Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Chương 110

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110


Tay của Thịnh Thường bất ngờ chững lại giữa không trung.

Cũng trở thành ngầm thấu hiểu nhau giữa hai người.

Từ “SQ” biến thành “S’Q”.

Sau đó, cô không thể bước tiếp.

Hai người lao vào nhau, vỗ về lẫn nhau, im lặng không nói một lời.

Dường như anh không hiểu ám chỉ của cô: “Tại sao anh không được viết mỗi tên em?”

Thẩm Ngôn Lễ im lặng lắng nghe, không nói gì nữa cả.

Nước ép đào trong tay cô đã được hâm lại, hơi nóng còn vương trên thân hộp liên tục truyền vào lòng bàn tay của cô.

Một chiếc lá rơi trên mái tóc cô và nhanh chóng bị anh lấy xuống.

Ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập xuống.

Thẩm Ngôn lườm cô, anh biết Thịnh Tường muốn mình mua nó nên đã chủ động ra tay trước.

Hàng mi cong vút của cô hơi run rẩy, cô cản anh lại rồi tiện thể hỏi thăm: “Anh tiếc vì chuyện gì?”

“Anh đi mua cho em.” Anh khẽ nhướng mày: “Nhưng phải nói trước, em không được uống nước đá.”

Từ đó trở đi, cách thức có qua có lại này đã trở thành sự dẫn dắt vô hình cho hai người.

“Tại sao anh bảo người bán hâm nóng lại cho em thế?” Cô nhìn đăm đăm vào máy bán hàng: “Uống lạnh mới ngon.”

Khi đồ vật được đặt vào tay Thịnh Tường, cô đã sững sờ mất một lúc.

Cũng từ cô biến thành cô là của anh.

Nhưng chỉ chốc lát sau, anh bèn vòng tay ôm cô, hơi thở ấm áp bao phủ lấy cô, nhẹ nhàng gọi tên cô trong đêm.

“Gì vậy, anh chỉ viết về em thôi à?”

Thịnh Tường thấy động tác của anh bèn sờ lên đầu mình, sau đó dường như đang suy tư về chuyện gì đó.

Đèn hai bên đường đều rủ xuống, ánh sáng mờ nhạt trên bóng đèn lẳng lặng chiếu sáng màn đêm tĩnh mịch.

“Ừm.” Cô trả lời: “Nhưng có lẽ người lạnh hơn là anh, anh mặc ít quần áo hơn em đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cách sắp xếp chữ cái này hoàn toàn không xa lạ gì với hai người họ.

Trên đường chất đầy lá khô, mỗi bước chân họ đi đều phát ra tiếng soàn soạt, lưu lại những dấu chân dẫm trên đống lá ở đằng sau.

“Thẩm Ngôn Lễ.” Thịnh Tường cảm nhận hơi ấm nhỏ bé và thô ráp bèn ngước lên nhìn anh, giọng điệu khó nén vẻ phấn khích: “… Tuyết rơi rồi.”

Hành vi im lặng của cô lúc này đã âm thầm đưa ra câu trả lời.

Nhưng vào lúc đó, vào năm đầu tiên.

Trận tuyết đến bất ngờ càng ngày càng lớn.

Anh buông mắt nhìn xuống dòng chữ đó.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ngôn Lễ bị tấn công, sau vài lần phòng ngự một cách khó khăn, anh đã đảo khách thành chủ và tấn công ngược lại cô.

Uống lạnh sẽ ngon hơn, có điều nếu hâm nóng nó lại thì nó sẽ biến thành mùi vị rất là kỳ quái.

Hai người đứng trên con đường trải nhựa bên cạnh sân bóng rổ, mái hiên trên cửa sổ đã chắn tuyết rơi xuống hai người.

Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh: “Tiếc vì lúc trước anh không thể ở lại sân sau.”

Thịnh Tường dứt khoát chui ra khỏi lòng anh, vòng qua lưới và bước vào trong sân bóng.

Thẩm Ngôn Lễ vươn tay ra rồi kéo mạnh cô vào lòng, siết chặt tấm lưng gầy gò của cô.

Thịnh Tường không khỏi bật cười.

Những cửa gỗ ở bên cạnh vẫn mở toang như mọi khi.

Hai mắt Thịnh Tường cong cong, hai người chưa đi được bao lâu thì bỗng nhiên cô bắt gặp thứ gì đó bèn ngừng hẳn.

Thịnh Tường thò đầu ra dòm ngó một phen.

Hai người chơi đùa một lúc thì đã thấm mệt, cô khẽ tựa vào lòng anh, cố gắng ổn định hơi thở hổn hển của mình.

Cô nhấc hàng mi cong vút lên: “Có à?”

Thoạt nhìn bước về trước từng bước khá dễ dàng nhưng thời gian dần trôi tình yêu dần hao mòn, người yêu không còn ở bên cạnh bạn.

Cô duỗi ngón tay xinh xắn chỉ về một hướng.

Nhưng dù vậy, cô biết anh đã hiểu cô.

Cô đã từng nghĩ sau này mình sẽ gặp được một người bạn đời hòa nhã và vừa mắt, bình thản sống với nhau đến suốt đời.

Không còn em cô đơn lẻ bóng mà là đôi ta bên nhau.

Thay vì lên tiếng giải thích, cô lại trả lời bằng hành vi.

Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng quay trở về.

Có lẽ Đại học Hàng không nên thuê người chủ mới cho cửa hàng.

Anh còn tưởng đó là lời phàn nàn về anh.

Trong ba năm đó, họ cũng đã nhìn thấy sự bối rối xen lẫn quyết tâm của đối phương, cảm giác trống rỗng về tương lai giống như một sợi dây thừng treo lơ lửng giữa lưng chừng núi, buộc chặt hai người ở hai đầu.

“Anh vẫn ổn.” Thẩm Ngôn Lễ ôm lấy cô, bước ra bên ngoài: “Dù anh mặc ít hơn nữa nhưng cũng đủ khả năng sưởi ấm cho em.”

Lúc này cô mới tiếc nuối không nhìn nữa.

Thẩm Ngôn Lễ thấy vậy bèn ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó học cô viết chữ lên nền tuyết.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn theo hướng cô chỉ, vừa thấy vật đó thì anh đã hiểu ngay.

Đủ mọi chuyện ập đến biến đêm nay không còn bình thường như bao đêm khác.

“Em lạnh sao?” Thẩm Ngôn Lễ hỏi xong bèn dang tay ôm cô vào lòng.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, một lúc lâu sau Thẩm Ngôn Lễ vẫn im lặng, không hé răng một lời.

Thịnh Tường bước trên nền tuyết, dứt khoát ngồi xổm xuống dưới, duỗi tay ngoáy ngoáy gì đó.

“Anh hiểu.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời, cổ họng khẽ nhúc nhích: “Làm sao anh không hiểu cho được?”

Cũng sẽ không tiếp nhận một người nhiệt tình và mãnh liệt như anh, liều lĩnh đâm đầu vào anh theo sự dẫn dắt của anh, như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Thật ra không vui lắm.” Tiếng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu, lười biếng nói tiếp: “Tại vì chơi không biết chán thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô thò đầu qua xem thì thấy Thẩm Ngôn Lễ viết về mình.

Lần này Thịnh Tường không phản bác nữa, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cô sóng vai bước tiếp với Thẩm Ngôn Lễ, bóng dáng từ từ biến mất trong gió rét.

Hơi lạnh bị quần áo cản lại, len lỏi luồn vào phần cổ tiếp xúc với không khí khiến Thịnh Tường run lên cầm cập.

Có lẽ do tin vui liên tục ập đến trong thời gian gần đây, cũng có lẽ phấn khởi vì được quay về ngôi trường Đại học Hàng không thân thương, hoặc có lẽ vì đi tới đi lui trên cung đường quen thuộc nhất khiến lòng cứ bùi ngùi khó chịu.

Nước ép đào rất ngọt, đây là thức uống duy nhất trái ngược hoàn toàn với khẩu vị thường thức của Thịnh Tường.

“Em đùa, nhiệt độ ở nhà thế nào, nhiệt độ ngoài trời lúc này ra sao?”

Có lẽ vào cuối tuần, có lẽ vào một ngày nào đó, wechat của Thịnh Tường đổi từ “SQ” thành “S’Q”.


Sau khi dùng bữa tối xong và rời khỏi Phương Viên, sắc trời bên ngoài đã tối mù.

Nó xuất hiện vài lần sau khi Thịnh Tường đến nước Pháp và thay đổi chỗ ở với Thẩm Ngôn Lễ.

Vậy mà anh còn nói là không có?

Thời tiết mùa đông ở Kinh Hoài luôn thay đổi thất thường.

Dù lúc này cô xúc động đến mấy thì cũng đã bị câu nói của anh làm cho tắt ngúm.

“...”

Những lớp tuyết tinh khiết và mịn màng nhanh chóng phủ trắng xóa cả mặt đất.

Thẩm Ngôn Lễ không hỏi gì nhưng cũng dùng cách tương tự, đổi tên thành “SS” để trả lời cô.

Lúc Thịnh Tường và Thẩm Ngôn lễ đến Tiệm thêu cũ, mặt tiền của cửa hàng đã được sửa sang và sơn lại.

Cô từ từ ngước nhìn anh, gió lạnh thổi phớt qua gương mặt, cảm giác lạnh lẽo chợt truyền khắp người.

Chương 110: Chương 110

Cô ngước lên nhìn anh: “Anh nhìn đi, như vầy không phải một người mà bao gồm cả hai chúng ta.”

Cả vùng tuyết trắng trống hoác kéo dài ập vào mắt, tòa nhà giảng dạy ở cách đó không xa vẫn sáng đèn, ánh sáng rọi qua ngoài cửa sổ.

Thẩm Ngôn Lễ thấy cô như vậy bèn nâng tay lên, nhẹ nhàng gảy vào hàng mi của cô: “Thấy em như vậy, anh cũng cảm thấy tiếc lây.”

Do ngoài trời tuyết đang rơi nên không có ai ở đây cả.

Cô vừa phản ứng lại thì đã thuận tay hất lớp tuyết mỏng rơi trên song cửa sổ vào người anh.

“Vợ ơi.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn Thịnh Tường tập trung chiến đấu với nước ép đào bèn nói: “Hình như nhiều năm trôi qua mà khẩu vị của em vẫn giống hệt lúc đầu.”

Hơi lạnh mùa đông ngấm vào xương tủy, những làn gió rét căm căm luồn vào cổ áo.

Cô gái tiến đến gần chỗ ngồi của Thẩm Ngôn Lễ, sau đó duỗi tay ra ngoáy ngoáy gì đó trên hàng chữ của anh.

Nếu cô không thay đổi thì cô sẽ không hẹn hò với anh vào thời đại học.

Khi anh ngước nhìn dòng chữ thì mới biết cô vừa thêm gì vào đó.

Cô suy nghĩ chừng mấy giây rồi đẩy người bên cạnh: “Anh tránh ra một bên.”

Thịnh Tường chỉ viết SS xuống nền tuyết.

Hai người không nói mình đi đâu nhưng rất ăn ý dạo bước về đường Ngô Đồng.

“Anh để em uống nóng thật ư?” Thịnh Tường nhắc nhở anh: “Không phải mấy thứ ở tủ lạnh trong nhà đều là…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi thứ xung quanh đều rực rỡ với ánh sáng màu vỏ quýt.

Lúc này Thịnh Tường ngồi xổm trên đống tuyết, hai con ngươi như hòa vào bóng đêm mịt mù.

“Thật ra… Không phải em chưa từng thay đổi.” Cô ngập ngừng giây lát, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Nó liên quan đến anh.”

Rất nhanh, dường như có thứ gì đó vừa chạm vào mắt Thịnh Tường.

Thịnh Tường vẫy tay với Thẩm Ngôn Lễ như đang hiến vật quý.

“... Thẩm Ngôn Lễ, anh cảm thấy ức h**p em vui lắm đúng không?”

Kết quả hoàn toàn ngược lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này đến phiên Thịnh Tường tò mò.

Trước giờ Thịnh Tường đều không chuẩn bị trước cho chuyện tình cảm của mình chứ đừng nói chi đến hy vọng gì đó.

Thịnh Tường sờ vào mảnh tuyết rơi trên mặt mình, dường như không tin rồi tiếp tục xoa x** n*n nắn.

Cô bổ sung một dấu nháy đơn vào giữa hai chữ cái.

Thẩm Ngôn Lễ theo sát sau lưng cô, hơi cúi người, nhìn cô nhanh chóng viết xong một hàng chữ.

Hay nói cách khác, anh có hiểu những gì cô vừa bày tỏ không?

Bởi cách trang trí cửa hàng đã khác xa trước kia, hoàn toàn không còn bóng dáng của khi xưa nữa.

Nhẹ nhàng phơn phớt lướt qua.

… SQ.

Thịnh Tường đã được sưởi ấm kìm lòng không đậu kéo tay áo của Thẩm Ngôn Lễ.

“A Tường…”

Anh nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt bất ngờ sáng rực như âm thầm đốt cháy ngọn lửa đại diện cho sống và c·h·ế·t.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Chương 110