Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Tự giam mình hoàn toàn trong từng hơi thở của anh
Sau khi từ chức, cô đã đeo lại chiếc đồng hồ này.
Sống một đời hạnh phúc.
Đừng sợ, phải chịu đựng.
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô sống sao? Hahaha.”
Chạy đi Kỳ Tỉnh!
Diệp Phục Thu nhận ra điều gì đó, ngay giây tiếp theo, cô bắt đầu giãy giụa điên cuồng: “Đám các ông sẽ không có kết cục tốt đâu!!!”
Người đó đón lấy cô thật vững vàng, thật đáng tin cậy.
Giữa khu rừng rậm rạp, những tán lá xanh như mọc ra từ ánh sáng, che khuất chút nắng chiều còn sót lại.
“Đuổi theo phía trước! Đừng để người chạy thoát!”
Diệp Phục Thu mơ màng mở mắt, đầu óc mịt mờ như có thứ gì đó dính chặt lấy suy nghĩ, khó mà tỉnh táo.
Nhưng hận thù trong lòng lại tiếp thêm cho cô tất cả dũng khí.
Diệp Phục Thu giãy giụa, muốn đứng dậy.
Chiếc đồng hồ được chế tác tinh xảo, được thiết kế nhiều chức năng, trong đó có một chiếc la bàn nhỏ.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đá văng ra, một gã đàn ông vừa bước vào vừa cúp điện thoại, cách một khoảng xa chạm mắt với cô.
Căn nhà thấm đẫm hơi lạnh của núi rừng, cả căn phòng chẳng khác nào một cái hầm băng, lạnh đến mức khiến cô run lên bần bật.
Gã bóp cổ cô, cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, tôi có rất nhiều cách để hành hạ cô.”
Diệp Phục Thu vặn vẹo cơ thể, tay cô bị trói đằng trước, dù cố gắng thế nào cũng không thể cởi dây trói, chỉ có thể xoay cổ tay.
Trong mắt tên côn đồ, lúc này cô chỉ là một con thỏ bị túm lấy hai tai, mặc cho gã chém g·i·ế·t.
Cô nâng đôi tay bị trói lên, muốn chạm vào anh.
Gã đàn ông từng bước tiến đến gần, ánh mắt âm u tràn đầy sát khí, bàn tay đeo găng tay bóp chặt lấy mặt cô.
Chỉ cần có thể nhìn thấy mặt đồng hồ, cô có thể suy đoán phương hướng của mình……
Bố ơi.
Anh đã đưa em ra ngoài rồi mà.
Diệp Phục Thu vừa thở hổn hển vừa bật khóc.
Gã cúi xuống, rút miếng vải nhét trong miệng cô ra, bóp chặt cằm cô: “Mẹ kiếp, Diệp Bình c·h·ế·t rồi, đồ của ông ta chỉ có thể giao cho cô.”
Vừa nói tầm mắt gã vừa chậm rãi trượt xuống ngực cô từng chút một.
Cô càng giãy giụa, càng tức giận, gã lại càng hưng phấn.
Cô tuyệt đối không thể khuất phục trước lũ tội phạm, cái lũ liều mạng này!
Cô luôn bị ngã, luôn bị trầy xước, cuối cùng chỉ biết nằm khóc trên mặt đất, không chịu đứng dậy.
“Đứng lên!”
“Ông ta dẻo miệng, cứ kéo dài thời gian với chúng tôi, vậy nên chúng tôi quyết định để ông ta câm miệng mãi mãi.”
Cô quên mất thời gian, quên mất phương hướng, không có mục tiêu, chỉ biết dốc hết sức chạy về phía trước.
Ánh mắt kiên cường, không chịu khuất phục nhưng tràn đầy khinh miệt này khiến tên côn đồ cũng nhớ đến một người. Gã giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô một cái bốp. Đánh Diệp Phục Thu loạng choạng trượt sang bên cạnh cả chục centimet.
Diệp Phục Thu bị đánh đến mức đau thấu tim gan nhưng vẫn cắn chặt răng, ngón tay cô bấu chặt xuống nền đất lẫn lá khô.
Cái tát khiến tai cô ù đi, miệng cũng nếm được vị gỉ sắt. Trước bạo lực, cơ thể Diệp Phục Thu run lên theo phản ứng si.nh lý.
Cô vẫn còn ở trong núi, với sự nhạy bén và năng lực kêu gọi của Kỳ Tỉnh, anh sẽ nhanh chóng tìm ra cô thôi.
Diệp Phục Thu ngã xuống đất, dù có cách lớp quần áo nhưng vai cô vẫn đau rát. Chỉ từ hai câu ngắn ngủi của gã mà cô đã nhạy bén nhận ra nhiều thông tin.
Chịu đựng, chịu đựng.
Cuối cùng, đầu ngón tay chạm đến gương mặt đã run rẩy đến mức không thể kiểm soát của anh.
Liệu là ai muốn trả thù anh chứ.
Diệp Phục Thu đau điếng, bị ép phải nhìn thẳng vào mắt gã.
Người đeo mặt nạ đen.
Rốt cuộc là ai đã bắt cô? Cô không gây thù chuốc oán với ai, trừ khi đó là kẻ thù của Kỳ Tỉnh.
“Con ả c·h·ế·t tiệt! Tôi sẽ g.iết ch.ết cô!” Gã lau sạch mắt rồi đuổi theo.
Phản ứng của cô khiến tên côn đồ vô cùng hài lòng. Gã ngửa đầu cười to, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
“Tìm thấy rồi!! Tìm thấy rồi!”
Sau trận đòn tàn nhẫn, tên côn đồ túm lấy áo cô, lật người cô lại rồi ghì chặt, gã tháo dây trói chân cô một cách thô lỗ, dường như định c** q**n cô ra.
Gã cao khoảng 1m75, thân hình vạm vỡ có hơi béo, mặc một bộ quần áo bình thường, còn cố ý ăn mặc xuề xòa để không gây chú ý. Quan trọng nhất là……
Cô chạy quá sức nên thể lực dần cạn kiệt, hai tay Diệp Phục Thu bị trói mà chạy thế này vốn dĩ đã không có điểm tựa để giữ thăng bằng, bàn chân không nhấc cao được lại bị vấp vào rễ cây trồi lên khỏi mặt đất.
Diệp Phục Thu đành tạm thời từ bỏ, cô cúi người, mồ hôi túa ra thở hổn hển.
Chiếc đồng hồ mà Kỳ Tỉnh tặng cô là vật duy nhất cô mang theo khi rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông. Bao năm nay, mỗi khi gặp chuyện quan trọng hay dịp quan trọng cần giữ bình tĩnh cô đều đeo nó, như thể anh đang âm thầm tiếp thêm dũng khí cho cô.
Nước mắt Diệp Phục Thu rơi ngược ra sau, cô hét lớn: “Kỳ Tỉnh!”
Cô đã tự trách mình suốt bao năm qua.
Diệp Phục Thu nghe xong, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, cô không thể tin nổi quay phắt sang nhìn gã.
Tên côn đồ cúi xuống: “Cô đoán xem năm đó, ngoài bị đánh, thằng nhóc kia còn phải chứng kiến chúng tôi làm gì trong căn nhà đó?”
Tiếng khóc của cô vang vọng khắp căn nhà hoang, như thể cả núi rừng cũng muốn góp nhặt từng chiếc lá, từng cơn gió, gửi lời cầu cứu xuống chân núi.
Đột nhiên, cô nhớ đến một chuyện.
“Phong tỏa hết các lối xuống núi!”
Giống người nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hãy chạy ra khỏi khu rừng này.
Em biết anh sẽ đến cứu em mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc đó anh tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi đến nhường nào.
Không phải, không phải như vậy.
Đừng sợ ngã, đừng sợ đau, đứng dậy…… Không được dừng lại……
Dường như có rất nhiều người xung quanh hô to.
Gã la lên một cách ngang ngược, ngay giây tiếp theo gã túm lấy cổ áo cô, xé toạc một mảng lớn: “Để bố cô trên trời nhìn cho rõ! Xem tôi x đứa con gái cưng của ông ta như thế nào!”
Gã cúi thấp xuống, mắt trợn đến mức như muốn lòi ra ngoài, đáng sợ đến rợn người: “Cô có biết bọn tôi làm gì không…… Hả……”
“Đừng khóc nữa.”
Trong sự kích động và nỗi sợ hãi tột độ, Diệp Phục Thu chạy trối c·h·ế·t. Trước mắt mờ mịt, cô bỗng sinh ra ảo giác, tựa như thấy một cái bóng.
Đó là tai họa do con người gây ra! Là tai họa do con người gây ra!!
Là vì bảo vệ gia đình, bố mới phiêu bạt bên ngoài suốt bao năm trời.
“Chúng tôi cảm thấy trong tay bố cô có thứ không sạch sẽ nên đã đuổi theo mãi, cuối cùng lại chờ được ông ta quay về nhà ở Tân Dương.”
Đôi mắt cô đỏ ngầu.
Lẽ ra ông phải được chứng kiến cô trưởng thành, được nhìn thấy cô thi đậu vào Đại học Sùng Kinh, được đưa cô vào lễ tốt nghiệp, nắm tay cô vào lễ đường trong ngày cưới.
Gã đàn ông bị bụi bay vào mắt, đau đớn gào lên: “A!”
“Cái tên s·ú·c sinh Diệp Bình kia, bên ngoài thì giả vờ làm anh em với chúng tôi, cúi đầu khúm núm như một con c·h·ó nhưng thực chất vẫn muốn chạy trốn.”
Tên côn đồ ngồi xổm xuống, bóp chặt gương mặt nhỏ của cô, nhếch mép cười lạnh: “Năm ấy anh em tôi đã quá nhân từ rồi.”
Cả người Diệp Phục Thu run lên, lỗ chân lông như giãn ra, cảm giác lạnh thấu xương.
“Thả tôi ra!”
Ông hiền hậu, lương thiện, yêu thương gia đình hết mực.
Nói xong gã quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thu rồi rút con dao găm trong tay ra. Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Phục Thu nhìn thấy cái c·h·ế·t. Một cơn nghẹt thở bóp chặt dây thần kinh, cô dốc hết sức vung cánh tay, hất toàn bộ bụi đất trong tay vào mắt gã.
“Tôi phải g·i·ế·t ông! Tôi phải g·i·ế·t ông!!!” Cô gào lên, lý trí đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
【Đứng lên!】
“Cô không chịu nói, tôi có cách khiến cô phải mở mồm nói.” Tên côn đồ nhận định cô biết tung tích thứ gã muốn, gã bước đến đá mạnh vào lưng cô: “Nói!”
Anh sẽ trưởng thành.
Bây giờ em cuối cùng cũng hiểu rồi.
Chỉ nửa giây sau, nước mắt cô trào ra như vỡ đê, cơn giận dữ khiến cô gào lên: “A——!!!”
Trong tâm trí cô, hình ảnh bố ôm cô cười đùa thân thiết bỗng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
Diệp Phục Thu co gối, nhân lúc gã đang hí hửng c** đ* cô thì cô tung một cú đá vào hạ bộ của gã. Gã đàn ông đau đớn, lập tức giáng cho cô một bạt tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố tình dò hỏi thất bại, có vẻ như gã cũng không biết cụ thể món đồ đó là gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thu! Đừng sợ ngã!”
Dù có c·h·ế·t ở đây, tôi cũng sẽ hóa thành quỷ, không bao giờ tha cho các ông……
Diệp Phục Thu ho khan vài tiếng, quan sát xung quanh.
Nước mắt hòa với bụi bẩn, dính lại thành từng vệt trên mặt cô, Diệp Phục Thu khóc thét lên: “A——!”
“G·i·ế·t cô rồi thì tôi vẫn có thể đi tìm bà nội cô, tìm em gái cô hỏi.”
“Ông phải nói đó là gì thì tôi mới biết mà đưa cho ông chứ!”
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đen của gã, lòng trống rỗng.
Sau đó trở về ngôi làng nhỏ ấy, nuôi một con c·h·ó, sống quãng đời tuổi già bình yên cùng với bà nội.
Gã đàn ông này không phải loại tội phạm bình thường. Sát khí trên người gã chứng tỏ gã đã từng g·i·ế·t người, nhưng Diệp Phục Thu cũng có thể nhận ra, gã ham hưởng vinh hoa phú quý và gã sợ c·h·ế·t.
Đôi mắt cô đỏ lên, giả vờ đáng thương: “Đại ca, tôi với ông không thù không oán, tôi cũng không thể gánh nổi rắc rối mà bố tôi gây ra. Ông tha cho tôi một lần đi, tôi về Tân Dương tìm giúp ông có được không?”
Hai tay cô vẫn bị trói phía trước nên khó giữ thăng bằng, không thể sải rộng bước chân nên đành phải liên tục gia tăng tốc độ.
Giờ phút này, cơn giận dữ đã bùng lên đến mức không thể diễn tả thành lời, chỉ có từng tiếng gào thét đau đớn nối tiếp nhau.
Bố làm tất cả vì chúng con.
Anh đang dẫn cô chạy trốn.
Hơi thở dồn dập, tiếng bước chân đè lên lá khô vang lên khe khẽ, giữa khu rừng mênh mông tựa đại dương xanh thẳm, âm thanh ấy nhỏ bé như tiếng mèo kêu, bị nuốt chửng, bị phớt lờ.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên đầu ngón tay, Diệp Phục Thu không còn nhìn rõ người trước mắt nữa. Giọng nói khẽ run, nhưng cô lại mỉm cười: “Kỳ Tỉnh……”
Thứ nhất, gã không phải đến để trả thù Kỳ Tỉnh, mà chính là nhắm vào cô.
“Rầm” một tiếng—— Bụi đất bay tứ tung, cô lại đập mạnh xuống nền đất một lần nữa.
Chắc chắn kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c chỉ có một người, vì chỉ có một mình nên gã mới không thể nhanh chóng đem cô ra khỏi núi mà chỉ có thể nhốt cô ở phía bên kia của dãy núi này.
Diệp Phục Thu được ôm chặt trong lòng, cô hít thở mùi hương trên người anh, cuối cùng bật cười, nhưng càng khóc dữ dội hơn.
Không biết vì sao, Diệp Phục Thu chợt nhớ đến những ngày tập đi xe đạp khi còn bé.
Nhưng lần này, cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Diệp Phục Thu lao lên, giơ hai tay bị trói chặt muốn cào rách mặt gã, nhưng đối phương nhanh chóng chế ngự cô rồi quăng cô ra xa hai mét một cách thô bạo.
Dù đã tỉnh lại nhưng tác dụng của thuốc trong cơ thể vẫn chưa tan hết, vừa đau đớn vừa gây ảo giác, cả người không có sức.
Cô lắc người, lại bò dậy một lần nữa, loạng choạng vài bước, không dám dừng lại mà tiếp tục chạy về phía trước.
Chỉ cần còn chạy được thì vẫn còn hy vọng sống sót.
Cô ngã nhào xuống mặt đất, dường như mất hết sức lực trong nháy mắt.
Chính vì thế gã mới lần theo cô lên núi, tìm cơ hội b·ắ·t· ·c·ó·c cô.
Cô đã nghĩ rằng do mình chạy lung tung khiến ông ấy vô tình bị tấm bảng quảng cáo rơi trúng.
Chắc chắn chiếc khăn tay bịt mũi miệng cô có tẩm thuốc mê, giống như thuốc gây mê trước khi phẫu thuật. Diệp Phục Thu gần như không vùng vẫy được mấy cái đã nhanh chóng ngất đi.
Mặt trời sắp lặn.
Là cậu bé từng bị mắc kẹt trong ngọn núi này sao?
Rốt cuộc bố cô đã nắm giữ thứ gì khiến bọn chúng sợ hãi đến vậy?
Trong đầu lóe lên hình ảnh của bố cô và Kỳ Tỉnh.
Nhất định phải g·i·ế·t hết đám người các ông……
Sự thật bị chôn vùi suốt bao năm qua cuối cùng cũng phơi bày, nỗi đau cùng cực càng gia tăng thêm hận thù. Diệp Phục Thu đã chẳng còn quan tâm đến sống c·h·ế·t nữa, cô nghiến chặt răng, chỉ muốn liều mạng với kẻ trước mặt.
“Kỳ Tỉnh!!!”
Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Diệp Phục Thu trợn mắt nhìn gã, giọng khô khốc: “Đồ gì? Tôi không biết. Bố tôi để lại rất nhiều di vật ……”
Sau đó cô không còn ký ức gì, chỉ nhớ mang máng là cơ thể bị kéo đi, bị lôi đi có chút đau nhức. Đến khi mở mắt ra thì cô đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Tiếng bước chân của tên côn đồ vang lên phía sau, Diệp Phục Thu có lợi thế về khoảng cách, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước.
Có người đang chạy ở phía trước, giống như đang dẫn đường cho cô.
Gã đàn ông đá mạnh vào người cô, cơn đau khiến Diệp Phục Thu phát ra một tiếng r.ên rỉ.
Nhưng sức lực đã cạn kiệt từ lâu, tác dụng phụ của thuốc mê vẫn còn trong cơ thể, Diệp Phục Thu cố gắng chạy thêm vài mét, cuối cùng như chiếc lá lìa cành, nhẹ nhàng ngã xuống nền đất sâu——
Không để cô ngã thêm lần nào nữa.
Nói xong, gã đẩy cô ngã xuống một cách thô bạo, gằn giọng quát: “Đồ đâu!!”
Vậy là cô đã hôn mê suốt nửa ngày.
Căm phẫn đến mức này, Diệp Phục Thu sớm đã không còn sợ hãi. Lòng tự tôn mãnh liệt khiến cô không thể chịu đựng sự sỉ nhục nên cô dốc hết sức vùng vẫy.
【Đứng lên.】
Đối phương buông lỏng cảnh giác đã cởi trói hai chân của cô. Cơ thể mềm mại của Diệp Phục Thu mượn lực bật dậy, lao đi như một mũi tên——
“Giống, thật sự quá giống.” Gã cất giọng khàn đục khó nghe, trong nụ cười thấp thoáng vẻ d.âm đ.ãng, chỉ nhìn mắt cũng thấy đầy vẻ xấu xa: “Cô và bố cô, thứ giống nhau nhất chính là ánh mắt.”
Không phải tai nạn. Đó căn bản không phải tai nạn!
Bố cô vốn không hề ngoại tình, không hề làm điều xấu đúng không. Do những kẻ này tìm đến nhà nên bố mới phải giả vờ là một kẻ lông bông, lêu lổng để đối phó với chúng.
Chương 79: Tự giam mình hoàn toàn trong từng hơi thở của anh
Thứ hai, gã quen biết bố cô, là một trong những kẻ từng tra tấn Kỳ Tỉnh năm đó!
Khi Diệp Phục Thu nghĩ đến việc kẻ này chính là thủ phạm đã khiến bố cô luôn sống trong lo lắng sợ hãi và khiến Kỳ Tỉnh đau khổ suốt bao năm qua, hận thù trong lòng bùng cháy dữ dội, cô hoàn toàn không thể giả vờ vô tội. Khi cô ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào mềm mại chợt toát ra khí thế lạnh lùng và sắc bén.
“Nói! Đồ ở đâu? Không đưa thì cô không có kết cục tốt đâu!! Cả nhà từ già tới trẻ của cô ở Tân Dương cũng đừng mong sống qua ngày mai!”
Đúng lúc này, điện thoại của gã reo lên, gã liếc nhìn màn hình, bỗng khựng lại: “Mẹ kiếp!”
Dù hôm đó cô có đi hay không, có tranh cãi với bố hay không thì ông vẫn phải c·h·ế·t.
Người đàn ông bóp cằm cô mạnh hơn, gào lên: “Mẹ nó, làm sao mà tôi biết được! Bố cô nhìn đần độn như vậy mà lại dám giấu đồ uy h**p bọn tôi ở sau lưng!”
Nhưng không thể nhìn thấy…… (đọc tại Qidian-VP.com)
Gi.ết ch.ết ông……
Cô đoán rằng mình vẫn còn ở trong dãy núi Cán Xuân, nhưng khu vực này rộng lớn, nơi có thôn làng chỉ chiếm khoảng một phần diện tích nhỏ. Có lẽ căn nhà hoang này nằm ở phần lưng chừng núi, đã bị bỏ hoang từ lâu, mái nhà, tường vách đều rách nát, cô ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh sáng lọt qua những khe hở trên mái.
Cô trợn to mắt, hận không thể khắc sâu đôi mắt này vào trí nhớ, dù biết có thể mình sẽ không thoát được và có lẽ sẽ mãi mãi bị nhốt trong căn phòng này.
Khi ấy, bố cô đứng ở vạch đích nhìn cô, mỉm cười haha mà hô lớn.
Tên côn đồ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói bình thản như thể đang kể chuyện phiếm sau bữa ăn: “Đáng tiếc, cái bảng quảng cáo đó lại không đè c·h·ế·t ông ta.”
Miệng cô bị nhét chặt, tay chân cũng bị trói, lúc này cô chẳng khác nào một túi rác bị vứt vào góc của một căn nhà tồi tàn. Mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc vào mũi khiến cô vô cùng khó chịu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.