Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 206: Đó mới gọi là lương duyên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 206: Đó mới gọi là lương duyên


Ánh sáng lấp lánh qua tán cây ngô đồng rọi vào xe, tạo thành những vệt sáng nhấp nhô trên khuôn mặt anh.

Khuôn mặt Chu Luật Trầm vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người Thẩm Tĩnh.

Nhà họ Tôn không phải hào môn, nhưng gia đình gia giáo, tài chính khá giả.

Làn gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay anh, từng mạch máu căng chặt.

Anh định bồi thường thế nào?

Sau bữa ăn, bà khẽ lau miệng bằng chiếc khăn tay, rồi hỏi:

Bà Lâm Ngôn Quỳ vừa mới qua đời, có lẽ sau thời gian để tang, hai nhà sẽ bàn chuyện hôn sự.

Dẫu sao… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Luật Trầm không đáp.

Chẳng có thêm lời gì?

Trang Minh quay xe, đưa anh về nhà cũ.

“Dạ.”

Trong thế giới của nhị công tử nhà họ Chu, việc gặp ai hay không gặp ai, không phụ thuộc vào thân phận hay địa vị của đối phương, mà chỉ dựa vào tâm trạng của anh.

Thời gian này, anh ở lại trong nước lâu hơn thường lệ, xung quanh không thiếu những bóng hồng vây quanh.

Cây kem trong tay cô lỡ làm dính đầy vết trên chiếc áo vest đắt tiền của anh.

Với lại, chiếc xe kia trông không an toàn lắm.”

Ngước mắt lên, cô nhìn thấy một đoàn xe quen thuộc dừng ngay phía trước.

Hôm nay, có vẻ như tâm trạng anh đã bị phá hỏng.

Trang Minh bước xuống mở cửa xe, giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhẹ nhàng nhắc nhở:

Chu Luật Trầm nhắm mắt lại, ngón tay khẽ nâng lên, day nhẹ vùng giữa chân mày.

Cả người cô bị nhấc bổng khỏi yên xe, rơi vào vòng tay anh, trọn vẹn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô mở lời với anh nhiều đến vậy.

Tôn Kỳ Yến thoáng chốc cảm thấy hối hận vì đã lái chiếc xe nhỏ này.

Trời lạnh, kem cũng không nên ăn nhiều.

“Cô về nghỉ ngơi sớm nhé, Thẩm tiểu thư.

Chiếc xe bất ngờ phanh lại khiến cây kem trong tay Thẩm Tĩnh chạm vào mũi cô.

Nhà họ Tôn cũng rất hài lòng với cô ấy.

“Bồi thường cây kem của em.”

Đâu thể tùy tiện giữa phố xá mà đánh nhị công tử nhà họ Chu một trận?

Trong xe, Thẩm Tĩnh ngồi co ro trong một góc, cả người run rẩy.

Nén bi thương.

“phi lễ chớ nhìn.”

Dạo này, anh thường xuyên ngủ lại nhà cũ, khiến bà nội đôi lúc không khỏi thắc mắc.

Anh im lặng, Thẩm Tĩnh càng không dám nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh bế cô lên, đặt vào xe, và xe lập tức rời đi.

Anh Tôn tự lập, sự nghiệp thành công, nhìn thế nào cũng là một mối lương duyên tốt.”

Khi bị anh phát hiện, cô ngậm ngùi li.ếm một miếng, vẻ mặt đầy uất ức:

Có lẽ vì quá lạnh, cô khẽ rùng mình, gương mặt tái nhợt không còn chút máu.

Chỉ đưa cô về đến cổng hẻm thôi sao?

Cô nhìn chằm chằm vào những vết bẩn ấy, lòng chỉ nghĩ đến một điều:

Tôn Kỳ Yến bất đắc dĩ, không nỡ trách cô, thậm chí còn mua thêm một cây khác.

Tối hôm đó, anh về nhà cũ, cùng ăn tối với bà nội.

Anh biết cách lựa chọn con đường củng cố vị thế của mình.

“Nghe nói dạo này nhà họ Thẩm và nhà họ Tôn qua lại rất nhiều.

Nhân lúc anh bận rộn, Thẩm Tĩnh lén rời đi mua kem.

Nó quá dễ bị “cướp” mất.

Chu Luật Trầm khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhà họ Tôn đã giúp lo liệu hậu sự cho bà ngoại cô ấy.

“Ngủ sớm đi, mai bay đường dài, mệt đấy.”

Cô chỉ có thể luống cuống lau vội vết kem chocolate dính trên mũi.

Hơn nữa, bên cạnh xe anh còn có vệ sĩ đứng canh, phía sau là cả đoàn xe Rolls-Royce.

Hay đồng hành?

Nhân tiện ở lại địa phương, Chu Luật Trầm ghé qua một căn biệt thự cổ để gặp gỡ một người bạn, cũng như trao đổi vài công chuyện với một quan chức trong thành phố.

Trang Minh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trong xe:

Chiếc Rolls-Royce biển số Thượng Hải A.12 từ đường cao tốc Nam Bắc chạy xuống.

Cô cúi đầu nhìn cây kem trong tay, nó đã tan chảy vì hơi ấm trong xe, chẳng còn ăn được nữa.

Lần này, cô cầm kem ở cả hai tay.

Cô im lặng nhận tiền, ngón tay cảm nhận được sự mịn màng của những tờ tiền mới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà không biết liệu có phải mình đã quá khắt khe với đứa cháu này.

Bồi thường?

Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu, Thẩm Tĩnh lén nhìn người đàn ông ngồi cạnh.

Khách hàng là người địa phương, đặc biệt yêu thích tay nghề của Tôn Kỳ Yến, nên kiên quyết yêu cầu anh đích thân giao hàng tận nơi.

Bồi thường cái gì?

Chu Luật Trầm không cần người khác thương hại.

Chu Luật Trầm hơi cúi đầu, thong thả cởi áo vest.

Chiếc xe buýt tuyến 20 lướt qua, và ở phía trước…

Cô nghịch ngợm định tháo dây mũ bảo hiểm ra, cảm thấy nó thít chặt quá.

Chu Luật Trầm mở ngăn kéo tìm ví, rồi lạnh nhạt nói:

Trên đường Dự Viên, hai bên rợp bóng cây ngô đồng, ánh sáng buổi chiều chỉ còn len lỏi qua những tán lá, tạo nên một khung cảnh dịu dàng.

Dù thương anh, bà cũng không muốn thể hiện sự thương hại.

Khi anh cúi người tìm ví, chiếc áo sơ mi cao cấp khẽ phát ra âm thanh cọ xát nhẹ, lớp vải mềm mại ôm lấy lồng ng.ực rắn chắc, để lộ cơ bắp mạnh mẽ ẩn sau những đường may gọn gàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lát sau, anh mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm lướt qua Trang Minh trong gương chiếu hậu.

Trang Minh lập tức hiểu ý, nhanh chóng tăng tốc, vượt qua chiếc xe điện nhỏ.

Đôi giày da chạm xuống mặt đường xi măng của khu phố cổ, một người đàn ông bước xuống, sải bước về phía họ.

Rõ ràng, anh ta rất chiều chuộng cô.

Ba chiếc Rolls-Royce chạy nối tiếp nhau.

Cô đứng sững một lúc, nhìn theo chiếc Rolls-Royce từ từ rời đi.

Cô nhớ rõ anh từng nói mình không bị “bệnh sạch sẽ,” nhưng giờ đây, hành động cẩn trọng đó lại chứng minh điều ngược lại.

Chương 206: Đó mới gọi là lương duyên

Anh lấy vài tờ giấy lau vết kem dính trên áo, sau đó vứt áo sang một bên.

Cây kem của mình vẫn ăn được chứ?

Anh nhìn thấy một chiếc xe điện nhỏ, trên yên sau là Thẩm Tĩnh.

Bộ vest đen tuyền, chất liệu cao cấp, giờ đây loang lổ những vệt kem.

Một câu ngắn ngủi, lời ít, ý khó đoán, càng khiến bà nội thêm đau lòng.

Nhưng điều đó chẳng làm anh bận tâm, chỉ như một thú vui tiêu khiển, đôi khi anh còn hào phóng vung tiền.

Cuối cùng, anh rút ra một xấp tiền, không đếm mà đưa cho cô:

Dù không xuất hiện tại tang lễ, anh vẫn chuẩn bị mọi thứ chu đáo.

Cô vội quay đi, không dám nhìn thêm, thầm nhắc bản thân

“Quấn chặt áo vào, chúng ta về nhà hàng.

Thượng Hải rất lớn, nhưng người cần gặp thì cuối cùng vẫn sẽ gặp.

Vì vậy, ông Thẩm còn hẹn gặp nhà họ Tôn để cảm ơn.

Trang Minh đã lái xe cho Chu nhị công tử nhiều năm, nhưng hiếm khi ghé qua khu Tĩnh An cũ.

Cô không thấy lạnh sao?

“Lát nữa tôi sẽ xử lý giúp ngài.”

Tôn Kỳ Yến đang lái rất chậm.

Khi nhận cuộc gọi từ một người bạn hẹn gặp, Chu Luật Trầm chỉ nhàn nhạt đáp lại:

Hàng mi dài của cô khẽ rung, đôi mắt ươn ướt như vừa thấm một lớp sương mỏng.

Người đàn ông lái xe thỉnh thoảng trò chuyện với cô, từ góc nhìn của Chu Luật Trầm, có thể thấy anh ta đang mỉm cười.

Hóa ra, mảnh đất tốt nhất trong nghĩa trang mà bà ngoại cô được chôn cất, chính là do Chu Luật Trầm âm thầm sắp xếp.

Cô có chút bối rối, ngón tay khẽ chạm vào tay áo Tôn Kỳ Yến, nhưng chưa kịp níu lấy thì đã bị kéo mạnh về phía trước.

Cô hiểu rõ tính khí của người đàn ông ngồi bên cạnh, điều đó khiến cô bất an.

“Anh bồi thường.”

“Em không muốn bỏ, muốn ăn.”

Cô lén nhìn sang phía anh.

Không khí trong xe trở nên lạnh lẽo, Thẩm Tĩnh không biết phải mở lời thế nào.

Bà đứng dậy, tay v.uốt ve chiếc vòng ngọc xanh lục trên cổ tay, nhẹ nhàng dặn dò:

Trang Minh đang lái xe, dè dặt mở lời:

Nụ cười dịu dàng, đầy yêu thương, như thể cả thế giới của anh ta đều xoay quanh cô.

Thời gian dành để đưa Thẩm Tĩnh về đã kéo dài hơn dự kiến, nhưng với Chu Luật Trầm, thời gian không phải vấn đề.

Thẩm Tĩnh lập tức hoảng loạn, không biết nên đặt tay mình ở đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ không sợ lạnh, cô thậm chí còn muốn để mình đông cứng để tìm lại cảm giác.

Cô cầm cây kem, khẽ li.ếm một miếng.

Cửa xe mở ra.

Cô không biết, chỉ đơn giản là muốn ăn.

Trời lạnh thế này mà còn thèm ăn kem, sau này ai mà quản được em.”

Lời nhắc nhở đầy ý tốt, nhưng với Thẩm Tĩnh, điều đó khiến cô ngẩn ngơ.

Không nói thêm lời nào, Chu Luật Trầm nghiêng đầu, tay đặt lên tay vịn, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại, dáng vẻ uể oải nhưng đầy xa cách.

“Chu nhị công tử.”

Trời lạnh thế này mà cô lại ăn kem?

Xe chạy thêm vài vòng rồi dừng lại ở con hẻm trên đường Trường Lạc.

“Ngày mai cháu về New York à?”

Tôn Kỳ Yến là người lên tiếng trước.

Anh chỉ đáp:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 206: Đó mới gọi là lương duyên