Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Mực đen nhuốm màu an lành
Một đứa trẻ với lòng tự tôn cao hơn trời, sao có thể chấp nhận bị đùa bỡn như vậy.
“Cháu sẽ cho chú tất cả…… những gì chú muốn.”
Không biết là vì sợ hãi hay dao động, hơi thở của người đàn ông rất hỗn loạn, ấp a ấp úng, nói không nên lời hoàn chỉnh.
Diệp Phục Thu ngủ rất say, ngay cả khi anh gặp ác mộng cũng không nhận ra, cảm giác được anh cử động, cô thuận thế nghiêng vào trong lòng anh, gối lên cánh tay Kỳ Tỉnh ngủ say.
Một khi ông báo cảnh sát, ông nhất định không thoát khỏi liên quan, đến lúc đó ông sẽ là người đầu tiên bị đám người liều mạng này trả thù diệt khẩu, hoặc đợi cảnh sát truy cứu trách nhiệm lần nữa.
Cô đi tới lầu một, nhíu mày nhìn bóng lưng anh: “Kỳ Tỉnh?”
Nhớ lại khoảnh khắc giấc mộng bừng tỉnh, Kỳ Tỉnh run rẩy, trước tiên không dám mở mắt.
Sau một khắc, anh đột nhiên nhấc chân đi tới phòng bếp, như là tìm kiếm rất lâu cuối cùng cũng tìm được mục đích.
Thời gian trôi qua quá lâu, chờ đến khi anh biết vẽ, khuôn mặt của người kia đã dần dần bị tô vẽ lại trong tâm trí, mờ đi trong đầu anh.
Ở trong rừng rậm, độ cao của mặt đất không chênh lệch nhiều lắm, anh cũng không biết mình đang chạy xuống dưới hay vẫn cứ loanh quanh ở cùng một độ cao.
Bản chất con người.
Kỳ Tỉnh đờ đẫn nhìn người cản trở mình, lại dùng sức mạnh kéo tay cô ra.
Rửa mặt thay quần áo xong, Diệp Phục Thu nhìn thấy anh đang ở phòng khách nên sôi nổi đi xuống: “Anh định lái xe đi à? Hẻm nhỏ bên kia hình như đỗ xe thì không ổn lắm, có thuận tiện không? Nếu không thì gọi xe đi cũng được mà.”
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh thà c·h·ế·t còn hơn sống tạm, bị người ta chà đạp tôn nghiêm.
Cuối tháng Mười Hai, anh bị b·ắ·t· ·c·ó·c đến ngọn núi ở một tỉnh hay thành phố nào đó không rõ.
Đúng lúc này, hai ngọn đèn chói mắt chiếu tới, một chiếc xe tải đi qua, đèn xe vừa hay quét tới anh.
Bàn tay bị đẩy ra yếu ớt buông xuống mặt đất, tầm nhìn của Kỳ Tỉnh mơ hồ, anh nhìn theo hy vọng nhỏ bé từng chút một bị màu xám che lấp.
Không khí lạnh đến mức có thể kết ra lớp sương mù băng giá, tuyệt đối không phải là tỉnh thành gần Nam Hải như vịnh Tiêu Quảng Đông.
Sau đó Trần Dung nói cho anh biết, đây là phản xạ thần kinh để trốn tránh thống khổ.
“Thì ra người con gái sắp lên tiểu học của ông ấy.”
Bố anh biết rất rõ, chuyện này không thể không liên quan tới anh em của ông ấy.
Anh hùng quá ít, ai cũng đều vì mình, né tránh tầm mắt, im lặng với sinh tử mới là giai điệu của thế giới này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Tỉnh dựa vào đỉnh đầu cô, vu.ốt ve lưng cô, ngủ yên cùng cô.
Chạy trốn thất bại.
Không phải muốn chứng cứ sao? Vậy thì anh sẽ đi tìm.
“Tôi phải đưa cậu quay lại.”
…………
Trợ lý Trần nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi lập tức túm lấy Diệp Phục Thu, kéo người sang một bên.
“Cậu bé!!”
“Anh đã học được rất nhiều từ bà ấy rồi.”
“Chú cũng sẽ…… bị truy cứu trách nhiệm……”
“Kỳ Tỉnh, anh có thể nghe thấy em nói chuyện không?” Cô vừa nhào tới ngăn anh vừa nhìn vào đồng hồ của mình, nhịp tim bình thường! Tại sao lại như vậy!
“Cô Diệp, bắt đầu từ giây tiếp theo, cô không nên lại gần phòng bếp, nếu không bị thương sẽ không đáng.”
Diệp Bình cắn răng kiên trì, dùng hai tay giữ chặt anh lại, có xu thế từng bước kéo anh lên trên: “Không được! Với độ cao như này, cậu sẽ ngã c·h·ế·t mất! Phía dưới toàn là đá thôi!”
“Tôi bảo chú buông tay!”
Ngay khi bọn họ đang tranh chấp ở vách núi, phía xa không ngừng có ánh đèn pin tới gần.
Đau đớn cũng không phải là thứ phá hủy Kỳ Tỉnh nhất.
Nhưng anh ngửi được một mùi hoa quế nên dần dần mở mắt, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ trong lòng mình.
Kỳ Tỉnh nửa sống nửa c·h·ế·t, những người đó cũng dần dần buông lỏng cảnh giác đối với anh. Để cho anh ăn cơm thuận tiện hơn, bọn họ còn đổi từ còng tay thành buộc hai tay anh bằng xích sắt, sau đó lại đổi thành dây thừng. Anh trộm một mảnh chai bia vỡ màu xanh lá cây, mò mẫm tìm kiếm điểm yếu của dây buộc.
Ngay khi sự tuyệt vọng đang đến gần, đã có người bước vào gian phòng này.
Trôi qua không biết bao lâu, nhiều cảnh sát hợp lực cũng không thể tìm thấy nghi phạm.
Tất cả đều là khuôn mặt của Diệp Bình.
Không đâu.
Những người đó rõ ràng đeo mặt nạ, nhưng anh lại có thể mơ hồ nhìn thấy bộ mặt bọn họ xem anh như món đồ chơi mà giẫm đạp.
Người này rất cao lớn, bởi vì ngược sáng nên Kỳ Tỉnh không thấy rõ biểu cảm của ông, chỉ nghe thấy ông kinh ngạc nói: “Cậu.”
Cô, cô không gọi anh tỉnh dậy được.
Cú ngã dự kiến không xảy ra, chân trước anh vừa nhảy xuống, trong nháy mắt khi anh nghiêng người, cánh tay đã bị Diệp Bình túm lấy.
Những người đó đã rời đi, đi vào phòng bên cạnh ăn cơm.
“Bọn họ sẽ tìm được vợ và con gái tôi, cũng không để cho họ sống tốt, xin lỗi, xin lỗi……”
“Báo cảnh sát…… báo……” Kỳ Tỉnh siết chặt ngón tay, kéo tay áo ông không chịu buông, vẻ mặt đáng sợ: “Báo cảnh sát giúp cháu…… Cháu sẽ……”
Nói xong, anh ấy xoay người vào phòng bếp, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Rõ ràng là ánh sáng, lại khiến trái tim Kỳ Tỉnh hoàn toàn rơi vào địa ngục không đáy.
“Tôi không biết bọn họ.” Tướng mạo người đàn ông nhìn chất phát, thậm chí có chút sợ hãi rất khó xử, ông cũng rất căng thẳng, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng Kỳ Tỉnh đã mất hết sức lực, anh ngã gãy chân, cứ như vậy nằm ngửa dưới vách núi nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Đám người liều mạng này nhận được chỉ thị là không được để anh c·h·ế·t trong mơ mơ hồ hồ, cho nên những chỗ bọn họ gây bạo lực với anh đều hoàn mỹ tránh đi chỗ chí mạng. Cho dù họ đánh anh tàn nhẫn đến đâu cũng lập tức tìm người đến xử lý vết thương, giữ cái mạng của anh lại rồi tiếp tục đùa bỡn.
Ai biết lại bị cuốn vào chuyện này.
Anh hận, nhưng không có nơi nào để ph.át ti.ết.
Anh nhìn chiếc xe kia, đối diện với tầm mắt Diệp Bình, trong nháy mắt co chân bỏ chạy.
Máu tanh đầm đìa, sỉ nhục đánh đập, bạo lực tràn ngập từng phút từng giây của anh.
Mà Kỳ Tỉnh học Mỹ thuật đã lâu, cuối cùng cũng phác họa ra chân dung Diệp Bình và giao cho cảnh sát, nhưng lại không thể đối chiếu được với bất kỳ hồ sơ nhân khẩu tương tự nào.
“Tôi thật sự không thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì tôi sẽ……” Ông nói tới đây.
Nhưng vì tình anh em, vì bà nội vẫn còn sống, ông ấy không thể tha thứ cũng bị ép phải tha thứ, không truy cứu nữa.
“Sao sáng sớm đã ngọt ngào vậy rồi.” Kỳ Tỉnh hôn nhẹ lên mặt cô, trêu chọc: “Tối hôm qua ăn dâu tây vẫn còn vị nữa này.”
Tuy thức ăn họ đưa cho anh vừa thô vừa tệ, thậm chí không thể gọi là thức ăn, nhưng sau khi ăn xong, Kỳ Tỉnh đã có chút sức lực. Anh lại một lần nữa túm lấy tay áo của người đàn ông.
Anh ngã sấp xuống lớp lá tùng rụng dưới vách núi, lá khô tích lũy mấy năm trở thành đệm giảm xóc, tiếp được thân thể khô gầy của anh.
Vụ án bị trì hoãn ngày càng lâu, sau một thời gian dài nó đã trở thành vụ án cũ không được coi trọng để xử lý nữa.
Kỳ Tỉnh gối lên cánh tay mình, ung dung, lười biếng hỏi: “Sao, em vốn định nói gì với anh à?”
Anh bị kéo trở lại.
“Không thể nhảy!!”
Diệp Phục Thu lảo đảo qua một bên.
Dưới sự tra tấn vô nhân đạo, khí chất kiên định bẩm sinh của anh cũng dần bị dao động. Bao nhiêu lần anh hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng dài đằng đẵng, bao nhiêu lần khẩn cầu mong có người có thể tới cứu mình, bao nhiêu lần hy vọng xa vời rằng bố của anh có thể từ bỏ tất cả, đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu.
“Yên tâm đi, quà cáp không quan trọng ở chỗ đắt tiền, mà ở tấm lòng, đúng không?” Kỳ Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc cô: “Biết là được, đừng tiêu tiền lung tung.”
Kỳ Tỉnh vốn không nên quen biết Diệp Bình.
………….
Kỳ Tỉnh không bị cản trở nữa nên từng bước tới tiến lên, anh đẩy cửa phòng bếp ra và đi vào.
Trong rừng rậm tĩnh mịch, thiếu niên chạy trối c·h·ế·t vội vã gấp gáp.
Ngay cả khi mắt đang nhắm lại, Kỳ Tỉnh cũng có thể cảm nhận được người này khác với những tên s·ú·c sinh kia, không biết từ đâu một luồng sức mạnh bộc phát trỗi dậy, anh mạnh mẽ giơ tay lên giữ chặt đối phương.
Liệu bọn họ có thể trải nghiệm tất cả những đau khổ mà bọn họ đã gây ra cho anh không?
Anh nhớ rất rõ, đó là “Trò chơi bóng bay”, thứ trò chơi hạ màn của mỗi buổi tối.
Ở một góc độ khác, đối phương không có bất kỳ lý do gì để hy sinh an nguy của bản thân và cả nhà để cứu vớt người lạ.
Diệp Phục Thu nạt anh: “Rõ ràng là bởi vì kem đánh răng của em có vị dâu tây, lại nói hươu nói vượn.”
Những người này có thân phận đa dạng, thủ đoạn chạy trốn cao minh, ngoài việc b·ắ·t· ·c·ó·c anh ra, chắc chắn bọn chúng từ lâu đã có tiền án tiền sự.
Đầu ngón tay vu.ốt ve cổ cô, như vu.ốt ve như suy tính, ánh mắt Kỳ Tỉnh ảm đạm khó lường.
Nói dậy là dậy, Diệp Phục Thu gật đầu, bước xuống giường mang dép lê về phòng ngủ của mình thay quần áo.
Hồi ức nhàn nhạt tản đi, Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm cô gái trong lòng dưới ánh trăng.
Anh lớn lên như một kẻ điên không ai hiểu.
Cho đến khi nhìn thấy ánh sáng, anh chạy ra khỏi khu rừng rậm ngay cả ánh trăng cũng khó có thể nhìn thấy, đến một khu đất trống hơi cao hơn xung quanh một chút.
Đêm hôm đó, tuyết lớn phủ kín núi, trong căn phòng đổ nát máu tươi vô cùng nóng.
Sự lựa chọn của nhân tính đã g·i·ế·t hại thiện lương của anh.
Kỳ Tỉnh dụi mắt, đo độ cao để nhảy xuống. Liệu anh có thể đảm bảo rằng anh sẽ không ngã c·h·ế·t, hơn nữa liệu còn có thể đứng lên để tiếp tục chạy xuống núi.
Ông làm công việc bất hợp pháp, là tuyển dụng phi pháp, trước khi nhận việc ông không biết phải làm những loại chuyện này. Ông vốn tưởng rằng chỉ cần lái xe đưa đón người lên xuống núi, vận chuyển vật tư và đồ ăn là được.
“Cậu không thể đi, tôi không thể thả cậu……” Trong mắt Diệp Bình tràn ngập bi ai, trên tay càng dùng sức: “Xe của tôi đi qua đây, cậu đi rồi, tôi, tôi không có cách nào chứng minh.”
“Cậu phải quay lại.”
Trợ lý Trần nhìn cô gái sụp đổ, im lặng buông tay ra, nói rõ ràng với cô: “Cô đã không giúp được anh ấy nữa rồi.”
Tất cả mọi người sẽ chỉ vào anh, nói anh tàn nhẫn, nói anh điên.
Đúng lúc này, gần cửa đột nhiên phát ra tiếng cười đùa ầm ĩ của một đám quạ đen.
Mà chính là sự sỉ nhục.
“Em nghĩ, quán bún lần trước rất ngon, em có hơi thèm.” Diệp Phục Thu che miệng: “Có phải sinh nhật nên ăn mì không.”
Đêm đó tuyết rơi trên núi, anh chạy đến mức trong cổ họng bốc lên mùi máu, cơ thể cũng bị tuyết và gió đâm rất đau.
Quá lạnh, máy sưởi điện dừng lại một lát là có thể đông lạnh đến tê dại, nhân lúc họ đang rối loạn ở phòng bên cạnh vì mất điện, loay hoay với việc lắp đặt thiết bị phát điện tạm thời. Anh cắt đứt lớp cuối cùng bên trong của dây thừng, gắng gượng dốc hết chút sức tàn còn lại trong cơ thể tàn tạ.
Anh không nhớ mình có rơi lệ hay không, hẳn là không, mà nếu có cũng đã sớm hòa cùng với máu, không phân biệt rõ.
Diệp Phục Thu dụi mắt, còn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã cúi đầu xuống trước và hôn lên cánh môi cô.
Diệp Phục Thu mãnh liệt nhìn về phía bên cạnh, hô to: “Anh Trần!! Kỳ Tỉnh, anh ấy.”
Nói xong những lời này, anh không còn sức lực, thở hổn hển như thể lại sắp ngất đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh nắng ban mai hơi se lạnh chiếu vào phòng ngủ, mí mắt Diệp Phục Thu bị chiếu vào có chút nóng lên, lúc này cô mới lười biếng mở mắt.
Kỳ Tỉnh hận.
“Diệp Phục Thu, vất vả làm thêm mới kiếm được một ít tiền, đừng tiêu tiền vì anh.” Kỳ Tỉnh cố ý uy h**p, không tiếc tự tổn hại bản thân: “Tiêu tiền cho đàn ông là việc không đáng nhất đấy.”
Anh chạy rất lâu, cuối cùng lại gặp một vách núi thấp khác, lần này không chút do dự, anh bám vào tảng đá có thể đặt chân bên vách núi, từng chút từng chút leo xuống.
“Anh đang mơ à Kỳ Tỉnh, không sao đâu, đừng tới gần phòng bếp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em đã chờ sinh nhật của anh bắt đầu từ ngày anh tặng quà sinh nhật cho em rồi.” Diệp Phục Thu mỉm cười rồi vùi đầu vào ngực anh, cảm thụ lồng ng.ực anh rung động khi nói chuyện: “Đoán xem em chuẩn bị quà gì cho anh.”
Sẽ bị tra tấn đến c·h·ế·t.
Diệp Phục Thu vùng vẫy: “Sao anh lại kéo tôi ra! Anh ấy muốn tự hại mình kìa! Sao anh không ngăn cản anh ấy chứ!”
Ích kỷ và vị kỷ, cấu thành hai từ “bản thân” và “tư lợi”.
Diệp Phục Thu quá quen thuộc với tư thái này của anh, tim của cô lập tức lỡ nhịp, chạy về phía trước: “Kỳ Tỉnh!!”
Rồi lại thật sự hiểu.
Bà nội Kỳ Tỉnh là một người lạnh lùng, anh vẫn nhớ câu nói lạnh như băng của bà nội—— “Khải Thịnh đã là của con rồi, con còn muốn gì nữa.”
Anh không biết rằng sở dĩ đám s·ú·c sinh kia không đuổi theo là bởi vì đêm hôm đó cảnh sát lên núi.
…………
Hệ thần kinh thông minh khiến anh quên đi tất cả những gì liên quan đến đau khổ, đưa tâm trí trở về trạng thái khỏe mạnh.
Kỳ Tỉnh nhìn khuôn mặt của cô, không ngừng so sánh ngũ quan của cô và Diệp Bình.
Sao em không thể đánh thức anh.
Kỳ Tỉnh ngước lên nhìn vào mặt ông, phẫn nộ và cấp bách thiêu đốt hồn phách, liều mạng hét lên: “Buông tay!!”
“Đúng không?”
Ý thức được điều ấy, Diệp Phục Thu lập tức rơi nước mắt.
Vì thế một giây sau, anh bước ra khỏi vách núi thấp.
Anh bị quỷ ám.
“Con gái tôi vừa mới lên tiểu học.”
Cô trở mình, giật mình đối diện với ánh mắt chăm chú không rời của Kỳ Tỉnh, trong nháy mắt rất nhanh chóng tỉnh dậy.
Chuyện buồn đã xảy ra.
Bọn họ đã sớm chạy tứ tán, lúc anh chạy ra ngoài, phòng bên cạnh đốt đèn nhưng đã sớm không còn ai.
“Đập vào đầu là cậu c·h·ế·t chắc!”
Vì thế Kỳ Tỉnh bắt đầu tìm kiếm biện pháp tự mình sống sót.
Vết thương trên người trải qua quá trình trao đổi chất dần khép lại, nhưng lỗ hổng trong lòng anh đã sớm thối rữa.
Kỳ Tỉnh lảo đảo ngã một bước rồi đứng lên liều mạng chạy về phía trước, nhưng phía trước là một vách đá.
Quần áo trên người tàn tạ không chịu nổi, gió lạnh xâm nhập, nhiệt độ trên người anh nóng lên càng lúc càng nhanh. Kỳ Tỉnh biết đây là phản ứng si.nh lý sau khi bị lạnh, chờ cơ thể phát tán tất cả nhiệt lượng ra ngoài anh sẽ c·h·ế·t cóng.
Lạnh quá.
Vì thế Kỳ Tỉnh chậm rãi nhắm mắt, chờ đợi cái c·h·ế·t vừa dài vừa bình yên.
Bố anh không xuống tay được, vậy thì anh sẽ làm.
Cô rung đùi đắc ý, ngay cả đôi chân trắng nõn cũng lắc lư, tán gẫu: “Cho nên dì mới có thể thành công, anh nên theo dì ấy học đạo lý đối nhân xử thế đi.”
Nói xong, cô lập tức đứng lên nhào vào trên người anh, đôi mắt khi cười cong cong như cánh hoa đào: “Hôm nay là ngày siêu quan trọng, tại anh cả đấy, phá hư câu đầu tiên trong kế hoạch khi em ngủ dậy rồi.”
Bà nội anh, thiên vị hai đứa con trai còn lại quá nhiều.
Cổ họng đã khàn, anh không thể phát ra âm thanh, xung quanh cũng sẽ không có người đi qua.
“Ngài có cần gì thì liên lạc lại với tôi.”
Sau khi bị bắt lại vì trốn thoát, anh lại lên kế hoạch bỏ trốn thêm lần nữa. Những kẻ liều mạng đó có vài sở thích khó nói thành lời, mà mỗi khi đang chìm trong đó, bọn chúng thường đặc biệt suy yếu, mất đi sự cảnh giác.
Chỉ sợ vừa mở mắt sẽ lại vẫn nhìn thấy gian phòng tràn đầy mùi máu tươi kia.
Diệp Phục Thu nằm trên ngực anh, giọng nói mới tỉnh dậy ngọt ngào như mật ong: “Sinh nhật vui vẻ!”
Chỉ có thể phái chuyên gia theo dõi anh 24/24.
“Này! Đừng chạy!” Giọng Diệp Bình đuổi theo anh ở phía sau.
Chàng trai trước mặt lưng thẳng tắp, đứng ở giữa phòng khách với một tư thái quỷ dị, im lặng đến mức dọa người.
Buổi tối ngày hôm sau, người đàn ông trung niên lại mang cơm đến cho anh.
Ngay khi Kỳ Tỉnh đưa tay đẩy Diệp Phục Thu lần thứ hai, có người phá cửa bước vào.
“Cậu hận tôi, không sao……” Giọng Diệp Bình nặng nề lộ ra vẻ bất lực: “Nếu tôi thả cậu đi, bọn họ có thể không chỉ để tôi c·h·ế·t ở trong núi này.”
“Chú đi theo bọn họ…… sẽ không có…… kết cục tốt……”
Chỉ tiếc bởi vì tuyết đọng trên núi rất lâu không tan, lúc leo được một nửa anh trượt chân ngã xuống.
“Chú thả tôi ra! Liên quan gì tới chú!”
Nhưng ngay sau đó, anh lại rút tay ra và vòng qua eo cô, ôm chặt người vào trong lòng.
Chương 60: Mực đen nhuốm màu an lành
Còn anh toàn thân đau đớn, hôn mê không biết bao nhiêu lần rồi tỉnh lại, máu trên người giống như sắp cạn kiệt. Chỉ cần anh khẽ cử động là những vết thương vừa kết vảy trên người anh sẽ rách ra và đau đến tận xương tủy.
“Bọn họ lập tức sẽ đuổi theo, tôi không thể thả cậu!”
Hương thơm trên người cô đã giúp anh thoát khỏi cơn ác mộng mà anh không thể tỉnh giấc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ đó về sau, Kỳ Tỉnh đối mặt với sự ngược đãi của bọn họ một cách bình thản, không hèn mọn nhẫn nhịn nhưng cũng không kiêu căng phản kháng. Anh không còn phản kháng và thù hận nhiều nữa, ra vẻ như thân thể ngày càng suy yếu.
Kỳ Tỉnh thoáng sửng sốt: “Anh cũng không để ý.”
Anh đã bị dồn vào đường cùng.
“Kỳ Tỉnh!!” Giọng nói của trợ lý Trần truyền đến.
Những câu chuyện nhân tính được ca tụng hoặc chê bai ở các câu chuyện trong sách, vào giờ phút này đang nở rộ trước mặt anh với vẻ sinh động nhất.
Đúng lúc đó, anh chạy ra ngoài.
Trong đêm tối anh mỉm cười bi ai.
Lạnh.
Ngọn núi này, anh không còn hy vọng ai đó sẽ đưa tay ra cứu giúp.
Tâm lý vặn vẹo điên cuồng lớn dần trong lòng thiếu niên, anh cười khẩy, đúng vậy, cho dù để cảnh sát tìm được thì sao chứ.
“Tôi có thể cứu anh ấy! Anh làm gì vậy!”
“Xin lỗi.”
“Là em à, Thu Thu.”
Sự oán hận hòa cùng adrenaline tăng vọt, khiến cả người anh bành trướng một làn sóng hưng phấn và sức mạnh giống như hồi quang phản chiếu: “Có tin tôi g·i·ế·t chú không! Tôi nhất định phải g·i·ế·t chú!”
Anh cố gắng ngước mắt lên, nhìn đối phương, run giọng nói rõ ràng: “Chú…… chú…… báo cảnh sát……”
Kỳ Tỉnh bỗng nhiên hiểu ra tất cả, trái tim lạnh đi một nửa.
Anh không ngờ khuôn mặt chất phác thành thật kia, tương lai lại trở thành sự bắt đầu và kết thúc trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại suốt vô số năm của anh.
Một người xa lạ, đã dạy cho Kỳ Tỉnh một bài học tàn khốc lại quan trọng trong cuộc đời.
Cứ như vậy anh tìm đúng góc c·h·ế·t của camera giám sát, lén lút, ma sát cả ngày lẫn đêm để cắt dây thừng.
Kỳ Tỉnh đi thẳng vào phòng bếp, Diệp Phục Thu ngăn anh lại, cô cố chống lại ánh mắt trống rỗng vô hồn của anh, vỗ hai má anh: “Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh, anh nhìn em đi, mau tỉnh lại.”
Sau đó tên cầm đầu đám s·ú·c sinh đột nhiên hô to về phía bên này: “Làm gì vậy! Đưa cơm xong rồi thì mau cút đi! Ông cũng muốn bị trói có phải không!”
Rõ ràng là nhịp tim bình thường, nhưng sao người trước mặt có thể bị chứng cuồng loạn chứ!
Anh đã không nhớ rõ ngoại hình cụ thể của Diệp Bình.
Hành động tự làm hại bản thân và cố gắng tự sát của Kỳ Tỉnh làm cho các bác sĩ và người nhà họ Kỳ quan tâm anh đều vô cùng lo lắng.
“Hôm nay, ngày 15 tháng 4, chàng trai Kỳ Tỉnh vừa tròn 25 tuổi.”
Anh giơ tay lên, từng chút từng chút tiếp cận cần cổ nhỏ của Diệp Phục Thu.
Dùng khí âm nhẹ nhàng nói.
Thống khổ, thù hận, đã trở thành sức mạnh để anh sống tốt.
Anh biến thành một loại hoạt động giải trí, nhớ ra thì đánh anh vài cái, hứng thú thì biến anh thành một trò chơi bạo lực.
Đối phương ngồi xổm xuống bên cạnh anh, dường như nhìn thấy tình cảnh bi thảm của anh nên có chút không đành lòng, hít vài hơi, hô hấp không vững.
Kỳ Tỉnh yêu cầu bố anh điều tra, nhất là hai người chú của anh, nhưng ý nghĩ này lại bị đối phương áp chế.
“Mẹ anh đưa nhân viên đi chơi team building để khen thưởng họ rồi.” Kỳ Tỉnh sờ trán, có chút bất lực: “Tổng giám đốc Mai kiên trì muốn mang văn hóa công ty vào nhà, mỗi bước đi đều đãi ngộ cho nhân viên.”
Đôi mắt vẫn luôn trong trạng thái bị đánh sưng phù, mơ hồ vô định, căn bản là không thấy rõ sự vật xung quanh.
“Chú……” Kỳ Tỉnh dù mới mười một tuổi nhưng đã biết địa lý, thiên văn thậm chí cả về pháp luật, nói rõ ràng với ông: “Cái này gọi là thông đồng…… phạm tội…… chú là đồng phạm…”
Anh được cảnh sát lục soát núi cứu được và đưa đến bệnh viện, một giây trước khi ngất đi trong đầu Kỳ Tỉnh hiện lên.
Mùi nước khử trùng của bệnh viện khiến anh ngửi thấy là buồn nôn.
Đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Diệp Phục Thu ngốc nghếch đứng tại chỗ, đầu óc như ngừng hoạt động, mất đi năng lực suy nghĩ.
“Con của con không sao là tốt rồi, người không có việc gì, cứu được về coi như xong.”
“Tôi chỉ là một người lái xe rách nát.” Câu này rõ ràng thể hiện nỗi đau khổ khi bị cuốn vào một rắc rối không mong muốn.
Nhưng anh biết, người này có thể sẽ còn đến.
Kỳ Tỉnh giãy dụa khó khăn mở mắt, anh mở hé mí mắt thành một khe hở, giọng nói khàn khàn đẫm máu giống như cầu xin sự sống cuối cùng trước khi sắp c·h·ế·t: “Cứu….. xin…… chú……”
“Em muốn ăn gì, nay sinh nhật anh nên anh mời.”
Vì vậy, Kỳ Tỉnh đang trên đường đi tới cái c·h·ế·t để giải thoát, đã bị một trận lũ quét mênh mông chặn lại.
“Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh, anh nhìn em đi.” Diệp Phục Thu đóng cửa phòng bếp, dùng thân thể chặn lại gian phòng để dao sau lưng, đột nhiên luống cuống: “Sao em, sao em lại.”
Sau đó người nọ đặt vào trong tay anh một hộp cơm và nước, nhưng lại không nói gì.
Nửa câu sau của anh trực tiếp chọc cho Diệp Phục Thu cười khúc khích, chọc cho hoa cũng rung rinh lay động.
Cái cổ nhỏ như vậy, yếu ớt đến mức như thể chỉ cần anh dùng một chút sức là có thể bẻ gãy.
“Nếu tôi gặp chuyện không may.” Ông cắn răng, lần thứ hai gạt tay Kỳ Tỉnh ra: “Cả nhà già trẻ của tôi đều sẽ c·h·ế·t đói.”
Kỳ Tỉnh ở bệnh viện suốt 10 tháng, thân thể mới hoàn toàn hồi phục.
Bước chân nặng nề, đi thẳng về phía anh.
Ánh mắt Diệp Bình lay động, giọng nói lộ ra vẻ bất lực và sợ hãi: “Tôi, tôi thật sự không biết bọn họ, là bạn bè giới thiệu tôi đến làm việc vặt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Bình len lén quay đầu lại, nhìn camera giám sát đối diện, hạ thấp giọng nói: “Tôi, tôi không thể giúp cậu.”
Nhưng trong núi sâu này, không ai có thể tìm được anh.
Anh lướt ngón tay theo từng nét mặt của cô: “Bắt đầu nhớ từ khi nào?”
“Cơm nước xong em muốn đến hiệu sách một chuyến, mua chút sách tham khảo.”
“Buông tay!” Kỳ Tỉnh điên cuồng giãy dụa, muốn lợi dụng ưu thế trọng lực để hất tay ông ấy ra.
Anh sớm đã không còn cảm giác phương hướng, chỉ biết là bước chân không thể dừng, ngừng lại thì sẽ chờ bị bắt trở về.
Dường như đã không còn nói nên loại lời như “ăn chút gì đi”.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu, nghi ngờ: “Hôm nay dì nhà mình không nấu cơm à?”
Chỉ một câu uy h**p, người đàn ông sợ tới mức hất bàn tay dính đầy máu ra rồi đứng dậy, khom lưng chạy ra ngoài cửa: “Vâng, vâng.”
Người này có sức lực vô cùng lớn, một phát đã bắt lấy cánh tay của anh, ghé vào vách núi kéo lấy thân thể của anh.
Lần cúp điện tình cờ trên núi cuối cùng đã cho anh cơ hội.
Mang theo hương thơm bạc hà ướt át trong nháy mắt tiến vào trong miệng của cô, Diệp Phục Thu “ưhm ưhm” vài tiếng đẩy anh ra: “Em còn chưa đánh răng, anh đã dậy rồi à?”
Nhưng bây giờ, Diệp Bình đã trở thành một người thực vật vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện. Anh muốn tìm Diệp Bình và thông qua người này tìm kiếm nhóm tội phạm kia nhưng manh mối đã bị cắt đứt ở chỗ này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.