Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương
Bạch Nhật Mộng Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Ngoại Truyện 2
“Nhưng ở đây thì…”
Tống Úc miễn cưỡng mặc quần áo vào rồi giải thích: “Anh chỉ định massage giúp em đỡ mỏi thôi.”
— Sao lại có gấu ở Châu Phi nhỉ?
Ai bảo anh chàng này nửa đêm không chịu ngủ, lại còn dí mặt vào ngực cô như thế!
Yến Đường nghiêng mặt, tầm mắt chạm vào đường nét góc cạnh nhưng vô cùng hài hòa của quai hàm Tống Úc. Khi nhìn xuống – cô chợt nhận ra anh vẫn mặc nguyên quần áo chỉnh tề, trong khi mình thì…
Trời đã sáng rõ, ánh nắng tràn qua cửa kính rộng, phủ lên thảo nguyên, bụi cây và dãy núi xa xăm một màu xanh bất tận.
Tống Úc áp sát sau lưng, tay nâng cằm cô quay lại để trao nụ hôn nồng nàn – hương vị ngọt ngào từ lớp kem bánh và vị đắng nhẹ của bột chocolate vẫn còn đọng trên môi.
“Các loài vật không vô duyên đến mức chạy vào xem chúng ta l@m tình đâu.”
Không nhận được sự đồng ý, Tống Úc cắn nhẹ vào vai cô. Khi nghe tiếng rên khẽ vì đau, anh lại dịu dàng li3m vết cắn như mèo lớn an ủi.
Yến Đường có cảm giác như mình đang nằm trên ranh giới giữa văn minh và hoang dã. Ngoại trừ chiếc sofa mềm mại bên dưới, mọi thứ cô nghe thấy, nhìn thấy đều mang sức mạnh nguyên thủy của tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi Yến Đường đã thả lỏng và bắt đầu chìm vào cơn buồn ngủ, bỗng nghe anh hỏi:“Hôm nay em vui không?”
Tống Úc lấy bao cao su từ túi ra, giọng đầy tự tin: “Dù chỉ có hai đứa mình đi chơi nhưng anh đã chuẩn bị đâu vào đấy cả. Em cứ thoải mái tận hưởng đi.”
“Có lẽ chú sư tử ấy đang tìm cô dâu của mình đấy.”
Có lẽ vì đã quen với những chiếc xe to lớn, động vật vẫn thản nhiên kiếm ăn dù xe dừng rất gần.
Cảm nhận được Yến Đường đã bớt căng thẳng, Tống Úc lại vòng tay ôm cô từ phía sau, giả bộ nghiêm túc hỏi:
Không phải mới quen, chỉ là Tống Úc thường giả vờ không hiểu. Như lúc này, nghe xong quyết định “tàn nhẫn” của vợ, anh im lặng uống cà phê ngắm cảnh mà không nói gì.
Yến Đường và Tống Úc theo Leo lên xe. Ngoài tài xế địa phương, còn có hai vệ sĩ được bố mẹ Tống Úc yêu cầu phải đi cùng.
Tâm trí Yến Đường vẫn đang bị tiếng gầm đe dọa: “Nghe rất xa… nhưng liệu chúng có tới đây không? Sư tử chạy nhanh lắm…”
Câu trả lời hiện ra ngay trước mắt. Sư tử cái nằm phục xuống, sư tử đực chuẩn bị leo lên.
Ngoài thảo nguyên, tiếng gầm gừ của thú hoang vẫn thi thoảng vang lên xen lẫn tiếng bước chân nặng nề đạp trên cỏ.
“Chúng đang làm gì thế?”
Đây là lần đầu tiên cô biết chồng mình lại… lịch sự đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng xé bao cao su vang lên. Bàn tay săn chắc của anh áp vào eo cô.
Anh đặt Yến Đường lên chiếc sofa màu kem hình vòng cung được bố trí đối diện nhau để tối ưu tầm nhìn ra thảo nguyên. Cô tựa ngực vào thành sofa, hướng mắt về phía xa trong đêm.
Đêm qua bị “gấu đực” quấy rầy đến khuya, Yến Đường vừa đau lưng vừa ngái ngủ. Cô gắng gượng dậy đi vệ sinh nhanh chóng rồi ra khỏi phòng.
“Đó… có phải tiếng sư tử không?” Giọng cô đầy lo lắng.
“Hôm nay khi đôi sư tử ‘gần gũi’, em có thấy con cái gầm lên với con đực không?” Cô nhẹ nhàng nhắc nhở.
“‘Cơ bản’? Nghe như hai người mới quen vậy?”
Chuyến đi đã mang đến cho họ cơ hội hiếm có được chiêm ngưỡng thế giới động vật ở khoảng cách cực gần.
“Khách sạn có hệ thống camera hồng ngoại, xung quanh còn có vệ sĩ tuần tra. Lúc check-in em không để ý sao? Những người Masai đều mang s·ú·n·g đấy. Cả vệ sĩ riêng của chúng ta cũng ở phòng bên cạnh.”
Cơn gió thảo nguyên lùa qua khiến Yến Đường co rúm người, vô thức tìm hơi ấm từ cơ thể anh. Tiếng gầm xa xa vọng lại khiến bản năng sinh tồn trong cô trỗi dậy.
Cốc cà phê cuối cùng cũng giúp Yến Đường tỉnh táo hẳn. Cô vỗ nhẹ lên vai chồng, Tống Úc lập tức cúi xuống nghe cô tuyên bố:
Yến Đường im lặng hai giây rồi đáp bằng tiếng Trung: “Ngược lại, anh quá… xuất sắc.”
Chiều về, con đường gập ghềnh khiến Yến Đường mệt nhoài. Vừa về đến phòng, cô cảm thấy như cả người sắp rã rời.
“Không ai chuyên nghiệp bằng anh đâu.”
Đêm đó Yến Đường ngủ say như c·h·ế·t sau khi tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Trong giấc mơ, cô cưỡi một con gấu phi nước đại trên thảo nguyên. Con gấu to khỏe với bộ lông nâu mượt mà ánh lên dưới nắng mặt trời.
Yến Đường đã chuẩn bị kỹ lưỡng bộ đồ chụp ảnh cho chuyến đi. Ống kính lia qua khung cảnh thảo nguyên mênh mông với những bụi cây rậm rạp, dễ dàng bắt trọn hình ảnh sư tử, linh dương đầu bò, ngựa vằn và báo săn.
Bay hạng nhất có cái lợi là được nghỉ ngơi thoải mái, cộng thêm năng lượng dồi dào của Tống Úc khiến anh chẳng hề mệt mỏi trong không gian riêng tư này.
Người chồng trẻ tuổi của cô nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy ngủ, để ánh lửa hồng soi rõ từng đường cong cơ thể.
“Bạn trai chị hiểu tiếng Trung ạ?”
“Em kéo tóc anh đau quá.”
Anh trả lời bằng giọng trầm ấm, những ngón tay vẫn nhẹ nhàng khám phá làn da cô, hoàn toàn bình thản trước âm thanh ngoài kia.
Trước cửa khách sạn, hàng loạt xe jeep màu xanh quân đội đã sẵn sàng. Mui trần mở rộng cho phép du khách đứng lên chụp ảnh.
“Chúng không tới đâu.” Anh trấn an.
“Đúng rồi em yêu, là sư tử đấy.”
“Giờ anh cởi váy em được chưa?”
Sau khi tắm rửa, cô đang nằm thư giãn trên giường thì thấy Tống Úc bước ra từ phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang hông. Khi anh định tiến lại gần, Yến Đường lập tức cảnh báo:
Yến Đường đứng hình. Tống Úc cũng bất ngờ thốt lên: “Ơ?”
Yến Đường choàng tỉnh giấc, nhận ra mình đang bị đè đến nghẹt thở.
Hươu cao cổ dạng ch@n uống nước bên vũng nước ven đường.
Giọng nói đầy uất ức của Tống Úc vang lên khiến cô choàng tỉnh.
Là vận động viên võ thuật trước đây, Tống Úc thực sự am hiểu các kỹ thuật thư giãn cơ bắp. Đôi tay anh di chuyển đúng bài bản, chẳng có hành động nào vượt quá giới hạn của một nhà trị liệu chân chính.
Nhưng trước khi máy ảnh kịp giơ lên, đôi sư tử đã có động thái. Yến Đường vốn sợ thú dữ nên lùi lại vào lòng Tống Úc.
Quả nhiên, anh tiếp tục bài phát biểu: “Và việc người chồng bày tỏ h@m muốn với vợ mình là điều hoàn toàn tự nhiên, bình thường, và… rất đẹp đẽ.”
“Tại sao?” Anh tròn mắt kinh ngạc, “Anh không làm em hài lòng à?”
“Ừm…”
Nhóm du học sinh nghe thấy liền quay lại. Trịnh Tư Ninh – cô gái đã trò chuyện với cô hôm qua – tò mò hỏi:
Xe tiếp tục tiến sâu vào thảo nguyên, nơi bầu không khí nguyên sơ nhất của tự nhiên bao trùm. Không chỉ chứng kiến cảnh “ân ái” của đôi sư tử, họ còn vô tình thấy cả cặp ngựa vằn đang giao phối lúc dừng chân ăn trưa.
Và cả những cử chỉ anh dành cho cô cũng mãnh liệt, chân thật như thế.
“Ví dụ như mọi loài trên đời, dù là con người hay động vật, đều có bản năng được sống bên người mình yêu thương.”
“Anh đã ‘ngộ’ ra được gì từ ý nghĩa cuộc sống hôm nay thế?” Cô quay người lại hỏi với ánh mắt hóm hỉnh.
“Anh mặc đồ vào trước đi đã!”
Thấy vợ quá căng thẳng, Tống Úc ôm bổng cô lên bằng một tay rồi đi tìm bao cao su.
Chương 67: Ngoại Truyện 2
“Các hướng dẫn viên ở đây luôn giữ liên lạc. Họ sẽ dẫn chúng ta đến những nơi có nhiều động vật.” Leo giải thích.
Nhưng đêm đó, cô lại mơ thấy mình đang cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên. Con ngựa – y hệt chú gấu trong mơ hôm trước – có bộ lông mượt mà và liên tục gọi “vợ ơi vợ ơi” khi chạy.
Nhưng giờ đây không chỉ có gấu, mà con gấu ấy dường như còn đang trong mùa động d*c. Nó ôm chặt cô trong hang rồi lăn qua lăn lại, miệng không ngừng gọi “vợ ơi vợ ơi”.
Ánh sáng len lỏi vào phòng, nhuộm vàng mái tóc của người đàn ông đang đè lên người cô. Chú gấu “xuất xứ Siberia” này vẫn không chịu buông tha, tay ôm eo cô chặt hơn, thi thoảng lại đặt vài nụ hôn lên má. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tốc độ quá nhanh khiến cô bị xóc đến mức phải túm lấy bờm ngựa để giữ thăng bằng.
“Chúng ta nên đi du lịch nhiều hơn. Ở Bắc Kinh hay Moscow lâu, toàn nhà cao tầng với xe cộ chán ngắt. Đến những nơi như thế này mới giúp ta hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.”
“Anh cởi váy ngủ của em nhé?”
Yến Đường khom người trên chiếc bàn gỗ dài. Mùi thơm ấm áp của gỗ tự nhiên thấm qua lớp khăn trải, len lỏi vào khứu giác cô.
Rồi anh nhanh chóng che mắt vợ lại, giọng điềm nhiên: “Đừng nhìn, bất lịch sự lắm.”
Nhà hàng nằm giữa khu vườn xinh đẹp, không khí tràn ngập mùi cà phê thơm lừng. Du khách từ khắp nơi trên thế giới đang thưởng thức bữa sáng.
Yến Đường mở mắt, nhận ra chiếc giường đang rung lắc nhẹ. Tay cô thực sự đang nắm chặt tóc chồng – nhưng sao lại đổ lỗi cho cô?
Voi con vẫy đôi tai to tròn dưới tán cây xanh mướt.
Yến Đường im lặng chờ đợi, biết anh còn điều gì đó muốn nói.
Tống Úc kéo cô vào lòng, hàng mi dài khẽ rủ xuống khi anh nhìn cô âu yếm:
Ánh lửa bập bùng từ lò sưởi chiếu lên làn da cô. Trong màn đêm thăm thẳm, thấp thoáng bóng những con trâu rừng. Tiếng sư tử đã im bặt mà thay vào đó là tiếng tru của linh cẩu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có chứ.” Anh đáp ngay, “Nhưng đó là vì… ‘c@u nhỏ’ của sư tử đực có gai, còn con người thì khác. Nếu em muốn so sánh, có thể tham khảo loài ngựa… Chúng luôn rất hòa thuận.”
Nhóm du học sinh Trung Quốc từ Châu Âu hôm qua cũng có mặt, bảy người gồm ba nam bốn nữ đang dùng bữa chung ở bàn dài. Nhận ra hai người, họ vui vẻ vẫy tay chào.
“Cơ bản là hiểu.” Yến Đường mỉm cười.
“Khách sạn có dịch vụ spa, em sẽ gọi người.”
Khi đi ngang qua cặp sư tử đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, có lẽ vì mới kết hôn nên cảnh tượng này khiến họ cảm thấy đặc biệt ấm áp. Leo hỏi họ có muốn chụp ảnh không rồi cho xe dừng lại rất gần đôi sư tử.
Một chú báo mẹ đang dạy con săn linh dương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì quá buồn ngủ, Yến Đường gối đầu lên cánh tay Tống Úc rồi thiếp đi lúc nào không hay, cuộc trò chuyện kỳ lạ này cứ thế kết thúc.
“Từ hôm nay không được như tối qua nữa.”
“Dậy đi em, đến giờ rồi.” Giọng anh nũng nịu nhưng đầy kiên quyết. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc rơi trên vai cô, tay ôm lấy gáy rồi cúi xuống trao nụ hôn dịu dàng. Xong xuôi lại còn cười khẽ nhắc nhở: “Em nhớ khẽ thôi, không bầy thú ngoài kia sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy.”
Lò sưởi đã được đốt lên để chống lại cơn gió lạnh, ngọn lửa nhảy múa tạo những âm thanh lách tách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.