Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Nghiêm Tuyết Giới
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chương 16
Cũng may hôm nay cậu ta tỏ ra có chút phong độ, tự nguyện vác cái ổ c·h·ó cồng kềnh, để cô ôm túi đựng thú cưng. Hai người bắt taxi đến gần nhà Đại Chu. Đào Như Chi dừng lại cách đó một đoạn, sợ bị bạn học nhìn thấy, liền đứng bên lề đường trông Mưa Nhỏ, đợi Lâm Diệu Viễn đi hai lượt vào trong.
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Tốt quá rồi, càng lúc càng giống một gia đình thực sự rồi.
Cô bình tĩnh đọc trọn bài diễn văn, hoàn thành một cách hoàn hảo tiết học cuối cùng trong quãng đời trung học của mình.
Thần kinh.
Cô cứng đầu nói rồi đóng cửa lại. Sau cánh cửa vừa khép, Lâm Diệu Viễn lại cúi xuống vốc nước tạt lên mặt. Dáng vẻ lười nhác mà tràn trề sức sống ấy khiến Đào Như Chi liên tưởng tới cây bạch đàn xanh còn đọng giọt sương mai ngoài đầu ngõ.
Chính vì thế, cô lại càng muốn khóc hơn, khóc cho ba năm dài đằng đẵng đã luôn căng mình bước đi, như thể luôn giữ mình đi đúng theo vạch trắng trên vỉa hè, không cho phép bản thân bước lệch dù chỉ nửa phân. Dù không có luật lệ nào bắt buộc, không ai trách cứ nếu cô lỡ bước sang bên, nhưng Đào Như Chi luôn tin rằng chỉ có đi theo vạch ấy, cô mới có thể đi thẳng. Và thế là cô đã bước đi, nghiêm cẩn, bền bỉ, không một lần yếu đuối hay để lộ nỗi bất an, ngay cả trước mặt Đào Khang Sanh cũng vậy.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ba người cuối cùng cũng có một buổi trưa được ngồi ăn cùng nhau. Trong lúc ăn, Đào Khang Sanh nhắc lại chuyện hôm đó Lâm Đường Quyên từng viết thư mời cả nhà sang Nhật du lịch.
Đào Như Chi đeo tai nghe, mắt nhìn ra khung cửa sổ, cảnh vật bên ngoài trôi vùn vụt lùi lại phía sau. Trời chưa hửng hẳn, đèn đường vẫn còn sáng, cả thế giới như còn chìm trong màn sương xám bạc.
Cô ngồi ngáp dài nhưng trong lòng lại đầy hứng khởi. Giống như hội chứng háo hức trước chuyến dã ngoại hồi tiểu học.
Mỗi ngày, cô cho phép bản thân ngủ nướng thêm một chút, buổi chiều lại lén tới nhà Lâm Diệu Viễn dắt mưa nhỏ đi dạo. Con c·h·ó con lớn nhanh trông thấy, tay cô nắm dây dắt ngày một chặt hơn, mệt rũ mà vẫn dẫn nó chạy khắp khu dân cư và những con đường quanh đó.
Đào Khang Sanh dường như đã đoán được tâm tư của cô, liền giải thích: “Chính là phải tranh thủ đi trước khi có kết quả, chùa ở Trung Quốc bố đã thay con gái khấn vái cả rồi. Dì Lâm của con nói bên Nhật có mấy đền thờ linh thiêng lắm, chúng ta qua đó cầu thêm cho chắc. Còn visa ấy à, bố đã lo trước cả tháng rồi.”
Đào Như Chi giật mình, định đưa tay đẩy cậu ta ra, nhưng khi bàn tay chạm vào mái tóc mềm mềm của cậu, động tác khựng lại.
“Kính thưa quý thầy cô trong Ban giám hiệu,các thầy cô giáo thân mến, cùng các bạn học yêu quý. Em là Đào Như Chi, đến từ lớp 12A5…”
Thế là cô gật đầu đồng ý.
Lâm Diệu Viễn “ừm” một tiếng: “Rồi sao?”
Ve ngoài bụi cỏ chẳng nghe thấy lệnh ngưng, vẫn cứ réo rắt vang lên.
Khi thanh kiếm treo trên đầu còn chưa rơi xuống, cô vẫn chưa thể thật sự tận hưởng kỳ nghỉ trước mắt. Có lẽ là vì sự chênh lệch quá lớn giữa trạng thái hiện tại và sự căng thẳng kéo dài suốt ba năm qua—giống như một kẻ nghèo đột nhiên cầm trong tay tấm vé số trúng bạc triệu, không biết phải tiêu sao cho đúng cũng là chuyện thường tình.
Chương 16: Biến giấc mơ mùa hè thành hiện thực
Cô vốn tưởng ít ra cũng phải đợi đến khi có kết quả thi xong xuôi mới tính tiếp.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, Đào Như Chi mới lồm cồm bò dậy. Chưa kịp thu xếp hành lý, đã bị Lâm Diệu Viễn lôi theo đi gửi Mưa Nhỏ.
Đào Như Chi ăn nốt cơm trong bát, đứng dậy nói: “Vậy thì tôi bế Mưa Nhỏ, còn cái ổ để cậu xách. Không mặc cả.”
Đào Như Chi bất chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, liền nghe Lâm Diệu Viễn chậm rãi nói thêm: “Cho nên ngày mai cô cũng phải đi cùng tôi, giúp tôi chuyển cái ổ của nó.”
Đào Khang Sanh ngồi ở ghế trước liếc qua gương chiếu hậu, thấy một màn ấy, khoé môi bất giác cong lên.
Còn trước mặt Lâm Diệu Viễn… có lẽ chỉ có thể xem là một tai nạn.
Cô quay về phòng, nằm lại giường, kéo chăn che mặt, cố xua khuôn mặt kia khỏi tâm trí.
Thôi vậy, sáng sớm hôm đó là cậu cõng cô về, thì sáng nay để cậu dựa vào cô một lúc, cũng coi như hòa nhau rồi.
Lâm Diệu Viễn đương nhiên vỗ tay tán thành, ước gì được bay qua đó ngay để gặp lại Lâm Đường Quyên. Đào Khang Sanh cũng vậy.
“…”
Nghe câu ấy, cô luôn cảm thấy sao mà quen tai đến thế.
Lúc ấy Đào Như Chi mới bừng tỉnh.
Đào Như Chi lườm thầm trong bụng, đưa tay gõ vào bát cậu: “Đang hỏi đấy.”
Học sinh lớp 11 còn phải học thêm nửa tháng nữa. Cậu đang rửa mặt, làn nước đọng lại trên má, hơi nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Buổi lễ kéo dài tới gần trưa, đến phần kết thúc, giáo viên chủ nhiệm bước lên sân khấu, mời toàn bộ học sinh lớp 12 đứng dậy, cùng nhau hát vang bài ca học đường.
Không phải vì cảm thấy mình làm bài không tốt. Ngược lại, cô thấy mình đã làm hết sức, thậm chí là lần phát huy tốt nhất từ trước đến nay.
Cậu cười cười, chọc: “Đào Như Chi, cô nằm tới nỗi có bụng mỡ luôn rồi đó, cô không biết à?”
“Thế còn Mưa Nhỏ thì tính sao?”
Cho tới tận bây giờ, Đào Như Chi vẫn không chắc đêm đó mình có thực sự say không. Sau khi say thì đã như thế nào? Hỏi Lâm Diệu Viễn, cậu lại cứ né tránh, chỉ bảo: “Cô không nhớ gì thật à? Tiếc ghê, cô bỏ lỡ màn trình diễn đỉnh cao của tôi rồi đấy.”
Đào Như Chi giật mình: “Đi sớm vậy ạ? Còn phải xin visa nữa mà bố?”
Lâm Diệu Viễn vẫn chìm trong ôn tập, chỉ có thể mặc kệ trò trêu chọc ấy của cô, lần nào cũng coi như không thấy mà lặng lẽ quay về phòng. Cho đến hôm trước kỳ thi, cậu lại có tâm trí xoay ghế lại, từ đầu đến chân đảo mắt một lượt.
“Ăn hết rồi,” mẹ cô đáp, “Mẹ ăn một mình. Ngon lắm.”
Lâm Diệu Viễn bật cười, hỏi ngược lại: “Chúng ta có vấn đề gì à? Cô quên rồi hả, hôm cô say rượu, tôi còn cõng cô về suốt cả đoạn đường đấy.”
“…”
Xem ra cậu ta bắt đầu đổi bài rồi, không theo lối mòn nữa. Được, học hỏi được rồi. Lần sau cô cũng thử đánh ngược đường, xem cậu ta đối phó kiểu gì.
Bà ấy nói mình rất muốn gọi sớm hơn, nhưng sợ làm cô phân tâm trong kỳ thi, nên đợi đến bây giờ mới dám gọi.
Chuyện duy nhất có thể gọi là đáng kể là cuộc điện thoại từ mẹ cô.
Chương 16: Chương 16
Cô chỉ “dạ” một tiếng, hỏi: “Cái bánh kem hôm đó mẹ ăn hết chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi mắc vệ sinh, cậu nhanh lên một chút đi.”
Mùa hè năm 1963, hẳn cũng từng có những bình minh như thế?
Cậu từ tốn đặt đũa xuống: “Yên tâm, mai tôi đưa nó sang nhà Đại Chu.”
Sau khi được cô gật đầu đồng ý, sắc mặt của Đào Khang Sanh bỗng sáng rỡ hẳn lên: “Tốt quá rồi! Vé máy bay ngày kia bố đặt sẵn cả rồi!”
Ngày tiếp theo là lễ tốt nghiệp của lớp 12. Trước khi lên sân khấu, Đào Như Chi âm thầm nhẩm lại bản thảo diễn văn trong lòng. Sau bài phát biểu của hiệu trưởng, cô nối gót bước lên, đại diện học sinh giỏi lớp 12 phát biểu chia tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
Hôm sau, cậu thi xong môn cuối, cũng chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.
Những ngày kế tiếp là khoảng thời gian chờ đợi điểm thi. Kết quả sẽ được công bố vào cuối tháng. Hai mươi ngày không phải dài, nhưng với Đào Như Chi, lại như kéo lê từng bước.
Nhưng cô lại tìm ra một niềm vui nho nhỏ, chỉ riêng trong thời gian này mới có, đó là chờ Lâm Diệu Viễn học tối về, cô cố tình ngồi ở phòng khách, nằm dài trên ghế sofa cắm mặt vào điện thoại.
Chiều ngày 8 tháng 6, tiếng chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, Đào Như Chi buông bút, ngẩn người nhìn ra cửa sổ, đầu óc trống rỗng như bầu trời không gợn mây ngoài kia.
Mặt trời sắp sang giữa hạ, nắng gay gắt như thiêu. Dù nấp dưới tán cây, mồ hôi sau lưng cô vẫn tuôn ra như suối. Lâm Diệu Viễn từ trong nhà bước ra, thuận tay mang theo hai chai Coca lạnh, ném một chai sang cho cô.
Đào Như Chi liếc sang Lâm Diệu Viễn ngồi đối diện, hạ thấp giọng hỏi:
Cô bỗng dưng chẳng biết phản bác thế nào.
Đào Như Chi miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bả vai bên phải nặng trĩu.
Bài hát phát trong tai nghe là một bản nhạc cũ từ năm 1963, “Your Summer Dream”, giai điệu guitar và giọng ca xưa cũ như vượt thời gian xuyên đến tận hôm nay. “Hãy để giấc mộng mùa hè của bạn thành hiện thực”—câu hát đó ngân lên trong lòng cô.
Trước kia còn thấy tiếng này thật phiền. Không hiểu vì đã thi xong hay sao, tâm trạng cô thư thái hẳn, tiếng động ấy lại như tiếng dế hát đêm hè, khiến người ta dần dần thiếp đi.
Cô hòa vào dòng người rời khỏi phòng thi, ghé qua nhà vệ sinh, trốn vào một góc nhỏ và khóc một trận thật đã.
Hai người lặng lẽ đứng uống Coca, mặc cho gió hạ lướt qua người, từng chút từng chút cuốn đi cái oi nồng còn đọng lại. Đào Như Chi nghiêng đầu nhìn Lâm Diệu Viễn, bất chợt cất lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Để sau rồi tính đi ạ.”
Đào Như Chi không khách sáo, mở nắp tu một hơi cạn nửa chai. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cho nên chuyến đi này, dù có nhìn nhau không vừa mắt, thì ít nhất cũng nên yên bình mà đi hết. Dưới con mắt hai người kia, tôi không muốn họ cảm thấy bọn mình đang có vấn đề.”
“Rảnh thì đến đây chơi với mẹ, hoặc mình cùng đi xem phim.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù đóng cửa kín, nhưng một bức tường mỏng làm sao ngăn được âm thanh loạt xoạt của dây kéo, va li, túi xách va vào sàn nhà. Đào Như Chi dọn được nửa chừng, mệt quá ngả ra giường nghỉ ngơi, thế mà vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên phòng bên cạnh.
Đào Như Chi rụt tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời không biết từ lúc nào đã nhô cao hơn nửa vòng, sáng chói đến mức khiến lòng người rối loạn.
Đào Như Chi quay đi, cổ họng không ngờ cũng bắt đầu cay xè. Cô nuốt xuống, rồi cất giọng hát vang. Khi giai điệu cuối cùng dứt, khán phòng rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Diệu Viễn nói với vẻ hài lòng: “Giờ cô còn lo cho nó hơn cả tôi nữa đấy.”
Máy bay cất cánh lúc tám giờ sáng. Đào Như Chi dọn hành lý xong thì đã quá nửa đêm, ngủ chưa được mấy tiếng đã bị Đào Khang Sanh gọi dậy ra sân bay.
Đại Chu… à, cái anh chàng từng bị củ cải trắng “ám sát” ấy.
Lạ thật, giống như một con bướm nhẹ đậu lên vai, mang theo cảm giác dịu dàng mỏng manh mà cô chẳng đành xua đi.
Đào Như Chi giật nảy mình, bật dậy từ sofa, vội vã sờ bụng kiểm tra… rồi mới phát hiện mình bị thằng nhóc đó lừa. Mà lúc đó Lâm Diệu Viễn đã chạy biến vào phòng, chân trơn như bôi dầu.
Đào Như Chi bĩu môi, đoán ngay câu sau kiểu gì cũng là “cô nặng c·h·ế·t đi được”, chiêu trò cũ rích của cậu ta.
Chờ đến khi cậu ăn khuya xong chuẩn bị lên phòng, cô liền ngẩng đầu, cố tình cười hì hì: “Cố lên nha, kỳ thi cuối kỳ~” còn vắt chéo chân, rung rung như thể cố tình khoe khoang.
Đào Như Chi nhìn vẻ mặt hân hoan của hai người ấy, cảm thấy mình không thể làm kẻ phá hỏng không khí mà nói “Không đi.” Mà đúng là cô cũng chẳng có lý do chính đáng để từ chối. Điều cô có dư nhất lúc này, chính là thời gian. Hơn nữa, trước nay cô chưa từng đi Nhật, bảo là không trông đợi thì cũng chỉ là tự lừa mình.
Cô nhanh chóng gác máy.
Ban đầu, Đào Như Chi chỉ mấp máy môi lấy lệ, lắng nghe từng tiếng hát non nớt, xiêu vẹo gom tụ thành âm thanh lấp đầy khán phòng. Dăm ba phút nữa thôi, tất cả sẽ theo người tan đi mỗi ngả. Nhất là khi cô nhìn thấy bóng dáng cô giáo chủ nhiệm lặng lẽ đứng ở góc, trong tiếng hát ấy, cô cúi đầu, lấy khăn giấy che mắt.
Khi xe rẽ sang phía cô, cái đầu của ai kia theo quán tính cũng nghiêng sang, khẽ tựa vào vai cô, nằm yên tại đó.
Hai người chia tay nhau dưới tán cây, rõ ràng có thể đi chung một chuyến xe về, vậy mà ai nấy lại khăng khăng về riêng. Về đến nhà, mỗi người chui vào một phòng, bắt đầu dọn dẹp hành lý cho chuyến bay sáng mai.
Nhưng không. Cậu ta chỉ nói: “Ăn nhiều vào, cái ổ c·h·ó còn nặng hơn cô đấy.”
Lọn tóc đó, chạm vào lòng bàn tay, tựa như cánh bướm khẽ khàng vỗ nhẹ.
Dứt lời, ông bỏ luôn bữa cơm, vớ lấy điện thoại chạy tót vào phòng gọi cho Lâm Đường Quyên. Một lát sau ông bước ra, cười như mở hội: vé máy bay đã đặt xong xuôi, ngày mai phải tranh thủ thu dọn hành lý.
Hôm sau ngày thi xong, cơ thể Đào Như Chi như theo phản xạ tự động bật dậy lúc sáu giờ sáng. Còn chưa mở mắt, cô đã xuống giường mở cửa, mơ mơ màng màng bước về phía nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Vừa vặn vặn tay nắm cửa, liền đối mặt với Lâm Diệu Viễn.
Ba người bắt taxi ra sân bay. Lại một lần nữa, cô và Lâm Diệu Viễn ngồi băng ghế sau cùng nhau. Nhưng lần này cậu ta đã ngả đầu vào cửa kính ngủ gật, trông còn mệt hơn cả cô.
Thế là nửa tháng trôi qua trong nhịp sống tĩnh lặng mà thảnh thơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.