Gọi Ta Là Vô Danh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1 : Trả Nợ Không Nổi , Ta Liền Tự Tử .
Trận Acgentina – Maroc tối qua đã tiễn cái sổ đỏ cùng con Honda City của hắn qua nhà cái Club88 bên châu âu. Cầm điện thoại lên bấm gọi :
Một cái bạt tai làm Lê Thanh sây sẩm mặt mày thiếu chút nữa rụng cmn mấy cái răng chín sáu ba không .
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi hớt hải chạy đi để lại Lê Thanh ngệt mặt ra, cắt không còn giọt máu. Cũng đúng thôi, Lê Thế năm nay đã ngoài năm mươi, có ba bà vợ nhưng dù cố cày bừa thế nào cũng chỉ đẻ được 1 cậu quý tử là Lê Thanh, nên lão xem Lê Thanh như tiểu tổ tông, từ bé đến lớn chưa bao giờ làm phật ý hắn một lần.
Cái này là sao ? Lê Thanh nhìn xung quanh kiến trúc này trang phục của mấy người này …. Đang đóng phim sao ?
….. nói thật với anh em giờ còn mỗi cái thân này….. anh thương em thì để em khỏe mạnh em còn đi làm kiếm tiền trả anh…. Anh mà cứ ép em bỏ xứ em đi là anh mất trắng …. Dạ dạ.
Mượn người thân – thôi bỏ đi thân ai nấy lo.
Vay ngân hàng - hắn nợ xấu.
- Trả không nổi .... trả nợ không nổi, ta liền t·ự t·ử !
“ Hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi
- Một ngày,đùa à một ngày thì làm được cái mẹ gì có bán thận cũng không đủ tiền lãi.
Chương 1 : Trả Nợ Không Nổi , Ta Liền Tự Tử .
- Đại ca, cho ta ba ngày, nhất định…nhất định ta sẽ trả .
Tiếng chuông điện thoại làm hắn giật mình.
- L…Liệt Dương cmn rồi !
- Ông già, ông nói cái gì ta không hiểu ? mau cởi trói giúp ta !
Hắn cùng đường rồi, c·hết thì c·hết cmn hơn năm tỷ hắn liều mạng rồi .
Con mẹ nó chuyện gì đây, không lẽ …… xuyên không . Đúng lúc này,cơn đau đầu lại kéo đến, một mớ ký ức hỗn loạn truyền vào đầu hắn.
Lê Thanh giật mình tỉnh lại, thì ra là mơ. Mồ hôi tuôn ra như tắm hắn phát hiện ra mình đang nằm trên giường chăn con công, rèm hồng, sực nức mùi nước hoa chợ đầu mối. Hơn nữa, con mẹ nó hắn còn đang t·rần c·huồng trong tư thế chân tay bị trói . Một cảm giác đau nhói, nhức nhối bên dưới hạ thân truyền lên .
Tiếng 1 lão già làm hắn mơ màng tỉnh dậy .
- Thanh thiếu dậy đi, định ngủ đến bao giờ nữa ?
- Ta nói cậu nghe, cậu mới mười tám tuổi ngày nào cũng uống bổ thận tráng dương hoàn như vậy không tốt đâu, tuổi trẻ sung mãn nhưng cũng phải tiết chế d·ụ·c vọng lại một chút cái gu kia…chậc chậc.
- Làm đéo gì còn đồng nào, tối qua cắm mẹ con xe theo Acgen rồi. Đang đi vay lãi đây.
Hắn vậy mà thực sự xuyên không, còn xuyên vào cơ thể của một tên thiếu gia quần là áo lụa nhà họ Lê, mà thật trùng hợp, thằng khứa này cũng tên là Lê Thanh. Đúng tiêu chuẩn một thằng thiếu gia chơi bời chác táng, phá gia chi tử. Khứa này là con trai độc nhất của đệ nhất thương gia Lê Thế - thành Bắc Hải, vì là con trai độc nhất nên được cưng chiều ghê gớm bất kỳ tai họa nào hắn gây ra đều được cha hắn đứng ra giải quyết đúng kiểu “ông già tao lo hết”. Chính vì vậy từ khi lên mười hắn đã coi trời bằng vung, tiêu tiền như rác, mười bốn tuổi bắt đầu nếm trái cấm rồi nghiện luôn từ đó, mười tám tuổi không biết đã bao nhiêu tiểu cô nương, đại cô nương, bà thím, góa phụ … đã qua tay hắn. Thành Bắc Hải hắn được mệnh danh là “D·â·m Ma”. Đêm hôm qua, trong lúc say rượu ở Túy Hương Lâu, hắn đã tiêu bốn ngàn lượng bạc trắng đưa bốn “đại cô nương” về nhà thác loạn rồi cmn… hắn…hắn vậy mà bị “ thượng mã phong” rồi về với ông bà ông vãi luôn.
- Cậu còn giả bộ sao ? bốn “ đại” cô nương đều trên trăm cân, hơn nữa cô nào cô nấy đều là “tuyệt sắc” còn kiểu chơi b·ạo l·ực trói tay trói chân nữa. Aiz, đã thay ba cái giường trong tuần này rồi. Lão gia biết được không biết sẽ nói gì nữa ! vừa cởi trói cho Lê Thanh ông lão vừa nói .
- Thằng khốn, xuyên không vào cơ thể ngươi cũng thôi đi, vậy mà còn chơi bời gái gú đến hỏng cả tiểu kê kê, ngươi nói, kẻ tiếp nhận thân thể ngươi như ta sau này phải sống thế nào đây…. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên cầu chỉ còn lại đôi dép cùng chiếc điện thoại vỡ màn hình cùng đám người đang tụ lại hóng chuyện ngày càng đông.
Vậy mà, giờ hắn lại hỏng cái kia khác gì kẻ bất hiếu làm cả gia tộc tuyệt hậu.
Linh thằng bạn nối khố của hắn hai đứa chơi cùng nhau từ hồi còn cởi truồng tắm mưa .
Trên cao một tia sét tím yên ắng rạch ngang trời một vì sao bay qua như báo hiệu một sinh mạng chấm dứt.
Nhìn xuống dòng nước đen ngòm dưới chân đột nhiên hắn lại sợ hắn không biết bơi, nhảy xuống lỡ không c·hết ngay mà sặc nước thì sao, rồi xác trôi mắc mẹ vào bụi lau không ai tìm thấy thì sao…… hay là thôi, tội gì c·hết, đằng nào cũng thế, trốn mẹ đi thoát thì may mà không thoát thì cũng c·hết. Bụng nghĩ thế, đang định trèo xuống thì một tiếng còi ô tô làm hắn giật mình, trượt chân rơi xuống dòng nước chảy xiết bên dưới.
- Đau quá, cái đ** gì thế ?
Kinh nghiệm bươn chải hơn chục năm ngoài xã hội không đủ sức giúp hắn qua được kiếp nạn này.
- Lại cái đ** gì nữa, đã bảo mai bố trả, giờ có đòi thì đến mà đòi mạng tao đây này ……. Sao, tao đang ở quảng trường, đến cm chúng mày đi .
Thấy Lê Thanh hốt hoảng lão già tên “ Từ Hải” vội vàng chạy lại.
- Buông ta ra, đừng đè lên cổ ta, đừng úp mông vào mặt ta…..ú ớ…….
Từ thúc vất cây chổi qua một bên, dùng tay vạch chăn ra, tay còn lại thì lật qua lật lại búng búng dứt dứt .
Lũ đòi nợ thuê vừa đi khỏi, Lê Thanh lảo đảo dựa tường phun một ngụm nước bọt dính máu ra .
- Đây là chuyện gì ????
Lê Thanh nhìn xuống dưới mặt cắt không còn giọt máu . Tiểu đệ đệ của hắn đang gục đầu sang 1 bên, với đầy vết bầm dập tím tái trên mình, hơn nữa còn có chút máu chảy ra . Cơn đau xộc lên não làm hắn trực tiếp ngất lần nữa.
Nhẹ nhàng tháo đôi dép tổ ong màu xanh để lại, hắn leo lên thành cầu đến giờ phút này hắn vẫn không thể tin được mọi chuyện lại diễn ra theo cách này hắn nghĩ :
Hắn cúp điện thoại châm một điếu thuốc lên.
-…..Con mẹ nó ….. lão tử không cam tâm….
- Ta nói này thiếu gia, 1 đêm có thể cân 4, cái này không nói, nhưng gu của cậu cũng quá mặn rồi, chỉ khổ lão quản gia như ta phải che giấu giùm cậu.
- Linh à, còn tiền không chuyển tao mượn mười triệu, tối trả.
Lê Thanh ba mươi hai tuổi, chiều cao một mét sau hai, nặng sáu mươi tư kilogam. Đang là quản lý của một sàn BDS có tiếng ở Thanh Hóa . Thời điểm BĐS đi xuống lại thêm mùa WC về, lúc đầu chỉ theo anh em chơi vui cho biết. Nhưng chơi rồi mất, thua hắn cay cú lại vào tiền gấp đôi, cứ mỗi lần thua lại gấp đôi. Lúc đầu là cái điện thoại, con xe máy, quả xế hộp vừa tậu đầu năm đến cái sổ đỏ rồi vay mượn …….. Trận cầu đêm qua hắn tất tay đánh tài, nhưng người tính không bằng trời tính, vận số cứt c·h·ó khiến hắn trắng tay còn nợ thêm xã hội đen hơn năm tỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Cùng lắm thì mười tám năm nữa lại làm một nam tử đầu đội trời, chân đạp đất ”
Lê Thanh lấy tay ray nhẹ thái dương “ Mình còn sống ? mình đang ở đâu ? cái gì mà cân bốn cái gì mà gu mặn ? “
“Thành Bắc Hải này là thiên hạ nhà họ Lê ta, con trai, con muốn làm gì thì làm cái đó ta xem kẻ nào dám to gan lật trời” . Có thể thấy lão cưng chiều cậu quý tử này như thế nào.
- Thật là con mẹ nó đen !
Bạn bè – làm gì còn ai hắn không mượn nữa.
- Họa lớn rồi… ta phải đi báo cho lão gia !
TÕM….. sau đó, không còn sau đó nữa.
- Thiếu gia, có chuyện gì vậy ?
- Đen thật ờ thế nhá . (đọc tại Qidian-VP.com)
- Gọi đéo gì gọi lắm thế ….. ơ, dạ dạ, đại ca.
Một cô gái ăn mặc nóng bỏng, che chỗ nọ, hở chỗ kia đang ra sức đè Lê Thanh lên giường, sau đó mặc sức khi dễ kỳ lạ là hắn không có chút sức lực nào chống trả lại được.
chỉ là không yêu thương thôi sao nước mắt phải rơi……”
Hút xong điếu thuốc thăng long để mốc trong túi áo, hắn lững thững đi bộ ra cầu Hoàng Long . Bây giờ đã là chín giờ tối, nhiệt độ ngoài trời chỉ mười ba độ cơn gió lạnh tháng mười một phả vào mặt làm hắn co rúm lại. Từng bước xiêu vẹo trên cầu vài hạt mưa phùn làm ướt áo càng làm cái lạnh như cắt da cắt thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Thanh cạn lời – loại kịch bản máu tró này mà lại rơi đúng người mình hơn nữa …. Hắn vội vàng vạch quần ra, tiểu đệ đệ của hắn hình như “Mất Cảm Giác” lấy tay vật qua vật lại tiểu đệ đệ búng búng vài cái vậy mà….
“ Hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi …..”
Vào năm sinh nhật mười tuổi của Lê Thanh, lão đã nói với hắn :
Lên tiếng là 1 ông lão khoảng thất tuần, râu tóc hoa râm, tay đang cầm cây chổi lông gà lau đi lau lại bộ bàn ghế vốn đã không thể sạch hơn được nữa.
Đúng lúc này, trong cơ thể lê Thanh như có một dòng điện chạy qua, làm tiểu kê kê của hắn có chút động đậy, lại chảy ra chút máu bầm, làm hắn thoải mái hơn không ít.
- Trả con mẹ mày, cho mày một ngày không gom đủ tao thiến .
- Từ thúc, từ thúc ta…ta… bị liệt rồi !
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.