Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Chương 122

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chương 122


“@Công ty giải trí Nhất Thiên thuộc Thẩm thị, tôi khuyên các người đừng có mà không biết thân biết phận, mau sắp xếp một chương trình gameshow tình yêu đi!”

Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô, anh cúi người xuống, ôm cô gái trong lòng chặt hơn.

Căn bản không cần anh giúp cô hồi tưởng lại.

Từ đầu chí cuối mọi người chỉ tập trung thảo luận về hai người họ.

“Thế sao em không nhìn anh?”

Dù sao đây cũng là bản ghi hình và đến khi phát sóng, anh có thể cắt bỏ những phần nội dung mà anh không muốn phát sóng ra ngoài bất cứ lúc nào trong quá trình xét duyệt.

Mà Thịnh Tường đứng đó lại im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói cách khác, hôm nay anh dính bao nhiêu keo lên người rồi?

Ăn cơm xong, Thịnh Tường thu dọn chén bát.

Nghĩ đến đây, Thịnh Tường dừng dòng suy nghĩ đang bay cao và xa của mình.

Đến cuối, chạm đến bốn chữ “nút thắt nhân duyên”.

“Bà xã à, em xem phỏng vấn chưa?”

“Ồ.” Mí mắt Thịnh Tường không khỏi cong lên: “Thế thì cảm ơn anh quá.”

Vừa hay món canh mà Thịnh Tường ninh cả buổi chiều đã xong, đúng lúc ăn cơm tối.

Lúc này, bộ phận truyền thông của công ty giải trí Nhất Thiên đánh hơi được tin nóng, bọn họ lập tức moi tin từ ông chủ nhà mình, vội vàng thừa thắng xông lên, tiện đà đặt câu hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm! Thật ra chúng tôi đã sớm chú ý đến nhẫn cưới trên tay anh, nó có nghĩa là..?”

Nam phóng viên đã chừa ra khoảng trống vừa đủ để Thẩm Ngôn Lễ lựa chọn có trả lời hay không.

“??? Cười bể bụng, hóa ra đây là phiên bản thật của đồng nghiệp làm cùng tôi hóa ra lại là vợ sếp?”

Thịnh Tường nghe được giọng điệu quen thuộc, cô nhẹ nhàng thở phào: “Không có gì, chỉ là em bỗng thấy hơi nhớ anh, muốn... Gặp anh ngay lập tức.”

Sương trắng khẽ tụ lại, bao trùm căn nhà rồi lặng lẽ tan ra.

“Hửm?” Thẩm Ngôn Lễ chậm rì rì dựa lại gần, anh chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị Thịnh Tường liên tiếp dụi cho mấy nắm đấm nhỏ.

Thịnh Tường dạo gần đây rảnh rỗi bắt đầu bay các tuyến nội địa, luân phiên đổi cách tuần, có thể xem như bay đồng thời cả trong và ngoài nước.

Rồi sau đó, sự chú ý của mọi người chuyển sang người Thịnh Tường.


Mùa đông lạnh giá đi qua, đầu xuân se se lạnh kéo theo làn sương ẩm ướt và lạnh buốt tạt vào những khung cửa kính sát đất.

“Lầu trên, trước đây có tin hot từ bạn học cùng trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài của tổng giám đốc Thẩm, nói anh ấy và bà xã học chung một trường. Heart Wall và Duy Thịnh, cái thì có phát âm đọc giống tên vợ anh ấy, cái thì có một chữ trong tên vợ anh ấy đó.”

Ngay từ đầu cô đã sắp xếp lịch trình sẵn, nói cũng khéo, cùng ngày bài phỏng vấn ở Thẩm thị phát sóng, vì lý do liên quan đến thời tiết nên chuyến bay của Thịnh Tường bị hoãn.

Xác nhận bóng dáng cao ráo quen thuộc kia, Thịnh Tường ngỡ mình nhìn nhầm: “Sao anh lại đến đây?”

Lúc này, Thịnh Tường phản ứng rất nhanh: “Không cần!”

Theo đánh giá từ nội dung sườn được chuẩn bị sẵn của cuộc phỏng vấn, đây là lời giới thiệu của người đứng đầu Thẩm thị kể từ lúc tập đoàn đổi người lãnh đạo đến nay, ngoài ra còn trình bày về kế hoạch phát triển ngành hàng không.

Thịnh Tường cảm thấy hơi ngứa, cô vội duỗi tay đẩy anh ra, nghe Thẩm Ngôn Lễ nói xong thì cô nhìn anh, mày đẹp hơi nhướng lên: “Em tò mò, không biết anh đoán ra em nghĩ gì.”

“Tôi hâm mộ phát khóc, đến mức ngồi máy bay đi ba nghìn dặm ngay trong đêm chỉ để đến chất vấn tên bạn trai không nên thân của mình!”

Anh bình tĩnh ôm lấy cô, nheo mắt nhìn cô: “Hôm nay làm sao thế? Em còn gọi anh nữa?”

Thịnh Tường không muốn rời đi, cô cũng không vội quay về nhà.

“Chút lòng mọn á, mẹ nó, anh ấy bảo thế là ‘mọn’ ư?”

“Ừ, anh đang nghe đây, sao thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi lần tưởng chừng như đã kết thúc thì lại có đốm pháo khác sáng bừng lên, mang đến sức sống hoàn toàn mới.

Cứ dính lấy cô mãi thôi.

“Em chỉ nhớ anh thôi à?” Thẩm Ngôn Lễ im lặng vài giây, anh mỉm cười, nói: “Vậy thì dễ lắm.”

“Nói thật, lúc nhìn thấy hot search tôi cũng bất ngờ, hiện giờ người ta khoe tình cảm đến cấp bậc hàng không rồi à? Lại còn là công ty hàng không có cả chuỗi máy bay.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bà xã à, em mau khen anh đi.” Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi nói tiếp: “Trừ công việc, tất cả thời gian của anh đều dành cho em hết.”

Không đợi phóng viên đặt câu hỏi tiếp theo, Thẩm Ngôn Lễ bổ sung thêm: “Tôi và cô ấy đã yêu nhau từ thời đại học, gần đây mới đăng ký kết hôn.”

“...”

Thịnh Tường cạn lời, cô đang bận nấu canh đấy, hơi đâu mà đi ra nhìn anh được?

Những người ở đây xôn xao một lúc lâu, mấy phóng viên trong đoàn cũng không khỏi châu đầu thảo luận.

“A Lễ, anh rỗi hơi quá.”

Đầu tiên, cô nhớ lại những lời anh nói trong cuộc phỏng vấn.

Khó mà để người ta không sinh lòng hiếu kỳ.

Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa đi lại gần, dáng vẻ như muốn đòi hỏi chút gì đó.

Dù sao từ trước đến giờ, người đang chèo lái Thẩm thị luôn thu hút không ít sự chú ý của cư dân mạng, độ hot đó còn chưa kể đến anh còn sở hữu gương mặt quyến rũ cùng phong thái đĩnh đạc, nên tất nhiên sự tò mò của mọi người cũng chia ra những chủ đề khác nhau.

Chủ yếu là có nhiều tin đồn tam sao thất bản, người thì nói Thẩm Ngôn Lễ đã có bạn gái nhiều năm, cũng có người đồn thật ra Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang độc thân, anh dành trọn tình yêu vào công việc.

“Thịnh Tường, em không nghe thấy tiếng anh đã về nhà rồi ư?”

Thẩm Ngôn Lễ dựa vào thành bệ bếp, Thịnh Tường trách anh: “Em đang nấu canh đấy, sao anh cứ bắt chuyện với em thế?”

Sau khi Thẩm Ngôn Lễ nhận phỏng vấn xong, anh ở Thẩm thị hai ngày để xử lý công việc, sau đó mới quay về Nam Hòe.

Anh giơ tay ra hiệu cho trợ lý, sau đó nhìn về phía phóng viên nam, nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi.”

“Anh ấy nói Duy Thịnh và Heart Wall đều là chút lòng mọn dành cho vợ mình...”

Đáp lại những lời này của cô, Thẩm Ngôn Lễ uể oải khoanh tay, thong dong đi tới: “Được rồi, nếu em không muốn nhìn anh thì anh đi đến nhìn em là được chứ gì.”

Cô đặt vali sang một bên, vừa trả lời tin nhắn wechat từ Thẩm Ngôn Lễ, anh hỏi cô an toàn hạ cánh chưa, vừa nghển cổ xem bài phỏng vấn của anh.

Thịnh Tường nghĩ vậy, ngay sau khi máy bay hạ cánh, cô định chạy về nhà xem thì thấy màn hình điện tử trong đại sảnh sân bay trực tiếp chiếu buổi phỏng vấn của Thẩm thị.

Các nhóm nhỏ chụm đầu bàn tán với nhau không giấu được vẻ hào hứng.

Cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì.

Gần đây, Thẩm Ngôn Lễ nhiều chiêu trò hơn hẳn trước đây, vừa mạnh bạo vừa không muốn tha cho cô. Trước đây cô cứ nghĩ bàn ăn và bàn làm việc là quá đáng lắm rồi, nào ngờ mấy chỗ như phòng làm việc, thảm, ghế tập thể hình đều là nơi anh “làm việc” được.

Có cô phóng viên không nhịn nổi xung phong lên trước, đặt câu hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi có thể hỏi những câu liên quan đến vấn đề này được không? Có phải nút thắt nhân duyên treo trên bàn làm việc của anh thật ra có liên quan đến bà xã anh không?”

Chương 122: Chương 122

Ngay sau đó, cô không chút do dự quay đầu lại.

Cuộc phỏng vấn không mất nhiều thời gian, diễn ra ngắn gọn và đơn giản.

“Trời ạ, sao tôi đột nhiên thấy hứng thú với mấy câu hỏi kiểu này nhỉ?”

Cuộc phỏng vấn đã lên xu hướng cả nước trước khi nó được phát sóng và sau khi kết thúc, nó chiếm vị trí hot nhất.

Đôi mắt cô ngập nước, cô nói: “Quả nhiên là khá hả giận.”

Nhưng Thịnh Tường vẫn nghe rõ được tiếng hít thở của mọi người.

“Đúng vậy.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn thẳng vào ống kính, anh đột nhiên mỉm cười: “Nó do chính tay cô ấy bện cho tôi.”

Thẩm Ngôn Lễ nghe xong không đáp ngay, anh lên tiếng nhắc đến một chủ đề khác: “Bà xã à, hôm chiếu đoạn phỏng vấn của anh, em nhớ phải xem đấy.”

Sảnh hàng không có trần cao và sáng sủa, mở rộng ra cả bên trong lẫn bên ngoài.

Xem như cùng chung cảnh ngộ.

Không cho Thịnh Tường cơ hội để phản ứng, anh nói ngay: “Bà xã, em hãy quay đầu lại đi.”

Không di lệch nửa tấc.

Mãi đến hôm nay chính thức phát sóng, độ hot không ngừng tăng lên, đó là việc chưa từng có từ trước đến nay.

Ngay khi cô bước qua cánh cửa cảm biến điện tự động, điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.

Nhìn biểu cảm sửng sốt của cô, Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười: “Không nghĩ ra? Bà xã à, có cần anh giúp em nhớ lại chút không.”

Lời vừa dứt, đám phóng viên im lặng vài giây, sau đó dấy lên xì xào.

Đại sảnh rộng rãi thông thoáng, những hành khách hối hả ngược xuôi nghe được mấy câu liên quan đến phỏng vấn đều ăn ý dừng bước, tạm nghỉ giây lát, ngẩng đầu lên quan sát màn hình lớn.

Giống như pháo hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm, liên tục bay lên, không ngừng lặp lại.

Nói đến đây, anh bước lại gần, ngậm lấy d** tay trắng như sứ của cô mà m*t, Thẩm Ngôn Lễ từ từ thở dài: “Dù sao cũng không giống như em nghĩ.”

“Có thể nghĩ gì nữa?” Thẩm Ngôn Lễ nói xong thì lùi về sau hai bước, ngón tay thon dài rõ từng đốt xương úp xuống, gõ một cái lên bàn cơm phía sau người: “Mấy thứ bị hạn chế cấm phát sóng thôi.”


Trong lúc cộng đồng mạng nhao nhao lên bình luận cảm khái thì một bài đăng gốc trên weibo do một tài khoản đăng tải ngay lập tức leo top phổ biến nhất trong chủ đề tìm kiếm sốt dẻo này, có số lượt like và share cực cao.

Dù sao cũng là nơi công cộng nên Thịnh Tường không đứng ở đó quá lâu.

Từng chút một tích lũy trong tim, hết lớp này đến lớp khác chồng chất lên nhau.

Gần đây, Duy Thịnh Airlines cho các đội bay nghỉ tết, cô dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi.

Sau khi thu dọn sơ qua đồ dùng cá nhân, cô kéo chiếc vali có bánh xe đẩy chậm rãi ra khỏi đại sảnh.

Trong thoáng chốc, tâm trí cô rối bời.

Vậy cũng không thể trách bọn họ nhiều chuyện!

Không biết có thể xem được bao nhiêu.

Thật ra không trách cô nghĩ về anh như vậy được.

Sau một hồi tra hỏi, Thịnh Tường cảm thấy càng hứng thú với buổi phỏng vấn của Thẩm Ngôn Lễ.

“Vậy mà cũng được à? QAQ Bị trúng độc rồi.”

Hơn nữa còn phách lối dính bên cạnh cô.

“Tổng giám đốc và tiếp viên hàng không? Giả thiết H văn Mary Sue gì thế này, mợ chủ có hỗ trợ sản xuất ‘thức ăn’ không? Loại “thịt” nguyên chất ấy!”

“Không được.” Thẩm Ngôn Lễ ôm Thịnh Tường từ phía sau, mang theo hơi thở nóng bỏng, ấm áp kề sát vào cô: “Anh vẫn thích như thế này hơn.”

Vốn trước ngày phỏng vấn, Thẩm Ngôn Lễ đã có độ hot sẵn.

Thẩm Ngôn Lễ không hề che giấu chuyện này chút nào, những câu hỏi đặt ra nhiều năm cuối cùng cũng được giải đáp.

Gió đầu xuân hơi se lạnh nhưng không ngăn nổi cái ôm chân thành của những người yêu nhau.


“Từ hồi đại học đến giờ ư... Tình cảm bền vững thế, ghen tị quá đi thôi.”

“Tôi là nhân viên của Duy Thịnh Airlines, tuy không cùng một đội bay nhưng đã gặp một vài lần, đúng là đẹp số một số hai.”

Tầm mắt dừng lại ở một chỗ, Thẩm Ngôn Lễ cầm di động vẫy tay với cô, anh đang đứng bên cạnh cột đá tròn.

“Chế tạo máy bay chỉ để khoe tình cảm thôi sao, tuyệt, chúng ta không có. :)”

Thẩm Ngôn Lễ ăn cơm xong, cứ tưởng anh đã sang phòng khác chơi điện tử, không biết anh quay lại từ lúc nào.

“Nghi ngờ liệu có phải lúc phỏng vấn anh đã nói mấy lời không nên nói không.” Cho nên anh cứ phải tiêm cho cô một mũi dự phòng trước đã.

Điện thoại vẫn kết nối, chỉ có tiếng hít thở của hai người đan xen với nhau.

“Từ từ đã, chẳng lẽ có mình tôi phát hiện ra ý chính à? Cả nhà thảo luận nhiều như thế chỉ để nghe ngóng thêm chuyện tình cảm của tổng giám đốc Thẩm và vợ, để anh ấy và vợ khoe tình cảm, không ai chú ý đến câu nói cuối cùng của tổng giám đốc Thẩm à?”

Thẩm Ngôn Lễ dựa vào bàn, bàn tay cầm tóc cô ngắm nghía: “Nghi ngờ gì?”

“Thẩm Ngôn Lễ, từ sau khi anh đi Thẩm thị một chuyến về là bắt đầu kỳ cục.”

“Từ đồng phục đến váy cưới? Ôi, đàn ông chất lượng cao đều đã có chủ.”

Thịnh Tường nghẹn một hơi, muốn cào anh.

Nó khiến trái tim cô đập rộn ràng, vành mắt nóng bừng.

Thẩm Ngôn Lễ nhăn mặt, thản nhiên nói: “Em cứ để đó là được. Có nhà ai nấu canh mà phải theo dõi toàn bộ quá trình nấu không?”

Như những con sóng nhấp nhô, lần lượt cuộn lên rồi đánh vào boong tàu, không từng tụ lại, không muốn tiêu tan.

Thịnh Tường nghe vậy thì lặng lẽ nhìn anh.

Trợ lý của Thẩm Ngôn Lễ phản ứng nhanh hơn anh nhiều, thấy câu hỏi đặt ra có chiều hướng dò hỏi đến đời tư của Thẩm Ngôn Lễ thì định ngăn lại và từ chối trả lời. Song anh ta còn chưa kịp ra dấu hoãn đã bị Thẩm Ngôn Lễ chặn lại.

Giữa khoảng lặng, Thịnh Tường hít mũi: “... Thẩm Ngôn Lễ.”

“Ha ha, phải hâm mộ hơn nữa đó. Chị nhà là hoa khôi của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, là tiếp viên hàng không chuyên nghiệp, tôi nghe nói cô ấy đẹp đến nao lòng.”

“Em thích làm vậy đó.” Thịnh Tường xua tay, nói: “Anh sang bên cạnh chờ không được à?”

Cô gái vẫn không hề quay người, một lúc lâu sau mới đáp: “Em nghe rồi.”

Cô không về muộn, vừa hay xem được đoạn mở đầu.

Vốn tưởng có thế về nhà kịp giờ phát sóng nhưng cô phải chờ nửa ngày vì đủ thứ chuyện chồng chéo lên nhau.

“...”

Dường như anh hiểu được nỗi lòng của cô hiện tại nên anh chỉ yên lặng và chờ đợi.

Thịnh Tường thầm hoang mang, cô dường như nghe được tiếng nói qua điện thoại ngay gần bên.

Thịnh Tường vùi đầu vào lòng anh: “Em vừa xem cuộc phỏng vấn của anh.”

“Mau phá vỡ bí mật, công khai nhanh đi. Tôi muốn xem vợ của tổng giám đốc Thẩm trông như thế nào.”

Cô gọi anh một tiếng: “Thẩm Ngôn Lễ, anh qua đây.”

“Lầu trên tém lại đi, alo chú công an bắt bây giờ, nhưng mà tôi cũng muốn xem nha.”

Mới đầu, phản ứng của cư dân mạng đối với cuộc phỏng vấn Thẩm Ngôn Lễ:

“...”

Vừa nói, cô vừa ngước mắt đối diện với ánh mắt thăm dò từ anh: “Em rút lại những lời lúc trước, đúng là những lời nên nói thì phải nói, em thật lòng, cực kỳ, cực kỳ yêu anh.”

Vốn chỉ là một màn hỏi đáp bình thường nhưng về cuối, khi buổi phỏng vấn sắp kết thúc, hàng loạt câu hỏi liên tiếp được đưa ra có độ chú ý cao, mỗi lần Thẩm Ngôn Lễ trả lời lại khiến mọi người xung quanh sục sôi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Thẩm Ngôn Lễ cà lơ phất phơ như thế, có khi nào anh sẽ nói mấy câu giật gân trong buổi phỏng vấn không.

Thịnh Tường cụp mắt nhìn và nhanh chóng nghe máy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu Thẩm Ngôn Lễ đã chủ động trả lời những vấn đề liên quan đến đời tư...

Thẩm Ngôn Lễ bị đuổi về bàn ăn.

Câu chốt hạ của Thẩm Ngôn Lễ đã khơi gợi lại đề tài trước nay luôn được quan tâm về ‘nửa kia’ của mình, hoặc là anh có còn độc thân hay không. Mọi chủ đề tương tự đều có đáp án rõ ràng chứ không còn là suy đoán mơ hồ nữa.

Chỉ cần nhìn thấy động tác gõ lên mặt bàn của Thẩm Ngôn Lễ, trong đầu Thịnh Tường tự động phát đoạn phim chiếu lại cảnh điên cuồng và lộn xộn trước đây, anh đè cô lên bàn làm việc, phòng bếp và bàn ăn cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ngôn Lễ giơ điện thoại di động lên cao về phía cô, âm thanh phát ra từ không trung nghe có vẻ không chân thực: “Em nói xem? Anh đến đón vợ anh về nhà.”

Trong lúc hai đương sự chỉ mải bận tâm đến đối phương thì trên mạng, mọi người đang thảo luận khí thế ngất trời.

Nửa gương mặt Thịnh Tường chìm trong khung cảnh này, ánh đèn mờ từ trên đầu hắt xuống làm nổi bật gương mặt trắng như sứ của cô, như dát lên đó một lớp men mỏng.

Cô vẫn mỉm cười, nhưng không biết vì sao mà nụ cười đó dường như dần lụi tắt đến khi buổi phỏng vấn kết thúc.

Cô gọi tên anh một lần.

“Chỉ cảm ơn thôi sao? Không phải nên báo đáp bằng những thứ khác nữa à?”

Người tụ tập quanh cô ngày càng đông nhưng không hề làm ảnh hưởng Thịnh Tường chăm chú xem phỏng vấn chút nào, cô theo dõi kĩ từng khung hình một.

Thịnh Tường đứng ngược sáng, mặc kệ vali, cô bước mấy bước đến ôm chầm lấy anh, cao giọng nói: “Thẩm Ngôn Lễ.”

“Heart Wall và Duy Thịnh... Có ý nghĩa thế nào vậy, ai có thể giải thích được không!”

Đáp lại Thẩm Ngôn Lễ là sự im lặng kéo dài từ Thịnh Tường.

“Anh không nhắc thì em cũng sẽ xem mà.” Thịnh Tường ngước mắt nhìn về phía anh: “Mới vừa rồi ăn cơm anh có nhắc đến, hơn nữa còn nhấn mạnh nhiều lần với em, làm em bắt đầu nảy sinh nghi ngờ...”

Sau khi bung xõa, hoặc có lẽ kể từ lúc đi Pháp về, anh không thỏa mãn với mấy tư thế truyền thống nữa, nảy sinh h*m m**n khám phá tìm tòi cái mới, không biết tém lại.

Anh vừa nghe điện thoại vừa nhìn về phía cô.

Có điều cô đã quen với điều đó: “Sao phải nhìn anh chứ? Em không nhìn đấy.”

“Không nên nói? Có lẽ đã khiến em thất vọng rồi.” Khóe mắt Thẩm Ngôn Lễ hơi cong lên, anh dựa cả người vào kệ bên cạnh, tay thuận tiện đặt trên nơi nào đó cong vểnh của Thịnh Tường, bóp một cái: “Anh chỉ nói những điều nên nói.”

Hàng mi dài của Thịnh Tường khẽ rung, cô tập trung mọi sự chú ý lên nồi canh trước mặt.

Anh hếch cằm lên, “hừ” một tiếng rồi nhanh chóng đáp: “Anh chỉ rảnh rỗi với mình em thôi.”

Thịnh Tường nghe được tiếng Thẩm Ngôn Lễ vào nhà, anh vào trong phòng ngủ chính thay đồ rồi mở cửa, nhấc chân đi về phía phòng bếp nhưng cô không hề ngẩng đầu chút nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Chương 122