim Diệp Phục Thu như thắt lại, không thể kiềm chế được bản thân, cô vòng tay qua cổ ôm chặt lấy anh.
Anh đã biến một góc phòng làm việc thành một căn phòng tối bí mật không ai biết.
Mai Nhược lắc đầu, chỉ nói một câu: “Chỉ là cảm thấy bọn nhỏ lớn rồi, thời gian trôi nhanh thật.”
Tinh thần anh bị những bức tranh câm lặng khiêu chiến đến bờ vực sụp đổ, lại bị cảm giác đau đớn từ tiếng ù tai quen thuộc đánh úp từng chút một.
Chính vì trải nghiệm đó nên anh mới sợ lạnh đến vậy, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút là đã khiến anh nói giọng mũi.
Sau khi trở lại nhà họ Kỳ, hành động mắt nhắm mắt mở của dì Mai càng làm cho Diệp Phục Thu cảm thấy may mắn, nhưng lại không được tự nhiên.
“Em đi nhầm phòng rồi.” Kỳ Tỉnh ôm cô đi thẳng về phòng ngủ của mình, nhếch môi ung dung nói: “Chỗ ngủ của em là ở đây.”
Chứng cuồng loạn của anh cũng vậy, tại sao chỉ có nỗi đau mới có thể kết thúc.
Cảm giác đau đớn đã sớm tê liệt, cho dù mê man đi bao nhiêu lần, cảnh tượng lúc tỉnh lại vẫn giống nhau.
Anh thu tay lại và cầm đũa lên, nhướng mày, ý bảo cô ăn nhiều vào.
Một người sinh ra với cốt cách kiêu ngạo, dù đối mặt với sinh tử cũng không cúi đầu. Khí chất ấy trên người cậu bé, tỏa ra ánh sáng khiến người khác vừa kiêng dè vừa ghen tị.
Bởi vì chính anh đã sớm dựa vào điều đó để chống đỡ qua vô số năm.
Mặt đất thô ráp đầy bụi bặm cuối cùng cũng đón nhận chút hơi ẩm lác đác, dòng nước đỏ màu máu chảy lan trên sàn, loang ra, tạo thành dấu vết như cành cây.
“G·i·ế·t bọn họ……”
Kỳ Tỉnh vẫn mỉm cười, hỏi ngược lại: “Em không thích sao?”
Nỗi đau của anh sẽ làm cho cả khu rừng rậm hưng phấn đến mức bão táp nổi lên.
Chương 56: Tiếng bước chân được dự đoán là của đế giày da mềm
“Đúng vậy, lát nữa tôi gửi tin nhắn bên kia sang máy cậu, cứ như vậy đi.” Trợ lý Trần nói xong thì tắt máy.
Quan hệ giữa cô và Kỳ Tỉnh, cho dù ở trong mắt ai chắc chắn cũng sẽ cảm thấy cô là kẻ ngoại lai tham lam, môn đăng hộ đối không có mà còn muốn trèo cao làm phượng hoàng.
Ngồi nghĩ những điều này, đột nhiên trong cái bát trước mắt cô có thêm một phần thịt tôm hùm.
“Người đáng lẽ phải từ bỏ cuộc sống không nên là anh, người tự cam chịu sa ngã cũng không nên là anh”
Khi đó cô không hiểu, còn cho rằng anh thích lãng phí.
…………
Phòng làm việc lại rơi vào tĩnh mịch doạ người, một lúc lâu sau Kỳ Tỉnh ngẩng đầu nhìn về phía bức tường sách sau bàn làm việc.
Cho dù không có tán lá cây rậm rạp, những thân cây chen chúc nhau mọc một cách phức tạp, cành cây khô héo đan xen lấy nhau, dệt thành một cái lồng mà một khi bước vào sẽ chẳng tìm được đường ra.
Cô khó có thể tưởng tượng được suốt những năm qua, đã có bao nhiêu đêm như thế.
Người ngoài như anh ấy cũng không giúp được gì.
Rễ cây nhô lên mặt đất giống như những mạch máu ngoằn ngoèo của trái tim, trong gió lạnh ngày qua ngày, dần mất đi sắc màu của cây cối.
“Bụp.” Lại một tiếng nổ thanh thúy vang lên.
…………
“Không ai được c·h·ế·t tử tế, một người cũng không được c·h·ế·t tử tế……”
Những người đã đồng hành cùng Kỳ Tỉnh vượt qua mười năm ác mộng, giá trị của họ vượt xa cô rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng có lúc anh cho rằng, căm hận là thứ duy nhất có thể chống đỡ để anh tiếp tục sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Căn nhà đổ nát trong núi sâu, giống như một thực thể độc lập, ngạo mạn, tách biệt khỏi luật pháp và trật tự.
Những hộp thuốc lá bị vứt đi đã từng được sử dụng nhưng vẫn đầy, chất thành đống, bị lãng quên ở góc, dần phủ bụi.
Kỳ Tỉnh rũ mắt, lông mày khẽ run.
Chỉ nghe những lời miêu tả đó, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi toàn thân cô đã run rẩy.
…………
Trước kia, cô tuyệt đối không dám nghĩ mình sẽ phát sinh quan hệ thân mật với người có thân phận như Kỳ Tỉnh.
“Em đều thích.”
Nước mắt của Diệp Phục Thu nóng hổi lăn dài, hai tay run rẩy.
Lần trước nói chuyện, hai người đang ở thời điểm quan trọng, nhiều điều cần nói bị đặt sau những ưu tiên khác. Lần này trở về, cô vẫn không biết nên đối mặt với người ta như thế nào.
Trong mắt người khác, bất kỳ đau đớn nào cũng có thể dễ dàng bỏ qua, bất kỳ khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Kỳ Tỉnh hoàn toàn không để tâm đến những lời trách móc của cô, anh gắp một miếng dưa chuột từ đĩa rau xào trên bàn, “Anh không thích ăn cái này, em ăn giúp anh vài miếng, đừng để lãng phí.”
Những năm này, bất luận ngày hay đêm, không có lúc nào là anh không sụp đổ, không vỡ nát.
Ngày 26 tháng 12.
Trong khoảnh khắc nép vào lồng ng.ực anh, Diệp Phục Thu lại rơi nước mắt.
Mỗi một giây trôi qua đều dài đằng đẵng trong sự tuyệt vọng, khi đó anh mới biết được ý nghĩa của câu “cái c·h·ế·t là sự giải thoát” trong sách vở.
“Bụp.”
Như thể chỉ cần cô không nói ra những từ như “chính thức hẹn hò” hay “bạn trai bạn gái” thì sự xấu hổ và tự ti của cô có thể bớt đi vài phần.
Kỳ Tỉnh bế người vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại.
Cậu bé mang đầy thương tích ấy, rốt cuộc đã bị rét cóng trong ngọn núi lạnh giá đó trong bao lâu.
Điều này khiến bọn họ đều rất ngạc nhiên.
Diệp Phục Thu cũng lặng lẽ báo cáo cho bà ấy biết chuyện thân thể Kỳ Tỉnh dần ổn định, bà ấy rất vui mừng.
Đối phương dường như chắc chắn cô sẽ chỉ thành thật ăn phần của mình, cho dù ăn chưa đủ cũng sẽ không đòi nhiều hơn, cho nên anh mới đưa phần của mình cho cô.
Sau khi Kỳ Tỉnh nói xong, anh không nhìn thẳng vào cô mà nhìn chằm chằm vào đôi chân vẫn còn băng bó của mình, cười tự giễu: “Bây giờ em thấy anh thế nào?”
Ở một nơi như thế, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không một sinh linh nào biết được.
Cuối cùng Diệp Phục Thu vẫn bị Kỳ Tỉnh thuyết phục ngủ lại ở phòng ngủ của anh, may mắn là đến buổi tối tầng hai sẽ không có bất kỳ ai đi lên.
Ngọn núi vốn là một ngọn núi cô độc, quanh năm không có người. Ở trên sườn núi có một căn nhà rách nát, thấm đẫm cái lạnh buốt giá qua bao năm, bên trong phòng lạnh đến thấu xương.
Sau khi trở về, cô không thể không đối mặt với dì Mai – người đã sớm biết tất cả mọi chuyện.
Anh trốn một mình, bóp nổ viên tinh dầu của từng điếu thuốc ở trong những góc tối không có ánh sáng. Hết lần này tới lần khác dùng thứ thanh âm tương tự để đưa mình trở lại khu rừng rậm kia, dùng hồi ức về sự căm hận đó để giảm bớt nỗi thống khổ hiện tại.
Trên mặt đất phủ một lớp lá rụng dày màu nâu xỉn không có chút sức sống, nếu té ngã sẽ có thể bị vùi lấp và nghẹt thở ngay tức khắc.
Khu rừng nép mình vào một ngọn núi thấp, quanh năm lúc nào cũng như đang là mùa đông, tuyết bay đầy trời, cây cối khô héo và cỏ dại c·h·ế·t rũ.
Mấy năm nay Kỳ Tỉnh vẫn luôn tìm kiếm, nhưng ngay cả một manh mối nhỏ cũng không có.
Sự ngạo mạn, giả nhân giả nghĩa, cố chấp của anh cũng không phải từ trong xương cốt đã có, mà là những khối u ác tính sinh ra từ trong từng khoảnh khắc đau đớn, đã nuốt chửng con người thật của Kỳ Tỉnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.