Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 130: Chương 130

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: Chương 130


Lúc trở lại phòng Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường vẫn còn đang cười chuyện đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thịnh Tường gần như nhịn không được, nói: "Thẩm Ngôn Lễ!"

Đúng lúc này, có tiếng động gì đó vang lên, đột nhiên Thẩm Ngôn Lễ xuất hiện giữa hai người.

“Chải tóc cho em.” Thẩm Ngôn Lễ ngồi ở mép giường, vén mái tóc đen của cô lên, để chúng len qua kẽ ngón tay: “Nghe nói đêm tân hôn nhất định phải làm việc này.”

Thẩm Ngôn Lễ: ?

Thịnh Tường cảm giác như mình đang bị treo trên một sợi dây, hai ngọn núi ở giữa kia cứ đong đưa, khiến cô phải cố gắng thích nghi với điều mới lạ này.

Những làn sóng cảm giác ập đến ngày càng mãnh liệt hơn, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội hòa hoãn, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.

Trước mắt là màu đỏ thắm, tràn đầy niềm vui.

Khi ấy, cô gái đã lập tức nhận ra ý định của anh.

Giữa vẻ liều lĩnh và phong lưu ấy còn thêm chút hoang dã chưa từng thấy trước đây.

Kết tóc đồng lòng, lấy lược làm lễ.

Theo tục lệ, ít nhất họ phải ở lại đến ngày hôm sau, tối đó nhất định phải ngủ lại trang viên.

Thẩm Ngôn Lễ có thể nghĩ ra đúng là đã cố gắng lắm rồi, nhưng câu này là sao chứ?

Câu nói vừa rồi của Thẩm Ngôn Lễ dường như vẫn văng vẳng bên tai cô nhưng lúc này anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay đẩy về phía trước, Thịnh Tường đã ngã xuống đệm chăn.

Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày, vỗ vai lên Thẩm Ngôn Khai.

Tại tiệc tối của nhà họ Thẩm, tiếng chạm ly cứ vang lên liên tục, yến tiệc linh đình.

Sau khi cả đám ào ào ra khỏi cửa, tiếng ồn ào và huyên náo dần biến mất ở góc cầu thang.

"Anh xem cái này đi, nhất định phải xem."

Cô gái thở dài, cố gắng mở rộng hết mức để nghênh đón anh.

Một đêm như vậy quả thực vô cùng khó quên, đến nỗi hình bóng của hai người và những dấu vết đều lưu lại ở tầng hai.

Cô ngước lên nhìn anh, khẽ nức nở.

Nhìn bóng lưng anh biến mất, đột nhiên Thịnh Tường không hiểu hành động của Thẩm Ngôn Lễ lúc này là gì.

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ còn chưa kịp làm thêm hàng động nào thì tay áo của anh đã bị một lực kéo nhẹ.

Ở tiệc cưới hôm nay, thật ra anh đã uống ba ngụm rượu, say đến mức trong đôi mắt ấy lộ ra vẻ phóng túng vô cùng.

"..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh mỉm cười gật đầu nhưng tay vẫn không buông ra.

Anh quay lại thì thấy Thịnh Tường dịu dàng nói: "Được rồi, không có chuyện gì lớn đâu anh, cạnh đó có người nhìn kìa."

Thẩm Ngôn Lễ vốn đang ôm cô một cách hờ hững, lúc này nhìn thấy người đẹp chủ động đến sát bên, anh bèn thuận thế tiến gần rồi liếc nhìn cô.

Cô tin anh mới lạ.

Bên trên chỉ là một dòng văn bản màu đen đơn giản, nhưng lượng thông tin chứa đựng vượt xa hơn thế…

Hai người không nói chuyện nhưng lúc này chưa bao giờ lòng Thịnh Tường lại thấy bình yên như thế này.

Thịnh Tường cũng vừa nhìn thấy bóng người cao lớn trước mặt, cô vô thức định ôm người nọ.

Đến nửa câu cô cũng không nói được.

Áo khoác long phượng là kiểu cắt xẻ từ trên xuống dưới, nhìn thì có vẻ dễ mặc nhưng vì rất đỏng đảnh nên nếu muốn cởi ra nguyên vẹn thì phải kiên nhẫn một lúc mới cởi được.

Có rất nhiều phòng khách ở tầng ba phía trên phòng ngủ chính của Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường, dù không có sự hướng dẫn của chủ nhà, họ vẫn có thể tự túc.

“Em cười gì?” Anh cởi bỏ áo trên, quay lưng về phía cô, mở miệng nói: “Nếu anh chậm một giây thôi thì em đã nhảy nhót tung tăng với tên Thẩm Ngôn Khai kia rồi.”

Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười cúi xuống vỗ cô: "Hôm nay bận cả ngày trời, em có mệt không?"

Ngay lúc này, không biết người nào đã gọi Thẩm Ngôn Lễ đi đâu mất, bởi vì cô chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.

Không có lý do nào khác, nguyên nhân chính là vì phần lớn bạn bè thân thiết của Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đều không ở Kinh Hoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ngôn Lễ gần như gằn từng chữ ở từ cuối cùng.

Phòng ngủ chính của hai người chiếm toàn bộ tầng lầu, diện tích rất lớn, có hai cửa sổ hình vòm thông nhau.

Lúc này Thịnh Tường lập tức tò mò, nằm nửa người lên chân anh: "Hình như em chưa từng nghe nói, làm vậy là có ý nghĩa gì vậy?"

Lúc tiệc tối gần kết thúc, mẹ Thẩm gọi hai người lên tầng nghỉ ngơi.

Vì đường thêu trên áo được thêu bằng tay nên chắc chắn sẽ lồi ra, khiến người mặc thấy hơi khó chịu.

Cô hơi khát nước, định lát nữa sẽ xuống lầu lấy nước trái cây uống. Nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi giường thì đã có tiếng sột soạt vang lên từ trong phòng tắm.

"Không đâu, người khác sẽ chỉ nghĩ bọn anh đang quan tâm nhau thôi, hiểu không? Đây gọi là tình anh em sâu đậm đó."

Người lớn tuổi xung quanh đều rất nhiệt tình, mỉm cười bảo Thịnh Tường vào sàn nhảy.

Đêm qua hai người ngủ muộn, sáng sớm vừa tỉnh dậy, khi cô còn đang ngái ngủ thì đã lập tức bị Thẩm Ngôn Lễ làm hai lần từ phía sau.

Nửa sau của tiệc tối là khiêu vũ trong nhà và ngoài trời tại nhà cũ.

“Bây giờ anh có định đi ngủ không?” Vẫn còn sớm nhưng anh đã c** đ* rồi.

Đó là cô chỉ nằm đó lặng im.

Thẩm Ngôn Lễ ôm Thịnh Tường tiến đến chào hỏi từng người một, coi như giới thiệu những họ hàng chưa từng quen biết với Thịnh Tường.

“Vẫn ổn ạ.” Thịnh Tường nhanh chóng đáp: “Em không mệt.”

[Đàn ông bước qua thời kỳ đỉnh cao qua thời gian sẽ dần xuống dốc, nên rèn luyện cơ thể và tinh thần, không nên h*m m**n t*nh d*c quá mức.]

Chiếc lược gỗ rơi xuống chân giường ngay trong đêm phát ra sáng nhàn nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng tới khi thấy rõ nội dung cụ thể trên giao diện điện thoại, anh hơi dừng lại.

Chỉ vài phút sau, anh đã nhanh chóng trở lại.

Thịnh Tường phản công: "... Em muốn ép nước trái cây, sao anh lại cản em."

"Ừ."

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đang nghỉ kết hôn nhưng điều này chẳng thể ngăn họ liên tục tổ chức tiệc tùng.

Hình như anh ta không hề quan tâm chút nào, chỉ lịch sự đưa tay về phía cô nhưng chưa đầy vài giây đã bị cắt ngang một cách dứt khoát.

...

Lại còn nhảy nhót tung tăng chứ.

"Thế thôi?"

Người đẹp dưới ánh đèn trông thật mộng mơ.

Rõ ràng Thẩm Ngôn Lễ là người thiếu kiên nhẫn.

Màn đêm dần dần được bao phủ bởi tầng cảm xúc mở mờ ảo ảo.

Ngược lại, nó còn khiến họ cảm thấy giống như bị mắc kẹt trên mây.

Trên tay anh còn có thêm một chiếc lược gỗ.

Thật ra cho dù vừa rồi anh có nói gì, trong đêm đại diện cho ngày trọng đại như này, có một số chuyện gần như đã được ngầm hiểu.

Kết quả là Thẩm Ngôn Lễ hình như đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, anh giấu đôi dép của cô, không chịu để cô đi.

Hình như Thẩm Ngôn Lễ sợ cô bị nóng nên nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa sổ bên cạnh.

Tiệc cưới vốn dự kiến ​​sẽ kéo dài vài ngày nhưng những người trẻ tuổi thực sự không thích làm giống thế hệ trước nên chia ra tổ chức riêng.

Lòng Thịnh Tường hơi mệt mỏi, vội vàng nói anh: "... Anh đi tắm đi."

"..."

Anh chải tóc cô từ chân tóc đến ngọn tóc một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.

Sự buồn tẻ của đêm hè nóng bức gần như tan biến ngay lập tức.

Trong giọng điệu của anh có chút khó chịu, khinh thường liếc nhìn Thẩm Ngôn Khai: "Cậu đang làm gì thế?"

Thịnh Tường nghe xong thì nằm sấp trên chăn, cười lớn hơn: “Anh còn dùng thành ngữ nữa cơ.”

“Nước ép à?” Thẩm Ngôn Lễ vội đi tới, vòng tay qua eo cô gái, thản nhiên đáp: “Không phải chúng ta đang chuẩn bị “ép” à.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đám cưới, cả hai người cũng không có thời gian rảnh.

Trên đường, chẳng biết ai đã kéo Thẩm Ngôn Khai lại rồi nói: "Lúc trước thấy cậu tìm người ta khắp chốn, thôi được rồi qua đó đi, đi nhanh đi, hai người các cậu ra nhảy một điệu đi!"

...

Thịnh Tường lười để ý đến anh, nhân lúc Thẩm Ngôn Lễ đến phòng tắm, cô xoay người hướng mặt lên trên nói chuyện với mẹ Thẩm trên WeChat.

Trong quá trình đó, không biết ai là người gây loạn trước, tóc cô rối tung khắp nơi, không thể gỡ ra được.

"Đi tắm đã, em đang quan tâm anh có ngủ hay không đấy à?"

Mái tóc đen của Thịnh Tường rải rác tán loạn, có vài sợi rũ xuống bên vai nhưng mớ hỗn độn ấy tạo lại có một vẻ đẹp kỳ lạ.

Làn gió mang theo chút khô nóng của đêm hè tràn vào, Thịnh Tường quay mặt qua nhìn anh.

Thẩm Ngôn Lễ lập tức trả lời: “Kết tóc đồng lòng, lấy lược làm lễ.”

Ban ngày, ánh sáng tràn ngập phòng.

Nhưng sự nghi ngờ đó không kéo dài lâu.

Nhưng bây giờ nó đã bị dồn đống lại chẳng còn hình dáng gì, đông thiếu một mảnh, tây rách một lỗ.

Khóe mắt cô bỗng đỏ ửng, không khỏi bật cười, vừa cười vừa ngăn anh lại: "Này... Ngứa quá."

"Vậy anh chờ nhé."

Anh không ngừng động tác, so với việc khám phá từng bước lúc đầu và sự thô bạo chân thật ở giữa, có thể nói Thẩm Ngôn Lễ đã tự mình làm chủ các bước, làm sao khiến anh cảm thấy vui sướng. Anh “chơi đùa” đến mức tưởng như sắp phát điên.

Ban đầu, cả hai còn nghĩ sẽ tổ chức một buổi tiệc khác ở Kinh Hoài nhưng đề xuất này nhanh chóng bị bác bỏ.

Thịnh Tường vừa quay người lại thì đối diện với ánh mắt thăm dò của Thẩm Ngôn Lễ.

“Anh phải xem cái gì?”

Mẹ Thẩm nói tất cả khách dưới tầng đã về hết rồi, bà ấy còn hỏi cô có đói không, có muốn nấu chút đồ ăn khuya không.

Thịnh Tường hơi nhổm người dậy, nhìn anh: "Sao tự nhiên anh lại cầm lược ra đây?"

Nhà họ Thẩm chia ra rất nhiều nhánh, có rất nhiều bà con họ hàng nên những người được mời cũng coi như là thế hệ thân thiết.

Anh bước tới vài bước đi tới, kéo lớp rèm dày nặng bên cạnh cửa sổ lên rồi mở luôn cửa sổ.

Lần này cuối cùng Thịnh Tường đã gặp được người nhà họ Thẩm, nhà họ Quý và nhà họ Giang mà cô từng thấy trong trong album ảnh trước đó.

Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Chương 130: Chương 130

Thẩm Ngôn Lễ nhặt sợi tóc rơi xuống một bên cổ khiến Thịnh Tường ngứa ngáy.

Nhưng chất liệu phía trên của áo rất tốt, ôm sát vào da thịt thế nên khi bị dồn lại như kia sẽ không khiến người mặc cảm thấy khó chịu vì bị ma sát.

Khoảnh khắc anh nhìn vào mắt cô, Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt xuống nhìn cô với ánh mắt thản nhiên.

Nhưng sáng nay hai người họ vừa mới…

Sau đó, anh cúi người tiến sát lại gần, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu.

Anh vắt chiếc khăn tắm lên vai, hai mắt sáng bừng.

Hiện tại, càng ngày anh càng không biết đủ về phương diện đó.

Anh chỉ kéo phần vạt áo lên, vén chúng lên cao rồi lao tới cắn vừa mạnh vừa sâu.

Chỉ là hành động tiếp theo của Thẩm Ngôn Lễ lại không giống như cô dự liệu.

Nhưng Thịnh Tường còn chưa kịp nói gì thì hai mắt Thẩm Ngôn Lễ đã rực sáng, anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như một ngọn lửa sống động c·h·ế·t chóc, sắp đạt tới cực hạn, sắp sửa bốc cháy thành một ngọn lửa lớn.

Thẩm Ngôn Khai hơi dịch sang một bên, nói: "Anh không có ở đây nên em chỉ mời chị dâu nhảy thôi một điệu thôi."

… Sao cô lại nhảy với Thẩm Ngôn Khai chứ?

So với sự do dự của cô thì Thẩm Ngôn Khai chẳng do dự mấy, trên khuôn mặt thanh tú của anh ta hiện một nụ cười nhạt.

Anh cứ lặp đi lặp lại động tác ấy.

Vì quá khó cởi nên cô vẫn mặc áo khoác long phượng ở trên người.

Tuy nhiên, dù thế nào thì tiệc tối của Thẩm Ngôn Lễ cũng không thể vắng mặt, dù gì tiệc này cũng do mẹ Thẩm tự mình sắp xếp.

"Nhìn thì sao?"

Đôi mắt cô cứ như sắp hóa thành vũng nước: "...Vẫn ổn ạ."

Nhưng cô vừa ngẩng đầu đã thấy có gì đó không đúng.

Thịnh Tường vốn không muốn nghĩ tới phương diện khác, nhưng sắc mặt anh phóng túng, còn giọng điệu thì đầy mơ hồ, ái muội.

Thịnh Tường từ chối, nói nếu không có người thì cô sẽ xuống ngay.

Nhưng lúc này anh vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện, hành động cũng vô cùng tự nhiên.

"..."

"Vợ à, em biết không, hôm nay anh rất vui."

Cuối cùng cũng cười đủ, cô quay đầu nhìn anh, im lặng nhìn anh một lúc rồi gọi anh: “Thẩm Ngôn Lễ.”

Đệm chăn bừa bộn có mùi đặc quánh và ngột ngạt nhưng hình như có gì đó trái ngược với những dấu vết ấy.

Anh chăm chú nhìn cô, cắn môi cô, khẽ nói: “Vợ ơi, em có nóng không?”

Lúc Thẩm Ngôn Lễ rời cửa sổ quay lại, anh chỉ nói với cô câu “Chờ anh một lát” rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Cô suy đi nghĩ lại về ý nghĩa trong lời nói của anh.

"Thì sẽ nghĩ hai anh em anh đang cãi nhau."

Chờ gì cơ?

Chỉ trong chốc lát, Thịnh Tường đột nhiên nhớ tới kiến thức phổ cập có liên quan mà cô đã tìm kiếm trên mạng lúc trước. Cô bèn mở màn hình điện thoại, tìm ảnh chụp màn hình đó rồi nhanh chóng đưa tới trước mặt Thẩm Ngôn Lễ.

Kết quả là Thẩm Ngôn Lễ siết chặt eo thon của cô, sức ngày càng mạnh hơn đáp lại.

Thịnh Tường liếc nhìn anh rồi đứng dậy tìm dép của mình.

Nghĩ tới hình ảnh giống như nhảy nhót tung tăng, Thịnh Tường không khỏi bật cười.

Vừa nói anh vừa quay người lại, khuôn ngực với cơ bắp rắn chắc hướng về phía cô, hơi nhướng mày: “Vợ à, nếu em muốn thì bây giờ chúng ta có thể ngủ.”

Sau khi phù rể và phù dâu náo động phòng cũng không thể rời đi ngay.

Cuối cùng, cô gái cũng được bế lên quỳ trên thảm nhưng mặt cô vẫn vùi vào trong chăn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: Chương 130