Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Đêm đó, Lục Triển ăn xong đùi gà liền đi.

Tôi ngạc nhiên đến quên cả khóc, lặng lẽ nghe hắn kể tiếp.

Trước khi lấy điện thoại đặt đồ ăn, tôi tiện tay gửi tin nhắn cho bố: [Trước trưa mai phải khôi phục lại nguyên trạng phòng ngủ, nếu không tôi sẽ bán hết số cổ phiếu mẹ tôi để lại.]

Giờ đã bị người khác cướp mất.

“Tôi biết mình không đánh lại gã ta, nhưng tôi không muốn c·h·ế·t đói, cũng không muốn bị cướp nữa.”

Tôi nằm trên giường lớn của khách sạn, nghĩ đến căn phòng ngủ bị chiếm đoạt của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 7

Mỗi chi tiết đều là chứa đựng tình yêu mẹ dành cho tôi.

Tôi nhìn ra ngoài đêm tối, nhớ lại từng có người, cũng trong đêm, kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Hắn chỉ vào chiếc đùi gà của tôi, ra hiệu tôi ăn: “Sau này mỗi khi tôi ăn đùi gà, tôi đều nghĩ, người khác cướp của tôi thì sao chứ?”

Mẹ tôi tự tay bài trí, từ rèm cửa đến sàn nhà, từ giường đến sofa và bàn trang điểm.

“Tôi thực sự cũng sợ, tôi chưa trưởng thành, mà người lang thang đó lại rất cao lớn. Tôi nhịn đói một tuần, chính là vì thức ăn đều bị gã ta cướp đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nghe đến ngẩn ngơ, hoàn toàn quên mất chuyện Phó Lễ, vội hỏi hắn: “Rồi sao nữa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nhìn bầu trời đêm suy nghĩ rất nhiều, sau đó cắn một miếng đùi gà lớn đã nguội lạnh trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong hai mươi ba năm trước đây của cuộc đời, tôi chưa từng nghe nói trên đời này còn có người phải sống như vậy.

Hắn nói tên mình là Lục Triển.

Lục Triển nhe răng cười.

Đó là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, tầm nhìn đẹp nhất trong biệt thự. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi muốn sống.”

Hắn ngậm điếu thuốc, ngồi bên cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Tôi chưa từng mất người đàn ông nào, nhưng tôi từng mất một chiếc đùi gà.”

Lúc đó tôi quá đau lòng, quên cả sợ hãi, nức nở: “Anh nói nghe dễ quá, anh có biết tôi đau khổ cỡ nào không?”

Hắn ném cho tôi một chiếc đùi gà: “Đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ là mất một gã đàn ông thôi sao?”

“Chỉ cần tôi dám đánh đổi, tôi sẽ khiến gã ta cả đời không dám đụng vào đồ của tôi nữa.”

Lục Triển xé một miếng thịt gà nhai ngấu nghiến, đôi mắt phượng dài hẹp đẹp đẽ, cười tít lại: “Dù sao giữa tôi và gã ta, thì tôi sống sót. Từ đó về sau, không ai dám cướp đồ ăn của tôi nữa.”

Và nửa năm sau, bây giờ, tôi nhìn bầu trời đêm, đột nhiên phát hiện tôi muốn ăn đùi gà.

Hắn giơ chiếc đùi gà trong tay lên: “Lúc đó tôi lang thang nơi đầu đường xó chợ, đã một tuần không ăn gì. Chiếc đùi gà đó là do một người tốt bụng cho tôi, nhưng bị cướp mất. Nếu tôi không cướp lại được, thì tôi sẽ c·h·ế·t đói.”

Đó là đêm thứ hai tôi bị Phó Lễ bỏ rơi, đi theo tên b·ắ·t· ·c·ó·c lên núi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7