Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Ánh sáng bình minh hong khô dòng u sầu cuối cùng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Ánh sáng bình minh hong khô dòng u sầu cuối cùng


Cô nhớ tới hình ảnh Kỳ Tỉnh hết lần này đến lần khác bị thương đổ máu trước mặt mình, cảnh anh ngất xỉu, khiến toàn thân cô lạnh toát, vai run lên, lắc đầu: “Em không gánh vác nổi mạng sống của anh.”

Và sau chuyện lần này, sự ra đi của Diệp Phục Thu, cái gọi là “vĩnh biệt” giữa hai người họ, cũng không còn bất kỳ cơ hội nào để quay đầu nữa.

Kỳ Tỉnh nhìn lên trần nhà, cười lạnh một tiếng đầy mỉa mai, tiếng cười khàn khàn tràn ra từ cổ họng anh chẳng mang theo chút hơi ấm nào.

Diệp Phục Thu dốc sức ấn chặt vết thương trên ngực anh, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi xuống lồng ng.ực đang rỉ máu của anh, hòa lẫn vào dòng máu từ tim anh.

Anh ấy sẽ luôn ưu tiên cho sự an toàn tính mạng của Kỳ Tỉnh, nhưng lúc này đây lại không khỏi có chút dao động.

“Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau khi anh ấy tỉnh dậy.”

“Chỉ cần em yêu anh, anh có thể chịu đựng.”

Còn giờ đây, cô đa đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, ánh mắt đã tự tin ấm áp và cô đã trở thành hình mẫu mà trước kia cô luôn ao ước trở thành.

Ấm áp, vẫn còn sống.

“Không ai trong chúng ta có thể sống quá ích kỷ.”

Điều đáng sợ nhất, rốt cuộc vẫn xảy ra.

Diệp Phục Thu đưa tay day day sống mũi đã cay xè, cô khẽ đẩy cửa phòng bệnh, rón rén đến gần anh.

Anh im lặng ngồi trên giường bệnh, lời nói vừa rồi của cô quanh quẩn trong đầu.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, mùi hương của hoa bách hợp tràn ngập.

Tất cả là lỗi của cô, có phải không.

Tiểu Trần nhận được cảnh báo nhịp tim qua đồng hồ thông minh, lập tức lái xe lao vút tới. Anh ấy chạy thục mạng theo định vị, cuối cùng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy thì ngẩng đầu ôm mặt, thở hổn hển gần như ngã quỵ.

Lần từ biệt này.

Cô cũng nguyện ý đánh đổi tất cả những thứ ấy, đổi lấy một Kỳ Tỉnh còn sống, khỏe mạnh và không tổn thương.

Bác gái hàng xóm đi ngang qua chứng kiến cảnh này thì run rẩy gọi cấp cứu: “Vị trí hiện tại của tôi là……”

“Chỉ khi em rời xa anh thì anh mới có thể sống sót, chính anh là người hiểu rõ nhất mà.”

Một bàn tay kịp thời đỡ lấy cô.

Cô cầm lấy sợi dây chuyền có chiếc nhẫn treo trên đó, ngơ ngẩn nhìn mãi không rời mắt.

Một năm ở vịnh Tiêu Quảng Đông.

Đừng nhìn Kỳ Tỉnh của cô bằng ánh mắt như vậy, đừng nhìn anh như thế nữa!

Cô là sinh viên hệ song bằng học tạm thời năm nhất, giờ cũng xem như chính thức “tốt nghiệp” xong ở Đại học Nam Sơn.

“Kỳ Tỉnh, sau này đừng……” Diệp Phục Thu ép buộc mình nói ra những lời tàn nhẫn với anh, còn lòng cô thì quặn đau: “Vì em mà lại giày vò chính mình nữa.”

Cô đứng dậy, chậm rãi cúi người, lấy tay vu.ốt ve khuôn mặt gầy gò của anh.

Dù thế nào đi nữa, điều anh ấy hy vọng, là nó phải phù hợp nhất với hiện tại.

“Bà chủ và chủ tịch Kỳ sẽ tới ngay, cô nên đi rửa tay trước đi.”

Diệp Phục Thu c·h·ế·t lặng vài giây, sau đó lao đến như phát điên: “A Tỉnh!!!”

Lựa chọn của mỗi người, thật sự là đúng đắn nhất sao?

Không biết có phải chiếc nhẫn này đã thay anh đỡ lấy nhát đâm cuối cùng ấy không.

Diệp Phục Thu vừa nghe vậy thì lắc đầu: “Hiện tại tôi và Kỳ Tỉnh đã không còn quan hệ gì nữa. Nếu tôi ở chỗ này, chờ đến khi họ tới, hình như không hay cho lắm.”

Đúng lúc này, người đang nằm bỗng nhiên mấp máy môi, giọng khô cứng vang lên:: “…… Đến rồi?”

Nhưng giờ phút này, anh rất tĩnh lặng nằm trong chiếc “lồng giam” này.

Chỉ còn một vài liên lạc thường ngày, cô vẫn sẽ trao đổi với Ôn Lị, cũng thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm dì Mai.

Thứ vẫn luôn bị chôn giấu dưới vẻ ngoài êm đềm của nhà họ Kỳ, nay đột ngột bị phơi bày ra ánh sáng, khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay, kinh ngạc đến c·h·ế·t lặng.

Tiểu Trần nhìn theo hình bóng cô độc lại yếu ớt của cô, như thể giây tiếp theo cô sẽ sụp đổ.

Diệp Phục Thu cầm chặt đôi bàn tay đã vu.ốt ve mình vô số lần, hơi ấm vẫn còn sót lại trong cơ thể anh khiến cô càng thêm chắc chắn: dù cho sau này không thể cùng anh đi tiếp, dù cả hai phải chia đôi ngả đường, không thể cùng nhau sống tiếp từng phút bình yên giống trước kia.

Trải qua lần này, cuối cùng Chủ tịch Kỳ cũng biết được căn bệnh tâm lý đã tra tấn Kỳ Tỉnh suốt nhiều năm.

Giống như chuyện gì cũng nên nói, nhưng lại như không nên nói chuyện gì.

Ánh đèn đỏ chói của phòng cấp cứu khiến cô bất giác liên tưởng đến ánh sáng đỏ rực nơi ống kính máy quay lúc bật lên.

Tự ti, nhút nhát, coi thường bản thân, thậm chí đến việc nhìn thẳng vào mắt người khác cũng là một thử thách.

Kỳ Tỉnh lại cười lạnh một tiếng.

Dừng ở cửa phòng anh, Diệp Phục Thu nhìn qua tấm kính, len lén nhìn bóng dáng phồng lên trên giường bệnh.

…………

Khi Kỳ Tỉnh không có nhà, cô quay lại biệt thự nhà họ Kỳ, nghiêm túc nói lời từ biệt với mọi người, cảm ơn họ vì đã “nuôi dưỡng” cô suốt thời gian qua.

Lúc này Kỳ Tỉnh đang ở ranh giới mong manh nhất giữa sự sống và cái c·h·ế·t, biết đâu, điều anh mong mỏi nhất chính là khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh không được xảy ra chuyện gì đâu……”

Kỳ Tỉnh nhìn cảnh này, đôi mắt dường như âm u hơn một chút.

Bánh xe hành lý lăn trên mặt đất phát ra âm thanh trơn trượt, nương theo bước chân nhẹ nhàng của cô gái.

Chương 63: Ánh sáng bình minh hong khô dòng u sầu cuối cùng

“Mạng của anh không chỉ thuộc về một mình anh. Anh nói chỉ cần em là đủ.” Cô gỡ tay anh ra, nhân lúc anh còn yếu, sức lực chưa hồi phục, cứng rắn rút tay mình lại: “Em không gánh nổi tình yêu như vậy của anh.”

Sau ba tiếng cấp cứu khẩn cấp, cuối cùng Kỳ Tỉnh cũng được đẩy ra ngoài và chuyển vào phòng bệnh VIP.

Những liên tưởng đáng sợ cứ lướt qua trong tâm trí cô khiến đầu ngón tay run rẩy không ngừng. Vài giây sau, cô đột ngột nghiêng người sang một bên, nôn khan thành tiếng.

Kỳ Tỉnh được xe cấp cứu đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện gần nhất để điều trị.

Diệp Phục Thu càng thêm đau lòng.

Thành phố này, nơi đồng thời mang trong mình sự kiêu hãnh áp đảo và tinh thần phóng khoáng tự do, lại chào đón một mùa Hè dài đằng đẵng nữa.

Diệp Phục Thu ngồi thất thần bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình. Mùi tanh nồng và rỉ sét của máu quẩn quanh không tan.

Anh mang mặt nạ dưỡng khí, toàn thân đẫm máu, được đẩy vào phòng.

Cô mua một ít đồ Kỳ Tỉnh thích ăn, xách theo một cái túi đi tới khu nội trú.

“Rất nhiều người lo lắng cho anh, và điều đó đối với bố mẹ anh, đối với bạn bè anh mà nói…… có hơi ích kỷ.”

Hai ba cái bạt tai vang lên chát chúa trong căn phòng——

Trong lòng cô, hình ảnh của Kỳ Tỉnh mãi mãi là một chàng trai phóng khoáng tự do, như thể đang sống giữa cơn gió, lúc thì như hổ báo dũng mãnh, lúc lại như đại bàng tung cánh giữa trời xanh.

Không bao lâu sau, y tá bước ra và đưa cho cô những món đồ cá nhân đã được thay ra từ trên người anh.

Diệp Phục Thu đặt đồ xuống, ngồi bên cạnh anh, lông mày cũng không hề dãn ra.

Đầu tháng Bảy.

Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Kỳ Tỉnh và Tiểu Trần lại kiên quyết không để người ngoài biết về chứng cuồng loạn của anh. Kỳ Tỉnh là một nhân vật nổi bật trong giới thương trường, người được mệnh danh là con cưng của trời, nếu như anh để lộ ra khiếm khuyết này, không chỉ danh tiếng cá nhân của Kỳ Tỉnh bị ảnh hưởng mà ngay cả hình tượng của cả tập đoàn của nhà họ Kỳ cũng sẽ bị tổn hại. Những kẻ vẫn luôn âm thầm toan tính tranh đoạt vị trí quyền thừa kế tập đoàn chắc chắn sẽ nhân cơ hội này ép buộc Chủ tịch Kỳ phải nhượng bộ.

Vừa nghe cô nói sẽ báo cảnh sát, không ít người lặng lẽ thu điện thoại về, miệng lầm bầm đầy bất mãn.

Bàn tay của Kỳ Tỉnh vẫn vươn giữa không trung để cố gắng nắm lấy cô, cuối cùng cũng bất lực rũ xuống.

Nói xong, cô buông tay ra, bước từng bước một vừa chậm rãi vừa kiên định rời đi.

Lúc sáng sớm không có nhiều người, nhưng sau vụ náo động này, cư dân quanh đó lập tức đổ xô tới. Trên các tầng lầu cũng có rất nhiều người mở cửa sổ hóng chuyện, thậm chí còn có người giơ điện thoại lên quay phim.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Cần phải như vậy sao?”

Thế nhưng bây giờ, tình trạng của anh không chỉ trở nặng mà tần suất phát bệnh cũng tăng lên, thậm chí không còn phân biệt ngày đêm hay hoàn cảnh. Nếu còn thêm một lần nữa tự hại bản thân ngay giữa đám đông, với thân phận là con trai của nhà tài phiệt số một, e rằng lần này thật sự sẽ lên khắp các mặt báo.

Cô gian nan không nỡ, nhưng cố nhẫn nhịn rồi lạnh nhạt rút tay khỏi tay anh.

Đúng như lời trợ lý Trần nói, chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh mười năm qua vẫn luôn ổn định, mỗi năm chỉ phát tác vào một khoảng thời gian cố định trong lúc ngủ về đêm. Dù không thể chữa khỏi triệt để nhưng vẫn có thể giữ được mạng, vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, Kỳ Tỉnh không có việc gì, hơn nữa sự việc cũng chưa kịp bị đẩy đi quá xa.

Diệp Phục Thu nghẹn ngào đến không thở nổi, cô dùng thân thể mảnh mai của mình chắn lấy mọi ánh mắt công kích đang dồn về phía anh, vừa khóc vừa khẽ gọi: “Kỳ Tỉnh…… đừng làm em sợ……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Phục Thu hoảng sợ, nhìn về phía anh.

Thân trên Kỳ Tỉnh không ngừng run rẩy, trong lồng ng.ực là một nỗi oán hận và tự trách vô tận đang cuộn trào.

“Nếu Kỳ Tỉnh đi ra, tôi sẽ nói cho cô biết trước, nếu cô muốn gặp cậu ấy thì chọn lúc khác rồi tới.”

Giọng nói trầm thấp của anh run rẩy: “Người khác anh có thể không quan tâm. Anh mặc kệ mọi thứ. Anh chỉ muốn em thôi.”

Mặt trời nóng như thiêu đốt, cây xoài lại xanh biếc rậm rạp, còn làn da người qua đường thì vô tư phơi mình dưới ánh nắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà giờ phút này, ánh mắt như vậy lại đang đổ dồn trên người Kỳ Tỉnh.

“Không phải đã nói rồi sao, em chờ đơn kiện của anh.”

Từ Mai Nhược đến dì giúp việc làm việc phía dưới và các đầu bếp đều không nỡ, họ như sắp rơi lệ.

Diệp Phục Thu nói với Tiểu Trần rằng tại hiện trường có người đã chụp ảnh và quay video. Tiểu Trần lập tức cho người xử lý với tốc độ nhanh nhất, ngăn chặn toàn bộ những nội dung có thể lan truyền, b*p ch*t dư luận từ trong trứng nước.

“Anh vốn dĩ là một tên khốn không biết nhân tình thế thái. Anh muốn làm gì, muốn sống hay muốn c·h·ế·t.” Anh vẫn còn mang thương tích trên người, mỗi lần nói chuyện hơi mạnh là sẽ đau nên anh dừng lại một lúc để lấy hơi rồi giọng càng thêm lạnh lẽo: “Cũng chẳng đến lượt em dạy anh.”

Cả hai đều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhà họ Kỳ, gia tộc từng làm mưa làm gió ở vịnh Tiêu Quảng Đông và thậm chí cả giới kinh doanh miền Nam, một gia tộc mà giới thượng lưu ở vịnh Tiêu Quảng Đông gần như ai cũng kính nể, đang dần dần phai nhạt khỏi cuộc sống của cô.

Vịnh Tiêu Quảng Đông là thành phố phía Nam, là nơi vào Hè sớm hơn tất cả các khu vực khác.

Cô mở bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay đẫm máu, nước mắt không sao ngăn được.

Bạc là kim loại khá mềm, giờ đây trên bề mặt chiếc nhẫn đã hằn sâu một vết cắt sâu và đáng sợ, đoán chừng là lúc Kỳ Tỉnh phát tác chứng cuồng loạn, anh tự đâm mình thì mảnh kính sượt qua và va phải chiếc nhẫn này.

Cả đời cô sẽ không bao giờ quên.

Anh không nói gì, chỉ im lặng quay đầu đi, không nhìn cô thêm lần nào nữa.

Có thể là vĩnh viễn.

Sau khi những lời này được nói ra.

Nhưng mà, nhưng mà……

Ngay khi cô chuẩn bị đứng dậy chạy trốn, người nằm trên giường đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Chỉ khi anh thật sự mạnh, anh mới được công nhận.

…………

Diệp Phục Thu nhớ lại dáng vẻ của mình khi mới đến mảnh đất này vào tháng Tám năm ngoái.

Ánh mắt Kỳ Tỉnh sắc lạnh, đôi mắt phượng thờ ơ mang theo sự yếu đuối, cùng sự cố chấp không đành lòng buông tay: “Diệp Phục Thu.”

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt phức tạp của của trợ lý Trần, khàn giọng nói: “Xin lỗi…… Tất cả là lỗi của tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lúc sau, Kỳ Tỉnh đột nhiên siết chặt bàn tay đến nổi gân xanh, anh bất ngờ vung tay tát mạnh vào má mình.

“Xin lỗi, em không làm được như anh.”

Cô quỳ rạp xuống trước mặt anh, giật chiếc áo khoác mỏng trên người ra bịt lấy vết thương đang chảy máu trên ngực anh để cầm máu, sau đó lấy thân mình che mặt anh lại, quay đầu tức giận quát lớn: “Đừng quay nữa!! Đừng quay nữa!!”

“Diệp Phục Thu, đến một cơ hội cũng không muốn bố thí cho anh nữa, đúng không?”

Tháng Sáu, sau khi hoàn thành môn thi cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, cuộc sống một năm của Diệp Phục Thu ở vịnh Tiêu Quảng Đông chính thức khép lại.

Anh không thích bệnh viện, thế mà cô lại khiến anh phải vào đây hết lần này đến lần khác.

“Anh có thể chấp nhận để bệnh tình của mình trầm trọng thêm, nhưng em thì không. Em không cần một sự hy sinh như vậy!”

Diệp Phục Thu không dám tưởng tượng, nếu nhát đâm ấy lệch lên trên một chút, cắt trúng cổ họng, thì giờ này cô sẽ ra sao.

Tiểu Trần hơi nghẹn lại, thật ra chuyện này căn bản chẳng là gì, anh ấy thật không ngờ tâm tư cô lại tinh tế tỉ mỉ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng may, anh không đâm đến vị trí quan trọng như trái tim hay cổ họng, mảnh thủy tinh cũng tương đối nhỏ, chắc miệng vết thương hẳn là không sâu.

Điều quan trọng bây giờ là khiến hai người họ tách ra, cho nên anh ấy cũng không khuyên giải an ủi, chỉ gật đầu nói: “Được, đợi lát nữa tôi tìm người đưa cô về.”

…………

Sao lại chảy nhiều máu như vậy.

Một giây, hai giây, ba giây, yên tĩnh đến mức không khí cũng trở nên đáng sợ.

“Cậu ấy, cậu ấy đập nát cửa kính xe rồi cầm mảnh thủy tinh đâm thẳng vào ngực mình! Sợ quá đi mất, hù c·h·ế·t người ta rồi! Các anh mau tới cứu người đi!”

Diệp Phục Thu giật mình ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt nghiêng đầu tới của anh.

Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ – hai nhân vật chính, đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời tất cả bạn bè thân thiết đến chung vui, cũng coi như tạm biệt.

Đuôi lông mày Diệp Phục Thu khẽ run rẩy, cô siết chặt vạt áo, cực kỳ khó xử.

“Em đánh giá anh quá cao rồi đấy.”

Sẽ có người đau lòng vì anh, nhưng cũng sẽ có người không thể chấp nhận được sự yếu đuối của anh.

Diệp Phục Thu thương lượng cùng Tiểu Trần một thời gian, khi vợ chồng Kỳ Hoa Chân không có ở đây, để cho cô nói chuyện với Kỳ Tỉnh một lần cuối cùng.

Kính cửa xe bị đập thủng một lỗ to bằng đầu người, mảnh kính lớn nhỏ văng tung tóe đầy đất, những mảnh thủy tinh trong suốt loang lổ vô số vết máu. Kỳ Tỉnh ngã gục trên mặt đất, trong tay vẫn nắm chặt một mảnh kính nhọn.

Những tòa nhà chọc trời vươn cao san sát, lớp kính cường lực như áo giáp chỉnh tề sẵn sàng phản chiếu ánh mặt trời chói chang dưới cái nắng như thiêu đốt.

Điều bi thương nhất là, luôn có những người, và phần lớn mọi người chỉ có thể chấp nhận đích tôn của nhà họ Kỳ phải là người mạnh mẽ vô địch, không gì có thể đánh bại.

Diệp Phục Thu nghẹn ngào: “Em chỉ là một kẻ hèn nhát tầm thường. Khí phách, độ lượng của em không xứng với tình cảm mà anh dành cho.”

Cô rơi nước mắt, cố nặn ra nụ cười khó coi: “Anh cũng tha cho em một mạng, được không?”

Diệp Phục Thu vịn vào cánh tay anh ấy, lảo đảo đứng dậy, sắc mặt cô đã sớm tái nhợt như tờ giấy: “Phiền anh rồi……”

Cô căm tức nhìn bọn họ: “Nếu các người còn quay nữa tôi sẽ báo cảnh sát!! Thử xem ai dám!”

Diệp Phục Thu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cảm xúc gần như sụp đổ: “Em không thể chấp nhận được, Kỳ Tỉnh, anh hãy đối diện với chính mình đi.”

Rõ ràng anh rất ghét những thứ như vậy.

Diệp Phục Thu lấy ra một chiếc máy quay từ trong túi, đặt lên bàn cạnh giường: “Đồ của anh…… trả lại anh.”

Nhưng mà……

Kỳ Tỉnh vẫn đang ngủ, thậm chí đến khi cô đến gần anh cũng không hề tỉnh lại.

Mọi thứ về người đó, trong cơ thể cô, từng chút được một nhuốm thành màu xám tro.

Chiếc nhẫn bạc trơn màu bạc, là món quà sinh nhật cô từng tự tay làm cho anh tại xưởng chế tác hôm nào.

Làm sao một bệnh nhân tâm thần, một người đã từng gây ra ảnh hưởng không tốt đối với xã hội ở bên ngoài có thể đảm đương trọng trách lớn, sao có thể gánh vác tương lai của “Khải Thịnh”.

Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, trong vòng hai ngày mà đã gầy đi trông thấy. Vốn dĩ anh đã có khung xương to, nên một khi gầy đi thì sự thay đổi càng rõ rệt hơn nữa.

Tiểu Trần thở dài: “Đừng quá tự trách, không thể hoàn toàn trách cô được, cũng là do tôi không trông chừng cậu ấy cẩn thận.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chàng trai bị bỏ lại ngồi bật dậy, tầm mắt vẫn hướng về cánh cửa đã đóng kín.

Diệp Phục Thu nhấc hành lý lên, dừng lại trước khi bước vào toa tàu, cô quay đầu nhìn lại mảnh đất này lần cuối.

Đến khi tự đánh mình đến choáng váng, khóe mắt anh đã đỏ bừng đến đáng sợ.

Những ánh mắt đánh giá khác thường của những người xung quanh, khiến cho cô nghĩ đến quá khứ khi mình cũng từng bị kiểu nhìn ngó như này, đó là ánh mắt coi cô như một kẻ dị hợm, hoặc trêu tức, hoặc thương hại.

Ngay khoảnh khắc Diệp Phục Thu lao ra khỏi tòa nhà, cô nhìn về phía trung tâm của sự náo động, cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng đến mức tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngất xỉu.

Khi anh thật sự tỉnh lại, Diệp Phục Thu lại không biết nên nói gì.

Diệp Phục Thu dùng sức bịt chặt miệng mình, không để âm thanh đau lòng nào phát ra, cô xoay người, chật vật chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chỗ cổ áo của anh bị nhuộm một mảng máu đỏ thẫm, cảnh tượng kinh hoàng khiến nhân chứng hét lên thất thanh.

Rõ ràng cơ thể không sao cả, vậy mà cô nói chuyện cứ như người đang bị cảm nặng, giọng run rẩy: “Đừng tìm em nữa.”

Mọi người sớm đã xem Diệp Phục Thu là một phần của nhà họ Kỳ

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Ánh sáng bình minh hong khô dòng u sầu cuối cùng