Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương
Bạch Nhật Mộng Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Ngoại Truyện If – Sinh Viên Chuyển Trường Mới (7)
Chỉ có cậu – người đồng hành qua những năm tháng dài gian nan – mới làm trọn vẹn tình yêu của cô.
(Kết thúc tuyến IF)
Cô mở tờ giấy ra, thấy trên đó ghi chi chít những việc cần làm bằng tiếng Trung xen lẫn tiếng Nga, giờ chỉ còn một mục cuối cùng, bên dưới có vài đường gạch đỏ nổi bật nhấn mạnh đây là việc bắt buộc phải hoàn thành.
Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu rồi ngẩng lên quan sát biểu cảm, hỏi dò: “Anh nhớ ra gì chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô hỏi lại một cách thận trọng: “Vậy thử lại lần nữa nhé?”
Yến Đường giật mình: “Em cũng mơ!”
“Nếu tôi viết ra phải làm việc này, ắt hẳn có lý do của tôi.”
Tống Úc vừa nói vừa bóc một mẩu giấy nhỏ dán trên bàn, liếc qua rồi đưa cho Yến Đường.
Yến Đường hơi giật mình, vừa ngẩng lên đã bị cậu cắn nhẹ vào má.
May mắn là cô không phải hoàn toàn bất lực.
Quả thực là quá khứ thật rồi.
Ngay cả khi hai người ở bên nhau, họ cũng chưa từng đến khu vui chơi.
“Anh lên kế hoạch đến đây, là để cùng em ôn lại kỷ niệm cuộc đua xe máy trên tuyết với Illya ở Sochi phải không?”
Mèo Kaka bị đánh thức, vươn vai cọ vào Tống Úc rồi lại cọ vào Yến Đường.
Tống Úc bật cười, khó đoán là đang tin hay không.
Sau bữa ăn, Yến Đường lại gõ cửa nhà đối diện.
Đang mải suy nghĩ, bỗng cô giật mình khi một vật lạnh áp vào má, suýt ngã nhào cùng ghế.
Giờ đây khi ký ức đã trở về, sau bao năm chung sống với Tống Úc, những cử chỉ thân mật đã trở thành thói quen.
“Trước mặt cô có ma đấy.” Giọng cậu bình thản vang lên từ phía trên. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cô nhón chân, tay đặt lên ngực cậu, ngẩng mặt lên.
Yến Đường đứng trước cổng khu vui chơi, không nhịn được cảm thán: “Hồi nhỏ em thích đến đây lắm, sau mười hai tuổi bố em bảo em đã lớn, không nên đến nữa. Không ngờ giờ vẫn nhộn nhịp thế này, cứ như trong mơ vậy.”
Sao lại thế?
Tống Úc không vội xếp hàng chơi xe đụng mà cùng cô mua vé vào nhà ma và tàu hải tặc. Không hiểu sao Yến Đường cũng gật đầu đồng ý, như thể bị ai bấm nút vậy.
Nhưng ngay khi môi sắp chạm nhau, Tống Úc bất ngờ quay đi, nói với giọng trẻ con: “Anh nhớ được chút ít, nhưng chưa hoàn toàn. Nếu những gì em nói là thật, vội về nhanh thế… có phải em không thích anh bây giờ không?”
Yến Đường nhìn cậu vài giây, dùng tiếng Nga trôi chảy đáp: “Em cần nói chuyện với anh trước.”
Hai người núp sau bức tượng, để tiếng ồn ào náo nhiệt khuất dần sau lưng. Màn đêm dần buông, ôm trọn hình bóng tuổi trẻ của họ.
Cánh cửa mở ra, Tống Úc cười dùng tiếng Anh hỏi: “Lại cần ôm nữa à?”
Màn đêm càng lúc càng đậm.
Bản tính hiếu thắng trỗi dậy, Tống Úc lái rất hung hăng khiến chiếc xe của họ trở thành mục tiêu bị bao vây.
“Được.” Cậu nói, “Nhưng em phải nhớ, nụ hôn này là từ Kirill mười sáu tuổi.”
Căn nhà giờ đã có thêm nhiều đồ vật – chú Doraemon bằng đất sét họ mua ở công viên, tấm ảnh chụp chung tại cửa hàng nhỏ. Từ một tuần trước, Tống Úc đã cố ý để lại nhiều dấu vết về cô trong cuộc sống của cậu.
“Em đoán không sai.” Anh úp mặt vào cổ cô thì thầm, “Chỉ cần khiến đối phương rung động lần nữa, chúng ta sẽ nhớ lại. Khi cả hai cùng nhớ thì chúng ta sẽ trở về.”
Có lẽ cậu vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương bạc hà nhẹ nhàng. Mùi hương ấy len lỏi vào khứu giác khiến Yến Đường phân tâm một giây: Gương mặt cậu bé mười sáu tuổi này mềm thật…
Người đàn ông bên cạnh cũng tỉnh giấc, vòng tay ôm chặt cô vào lòng rồi thở dài: “Anh vừa mơ thấy…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Úc bật cười không ngớt.
Chàng trai bên cạnh nghiêng người nhìn cô rồi bất ngờ nhoẻn miệng cười: “Vậy chúng ta chơi cho đã đi.”
Tống Úc nhanh tay đỡ lưng ghế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Úc chống cằm, tóm tắt lại những gì cô vừa mất một tiếng giải thích.
Hai bờ môi chạm nhẹ, mềm mại như làn gió xuân.
Cô ngồi bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ – tuyết đang rơi trắng xóa.
Yến Đường thực sự sốt ruột, “Không thể nào, trước đây khi em mất trí nhớ, những cách này đều có tác dụng mà.”
Chương 80: Ngoại Truyện If – Sinh Viên Chuyển Trường Mới (7)
Hôm nay cô thực sự rất vui, trải nghiệm cảm giác mới lạ chưa từng có. Tuổi mười bảy của cô chưa bao giờ được thoải mái vui đùa như một buổi hẹn hò với chàng trai dễ mến như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau năm sáu cú va chạm, Yến Đường vô thức ôm chặt cậu: “Anh cố lên!”
*Bản dịch của Dreamyhours
Rồi đột nhiên – một giây xoay vần chóng mặt.
Thời gian đã chơi khăm họ một vố nhỏ.
Cậu bé đối diện không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ ngồi yên tại chỗ.
Cô hít sâu, nhận lấy lon nước, tự nhủ: “Cậu ta mới 16 tuổi thôi, nghịch ngợm cũng bình thường…”
Cô hắng giọng, bắt đầu giải thích tình hình.
“Hả?” Giọng cậu đầy nghi hoặc. “Nhớ gì cơ? Làm thế là tiện nhất mà.”
Họ phát hiện một vấn đề lớn – hiện tại là năm 2010, lẽ ra Tống Úc chỉ mới 14 tuổi nhưng giờ cậu lại 16 tuổi, trong khi bố mẹ và anh trai đều không thấy có gì lạ.
“Em không muốn gặp phiên bản mười sáu tuổi của anh sao?” Tống Úc nghiêm túc đáp, “Phải cho em xem hàng thật chứ.”
Đó là điều anh phát hiện sau nửa tháng ở không gian đó, chưa kịp nói với cô thì đã mất trí nhớ.
Họ ngồi xe khoảng nửa tiếng thì đến khu vui chơi duy nhất của Nam Thành.
Yến Đường bật mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường.
“Nhưng đây là loại xe duy nhất phù hợp với tuổi anh rồi.” Yến Đường quay sang nhìn.
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Cái này cũng từ Kirill mười sáu tuổi.” Cậu nói thêm.
Với kinh nghiệm trước đó của Tống Úc, cô không phải mò mẫm từ đầu.
Lúc này, Tống Úc như chú cún con cứ li3m má hôn mũi cô, chỉ tránh duy nhất hôn môi.
Bọn trẻ vây quanh ồn ào bằng tiếng Anh, Tống Úc nhanh tay kéo Yến Đường chạy trốn, núp sau tượng hoạt hình.
Yến Đường trở về nhà, chậm rãi ngồi xuống chiếc sofa.
Nam Thành bắt đầu vào những ngày nóng nực, nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, trong phòng bật điều hòa phả ra luồng khí lạnh khiến cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Từ khi tin vào giả thuyết “xuyên thời gian” của Tống Úc, họ đã bàn luận kỹ lưỡng về chuyện này – bao gồm cách khôi phục ký ức và lý do hai người không cùng lúc có trí nhớ.
— Cô chẳng muốn trải qua lại năm lớp 12 và kỳ thi đại học, càng không muốn nếm trải lại những ngày khổ sở khi làm phiên dịch và khởi nghiệp.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Tống Úc đã giật mũ trên đầu cô: “Đã chơi thì chơi cho đã.”
「28/6 Nhất định phải cùng ‘Yến Đường’ đến khu vui chơi chơi ‘xe đụng’.」
Hồi đầu tuy còn trẻ nhưng nhanh chóng chia tay nên không có cơ hội. Sau này khi trưởng thành, đương nhiên sẽ không đến những nơi trẻ con như thế này nữa.
Cô chăm chú nhìn những dòng chữ ấy, nhưng trong lòng lại nảy ra một thắc mắc — tại sao Tống Úc khi đó lại nhấn mạnh với bản thân phải làm việc này?
Đúng lúc này, chàng trai trước mặt bất ngờ ngẩng mắt nhìn thẳng vào cô.
Yến Đường nín thở, để mặc cậu bế đi khắp nhà ma như du lịch. Cứ nghe tiếng động lạ là cô hét thất thanh, ra khỏi nhà ma lại thở phào: “Cũng… cũng vui phết.”
Không chỉ vậy, lúc chơi xe đụng, cô chợt nhớ ra một chi tiết – ký ức cuối cùng của họ là kỳ nghỉ cùng gia đình ở dãy núi Caucasus, lúc đó cô từng nói với Tống Úc rằng ước gì được gặp anh hồi mười sáu tuổi.
Tống Úc suy nghĩ một lát, lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó, một lúc sau kéo cô xuống lầu.
Yến Đường ngẩng lên, thấy cậu cầm lon Coca lạnh, mặt vẻ vô tội: “Tôi chỉ định hỏi cô có muốn uống không.”
Âm thanh ấy khiến Yến Đường tỉnh táo lại.
Cô từ trán hôn xuống mũi, rồi sang má, nhưng khi ngẩng lên vẫn thấy cậu nhíu mày, nói với giọng trẻ con rằng cô đang lừa dối cậu.
Nói xong, Yến Đường bước lại gần hơn: “Chúng ta thử nhé…?”
“Khác xa xe máy tuyết.” Cậu bất giác nói.
Nhà ma thời này còn lâu mới đáng sợ như phiên bản tương lai với hiệu ứng âm thanh và bối cảnh kinh dị, nhưng phải tự đi bộ xuyên qua, có nhân viên hóa trang làm ma trong ánh đèn đỏ leo lét.
Yến Đường lập tức phủ nhận.
Yến Đường giờ mới thấu hiểu cảm giác sốt ruột mà Tống Úc từng trải qua, trong lòng thậm chí nghĩ: Hay là cứ hôn đã rồi tính sau? Dù sao khi anh ấy nhớ lại cũng không coi là mình chiếm tiện nghi.
Yến Đường cũng bật cười, nụ cười pha chút e thẹn, rồi gật đầu.
Quả nhiên Tống Úc ngạc nhiên khi nghe tiếng Nga, sau đó nghiêng người mời cô vào.
Sau ba bốn giây, Tống Úc ngả người ra sau, nghiêm túc nói: “Những chuyện cô kể, tôi đều đã xem trong máy tính của mình.”
Tống Úc lấy lon Coca khác ngồi đối diện, mắt không rời Yến Đường.
Thấy cậu không phản đối, Yến Đường xem như đã được chấp thuận.
Khi cúi xuống, những sợi tóc mềm mại rơi xuống, lướt qua cổ áo và xương quai xanh của chàng trai.
Câu nói khiến cô giật mình lùi lại, đâm thẳng vào ngực cậu. Tống Úc liền vòng tay ôm eo cô, nhấc bổng lên như lần trước rồi dắt đi tiếp.
Yến Đường chăm chú nhìn cậu, khẽ mỉm cười: “Thực ra anh đã nhớ lại rồi phải không?”
Yến Đường liếc nhìn bố mẹ trẻ hơn nhiều trong bếp, rồi nhìn đôi tay mình, sờ lên gương mặt.
Sau khi khiến lũ trẻ kêu la thất thanh, chuông báo hiệu kết thúc vang lên.
“Ý cô là, giờ tôi mất trí nhớ. Chúng ta chỉ cần ôm hôn là tôi sẽ nhớ lại phải không?”
Cô chia sẻ suy đoán này với chàng trai trước mặt, rồi nói thêm: “Có lẽ khi cả hai cùng nhớ lại, chúng ta sẽ trở về đúng thời điểm của mình.”
“Không phải hôn môi.” Yến Đường nhanh chóng sửa lại, “Chỉ cần hôn lên trán thôi, giống như trước đây chúng ta từng làm.”
Yến Đường vốn sợ ma nhưng lại thích chơi, vừa bước vào đã run rẩy gọi “Kirill”, ngay lập tức bị Tống Úc trùm mũ bóng chày lên đầu.
“Nghe cứ như một câu chuyện cổ tích kỳ lạ vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bé hạt tiêu nhưng có đủ ruột”, các trò chơi như tàu lượn, nhà ma đều có đủ. Đang là mùa hè nên đa phần khách đến đây đều là trẻ em dưới mười bốn tuổi cùng bố mẹ.
Cô bước tới trước mặt cậu, theo thói quen đưa tay nâng gương mặt cậu lên.
Cô không ngờ việc Tống Úc mất trí nhớ lại đến nhanh và đột ngột như vậy.
Tống Úc bất ngờ cúi mắt không nhìn cô, vài giây sau mới ngẩng lên, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn cô: “Hình như không được… Cô đang lừa tôi đúng không?”
Động tác quen thuộc khiến Yến Đường hỏi dò: “Anh nhớ ra rồi à?”
Một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay dưới tòa nhà gia đình cũ kỹ này.
Giờ đây chuyện kỳ lạ đã xảy ra, Yến Đường mạnh dạn đoán rằng có lẽ đây là trò đùa của số phận, cho họ cơ hội gặp nhau ở độ tuổi này, nên Tống Úc mới mười sáu tuổi vào năm 2010 thay vì mười bốn.
Yến Đường hỏi vội: “Anh bắt đầu nhớ lại từ lúc nào?”
Cô chộp ngay được sự bất thường: “Vậy tại sao lúc ấy anh bảo không nhớ?”
Họ chơi đến tận hoàng hôn. Ánh chiều vàng óng phủ lên thảm cỏ sau lưng Tống Úc, viền quanh người cậu một vầng sáng dịu dàng.
Tống Úc giật mình, hàng mi khẽ run, gương mặt thiếu niên ửng hồng. Cậu quay mặt đi, xoay vô lăng. Gió thổi tung mái tóc ánh vàng, lộ ra đường nét góc cạnh.
Yến Đường cũng thấy nghi hoặc, “Hay là mình làm quá qua loa?”
“Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em.” Giọng anh nhẹ như tuyết rơi, “Nhưng…”
Trò đùa ấy cuối cùng hóa thành lời tỏ tình chân thật nhất.
Khuôn mặt Tây của cậu khiến đám trẻ tò mò bu lại xem, cả hai xếp hàng chơi xe đụng cũng bị bọn trẻ xúm vào.
“Hôm nay cũng có lịch trình sẵn.”
Lòng cô lại dấy lên thắc mắc – Sao phương pháp trước đây hiệu quả mà giờ lại vô dụng? Hay ôm hôn không đủ, phải thử cách khác?
Ánh mắt cậu trong vắt, nhuốm chút cười: “Kirill mười sáu tuổi có làm em hài lòng không?”
“Giống như anh hiểu em, em cũng hiểu anh mà.” Cô nói, “Ít nhất anh đã nhớ được một phần rồi.”
“Được.” Tống Úc đồng ý rất hào phóng.
Tống Úc lặng im nghe cô nói, khi cô dứt lời, cậu bất ngờ đặt tay lên gáy cô, hôn lên trán.
Cậu nắm tay Yến Đường chạy vào trong, nếu không phải đang là kỳ nghỉ hè, trông họ chẳng khác nào hai học sinh trốn tiết đi hẹn hò.
Nhưng dù lòng đầy cảm khái, cô không lưu luyến thời điểm này.
Cô đề xuất một cách tế nhị: “Hay chúng ta thử luôn đi, biết đâu tối nay anh sẽ nhận ra ký ức của mình thay đổi.”
Cậu mở nắp lon, tiếng “bốp” vang lên cùng với âm thanh bong bóng xì xèo.
“Đương nhiên không phải!”
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn lặng lẽ rơi. Dãy Caucasus giờ chỉ còn là bóng mờ xa xăm.
Nhưng cô vẫn không ngừng nhớ về Tống Úc đã cùng cô trải qua bao khó khăn.
Bàn tay Tống Úc đang đặt sau gáy cô khẽ siết lại.
Với Yến Đường, đây là trải nghiệm mới lạ. Tống Úc mười sáu tuổi thực sự có nét tinh nghịch vô tư của trẻ con.
Cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cùng đến không gian thời gian này. Anh vừa giúp em hồi phục trí nhớ, vừa ghi chép cẩn thận để phòng khi bản thân quên mất.”
Yến Đường lại hôn lên trán cậu một cái, lần này cô dùng lực mạnh hơn, nhưng Tống Úc vẫn bảo không hiệu quả.
“…Đợi đã!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.