Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 149: Thẩm Tĩnh, em trốn đâu rồi?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Thẩm Tĩnh, em trốn đâu rồi?


Nhưng anh phát hiện, tối nào Thẩm Tĩnh cũng bận rộn trong phòng sách, gõ máy tính, làm việc này việc kia.

Quả nhiên, Chu Luật Trầm không ở Vân Đỉnh và đúng là đang cảm.

Hôm sau.

Khi cô đang chăm chú đút thuốc, anh bất ngờ nhét một viên thuốc vào miệng cô.

Hoá ra người mới vào Liên Hợp còn được Chu tổng đích thân hướng dẫn.”

Không quen ai, cô cũng chẳng chào hỏi.

Anh bật cười: “Ghen à?”

Một giây, hai giây.

Thẩm Tĩnh mạnh dạn đẩy cửa, bước vào với tiếng giày cao gót vang lên.

Thẩm Tĩnh lần theo địa chỉ bà Hứa cho để đến nhà thầy học đàn.

“Nhị thiếu gia nhà họ Chu, tài năng xuất chúng, xung quanh toàn là ong bướm, chẳng lẽ không nhìn ra ai ngốc thật, ai có dụng ý?”

Đã tới cửa nhà thầy, cô không thể bỏ qua buổi học này.

Khi vừa tới nơi, cô nhận được một tin nhắn:

Một người đã quen được người khác dỗ dành, làm sao dễ dàng nghe lời cô?

Nuông chiều đến mức không có giới hạn.

Cô gọi điện cho Trang Minh để xác nhận.

Cô lấy vài viên thuốc ra, dịu dàng nói: “Ngoan nào, há miệng ra.”

Cô ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh.

Anh không có động tĩnh gì.

Ánh mắt cô hạ xuống, nhìn… (đọc tại Qidian-VP.com)

Như thể muốn thêm dầu vào lửa, anh lại chẳng thấy lạnh.

Nữ thư ký của anh quỳ một chân bên cạnh, dịu dàng chăm sóc, đắp chăn cho anh.

Cô thường làm nũng đến mức cả đám bạn chơi bài đều nghe rõ, và anh luôn ngoan ngoãn đứng dậy về.

Cô chua chát.

Nữ thư ký đành cúi đầu chào Chu Luật Trầm: “Vậy tôi đi làm việc trước, Chu tổng.”

Lần này, nhị thiếu gia Chu khi bị bệnh có vẻ rất biết nghe lời, có lẽ cả đời chỉ được một lần như thế.

Trần Dao không chọc ghẹo thêm, kéo anh đi thuê một phòng giải trí ở khách sạn quen biết.

“Thuốc này do thư ký anh tự bỏ tiền mua à?”

Đầu lưỡi cô cảm thấy tê tê, cau mày khó chịu.

Thẩm Tĩnh gật đầu, bước đến trước mặt Chu Luật Trầm.

Thẩm Tĩnh nhìn thẳng vào Chu Luật Trầm, giọng lạnh lùng: “Gõ cửa rồi, nhưng anh không phản hồi.”

Thẩm Tĩnh cười nhẹ: “Ăn đi, thuốc này đắt tiền đấy.”

Cô cúi xuống nhìn anh.

“Anh có thư ký giúp c** q**n áo, lạnh c·h·ế·t cũng đáng đời.”

“Thư ký Tống, có văn bản cần xử lý, ra ngoài một chút.”

Ánh mắt say mê của nữ thư ký dán chặt vào gương mặt anh.

Lần này người hỏi tội lại là anh.

Chương 149: Thẩm Tĩnh, em trốn đâu rồi?

Quá quen thuộc với quy trình này, nhân viên công ty cũng chẳng thấy lạ lẫm.

Anh kéo cô vào lòng, giọng đầy lả lơi: “Vitamin C.”

Nghe vậy, cũng xem như anh còn chút lương tâm.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hai mí sâu hút, ánh nhìn đầy vẻ hài hước.

Như hiện tại, ngồi xe mà mở cửa sổ để gió lạnh lùa vào, không thèm bật máy sưởi.

Anh không tranh cãi, cũng chẳng dỗ dành cô.

Giọng cô đầy chua xót: “Anh đúng là thích tận dụng, định dạy người ta cách làm việc luôn à?

Xách túi lên, cô đi thẳng đến tầng cao của tòa nhà CBD.

Không ai hiểu anh bị ốm thế nào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Thẩm Tĩnh bị “vả mặt”.

Nhân viên vẫn bận rộn với công việc, còn cô đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.

Cô khẽ li.ếm viên thuốc trong miệng, mở mắt ra hỏi: “Thuốc gì vậy?”

Cửa mở ra, Thẩm Tĩnh bước ra từ bên trong.

Thực ra bệnh của Chu Luật Trầm không nặng.

Bên cạnh có một bát cháo kê và một hộp thuốc cảm.

Cô thở dài, lấy số của anh ra nhưng cuối cùng vẫn không bấm gọi.

Anh bật cười, siết chặt eo cô: “Em định hành c·h·ế·t anh à?”

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của anh.

Anh dường như chẳng buồn nghe, giọng khàn hơn vì cảm: “Cho anh uống thuốc.”

Người đàn ông nằm trên sofa, ăn mặc mỏng manh, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn thoáng chút mờ mịt như một lớp sương gợi cảm.

Thẩm Tĩnh nhìn anh chằm chằm, rồi véo mạnh cánh tay anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt anh thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng ngay lập tức lấy lại thái độ lạnh nhạt.

Giọng anh khàn đặc, mệt mỏi, nhưng vẫn pha chút đùa cợt: “Em lấy chăn đi rồi, anh không lạnh à?”

Tôi đã hâm nóng cháo kê, hay ngài dậy ăn chút đi?”

“Cô Thẩm, nếu cần gì hãy nhấn chuông gọi trợ lý.”

Ngay sau đó, gáy cô bị anh giữ chặt, định hôn cô.

Anh khẽ “ừ”.

Anh ốm, tinh thần chẳng đâu vào đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt ghen tuông của cô khiến Chu Luật Trầm phì cười, vòng tay kéo cô lại gần, như một chú c·h·ó to xác bướng bỉnh, gối đầu lên bụng cô ngủ.

“Ánh mắt anh cứ dính vào người ta thế kia, cô gái nào mà chịu nổi ánh nhìn đầy quyến rũ của anh?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Luật Trầm chưa nói hết câu, cô đã mỉm cười đầy chế nhạo, chút không vui lộ rõ trên mặt.

Tất cả hình ảnh đó, Thẩm Tĩnh thu vào mắt.

Lý Hằng gõ cửa, rồi đẩy nhẹ cửa ra.

Anh hừ khẽ một tiếng từ cổ họng, rõ ràng cảm nhận được đau.

Cô luôn nói: “Em phải học cách kiếm tiền.”

Cô cắn thử, vị hơi chua.

Anh rõ ràng biết hết, nhưng bản tính phóng túng không từ chối bất kỳ thiện ý nào.

Không ai bận tâm đến sự xuất hiện của cô.

Anh cười khẽ, giọng mang chút giễu cợt: “Lỡ truyền bệnh cho em thì sao.”

Lý Hằng vừa bàn giao xong với quản lý phòng đầu tư thì nghe tiếng “đinh” của thang máy chuyên dụng.

Thực sự không đủ thông minh, hay chỉ là giả ngây ngô để thi triển “mỹ nhân kế” với Chu tổng?

Thẩm Tĩnh hết cách với anh.

Chu Luật Trầm chỉ nhấc mí mắt lên nhìn nữ thư ký, đôi lông mày rậm như đang biểu lộ cảm xúc gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Dao nghĩ, trong tất cả những người từng ở bên Chu Luật Trầm, chỉ có Thẩm Tĩnh là người làm nũng hiệu quả nhất.

Cô lại gần, cầm hộp thuốc lên, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.

Không rõ mua thuốc gì, Trần Dao nghĩ cảm nhẹ thì cũng không c·h·ế·t được.

“Chu tổng, sao ngài không uống thuốc?

“Trang Minh đưa qua.”

Anh không biểu cảm, chỉ khẽ áp môi lên trán cô rồi trả lời: “Người mới được điều đến, không thông minh lắm.”

Anh nheo mắt nhìn khi cô nhắm chặt mắt lại, có vẻ chờ đợi.

Thẩm Tĩnh cúi người, dùng hai ngón tay nhấc chiếc chăn len thủ công lên rồi ném sang một bên, giọng đầy vẻ chế nhạo: “Nếu em không quay về, anh định để người ta chăm sóc như thế này à?”

Chu Luật Trầm không hề bộc lộ cảm xúc, trả lời nhạt nhẽo: “Đốt đi mà lấy.”

Thẩm Tĩnh giận thật.

Trần Dao đúng là nói không thật, làm cô lo lắng suốt cả chặng đường.

“Nếu anh nói là cô ấy mua….”

Nhìn xem, Chu Luật Trầm vẫn còn hứng thú chơi bài trong phòng, không đụng đến thuốc lá, nên mọi người cũng chẳng hút.

Cô ta cầm chén cháo, ngón tay nắm chặt chiếc thìa bạc, chuẩn bị đút cho anh.

Anh khẽ nhếch môi, để mặc cô gối đầu lên cánh tay mình.

Hình như cô đổi màu son, một lớp hồng pha chút ánh nhũ mỏng, trông rất ngọt ngào.

Anh giải thích.

Không uống thì ho mãi không khỏi, rồi lại sốt đấy.

Cô giải thích: “Em đã nói rồi mà, em ra ngoài tìm thầy học thêm, bà Hứa giới thiệu cho em nhiều người.”

Thẩm Tĩnh lùi sang một bên nhường đường.

“Anh nên bật máy sưởi và hút thuốc ít lại, được không?”

Khi đi ngang qua cô, nữ thư ký thoáng nhìn cô với ánh mắt tò mò pha chút khó hiểu.

Buổi trưa, sau khi sắp xếp xong hành lý, Thẩm Tĩnh đặt vé máy bay và trả phòng khách sạn.

Cô vốn nghĩ Chu Luật Trầm sẽ từ chối.

Lý Hằng đóng cửa lại.

Vùi mặt vào bụng cô, hơi thở ấm áp lùa qua lớp áo len, anh nói, giọng trầm và khàn: “Dạo này em trốn đâu rồi, hửm?”

Lý Hằng lên tiếng.

Với mỗi thứ cô đã chọn học, cô đều muốn thành thạo đến mức tốt nhất.

Chu Nhị thiếu gia chỉ khẽ chỉ tay về phía bàn, ý bảo thuốc ở đó, không nói thêm lời nào.

Anh ta bệnh rồi.”

Khung cảnh ở đây khiến người ta không khỏi tưởng tượng, nếu chi nhánh Liên Hợp ở Thượng Hải đã thế này, trụ sở chính tại Thụy Sĩ còn lộng lẫy đến mức nào?

Nếu Thẩm Tĩnh có ở đây, giờ này chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến giục anh về nhà.

Lý Hằng nhanh chóng dừng việc đang làm, không nói gì, cũng chẳng hỏi, chỉ lặng lẽ dẫn đường cho cô.

Từ góc nhìn của Thẩm Tĩnh, cô thấy Chu Luật Trầm đang tựa lưng vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trần Dao cười đùa: “Cho tôi 5 triệu phí dịch vụ, tôi gọi cô em gái kia về chăm sóc anh.”

Có thể vào Liên Hợp đều là nhân tài.

Động tác đầy mờ ám, nhưng vẻ mặt anh lại nghiêm túc vô cùng.

Cô đặt tay lên trán anh, không thấy nóng, vậy rốt cuộc anh bị bệnh gì?

“Em chơi trò du kích với anh ta hả?

Thẩm Tĩnh chậm rãi cởi áo khoác, trèo lên sofa, nằm vào lòng anh.

Anh cố ý kéo dài giọng trêu: “Tĩnh Tĩnh đến đây để hỏi tội sao?”

Nữ thư ký lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Thẩm Tĩnh, em trốn đâu rồi?