Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương
Bạch Nhật Mộng Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Tìm Việc Part-Time
“Cô tên gì?” Cậu hỏi một cách tự nhiên.
Grace mím môi, gương mặt hơi bầu bĩnh đỏ ửng vì lạnh, nhất quyết không chịu lên xe như thể đang thách thức Tống Úc.
*
Bà Ngô nói bằng tiếng Nga:”Kirill, đây là cô Yana,giáo viên dạy tiếng Trung mà mẹ cậu đã mời cho cậu.”
“Thằng bé rất đáng yêu, miệng lưỡi ngọt ngào, ở nhà bọn chị xem thằng bé như một thiên thần nhỏ, ai cũng yêu quý. Nhưng khi cần phê bình thì cứ thẳng thắn, còn khen ngợi thì nên nhẹ nhàng đừng để thằng bé tự mãn.”
Dương Nhất Châu tức giận bỏ đi, để lại Yến Đường đứng một mình giữa đường.
“Tôi có thể giúp.”
Đúng là vận may quá tốt mà.
Năm ngoái, cô từng tham gia dịch một tuyển tập truyện ngắn Nga, tự tin nộp bản dịch nhưng lại bị giáo viên phụ trách phê bình nặng nề, nói rằng bản dịch của cô thiếu tính văn học, tiếng Nga cũng kém, thậm chí còn không bằng máy dịch.
Một chiếc xe đen bóng loáng tiến đến.
Yến Đường sững người, chạm mắt với Tống Úc.
Tống Úc lắc đầu: “Chỉ là lặp lại thôi mà. Bố tôi là người Trung nên tôi học cũng không khó lắm.”
Sáng thứ Bảy để tạo ấn tượng tốt với học sinh, Yến Đường trang điểm nhạt, chọn một chiếc áo len mỏng trông dịu dàng và quần dài lịch sự.
Trái tim Yến Đường đập liên hồi, sự kỳ vọng của cô với công việc này tăng lên theo cấp số nhân.
Những tin nhắn còn lại là từ Tống Úc, người mà cô đã kết bạn hôm đó.
Cổng khu nhà trông rất bề thế được xây theo phong cách cột vòm như đền Pantheon của Rome. Sau cổng là những hàng cây xanh rậm rạp, che khuất toàn bộ khung cảnh bên trong.
Một tin nhắn từ Dương Nhất Châu: “Hai ngày rồi, chắc cũng hết giận rồi chứ? Đừng bướng bỉnh nữa, tôi đưa em đi ăn ngon.”
Tên tiếng Trung? Là người lai à?
Dương Nhất Châu từng khen ngợi những chiếc xe có logo này nhưng Yến Đường không nhớ rõ hãng xe là gì, chỉ biết nó rất đắt tiền.
Thấy còn có thời gian cân nhắc, Yến Đường hoàn tất thủ tục nghỉ việc ở siêu thị, nhận được một khoản tiền nhỏ – 2.000 tệ, cộng với tiền lương thực tập trước đó, tài khoản của cô tạm thời có hơn 20.000 tệ.
Đối phương rất tinh ý, nhận ra sự xa cách của cô nên cũng không nhắn thêm gì nữa.
“Chuyến tàu cuối cùng đã đi rồi.”
Tống Úc hơi ngạc nhiên quay sang nhìn cô: “Cô ấy không phải bạn gái tôi. Hơn nữa tôi đã mời cô ấy lên xe rồi.”
Chị học cùng khoa tốt bụng còn cho cô hai ngày để suy nghĩ, tạm thời chưa tìm người khác.
Yến Đường thở phào nhẹ nhõm, chủ động xin WeChat của cậu – chủ yếu là để chuyển tiền xe.
Đúng lúc đó một cô gái tóc nâu từ trong câu lạc bộ võ thuật bước ra, trên áo có logo “S Monster”, có lẽ là nhân viên của câu lạc bộ.
Ánh đèn trắng lạnh chiếu xuống một khoảng không tĩnh lặng.
Yến Đường hơi ngẩn người đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe từ từ khởi động và rời đi theo hướng ngược lại.
Bây giờ là 2015, nếu đứa nhỏ nhất trong ảnh lúc đó đã tầm bảy tám tuổi, vậy thì hiện tại…
“Chim và hoa?” Cậu ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười: “Đáng yêu đấy.”
Sự tự tin của cô bị tổn thương nghiêm trọng đến mức từ đó đến nay cô không dám nhận thêm bất kỳ công việc nào liên quan đến tiếng Nga. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến Đường giật mình, lấy điện thoại ra xem thì phát hiện đã qua giờ tàu cuối 5 phút. Cô vội mở app gọi xe.
Nghe có vẻ công việc này không quá khó về mặt kỹ thuật nhưng chủ yếu là cần sự kiên nhẫn. Nastia còn nhẹ nhàng nhắc nhở rằng nếu sau buổi học thử Kirill cảm thấy không hiệu quả thì hợp tác sẽ chấm dứt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà giúp việc họ Ngô là người Hắc Hà biết nói tiếng Nga. Bà dẫn cô đi xem phòng học, nhà vệ sinh rồi chuẩn bị trà bánh kèm theo đường, chanh và bạc hà—những món mà người Nga thường thêm vào trà.
Địa điểm dạy kèm nằm ở rìa phía bắc của vành đai bốn.
2005?
Một chị học cùng khoa đang học tiến sĩ nghe tin cô đang tìm việc part-time đã chủ động nhắn tin riêng nói rằng hiện có hai công việc đang cần người: một là dịch tập thơ tiếng Nga, hai là làm gia sư.
Một gia đình đa quốc tịch. Bố đẹp trai, mẹ quyến rũ, mỗi người bế một bé trai trắng trẻo.
Đều tại Dương Nhất Châu.
Liệu mình có thực sự gặp được vận may như vậy không? Hay sẽ có cái bẫy nào đó?
Cô thở dài định đứng dậy.
Yến Đường nhận ra Tống Úc cũng hay cười hơn cô tưởng.
Gương mặt cậu đẹp một cách trung tính, nụ cười tỏa ra sự ngọt ngào khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
“Trời lạnh lắm, lên xe đi. Đưa một người hay hai người cũng vậy thôi. Yên tâm, tôi không phải người xấu.”
Ảnh có vẻ đã hơi cũ, ở góc còn ghi năm chụp: 2005.
Yến Đường ngồi đợi trong phòng khách gần cửa, ánh mắt chạm đến bức ảnh gia đình treo trên tường.
Cô lấy điện thoại ra, WeChat hiện lên vài tin nhắn.
Đang nghĩ rằng có gì đó không đúng thì cửa chính mở ra.
Cô liếc nhìn Yến Đường đang ngồi phía sau nói: “Cậu không nên cho người lạ lên xe.”
Tống Úc cũng lên xe nhưng Grace vẫn đứng bên ngoài.
Yến Đường tính nhẩm, nếu nhận công việc này thu nhập hàng tuần sẽ lên đến 6.200 tệ, chẳng phải còn kiếm được nhiều hơn cả đi thực tập sao?
Yến Đường rất do dự.
“Tống Úc!” Cô gái gọi tên cậu, sau đó nói bằng tiếng Anh: “Sao cậu không đợi tôi trong đó? Xe chưa tới à?”
Có lẽ nhận ra Yến Đường hơi căng thẳng, Tống Úc không mời cô ngồi lên ghế trước mà nhẹ nhàng quay sang nói chuyện với cô.
Yến Đường nhận ra sự tử tế từ cậu, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu.”
Có cơ hội nhận được một công việc part-time với mức lương hấp dẫn, Yến Đường cảm thấy vui vẻ, tối nay cô tự thưởng cho mình một cái đùi gà.
Chương 2: Tìm Việc Part-Time
Chỉ vài dòng tin nhắn ngắn ngủi rồi kết thúc.
Yến Đường nhìn qua cửa kính, Grace đang đỏ mắt, có vẻ sắp khóc.
“Yến là chim én. Đường là một loài hoa, gọi là hoa đường.”
Yến Đường nhắn lại: “Tôi nghỉ việc rồi.”
Khi xuống xe, Tống Úc bất ngờ gọi cô lại.
“Cô gọi tôi là Nastia là được.”
“Yến Đường.”
Yến Đường trố mắt: “… Bỏ bạn gái lại thế này không ổn đâu.”
Chị học cùng khoa cũng biết chuyện đó, an ủi cô:
Yến Đường mỉm cười giơ chiếc điện thoại đang cầm trên tay: “Tôi đã ghi nhớ biển số xe trước khi lên, số khẩn cấp trên điện thoại là 110 mà tôi cũng đã chia sẻ vị trí với bạn cùng phòng rồi.”
“Tình hình chắc em cũng nắm được rồi. Con trai chị – Kirill vừa từ Moscow về, tiếng Trung rất kém, chỉ hiểu được một chút thôi.”
“Cậu nên nghe tôi, cậu không hiểu tình hình ở đây đâu…”
Những tin tuyển dụng công việc tạm thời không yêu cầu kinh nghiệm thường rất hấp dẫn, nghe thì có vẻ nhàn hạ lương cao nhưng thực tế lại đầy rẫy những cái bẫy. Sau khi trừ đi chi phí đi lại và tiền ăn trưa thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Cô chia sẻ nghi ngờ của mình với chị học cùng khoa, chị ấy cười lớn qua điện thoại: “Dạy kèm cho trẻ con có gì phải lo đâu? Gia đình này giàu có yêu cầu nhiều nên giá mới cao. Phụ huynh muốn trao đổi trước buổi học, nếu em chắc chắn muốn thử thì chị sẽ liên hệ ngay.”
Tống Úc nhìn cô với vẻ thích thú, đến khi thấy app gọi xe của cô hiện “52 người đang xếp hàng”, cậu mới lên tiếng:
“Nastia hôm nay bận công việc không có ở nhà, còn Kirill đang chạy bộ, lát nữa sẽ về.”
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc bạn bè cùng trang lứa đều đã có công việc ổn định và bảo hiểm xã hội, còn mình vẫn đang ở nhà, Yến Đường cảm thấy lo lắng.
Cô nhìn chằm chằm vào khung chat hồi lâu.
Chàng trai ném hộp sữa vào thùng rác có chữ “Recyclable” (Có thể tái chế), tay đút túi, nói với giọng điệu thân thiện:”Mặc dù tôi không hiểu hai người nói gì, nhưng có vẻ cô không muốn đi cùng anh ta.”
Nhiệt độ dưới 0 độ thật sự quá khắc nghiệt. Yến Đường cảm thấy đầu óc mình đông cứng lại, cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ, cảm ơn cậu rồi lên xe. Cô cẩn thận ngồi vào hàng ghế sau, nhường chỗ trước cho hai người kia.
Yến Đường cảm thấy ngượng ngùng bồn chồn thì nghe cậu nói: “Okay.”
Grace không lên xe và giờ cô đang ngồi một mình trong xe với một chàng trai lạ mặt.
Chẳng trách Grace lại mê cậu ấy đến thế. Kiểu con trai này dễ dàng khiến người khác xiêu lòng chỉ bằng ngoại hình.
Bố mẹ cô đều là giáo viên cấp hai, lương ở thành phố nhỏ không cao, nếu về nhà ôn thi công chức thì có thể ăn nhờ ở đậu nhưng cô ngại không dám xin thêm tiền sinh hoạt phí.
“Cậu biết tiếng Trung?” Yến Đường ngạc nhiên hỏi bằng tiếng Trung.
“Vậy thì tôi nên mừng vì mình không phải người xấu.” Tống Úc cũng cười, “Tôi đi đây – ngủ ngon.”
Cô thẫn thờ nghĩ.
Cô rất biết ơn vì hôm đó Tống Úc đã ra tay giúp đỡ. Cô đã cảm ơn, thậm chí còn thử gửi lại tiền xe cho cậu. Nhưng cô không hiểu vì sao cậu lại nhiệt tình như vậy mà cũng không dám nghĩ nhiều.
“Vẫn đang tìm việc à?”
“Ngoài này lạnh lắm, lên xe đi.” Tống Úc kiên nhẫn khuyên.
Cậu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sau này nếu có người đàn ông lạ muốn đưa cô về một mình thì cô nên từ chối.”
Hóa ra cậu ấy không phải đang xem kịch mà là đang đợi xe.
Cô vẫn còn ngơ ngác không hiểu chàng trai kia muốn gì, thậm chí quên cả việc giải thích rằng Dương Nhất Châu không phải bạn trai của mình.
Yến Đường quyết định tìm kiếm cơ hội part-time mới.
Nhà của học sinh là một căn biệt thự hai tầng bên hồ, phong cách trang trí tối giản nhưng ở một số góc lại có những món đồ truyền thống của Nga, như bộ ấm trà vẽ hoa văn đầy màu sắc.
Cô lịch sự từ chối: “Không cần đâu cảm ơn cậu, tôi đi tàu điện ngầm.”
Gương mặt cô lạnh cóng, ánh mắt đen láy lộ chút bối rối và khó chịu.
Yến Đường định quay đi, thì nghe Tống Úc nói: “Xe tôi đến rồi, tôi có thể đưa cô đi một đoạn.”
Thời gian đã muộn, cổng trường chỉ còn lác đác vài sinh viên.
*
Nhưng Tống Úc đã quay sang nói với tài xế: “Gọi thêm một chiếc xe khác đưa cô ấy về. Khi nào cô ấy muốn đi thì đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền bạc có thể khiến quỷ dữ cũng phải xoay vòng huống chi chỉ là việc chăm sóc trẻ con.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Chị nghĩ cách làm của em là đúng, việc trau chuốt quá mức đôi khi lại không giữ được nguyên ý gốc. Dĩ nhiên, nếu em vẫn không muốn làm công việc dịch thuật thì em có thể cân nhắc công việc gia sư, dạy tiếng Trung cho trẻ em độ khó không cao đâu, đừng quá căng thẳng.”
Cô mở WeChat của chị học cùng khoa, quyết định hỏi kỹ hơn về công việc gia sư. Sau khi hỏi, cô phát hiện mức lương còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cũng có lý, nhưng… cậu có tính cách mạnh mẽ hơn cô tưởng.
“Cô sống ở đâu?” Tống Úc hỏi.
Cô trùm chăn ngủ cả ngày trong ký túc xá, tối hôm đó sau khi ăn tối, cô tính toán lại chi tiêu trong tương lai.
“Một buổi học hai tiếng, 800 tệ. Cuối tuần hai ngày, mỗi ngày bốn tiếng. Giữa tuần còn có ba ngày đưa học sinh đến lớp học năng khiếu, em sẽ dùng tiếng Trung để trò chuyện giúp học sinh giao tiếp với huấn luyện viên, một ngày 1.000 tệ còn được thanh toán tiền ăn và đi lại. Nếu không phải công việc hiện tại của chị quá bận thì chị cũng muốn nhận luôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu thậm chí còn nói “ngủ ngon” bằng tiếng Trung.
Yến Đường thầm đoán, nghĩ rằng cô gái kia chính là Grace.
Avatar của Tống Úc là một hình trống, tên WeChat chỉ vỏn vẹn một ký tự “.”, vòng bạn bè cũng không có bất kỳ bài đăng nào, trông có vẻ không hay sử dụng.
“Chúng ta đã gặp nhau vài lần ở siêu thị.”
“Hôm nay đến mua sữa không thấy cô.”
Phụ huynh học sinh ở đầu bên kia màn hình là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh mang đậm nét Slavic.
Nhưng cô nhanh chóng quay lại tập trung vào tình huống của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Úc lặp lại chính xác cách phát âm, dù hơi gượng gạo nhưng với một người nước ngoài thì điều này không dễ dàng.
Cô đi theo người giúp việc đợi sẵn ở cổng vào khu, ngang qua một hồ nước nhân tạo đóng băng. Xa xa còn có cả một sân golf rộng đến ngỡ ngàng.
Không lạ gì khi khu này cách xa trạm xe buýt, những người có thể sống ở đây chắc chẳng mấy ai cần đi tàu điện hay xe công cộng.
Hóa ra cậu ấy là người lai.
Đường nét xe thanh lịch và sang trọng, trên logo là hai chữ “M” đan chéo nhau.
Buổi trao đổi với phụ huynh được sắp xếp ngay trong tối hôm đó.
Cô đáp: “Tôi ở ký túc xá trong trường, đường Học viện số X.”
Người bước vào cao lớn, giữa mùa đông lại chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay và quần thể thao xám mỏng.
Cậu lại hỏi: “Tên cô có ý nghĩa gì?”
Tài xế hiểu ý, đóng cửa xe rồi khởi động.
Khoảng cách từ Trung Quan Thôn đến trường không xa, xe nhanh chóng đến nơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.