Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Cuốn theo giai điệu của bàn tay phải

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Cuốn theo giai điệu của bàn tay phải


Hàng trăm, hàng nghìn giấc mơ, cứ tái diễn chủ đề mất mát, hành hạ cô đến mức cô không dám nghĩ đến anh.

Nhưng Vinh Minh chưa từng cân nhắc, cũng vì túi tiền eo hẹp nên cô mới đành chịu ở ghép trong căn nhà thế này.

“Em từng thấy bác sĩ Trần thôi miên cho anh nhỉ.”

“Tôi không cần anh dẫn đi……”

Chỉ vì để ý, vì quan tâm đến Diệp Phục Thu.

Nhất định là nói xằng nói bậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỳ Tỉnh vươn tay đỡ lấy cánh tay cô, buộc Diệp Phục Thu giơ tay lên cao vòng qua cổ anh trong tư thế “nhận lấy”.

Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng đã thả lỏng của Diệp Phục Thu, Tiểu Trần nhớ ra gì đó nên bồi thêm một câu: “Ồ đúng rồi, vì Tổng giám đốc Kỳ đã trả tiền thuê nhà ba năm, nên chuyện chủ nhà cần tiền đã được giải quyết, cô có thể tiếp tục trả tiền cho chủ nhà theo tháng.”

Vốn dĩ, anh không dễ dàng bộc lộ sự nguy hiểm, thường chỉ trưng ra vẻ ngoài cà lơ phất phơ để trêu chọc mọi người. Vậy mà lúc này anh lại trút sự công kích rõ ràng đến thế lên một người hoàn toàn xa lạ.

Nhưng lại rất nghiêm túc.

Ngôi sao kia trên bầu trời thật sự đã đi một vòng, lại rơi vào thế giới của cô.

Hàng lông mi của Diệp Phục Thu càng run rẩy.

Liều thuốc trợ tim mạnh mẽ này trực tiếp đánh vào vết sẹo lở loét trong lòng cô, khiến tim cô đập không ngừng, khiến cánh mũi cô run rẩy.

Vẫn như cũ, cô khóc nức nở trước sức sống tuổi trẻ ngập tràn trong khuôn viên trường, nhóm sinh viên nam ấy cũng đi tới.

Rõ ràng anh sợ lạnh nhất mà.

Tại lối vào ở huyền quan thiếu ánh sáng, khoảng không gian chật hẹp duy nhất bị đôi nam nữ đang giằng co chiếm giữ, hai bóng xám hòa làm một.

“Anh……” Cô gái khóc lóc: “Lúc anh làm với tôi, chụp hình tôi và quay mấy đoạn video đó! Anh đã gửi cho ai rồi hả!! Nói mau!!”

Cô vừa mắng xong, vậy mà Kỳ Tỉnh lại bật cười, anh không hề có dấu hiệu muốn rời đi mà giơ ngón tay ấn nhẹ vào xoáy nhỏ nhạt màu trên khóe môi cô.

Diệp Phục Thu biết hết tất thảy, cô hoảng sợ lùi về sau, “Không, tôi không cần……”

Mùi mì phảng phất trong phòng vương vấn quanh mũi cô, mùi khói lửa nhân gian vững vàng này khiến cho nỗi hoảng sợ sau cơn ác mộng của Diệp Phục Thu từ từ lắng xuống.

Đêm khuya gần rạng sáng, ánh mắt hai người giao nhau trong mùi thơm của bữa khuya.

Sao có thể.

Cô từ từ ngồi thẳng dậy trên giường, dụi mắt mấy lần thì tầm nhìn của cô cũng dần rõ hơn—— lúc này cô mới ý thức được những gì mình thấy không phải ảo tưởng mà chính là sự thật.

Diệp Phục Thu xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, nhận túi đồ ăn, “Chuyện ngoài cửa kia, không phải do Kỳ Tỉnh làm đấy chứ?”

Là anh rồi, không sai được.

Đúng lúc này có người đi tới với mục đích rõ ràng, ngồi xuống đối diện cô.

Đó là hàng trăm hàng nghìn hình ảnh Kỳ Tỉnh c·h·ế·t thảm.

“Tỉnh lại đi.” Anh chịu đựng đau đớn, nhíu mày và nói lại những lời đã từng nói trong quá khứ: “Diệp Phục Thu.”

Cảnh tượng anh nhiều lần tự làm hại mình năm đó còn rõ ràng trước mắt, thù sâu chưa báo, người duy nhất có thể lên tiếng là bố cô cũng đã qua đời.

Diệp Phục Thu gật đầu, quả thật những món này đều đạt tay nghề cho một bữa cơm gia đình, không tinh xảo nhưng no bụng ngon miệng.

“Như vậy có phải nhẹ nhàng hơn một chút rồi không?”

Ánh mắt cô trống rỗng và chấn động, như con búp bê sứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, cô liều mạng đẩy anh ra rồi đánh anh một cách tuyệt vọng.

Một dự cảm chẳng lành ập đến.

Anh ta cầm cặp công văn trên tay, lịch sự gật đầu với cô: “Cô Diệp Phục Thu đúng chứ? Xin chào cô.”

Anh mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô, rồi áp má mình vào lòng bàn tay cô, chầm chậm cọ xát nhẹ nhàng, ánh mắt dán chặt vào Diệp Phục Thu lại sáng bừng, “Nhưng nếu tối nay tôi còn nghe thấy em nhắc nửa lời về anh ta nữa thì……”

Rồi thong thả mở miệng với giọng trêu tức: “Cho anh theo đuổi em lần nữa.”

“Anh đừng nhìn tôi, đừng ghi nhớ tôi……”

Vinh Minh khiến anh dự cảm được nguy cơ, Kỳ Tỉnh không còn nắm chắc phần thắng nữa.

Chứng cuồng loạn của anh, sự tàn tạ của anh giờ đã trở thành nỗi đau chung của hai người.

Người không thể ở lâu, hôm qua lại công khai nói muốn theo đuổi cô lần nữa.

“Diệp Phục Thu.”

Kỳ Tỉnh nắm lấy gáy cô, động tác trên tay anh mạnh mẽ dứt khoát, nhưng lại dùng môi và lưỡi nhẹ nhàng vỗ về cô.

Túi đồ ăn sáng trên tay cô đang không ngừng bốc hơi nóng theo mép túi bay lên, làm ấm áp cả những ngón tay cô. Diệp Phục Thu đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng dấy lên những rung động nhỏ bé.

Diệp Phục Thu lùi về sau không chịu nhận, lắc đầu từ chối.

Cô sợ hãi bịt miệng, nhưng khi nhìn vào tay mình thì tất cả cũng toàn là máu.

“Em nhìn tôi đi.”

Như muốn đánh tan Kỳ Tỉnh giả tạo trong ác mộng.

Diệp Phục Thu chậm rãi lắc đầu, “Kỳ Tỉnh, tôi đã sớm không còn là……”

Không một bài thuốc nào có hiệu quả mạnh mẽ hơn việc sau khi cơn ác mộng kết thúc, được tận mắt thấy anh bình yên vô sự đứng trước mặt mình.

Anh vừa chạm vào cô, Diệp Phục Thu đã hét lên thất thanh như phản xạ có điều kiện: “A! Đừng!”

Cô không biết nên đề cập tới như thế nào, hoặc là, không nên nhắc đến.

Diệp Phục Thu không chấp nhận sự uy h**p của anh: “Thì anh sẽ làm gì?”

Anh hưởng thụ sự xao động của cô, dùng môi tỉ mỉ cảm nhận từng sợi lông tơ mịn màng trên mặt cô, nụ cười càng sâu hơn: “Sao nào? Ghét tôi đi.”

Diệp Phục Thu ghì chặt nắm đấm vào ngực anh, kìm nén không được hơi thở đang dần trở nên nặng nhọc, cảm nhận ánh mắt của mình đang dần mất kiểm soát, “…… Đừng khiến tôi ghét anh.”

“Ưm……” Diệp Phục Thu nhíu mày, mở to mắt trừng anh: “Kỳ……”

Diệp Phục Thu không thông suốt được điểm này nên không tin, cô bưng bát lên thận trọng nói: “…… Anh lừa tôi.”

Diệp Phục Thu gật đầu rồi tiếp tục ăn.

“Đây là cách làm của cậu ấy.”

Anh múc nửa bát mì đặt lên bàn ăn, “Em ngủ mà cứ kêu đói mãi, thê thảm lắm.”

Cô càng biết rõ, sự ngông cuồng của Kỳ Tỉnh thực chất được xây dựng trên nền tảng giáo dưỡng tốt đẹp từ nhỏ, anh không thể hiện chẳng qua chỉ là vì anh đang coi thường thôi.

Sau lưng cô lập tức rịn ra một tầng mồ hôi.

Bất kể bốn năm qua cô đã trưởng thành đến mức nào, hay bao nhiêu sự xa lạ chưa từng đối mặt đã nảy sinh trong bốn năm đó.

Kỳ Tỉnh nhìn cô bằng ánh mắt khẳng định, nói với cô rằng chủ đề mà anh đang nói cũng là điều mà cô đang nghĩ trong lòng.

Tuy nhiên, lời an ủi ngắn ngủi của anh không mang lại hiệu quả tức thì. Sau khi Diệp Phục Thu chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, không ngoài dự đoán cô lại bắt đầu gặp ác mộng.

Muốn nói chuyện nhưng hơi thở tuôn ra lại như vỡ vụn, rồi bị anh nuốt trọn vào bụng.

“Hai người đó sẽ lập tức chuyển khỏi đây.” Anh ấy đưa hợp đồng thuê nhà cho Diệp Phục Thu xem: “Kể từ giây phút này, quyền sử dụng hai phòng còn lại của căn nhà cải tạo này đều thuộc về cậu Kỳ Tỉnh.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên, lập tức ngồi xổm xuống ôm cô: “Thu Thu.”

Cô bị hàng xóm thuê chung trọ quấy rối, Vinh Minh biết chuyện thì phản ứng đầu tiên là cho rằng cô thật sự đã quá kích động, nói cô không nên động tay, còn muốn tìm cho cô một chỗ thuê tốt hơn, đến khu dân cư cao cấp hơn để thoát khỏi hoàn cảnh này.

Mà Kỳ Tỉnh lại hiểu rõ tất tần tật về cô, anh không nói ra mà diệt trừ tận gốc tai họa, thuê những phòng khách để cho cô sự yên tĩnh, cho cô sự an toàn.

“Lão Kỳ! Cậu cho cô bé mượn áo khoác mặc một lát đi chứ! Lạnh run cầm cập rồi kìa.”

Hai tay cô yếu ớt, giơ lên như thăm dò chạm vào mặt anh, kiểm tra cả người anh, trên mặt anh, “Anh vẫn ổn……”

Diệp Phục Thu hỏi dò: “Anh…… là?”

Kỳ Tỉnh bày ra biểu cảm đương nhiên, duy trì động tác vén áo lên nửa chừng: “Che gì chứ, nhìn chút đi?”

“Nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn chưa phải trả giá cho cái miệng không biết nói tiếng người này sao?”

Trong chớp mắt, Kỳ Tỉnh trước mặt nhìn cô với ánh mắt trống rỗng, lại nói một câu.

Thế nhưng, dù cô có gào thét thế nào cũng không thể phát ra âm thanh trong giấc mơ.

“Lão Trương! Đừng nhìn nữa! Cậu và Kỳ Tỉnh đưa em ấy đến đồn cảnh sát một chuyến đi.”

Nụ hôn gặp lại bất ngờ sau bao ngày xa cách giống như rượu ủ lâu năm, hương thơm say đắm, càng để lâu càng nồng nàn và đậm đà hương vị.

…………

“Em liên tục nhấn mạnh anh ta là người phù hợp nhất với em.”

Kỳ Tỉnh đang dùng hành động thực tế để chứng minh—— anh là lựa chọn tốt nhất.

Diệp Phục Thu thấy anh cởi áo khoác ra đưa cho cô.

Chỉ một lần đó, nhưng khi ấy Kỳ Tỉnh rất chống cự, bác sĩ Trần nói không có hiệu quả gì.

Máu của Kỳ Tỉnh.

“Anh sẽ nói hết cho em biết.”

Diệp Phục Thu: Có gì khác hả!??

Cô để móng tay tròn nhọn của mình đâm vào da thịt anh, như con mèo xòe móng vuốt, nước mắt giàn giụa, chẳng biết đang báo thù trả hận anh trong mơ hay là anh của hiện tại.

Kỳ Tỉnh đi rồi.

Sinh động và chân thực biết bao.

“Em thật sự không nhớ thương tôi sao.” Kỳ Tỉnh dùng sự nhạy bén trong xương cốt để quan sát vẻ mặt của cô từng li từng tí, nắm bắt tất cả sự ngụy trang của cô, ba phần trong anh là chắc chắn, ba phần còn lại lại là thăm dò: “Em thật sự thích chàng trai đó sao?”

Cô nghẹn lời, nói không thành câu.

Đây là cách làm của anh.

Bất thình lình vỡ tan trên mặt đất, tỏa ra mùi hương mê hoặc lòng người lưu lại mãi không tan.

Kỳ Tỉnh – người đã chịu đựng căn bệnh tâm lý dày vò suốt nhiều năm, sao có thể không nhận ra trạng thái bất thường của cô. Anh không nói gì, chỉ đơn giản ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô như vỗ về một đứa trẻ rồi khẳng định theo những lời ngây ngô của cô: “Anh có thể có chuyện gì được chứ.”

“Thật sự không sao rồi.”

“Trên người anh sớm đã không có thêm vết thương mới.”

Nhưng cô sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào về an toàn cá nhân nữa.

“Diệp Phục Thu.”

Cô nắm chặt chiếc áo phông mỏng manh của anh trong lúc rối loạn.

Đầu ngón tay hòa cùng hơi ấm, cứ như chạm trực tiếp vào cơ ngực anh.

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, phát hiện đối phương cứ nhìn mình đăm đăm thì sững sờ.

Trong phút chốc, hương thơm thanh mát của anh tràn ngập khoang miệng cô.

“Mới nãy còn ôm anh khóc lóc không ngừng.”

Hơi ấm phủ trên mí mắt, thị giác bị che mờ nên các giác quan còn lại càng thêm nhạy cảm.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này lóe lên—— vô số hình ảnh chân thực và hư ảo đã tra tấn cô từng ngày từng đêm trong ba bốn năm nay đồng loạt ùa về.

Nhưng giờ đây Kỳ Tỉnh quả thật còn sống sờ sờ, chân thực và khỏe mạnh ở ngay trước mặt cô, đúng vậy.

“Chủ tớ hai người” các anh thì ai ra tay cũng vậy thôi!

Diệp Phục Thu thoáng khựng lại, không ngẩng lên, “Không phải anh đang ở trước mặt tôi sao.”

Khiến Diệp Phục Thu – người biết rõ rằng không thể, không nên tiếp tục, lại bắt đầu gỡ bỏ từng chút một sự tỉnh táo, muốn bất chấp tất cả mà chìm đắm cùng anh.

“Này? Em gái à, em khóc gì thế này?”

Bất kể thế nào, chỉ cần cô đến gần Kỳ Tỉnh thì anh sẽ c·h·ế·t thảm.

Chàng trai trước mặt lúc này vẫn có thể nhìn thấu cô trong nháy mắt.

Ngủ một giấc no say, Diệp Phục Thu không tỉnh dậy vì nghe tiếng chuông báo thức mà bị đánh thức bởi tiếng ồn ào nhặng xị ngoài cửa.

Nếu đã như vậy, thà rằng ngay từ đầu cô đừng quen biết Kỳ Tỉnh, đừng có câu nói đã nâng đỡ tương lai cô, đừng có sự cứu rỗi của anh.

“Tôi quá đáng ư? Em vội gì chứ.”

…………

Diệp Phục Thu còn ngậm sợi mì trong miệng, bất ngờ ngẩng đầu lên đối mặt với chàng trai ngồi cách mình một chiếc bàn.

Đây là lần thứ hai anh hỏi câu này, câu hỏi giống hệt cái đêm gặp lại sau sáu tháng xa cách của bốn năm về trước.

Cái đồ lưu manh du côn.

???

Nên dù anh có kiêu ngạo đến đâu thì lời nói của anh cũng không bao giờ trống rỗng hay vô nghĩa, điều đó chỉ khiến người ta càng muốn ngưỡng mộ và dõi theo anh mà thôi.

Cả người Diệp Phục Thu bỗng run rẩy.

Cô nắm góc chăn lặng lẽ trở mình bước xuống giường, bước từng bước đến gần nhà bếp, đến gần tấm lưng kia.

Kỳ Tỉnh biết chỗ yếu ớt trong lòng cô, anh nghiêm túc khẳng định với cô lần nữa: “Em không cần sợ hãi thêm điều gì.”

Cùng anh du ngoạn bốn phương, hoặc quấn quýt trong căn phòng chật hẹp, hoặc ôm ấp, hoặc hôn môi, hoặc triền miên vô tận.

“Món đó của anh……” Bụng Diệp Phục Thu đói cồn cào, cô nuốt nước miếng, hỏi nhỏ: “Là làm cho tôi sao?”

Muốn đứng sau lưng anh, ôm eo anh rồi tựa vào lưng anh.

Anh thay đổi điểm dừng giữa chừng, không hôn thẳng lên môi cô mà dừng lại, dùng chóp mũi cọ sát gương mặt mịn màng của cô, cất giọng mờ ám: “Đừng gì cơ.”

Cô run rẩy toàn thân như bị đông cứng ba ngày trong trời đông tuyết phủ.

“Biết nấu lâu rồi.” Kỳ Tỉnh múc cho mình một bát, sau đó gắp cá viên và thịt trong bát mình cho cô, một loạt động tác trôi chảy tự nhiên không chút lạ lẫm, “Quý bà Mai sợ sau này anh ra ở riêng sẽ c·h·ế·t đói nên bảo anh học nấu cơm từ nhỏ.”

Diệp Phục Thu lại không kìm được, rơi nước mắt gọi anh: “Kỳ Tỉnh! Tôi không phải!”

Diệp Phục Thu bất chợt mở bừng mắt——!

Kỳ Tỉnh bó tay, anh nghiêng đầu cười: “Anh lùa em chuyện này làm gì chứ.”

Bốn, bốn năm này, ngoài phát triển sự nghiệp và bày mưu lật đổ chú hai nhà họ Kỳ ra, anh và bác sĩ Trần đã làm những gì?

Diệp Phục Thu sững sờ, vừa dời tầm mắt đã thấy trợ lý Trần đang đứng cạnh mỉm cười xem kịch.

Diệp Phục Thu chưa từng thấy anh như vậy.

Nụ hôn sau bốn năm xa cách, vừa chạm vào đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim cả hai người.

Mùi tanh của máu, nồng nặc mùi sắt gỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông tự giới thiệu, “Tôi là trợ lý của ông Kỳ Hoa Chân – Chủ tịch tập đoàn Khải Thịnh, tôi họ Lý.”

Kỳ Tỉnh nâng gương mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô lên, gạt bỏ màn sương nước mắt mơ hồ, xuyên qua đầm lầy ác mộng của cô để cô nhìn cho rõ: “Là anh.”

Cô húp canh, thở ra hơi nóng và hỏi: “Mấy năm này dì Mai vẫn khỏe chứ?”

“Đặc biệt thay mặt Chủ tịch Kỳ đến Tân Dương, có vài chuyện cần trao đổi với cô.”

Bất kể trong tình huống “nguy cấp” đến đâu, anh vẫn có thể bày ra dáng vẻ nhàn nhã trêu đùa mèo con này.

Dường như đối phương rất hài lòng với phản ứng của cô, chờ vài giây thấy cô không có bất kỳ “trừng phạt” nào, anh cúi đầu chẳng chút do dự.

Không phải những rung chấn lớn lao làm đất trời rung chuyển, mà là từng đợt, từng đợt rung động nhỏ bé dai dẳng.

Cô nuốt mì xuống, hỏi: “…… Anh học nấu ăn từ khi nào?”

Kỳ Tỉnh vặn nhỏ bếp lò, tay vẫn cầm đũa, “Không ngủ nữa?”

Sau cơn hoảng loạn Diệp Phục Thu không còn sức lực, nằm lên sofa ngủ thiếp đi. Cuối cùng Kỳ Tỉnh bế cô lên giường, ôm người vào lòng dỗ dành thật lâu, cho đến khi hơi thở cô ổn định anh mới đứng dậy đi vào bếp, thu dọn tàn cuộc do ống nước bị vỡ.

“Anh không thường nấu cơm, em nếm thử xem có ăn được không.”

Đón chào một mùa Xuân dường như có thể nhìn thấy.

“Anh đã không sao rồi.”

“Gì cơ……” Cô ngập ngừng.

“Anh vẫn ổn.” Diệp Phục Thu lặp lại, giọng cô càng thêm nức nở.

Người này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc cả bộ vest rất lịch sự, nhưng không giống người làm chủ.

Cô nhấm nháp sợi mì như râu rồng mềm mại, vị canh cũng vừa vặn, hình như được phi cà chua rồi nấu, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt thơm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ mũi đến họng cô đều chua xót, cô bật cười, nhưng cũng phảng phất vị cay đắng.

“Đây là Tổng giám đốc Kỳ đặc biệt bảo tôi mang đến cho cô, cô thử xem có hợp khẩu vị không.” Anh ấy giải thích: “Ở tổng bộ chính có việc, tạm thời cậu ấy phải bay trở về vịnh Tiêu Quảng Đông, chỉ để tôi ở lại đây nghe theo sự sắp xếp của cô bất cứ lúc nào, cậu ấy nói nếu nhanh thì hai ngày nữa sẽ trở về.”

Kỳ Tỉnh hừ nhẹ, anh đặt đũa xuống một cách quy củ rồi dựa ra sau.

Anh rũ mắt xuống, nói với cô: “Thu Thu, anh khỏi rồi.”

Diệp Phục Thu bừng tỉnh.

Cô vội rụt tay về.

…………

“Chỉ là bình thường không có thời gian.”

Nếu cô muốn rũ sạch quan hệ, có thể tiếp tục trả phần tiền thuê của mình cho chủ nhà.

“Giải tỏa năng lượng, uống thuốc, thôi miên, vật lý trị liệu, trị liệu tâm lý.” Ánh mắt anh trở nên trống rỗng, dường như đang hồi tưởng lại tất cả những trải nghiệm trong bốn năm qua: “Dù là tự lừa dối mình rằng chuyện đó chưa từng xảy ra, hay tự đặt mình trở lại để trải qua một lần nữa thì đó đều là các thủ đoạn.”

Kỳ Tỉnh nhận ra từ phản ứng của cô, người bị chứng cuồng loạn gây tổn thương năm đó không chỉ có mình anh.

Anh không phát hiện cô đã dậy, vẫn vui vẻ tất bật trong bếp, nấu mì trên bếp lò nhỏ. Anh thái rau, sơ chế tôm đông lạnh và thịt viên, hình như muốn làm cho cô bát mì thập cẩm.

“Xin em đấy.” Giọng nói gợi cảm không thể chối từ thêm được nữa.

Chú Kỳ, dì Mai, Tiêu Hân, trợ lý Trần, bác sĩ Trần…… tất cả đều chỉ vào cô, mắng cô là tai họa của Kỳ Tỉnh.

Kỳ Tỉnh chưa từng thấy cô thế này, điều này khiến anh lập tức nhớ đến lần đầu gặp cô, phản ứng kích động do bị kí.ch thí.ch của cô.

Có cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp.

Chàng trai chống tay lên mép bàn trước mặt vẫn dán mắt vào cô. Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt có chút chờ mong của Kỳ Tỉnh.

“Thu Thu.”

Diệp Phục Thu muốn cắn anh đau để anh biết khó mà lui, nhưng cô lại quên mất rằng trong chuyện da thịt thân mật này cô luôn khó có thể giữ được thế chủ đạo.

Trợ lý Trần thấy cô đã dậy, anh ấy mỉm cười xách túi đựng bữa sáng trên tay lên, “Cô Diệp, tôi đến đưa bữa sáng.”

Tiểu Trần giải thích: “Ồ không đâu cô Diệp, là tôi làm đấy.”

“Cứ ghét tôi đi, từng phút từng giây đều hận không thể xé xác tôi, gi.ết ch.ết tôi đi.” Anh nghiêng đầu hôn lên má cô, cố ý tạo ra âm thanh thật kêu.

Nếu cô ngoan ngoãn thừa nhận, anh sẽ ôm cô xem như phần thưởng.

“Ừhm, cho nên muốn biết tại sao làm được không.” Khóe môi anh thoáng cong lên, hình như lại đang giăng cái bẫy nào đó.

“Thu Thu, nhìn anh.”

Ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể……

Diệp Phục Thu: “……”

“Khỏe.” Kỳ Tỉnh ăn rất chậm, chỉ lo nhìn cô, “Mọi người trong gia đình đều khỏe.”

Ngay khoảnh khắc đ** l*** **t *t của đối phương phủ lên cánh môi cô, Diệp Phục Thu trợn tròn mắt.

Những tiếng tách tách vụn vặt như dòng nước chảy róc rách quanh quẩn trong huyền quan yên tĩnh, nhuốm thêm vẻ tình tứ cho ngôi nhà vốn đơn độc và trong trẻo của cô gái độc thân.

Diệp Phục Thu đã đói tới mức ngực dính vào lưng, cô kéo ghế ngồi xuống bưng bát lên húp một ngụm canh, ấm đến mức lục phủ ngũ tạng của cô như giãn nở.

Diệp Phục Thu lại bị anh làm cho nghẹn lời.

Sự ấm áp vững chãi độc nhất trong căn nhà đã tạm thời làm dịu đi mọi sự ngăn cách.

“Thủ đoạn quen thuộc của cậu ấy, nếu là những kẻ vốn không đáng để cảm thông.” Tiểu Trần lắc đầu, anh ấy cũng đã bị lây nhiễm tính cách như Kỳ Tỉnh từ lâu, quả quyết vô tình còn có chút xấu xa: “Vậy chi bằng làm ầm ĩ lên cho mọi người cùng xem trò vui.”

Diệp Phục Thu làm việc cả ngày rất hăng hái.

Diệp Phục Thu nhớ đến lần đầu gặp lại anh, anh cũng nói với luật sư rằng mình không thể ở lại Tân Dương lâu.

“Bất kể tôi làm như thế nào……” Kỳ Tỉnh nhìn cô, đột nhiên vươn tay vén áo len lên.

Diệp Phục Thu lập tức giơ tay che mắt trước khi thấy cơ bụng săn chắc của anh, vội nói: “Anh làm gì đó.”

Nhưng mà người trước mặt lại cứ chủ động lên tiếng.

“Vậy càng hay,” Anh hiểu rõ sự nhạy cảm của cô, Kỳ Tỉnh dùng chóp mũi cọ sát trên má cô để khơi gợi ngọn lửa trong cô rồi bật cười sảng khoái: “Ghét còn tốt hơn việc chẳng quan tâm gì.”

Về phía Diệp Phục Thu, trong lúc tim đập loạn nhịp cô vẫn chưa kịp lý giải những điều này nên cau mày trách: “Kỳ Tỉnh, anh thật quá đáng!”

Cô gái của anh, cũng đã đau đớn nhiều năm.

Cảnh sát kéo sợi dây cảnh báo màu vàng bằng nhựa, đám đông người chen chúc bị chặn lại phía ngoài, che khuất tầm nhìn của cô.

“Trông cũng khá ổn đấy thôi.”

Diệp Phục Thu cắn vào vai anh, dù cách lớp quần áo cũng dùng hết sức. Cô bật ra tiếng nghiến răng giận dữ hòa lẫn tiếng khóc nức nở lúc cắn anh.

“Sao vậy.”

Mà mặc kệ cô tay đấm chân đá anh vẫn vươn tay ôm cô vào lòng, chịu đựng tất cả.

“Anh hay lắm! Bị đuổi việc xong không lo tìm việc làm, dỗ ngọt tôi trả tiền thuê nhà còn chưa tính! Lại còn dám ra ngoài vụng trộm!” Cô gái tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, túm gã đàn ông hãy còn bị băng bó mà đánh túi bụi, “Tằng tịu với ai không tằng tịu, lại đi cặp kè với con ả chung văn phòng với tôi! Ả khốn nạn kia làm mấy chục trang PDF đăng lên nhóm làm việc! Tôi mất sạch mặt mũi rồi anh bảo tôi sống sao!”

Nếu cô vẫn cắn răng không nhận, anh sẽ hôn cô xem như trừng phạt.

Có lẽ do tối qua ngủ quá ngon, nên hôm nay cô bỏ cả giờ nghỉ trưa để đi tản bộ một vòng mua cà phê.

Đây chính là cách làm của Kỳ Tỉnh.

Kết quả vừa mở cửa thì đã thấy một đống hành lý bày ra ngoài, rác rưởi vương vãi, đôi nam nữ ở nhà bên đang xông vào ẩu đả nhau, không sợ mất mặt là gì.

Sự quấn quýt như vậy khiến Diệp Phục Thu dường như được quay về vô vàn khoảnh khắc trong quá khứ.

Nhưng mỗi lần cô đắm chìm trong giấc mơ và buông bỏ phòng bị để ở lại bên anh, Kỳ Tỉnh đều sẽ giống như hôm đó – anh ngã xuống dưới lầu khu nhà của cô trước mặt mọi người giữa ban ngày, máu cứ chảy không ngừng rồi c·h·ế·t thảm một cách vô cùng khó coi.

Anh nhếch môi: “Thì hôn em.”

“Em không cần anh nữa sao?”

“Đừng sợ, nói cho tôi biết em khó chịu ở đâu, Thu Thu——”

Chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh…… đã hóa giải ra sao chứ?

Lực tay khi anh x.oa n.ắn bên eo, độ ẩm từ sự li.ếm m.út trên bờ môi, tất cả đều thiêu đốt lý trí Diệp Phục Thu.

“Em có từng nghĩ đến tôi không.”

Biết bao nhiêu lần trong những cơn ác mộng, cô đều mơ thấy những điều tốt đẹp với anh trước. Giấc mơ ấy hệt như hiện thực, như một sự tái sinh, như thể đó là họ ở một không gian song song.

Hệt một quả cầu sắt được nung đỏ rơi xuống mặt băng, tạo ra tiếng động chói tai—— rồi bốc lên khói trắng như mây, những tia nước bắn tung toé.

Bước chân Diệp Phục Thu thậm chí còn chưa chạm đất, cô đờ đẫn nhìn người nằm trong dây cảnh báo kia.

“Anh rất khỏe mạnh mà.”

Anh có hai lựa chọn đang chờ cô.

Diệp Phục Thu gật đầu.

“Thôi miên cũng chia ra rất nhiều loại, dẫn dắt bệnh nhân trở về khung cảnh sang chấn, hoặc đối mặt hoặc sửa đổi ký ức.”

Ầm ầm—— cảnh trong mơ đảo lộn.

Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương đan xen nhau trở nên đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này, Kỳ Tỉnh nghe được động tĩnh lẫn trong tạp âm nhà bếp, anh quay đầu thấy Diệp Phục Thu đứng cách đó vài bước.

Cầm một ly Latte hoa quế ngồi bên cửa sổ, Diệp Phục Thu lướt điện thoại xác định nội dung công việc buổi chiều.

Diệp Phục Thu trợn trừng mắt, cắn mạnh vào anh, dạ dày cô quặn thắt rồi cô bịt miệng ngã xuống, cổ nổi đầy gân xanh và không nhịn được mà nôn khan.

Cô tiến một bước về trước, về thẳng vịnh Tiêu Quảng Đông, vào buổi sáng ngày chia tay anh dưới lầu khu căn hộ.

Kỳ Tỉnh ngồi thẳng dậy, chống hai tay lên mặt bàn rướn người qua, kéo gần khoảng cách đối diện với cô.

Trong ánh đèn chập choạng, một bóng lưng rộng lớn đứng trong gian bếp mở nhỏ xinh loay hoay bận rộn.

“Lần này anh thật sự khỏi rồi.”

“Cậu ấy tôn trọng lựa chọn về nơi ở của cô, cũng không quấy rầy cô.”

Cơ thể cô giờ đây không còn như trước, sức lực cũng kém xưa, một cái đẩy của cô lên người anh còn chẳng mạnh bằng chú cún con ven đường xông vào người ta, đối với Kỳ Tỉnh mà nói chỉ hệt như gãi ngứa.

Diệp Phục Thu thấy anh làm thật thì hơi thở cô như nghẹn lại, cô đẩy mạnh lồng ng.ực anh ra: “Anh đừng……”

Lời bác bỏ mạnh miệng và giả dối của cô vừa nói được giữa chừng, anh đã nghiêng đầu giữ mặt cô và ấn một nụ hôn xuống.

“Cô Diệp, cậu ấy thuê tất cả phòng còn lại rồi để trống.” Lúc này Tiểu Trần thoáng vui mừng, đặc biệt giải thích cho cô nghe: “Từ nay về sau sẽ không còn ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô nữa.”

Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng Kì Tỉnh lại khẽ nhếch khóe mắt rồi vươn tay che mắt Diệp Phục Thu và hôn cô sâu hơn.

Tiểu Trần mỉm cười.

Diệp Phục Thu nhìn hợp đồng mà giật mình: “Anh ấy không có chuyện gì thì thuê căn nhà này ba năm để làm cái gì chứ!?”

Chương 70: Cuốn theo giai điệu của bàn tay phải

Cô đã sống trong căn nhà này gần một năm, trải qua hàng trăm ngày đêm nhưng chưa từng nghĩ có một ngày, người mà cô ngày đêm mong nhớ, khắc sâu trong tim lại có thể xuất hiện ở đây và cùng cô co ro trong căn bếp nhỏ này ăn khuya.

Áp lực, tình yêu, sự xâm chiếm và thương tiếc vội vàng mà chàng trai trước mặt mang đến.

Bên ngoài quá lộn xộn, Diệp Phục Thu vội mời người ta vào nhà. Tiểu Trần sợ không phù hợp nên chỉ đứng ở huyền quan mà không vào trong.

Lần này bên cạnh anh không có chậu cũng không có nước, không thể hắt nước để thức tỉnh cô.

Diệp Phục Thu sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy mãi, dù có thoát khỏi những người đó thì khi vừa cúi đầu, dưới chân sẽ toàn là máu.

Trong mơ cô trở về thuở ban đầu, về cái mùa Đông năm mười lăm tuổi tuyệt vọng nhất ấy, một mình chạy đến trước cánh cửa của trường Đại học Sùng Kinh.

“Không phải đâu, đúng chứ.”

Sức hút của Kỳ Tỉnh nằm ở sự ngông cuồng, hòa quyện với những trải nghiệm và năng lực phi thường của anh.

Cô sợ bên ngoài có chuyện, choàng áo khoác lên rồi dụi mắt ra mở cửa.

Nghe thấy câu này, Diệp Phục Thu từ từ buông tay xuống với vẻ không dám tin, nhìn về phía anh.

Kỳ Tỉnh ôm chặt người đã mềm nhũn vào lòng nhưng vẫn bị đối phương chống cự, anh áp trán mình vào trán cô, thu lại vài phần buông thả, “Nói thật đấy.”

Tay Kỳ Tỉnh siết lấy vòng eo thon gầy của cô, gần như ôm trọn cô vào lòng.

Anh hiểu rõ cô nhất, là người có thể bảo vệ cô chu toàn.

Xung quanh có nhân viên y tế chạy về phía trung tâm đám đông đen nghịt.

Kỳ Tỉnh nằm trên đất, kính xe vỡ vụn, máu của anh lặng lẽ lan ra theo từng mảnh kính nát tan. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!” Cô gái túm tóc anh ta cấu xé như chỉ muốn g·i·ế·t anh ta.

Diệp Phục Thu bất giác giơ hai tay lên, hình như muốn ôm anh.

Người đứng cuối cùng hết cách, vừa cởi khóa áo khoác lông vũ vừa chen qua đám người bước lên phía trước.

Làm dao động lớp đất khô cằn, làm nứt vỡ mặt băng lạnh lẽo.

Diệp Phục Thu vừa tỉnh ngủ nên còn chưa hoàn hồn, bất lực và ngơ ngác nhìn Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu gật đầu, cứ thế dễ dàng bước vào bẫy.

Sóng âm khuấy động trong căn phòng dần lắng xuống.

Diệp Phục Thu: “……”

Gã đàn ông không còn gì để nói, bị cô ta đánh đến mất kiên nhẫn, gạt cô ta ra: “Không sống chung nữa thì thôi! Đổ oan gì chứ! Không phải do tôi gửi! Lúc uống say ai cầm điện thoại của tôi sao tôi biết được!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ phù hợp chứ không phải thích.”

“Cho dù em muốn đánh tôi hay mắng tôi vì chàng trai kia, cũng chẳng sao cả.” Kỳ Tỉnh nắm lấy cổ tay cô, làm động tác vung tay rồi dụ dỗ: “Nhân lúc này, nhanh lên.”

Một Kỳ Tỉnh tháo đồng hồ, xắn tay áo, vì một người mà xông vào nơi khói bếp rửa tay nấu canh.

Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh rất lâu, chỉ còn tiếng đũa liên tục chạm bát, vô cùng hài hòa.

Kỳ Tỉnh giơ đũa đảo đồ ăn trong bát, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô từ đầu đến cuối, “Sao không hỏi về anh.”

Muốn để nhịp tim không nơi nương tựa của mình hoàn toàn tìm được chốn nương náu.

Những người dân vây quanh vẻ mặt kinh ngạc, chỉ trỏ vào bên trong thì thầm to nhỏ, những chiếc camera điện thoại giơ cao.

Anh nhắm nghiền mắt, không còn dấu hiệu sự sống.

Diệp Phục Thu thở hổn hển, nhìn chằm chằm gương mặt anh suốt mấy phút liền.

“Nhưng anh.” Diệp Phục Thu đặt đũa xuống, “Rõ ràng lúc đó anh bệnh rất nặng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Cuốn theo giai điệu của bàn tay phải