Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Chương 103

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Chương 103


“Cái này thì tôi cũng không biết, hẳn là phải có chứ?”

Sau một hồi đùa giỡn, mọi người cũng xem như là cơm nước no nê.

Hẳn là khuôn mặt của Thịnh Tường đã thể hiện suy nghĩ trong lòng cô quá rõ ràng.

“Tổng giám đốc Thẩm mà còn chưa phải là người của công chúng sao? Trước đây là Thẩm thị, Duy Thịnh rồi đến việc nghiên cứu máy bay gần đây, mỗi lần vừa có tin tức là sẽ leo thẳng lên hot search. Đây không phải là rất ấn tượng sao?”

Lại một lát sau.

S'Q: “...”

Thịnh Tường vừa mới định lên tiếng nói với mọi người rằng mình phải về rồi.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của Thịnh Tường vang lên hai tiếng.

Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, cánh cửa nặng nề từ từ bị đẩy ra.

Lâm Khai Dương ngồi ngay bên cạnh Thịnh Tường, cách một khoảng trống.

Bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, Thịnh Tường cũng không nhịn được, rót chút rượu ra.

Có hai tiếng gõ vang lên trước cửa phòng riêng.

Thịnh Tường đeo túi xách lên, nói: “Em biết rồi, sao hôm nay anh nói nhiều vậy?”

Trước khi cô đi, dù thế nào Thẩm Ngôn Lễ cũng phải lại gần, cắn một cái bên cổ cô.

Người kia tranh thủ chớp thời cơ, tiếp tục hỏi: “Vậy còn bạn gái của anh ấy thì sao?”

Ngày đó, sau khi máy bay hoàn thành đã lập tức lên hot search, hẳn là tin tức đã được một bên truyền thông chuyên biệt nào đó công bố ra ngoài .

Lâm Khai Dương uyển chuyển từ chối: “Tôi không biết hát, nghe mọi người hát là được rồi.”

Thịnh Tường lịch sự cảm ơn rồi dùng cùi chỏ chạm vào Mạnh Vãn một cái: “Các cậu còn chưa gọi món sao?”

S&S: “Được rồi, muộn nhất là mười giờ.”

Câu nói của cô gái kia thật sự rất thú vị, Thịnh Tường vẫn luôn ngồi cạnh không lên tiếng, lúc này nghe thấy cũng không nhịn được từ từ mỉm cười.

Có người cười cô ấy: “Mạnh Vãn à, cậu đúng là nắm rõ trình tự trong lòng bàn tay, đã đến đây bao nhiêu lần rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh…

Nhìn thấy bốn tấm biển quen thuộc được treo ở trên cao trong bóng đêm, phát ra ánh sáng rực rỡ, sự chú ý của mọi người lại bị dẫn dắt lên đó.

Có tiếp viên hàng không nói đến đây thì uống một ngụm rượu: “Ngay cả nghệ sĩ hàng đầu cũng đã công khai rồi. Mọi người nói xem, rốt cuộc thì nửa kia của tổng giám đốc Thẩm là ai vậy, đúng là quá bí ẩn.”

Dù có thể nghe được chút chuyện đầu thừa đuôi thẹo này nhưng bọn họ cũng cảm thấy khá hài lòng.

Thời gian dần trôi qua, một hai người lục tục rời đi nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí trong phòng riêng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên cạnh một nửa phòng riêng đều là các ô cửa sổ, trong màn đêm tối tăm như có một tấm màn màu đen buông xuống.

Thành Như cũng xua tay nói: “Tôi nói trước là tôi không hát được nhé, người trẻ tuổi các cô, các cậu tự mình chơi đi.”

Nếu như anh đi tìm Tiêu Tự thì cũng tốt, hẳn là sẽ không quá nhàm chán.

Ngay sau đó tiếng gõ cửa như vậy lại truyền đến một lần nữa.

“Tôi đã làm cái nghề này đủ lâu rồi, nếu mọi người nghiêm túc làm việc thì sẽ không lo không có cơm ăn đâu.” Thành Như ra hiệu: “Không nói chuyện đến độ tuổi như tôi thì sau này sẽ có các loại tiền trợ cấp gì đấy. Nếu mọi người thật sự không bay nổi nữa thì cũng có thể xin chuyển đến những bộ phận khác, không phải chị Anna của các cậu trước đó cũng phụ trách tuyển dụng ở bộ phận nhân sự sao? Cô ấy cũng đến bằng cách như vậy đó.”

Dù sao thì đều là người trong công ty, lại liên quan mật thiết đến công việc thường ngày của phi hành đoàn bọn họ nên tất nhiên là mọi người cũng chú ý đến anh nhiều hơn.

Cũng may là trong những lúc quan trọng Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn biết chừng mực, chỉ để lại một điểm hồng nhạt.

Bữa ăn liên hoan của mọi người vẫn diễn ra ở Thúy Uyển quen thuộc, chỉ là so với lúc ban đầu khi mới nhậm chức, mọi người đã hoàn toàn thay đổi.

“Vợ ơi.” Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt nhìn sang: “Đến lúc nên về rồi.”

“Mọi người đang chờ cậu đến đó, hơn nữa chúng tôi cũng không vội.” Mạnh Vãn vừa nói vừa dùng máy tính bảng đặt món: “Các cậu chuyền tay nhau xem một chút đi, chọn món mình thích ăn là được.”

Thật lâu sau Thành Như mới tiêu hóa được cái gọi là hot search này: “À, mọi người nói chuyện này à, trước đó tôi có nghe nói qua.”

Nơi này là trung tâm của thành phố Nam Hòe, bên cạnh các tòa cao ốc chọc trời nằm san sát nhau, trên từng tầng lầu đều tràn ngập ánh sáng, thắp sáng cả thành phố.

Xuyên qua ô cửa sổ, vừa khéo có thể nhìn thấy một góc của tòa cao ốc trụ sở chính của Duy Thịnh Airlines.

“Nếu anh cảm thấy buồn chán thì có thể tìm Tiêu Tự.” Trước khi đi Thịnh Tường còn dặn dò anh một câu.

Tuy lời đồn đãi như vậy nhưng cũng không có ai tìm được một chút bóng dáng nào của cô bạn gái.

“Cụ thể thì tôi không biết nhưng thật sự là đã chuẩn bị từ rất nhiều năm trước rồi. Hẳn là từ khi tổng giám đốc Thẩm vẫn còn đang học đại học, nhiều hơn nữa thì tôi cũng không biết, tôi cũng không phải là người trong nhóm bọn họ.” Thành Như vừa nói vừa xua tay.

“Cũng được, dù sao thì về mặc thể chất thì chắc chắn là không có vấn đề gì. Trong số các cậu có ai không có sức khỏe tốt và cơ thể cường tráng đâu.”

Có người tò mò: “Cô nói là người chế tạo máy bay sao? Tổng giám đốc Thẩm của chúng ta à?”

Người đến mang theo ánh sáng, dáng người cao ráo, đường nét khuôn mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo.

Lúc ngồi xuống cô phát hiện Thành Như và Lâm Khai Dương đều đã đến rồi.

Thịnh Tường không dám uống nhiều, cô sợ uống say rồi sẽ cảm thấy khó chịu.

Tiếp viên hàng không bên cạnh thấy cô mỉm cười, đến gần hạ giọng hỏi cô: “Có phải cậu cũng cảm thấy cơ trưởng của chúng ta hát vô cùng khó nghe và buồn cười không?”

Hai tiếng gõ dứt khoát và kiên nhẫn.

“Vốn những chuyện này đều đã nổi tiếng rồi, trừ những thứ cậu nói kia, Hoa An Đình Thành bên cạnh không phải cũng là của Thẩm thị sao?” Cô gái tiếp viên hàng không nói xong thì giơ ngón tay cái lên: “Không có chỗ nào mà không có mặt tổng giám đốc Thẩm.”

Không khí bên ngoài phòng riêng xuyên qua khe hở chật hẹp len lỏi vào trong, mang theo hơi nóng đồng thời cũng thành công làm tất cả mọi người im bặt.

Thịnh Tường vội vàng làm ra vẻ như đang lắng nghe anh ấy.

Cô không cần ấn vào cũng biết là tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ.

Cô dứt khoát đặt ly rượu xuống, nghe mọi người nói chuyện qua lại, tiện thể mở màn hình điện thoại di động của mình lên.

“A, mọi người đều đang chờ cậu đó!” Mạnh Vãn đã yên vị tại chỗ ngồi nhìn thấy cô thì lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Đến đây ngồi đi, tôi đã chiếm một chỗ giúp cậu rồi.”

“Chị Thành Như cũng biết sao? Nhanh nói chi tiết cho chúng tôi biết đi!”

Bàn ăn trong phòng được nhân viên dọn sạch, không gian được giải phóng, cả nhóm phi hành đoàn cũng ngồi xuống ghế sô pha, nghiêng ngả.

S'Q: “Vậy thì còn được.”

Vài tiếp viên hàng không nghe xong thì chẹp miệng, còn chưa thỏa mãn lắm.

Lúc trước anh ấy vẫn luôn ngồi lẳng lặng nghe chuyện, không lên tiếng cũng không nói chen vào, lúc này lại hướng mắt nhìn về phía cô, như đang suy nghĩ gì đó.

“Để xem thế nào.” Thẩm Ngôn Lễ đi ra ngoài cùng cô: “Em cố gắng đừng uống rượu, uống ít một chút. Khi nào đến giờ anh sẽ đi đón em, nhớ để ý thời gian.”

Lâm Khai Dương ngồi ở phía bên phải cô, rót cho cô một ly nước ấm.

Phòng riêng lần này có hình thức mô phỏng theo quán bar nhưng lại yên tĩnh hơn nhiều, còn có thể ăn cơm, ca hát và vui chơi, đầy đủ mọi chức năng.

Cô ấy vừa dứt lời, cơ trưởng vẫn còn đang đắm chìm hưởng thụ ca khúc và uốn éo xoay người lại.

“Có biết đây là ánh sáng gì không? Cái này…” Cô ấy vừa nói vừa bật cười: “Gọi là… Ánh sáng của tinh anh đấy.”

Trước đây không biết từ khi nào, trong Duy Thịnh Airlines đã có một tin đồn lan rộng rằng Thẩm Ngôn Lễ có một cô bạn gái đã quen nhau nhiều năm.

S'Q: “Sao em không biết còn có gác cổng nhỉ?”

Cô ấy dừng một chút rồi lại bổ sung: “Đúng rồi, tôi đề cử món bồ câu quay ở đây, đây là món ngon nhất của bọn họ nên tôi đã đặt trước rồi.”

Thịnh Tường là người đến muộn nhất, sau khi cô vào thì những người ở bên trong đã vô cùng ồn ào.

Hẳn là lúc này anh đã đợi trong gara dưới tầng hầm rồi.

Mọi người nhìn theo phương hướng mà Thành Như chỉ.

Từng ánh mắt vô thức đổ dồn về phía cô.

Mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng thực tế và biết được những tin tức cụ thể nhưng chuyện này cũng đã đủ làm người ta phải xuýt xoa.

Bởi vì nơi hẹn ăn chung cũng không gần lắm nên Thẩm Ngôn Lễ lái xe đưa cô đến đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cái gì? Hai người bọn họ công khai rồi sao?”

“Người càng ghê gớm hơn không phải là tổng giám đốc Thẩm của chúng ta sao? Phòng thí nghiệm kia của anh ấy còn được truyền thông quay lại, má ơi, thật sự chấn động!”

Nhìn câu nói cuối cùng kia, khóe miệng Thịnh Tường hơi cong lên, cất điện thoại di động.

“Trước đây các cậu cũng từng xem sao? Thật là ngọt ngào!"

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, mọi người nhanh chóng nói đến những vấn đề chuyên môn.

“Đúng đúng đúng, chính là người đó!”

S'Q: “Bây giờ mới có mấy giờ đâu, còn sớm mà.”

“Khỏi phải nói, dù sao thì tôi thật sự đã đến đây rất nhiều lần rồi.”

“Lúc này tôi thật sự muốn dùng tiếng Pháp nói tục một câu… Đệch!”

Cô lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Có người chăm chú lắng nghe, cũng có người dẫn đầu chạy đến nơi ca hát chuẩn bị hát một bài.

Nhưng người đẹp trước mắt này có đôi mắt long lanh trong trẻo, cùng với hương thơm ngào ngạt lượn lờ…

Nhắc đến đây, mọi người đều muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.

Dù sao ngày thường phần lớn thời gian đều phải làm việc, hiếm khi mọi người có cơ hội thoải mái nói chuyện với nhau như vậy.

Thời gian hiển thị là chín giờ năm mươi phút, đã gần đến lúc Thẩm Ngôn Lễ tới đón cô rồi.

Thịnh Tường đang mặc áo trễ vai, không có chỗ nào có thể in dấu lên được.

Bên trong phòng riêng trở nên náo nhiệt chưa từng có, mọi người đều nói chuyện đến mức độ phổ biến của hot search, lại bắt đầu nói sang những chuyện linh tinh trong giới giải trí.

“Vậy thì chị Thành Như, nếu chúng tôi vẫn muốn tiếp tục bay thì sao?”

S&S: “Bây giờ thì có.”

Có một tiếp viên hàng không đang ngồi đưa micro cho Lâm Khai Dương: “Cơ trưởng cũng đã hát rồi, sao anh không hát một bài đi, cơ phó Lâm?”

Mọi người nhân dịp có cơ hội ăn cùng nhau để nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng, nói một hồi cũng khó mà dừng lại.

Có tin đồn rằng đây là dự án lớn mà Thẩm Ngôn Lễ đã ấp ủ từ lâu, anh vẫn luôn âm thầm thực hiện trong nhiều năm như vậy. Mãi đến gần đây, anh nhanh nhẹn dứt khoát… Thông báo cho mọi người một tin tức bùng nổ.

Thịnh Tường cũng không hỏi quá nhiều về chuyện sau đó anh sẽ đi đâu.

Mạnh Vãn đã từng tham gia không ít buổi gặp mặt ở đây, cũng xem như là có kinh nghiệm nên buổi ăn này là do cô ấy đặt bàn.

Thành Như và Lâm Khai Dương bên kia còn đang nói về những chuyện đã xảy ra hay từng gặp phải khi bọn họ không ở Duy Thịnh Airlines lúc trước.

Chương 103: Chương 103 (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người khác cũng bắt đầu đoán mò cùng cô ấy, tiện thể đáp lại: “Ai biết được, dù sao thì theo dõi cuộc sống riêng tư của lão đại cũng không dễ dàng. Bọn họ không phải là người của công chúng nên không công khai cũng là hợp lý.”

Người ở ghế ngoài cùng nghe rõ ràng, lên tiếng đáp lại một câu: “Ai vậy?”

“Cậu bị sao vậy? Người ta không chỉ công khai mà còn tham gia show hẹn hò nữa.”

Một vài tiếp viên hàng không nhìn ra cửa theo tiếng gọi của Mạnh Vãn: “Em Tường nên mặc thêm nhiều quần áo thường ngày đi, như vậy quá xinh đẹp!”

Bàn ăn được làm từ các dĩa tròn, Thịnh Tường bước nhanh về phía trước, khi cúi người ngồi xuống cô còn lên tiếng chào hỏi cơ trưởng ở phía đối diện mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Công ty chúng ta cũng xem như là ghê gớm, tự mình nghiên cứu máy bay, nhìn vậy, chắc là không bao lâu nữa sẽ được đưa vào sử dụng chính thức.”

“Đúng là tinh anh… Nhưng tôi cảm thấy là có người còn lợi hại hơn thế này.” Có một tiếp viên hàng không tiếp lời Thành Như: “Tiếp viên trưởng, bình thường chị có xem hot search không? Lúc trước tôi đã thấy công ty chúng ta lên hot search.”

Lúc đầu mọi người đang nói chuyện, nghe thấy âm thanh còn cho rằng có ai gõ nhầm cửa nên cũng không để ý.

Dù sao thì Thành Như cũng là tiếp viên trưởng trong nhiều năm, cô ấy nhanh chóng lôi kéo vài người bắt đầu trò chuyện.

S&S: “Còn chưa kết thúc sao?”

“Thật sự rất tuyệt vời, chuyện của Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ là thật sao?”

Bọn họ cũng xem như là có mối quan hệ cùng bay với nhau cả ngày lẫn đêm, theo lý thuyết thì mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, hẳn là cũng rất quen thuộc.

S&S: “Muộn nhất là chín giờ, không được vượt quá thời gian gác cổng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Chương 103