Giới Fan Có Độc
Thánh Đản Âu Ni
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
“Cậu, cháu kể cậu nghe, mợ cứ đòi mua bột mì về để làm sủi cảo, nói là muốn phù hợp với phong tục, con nhớ là mợ không biết làm vỏ bánh, nên mới bảo mợ là đừng có mua bột mì, mua vỏ bánh rồi về băm nhân gói luôn cho nhanh, mợ nói là mới học gần đây, sao con không tin mợ?” Mới đi dạo với mợ một giờ thôi mà đến cả giọng địa phương cũng bị Tô Điềm phun ra, cô lấy tay che miệng lặng lẽ phản ảnh mợ với cậu.
Chương 34
Hứa An Nam hiển nhiên là không nhớ rõ, nhưng Lưu Du nghĩ một lát liền nhớ ra, bèn giơ tay múa chân miêu tả sinh động cho Hứa An Nam xem: “Cô bé đó cũng cao tầm Đường Đường của chúng ta đó, tóc đen để xõa, trông rất xinh xắn, lúc tới nhà mình là vào mùa hè nên mặc chiếc váy màu vàng, có đúng không hả Đường Đường?”
“Sao nay miệng của Đường Đường nay lại ngọt thế, ngoài cánh gà chiên coca ra còn muốn ăn gì nữa không?”
“Con đi thay quần áo, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn nhé.”
“Lục Anh?”
“A, vậy ạ? Thảo nào từ lúc tới đây đến giờ con chưa được ăn rau cải lần nào.”
“Không cần đâu, con đi thay quần áo rồi dẫn mợ tới siêu thị gần đây mua chút thức ăn đi, mợ nấu cơm cho con. Bữa cơm đoàn viên thì phải có dáng vẻ của bữa cơm đoàn viên chứ, con ở đây một mình cũng quạnh quẽ quá. Từ nhỏ con đã nghe lời rồi, không để mợ và cậu con phải nhọc lòng, đến khóc cũng không muốn để cậu mợ nhìn thấy.” Lưu Du nói như sắp khóc.
Mặc kệ tường thành trên mặt Ninh Trạch Ngôn có dày bao nhiêu đi chăng nữa, Tết nhất còn đi ăn trực, cũng mặc kệ anh ta có tâm tư gì với cô, những chuyện này đều vứt ra sau hết đi, còn bây giờ có phải cô nên gọi điện cho Ninh Trạch Ngôn hay không.
Tô Điềm dở khóc dở cười, khó mà quản lý được biểu cảm trên mặt
Một giờ sau.
“Không phải, siêu thị ở gần đây, con chỉ mang theo ví để đựng tiền với thẻ thôi, ví của con nhỏ quá không đựng được điện thoại, nên mới để ở nhà.” Tô Điềm mở ví ra cho Hứa An Nam xem bên kích cỡ bên trong.
“Đường Đường, mở cửa, cậu mợ tới thăm con này!”
Mặc dù phòng ngủ chính cách xa cửa, nhưng trước nay giấc ngủ của cô rất nông, lại thêm mấy ngày này bị áp lực không nhỏ nên càng ngủ không tốt.
Tô Điềm vội vàng xua tay chối bỏ: “Không phải không phải đâu ạ, cái này con ăn từ mấy hôm trước rồi. Mấy hôm nay con đều cùng Lục Anh ăn cơm bữa thịnh soạn, cậu mợ còn nhớ Lục Anh không ạ? Là bạn thân hồi cao trung của con ấy ạ, còn tới nhà mình ăn cơm nữa đó.”
Hứa An Nam ở một bên nhìn Tô Điềm và Lưu Du nói chuyện, mình căn bản là không xen vào được nên cảm thấy có chút vắng vẻ: “Hai mợ cháu đi mua thức ăn rồi, thế tôi ở nhà làm gì?”
“Cái này thì không vội không vội, con còn nhỏ còn nhỏ……”
“Sếp con nói cái gì thế ạ?”
“Cậu, mợ, sao hai người lại tới đây ạ? Không phải hai ngày trước bảo sẽ ra nước ngoài đón Tết với chị Giai Kỳ sao ạ?” Chị họ Hứa Giai Kỳ của Tô Điềm mấy năm trước lấy chồng ở nước ngoài, vốn là ngày lễ ngày tết sẽ trở về, nhưng vì năm nay đang mang thai nên mệt mỏi không đi được tàu xe, cho nên chỉ có thể đón cha mẹ ra nước ngoài.
Tô Điềm vừa áy này vừa hoảng sợ, vì là Tết nhất nên người ta sẽ không giao cơm hộp, cho nên cô đã gọi đồ ăn nhanh bốn ngày liền, MacDonald và KFC vẫn còn đó, một đống rác trong nhà vẫn chưa kịp dọn.
“Thịt lợn hấp ạ!!!” [2]
Editor: Cẩm Hi
Tô Điềm dọn dẹp xong, chuẩn bị dẫn Lưu Du ra ngoài mua thức ăn, mặc dù cô không muốn để mợ phải vất vả, nhưng cũng biết đây là tâm ý của mợ, nên không đành lòng phụ ý tốt của mợ.
“À à, vừa rồi điện thoại của con cứ kêu suốt, cậu sợ người khác tìm con có việc gấp nên mới nghe máy, cậu hỏi anh ta là ai, thì anh ta nói là sếp của con. Mà sao con lại gọi sếp mình là hồ ly thế, mau sửa lại đi, nhỡ ngày nào đó anh ta nhìn thấy ghi chú trong điện thoại của con là lớn chuyện đấy.”
Cô ngượng ngùng cười mời Hứa An Nam và Lưu Du vào nhà, cô bảo họ ngồi xuống trước rồi tranh thủ dọn dẹp.
Lưu Du là một người phụ nữ chịu khó và cẩn thận, vừa ngồi xuống sô pha, tầm mắt đánh giá bốn phía hai vòng thì phát hiện ra rác còn sót lại trong thùng rác bên cạnh bàn trà.
Tô Điềm và Lưu Du quay đầu lại trăm miệng một lời: “Trông nhà!”
Sáng sớm 30 tết, Tô Điềm bị tiếng đập cửa dồn dập làm cho tỉnh giấc.
Cậu làm mặt quỷ lắc đầu, hạ giọng nói: “Bà ấy mới đăng kí một lớp dạy làm bánh ngọt kiểu Âu Tây cách đây không lâu, nhào bột thì chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, còn cán vỏ sủi cảo thì……”
Hứa An Nam hoàn toàn không biết mình đã đào cho Tô Điềm một cái hố to. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai, không biết có bán bột hấp thịt không nữa, mà nghe nói phương bắc không còn rau cải chính tông nữa rồi.”
Tô Điềm dịu dàng trấn an: “Mợ à, mợ đừng buồn, con thật sự rất tốt, con cũng rất thích công việc hiện tại của mình, giờ con vừa có tiền lại có phòng ở đấy thôi.”
Lúc nghe thấy tiếng của cậu Hứa An Nam văng vẳng lúc xa lúc gần cô còn tưởng là ảo giác, phân tích một lúc cô mới nhận ra là thật, lập tức lộn người nhảy xuống giường như một con cá chép.
Hứa An Nam dựng ngón cái lên khen Tô Điềm cơ trí, lúc này trông hai cậu cháu vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Hứa An Nam xấu hổ dùng ngón trỏ gãi gãi mũi: “Ha ha ha cậu già rồi nên mới không nhớ được.”
Hứa An Nam nói xong còn lớn giọng thông báo với trong bếp: “Chút nữa làm nhiều món lên nhé, có khách tới đấy!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu nói với sếp con cậu là cậu của con, con vừa mới ra ngoài mua thức ăn với mợ rồi, đợi lát về rồi con gọi lại cho anh ta sau. Kết quả anh ta đột nhiên nói với cậu là hôm nay anh ta không thể về nhà ăn tết được, có thể tới nhà chúng ta ăn trực bữa cơm tất niên không. Lúc đầu cậu nghĩ là không ổn, nhưng mà nghĩ lại, đây là sếp của con, chẳng may từ chối xong đắc tội với anh ta, lại làm ảnh hưởng tới công việc của con thì không tốt. Hơn nữa Tết nhất cũng có chút đáng thương, nên cậu đã đồng ý rồi.”
“Ôi, đi hôm nào mà chả được, sắp tới cậu mợ sẽ ở bên kia hai tháng, cho nên cậu với mợ con mới thương lượng một chút, đã lâu rồi chưa gặp con, nên tạm hoãn đợi mấy hôm nữa rồi mới đi, vừa đúng 30 tết nên tới đây thăm con, xem con có ổn không, rồi chúng ta lại cùng nhau trải qua năm mới.” Trong lời nói của Hứa An Nam có chút oán trách, “Con nhóc cháu đấy, đã hai năm rồi chưa trở về đâu.”
“Cho nên con đã nhanh trí mua thêm vỏ sủi cảo ở siêu thị rồi.”
“Chỉ thiếu mỗi bạn trai thôi ha ha ha ha.” Hứa An Nam trêu ghẹo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không cần phiền phức như vậy đâu, chúng ta chỉ muốn tới thăm con một chút thôi. Cậu mợ đã đặt xong khách sạn rồi, tính ở lại đây hai ngày để du lịch. Nhưng con không cần lo lắng về chuyện này đâu, hôm nay tới đây chủ yếu là để gặp con thôi.”
“Đường Đường à, cậu với mợ con không vấn đề gì, vừa lúc cậu mợ cũng muốn nhìn xem sếp con là người như thế nào, cũng yên tâm hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
……
Lưu Du miêu tả xong còn hỏi Tô Điềm để chứng thực, thấy Tô Điềm gật đầu mới đắc ý nói: “Con nhìn cậu của con xem, mợ biết ngay là ông ấy không nhớ mà.”
Vội vàng dùng tay lau nước sạch miếng rồi mới đi mở cửa.
Tô Điềm dở khóc dở cười, khó mà quản lý được biểu cảm trên mặt.
“Đúng rồi Đường Đường, lúc nãy ra ngoài con để quên điện thoại ở nhà à?”
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Tô Điềm mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, còn Lưu Du nghỉ cũng chưa nghỉ đã đi vào phòng bếp.
Cô cảm thấy áy náy, mặc dù mấy năm nay thật sự bận rộn, nhưng cũng không phải là chuyện quan trọng gì, cô vì chạy theo lịch trình của Phó Diệc nên mấy ngày lễ tết không có quan tâm tới cậu mợ, tất nhiên cũng có thể do cô luôn cảm thấy cậu mợ đã có chị Giai Kỳ rồi, nên cũng không cần cô ở bên cạnh như vậy nữa.
Tô Điềm thấy thành công nói sang chuyện khác, cậu mợ không còn nghi ngờ cô ăn mấy thực phẩm rác nữa, cũng không có tiếp tục truy hỏi “Tại sao mấy hôm trước ăn có một bữa mà nhiều hộp giấy như vậy?” nữa mới yên tâm.
“Tối nay mợ làm cánh gà chiên coca [1] cho con được không ạ? Món cánh gà chiên coca của mợ là món ngon nhất mà con từng ăn đấy.”
Trong lòng Tô Điềm lộp bộp một cái, Ninh Trạch Ngôn gọi cho mình? Còn bị cậu nghe máy? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu mợ ngồi đi ạ, lẽ ra Tết nhất con nên về thăm cậu mợ mới phải, sao có thể để cậu mợ lặn lội tới đây được chứ. Giờ trong nhà không có gì ăn cả, đợi con thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
“Đường Đường à, đừng nói là Tết nhất con ăn mấy thứ này nhé?” Coca và hộp giấy hamburger bị Lưu Du cầm một góc nhấc lên, nhăn nhúm treo lủng lẳng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.